Chương 1174
Lưu Ly Tuyết Tuyết
17/07/2021
Trong nhà gỗ.
Lục Hàn Đình mới vừa cởi áo, lúc này cửa “két” một tiếng mở ra, anh ngước mắt, Hạ Tịch Quán đi đên.
Cô tới.
Đúng hạn tới. Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Cô đã đến rồi?”
Thượng Quan Mật Nhi nhìn gương mặt điển trai kia của Lục Hàn Đình, hiện tại ánh mắt anh rơi trên mặt ả ta, trong vui vẻ tràn lại tràn ra vài phần quyến rũ nam tính, tim Thượng Quan Mật Nhi đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Phải biết rằng ả và Lục Hàn Đình quen biết lâu như vậy, Lục Hàn Đình chưa từng nhìn ả như vậy, không sai, ả xác định được ánh mắt này, là ánh mắt Lục Hàn Đình chỉ dành riêng nhìn Hạ Tịch Quán.
Hiện tại, ánh mắt này đã rơi trên người ả.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng che mặt nhỏ, thẹn thùng quay lưng lại: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, đùa giỡn lưu manh à, mau mặc quần áo vào!”
Thượng Quan Mật Nhi nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, hiện tại một cái nhăn mày một tiếng cười của Hạ Tịch Quán cũng chỉ là tiện tay mà diễn.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài, trực tiếp đi qua, lồng ngực to lớn của anh từ phía sau dính vào, giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu ả ta: “Làm sao, xấu hỗ à, trên người tôi còn có chỗ nào cô chưa từng thấy qua?”
Tới gần như thế, Thượng Quan Mật Nhi ngửi được hơi thở trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ mát lạnh nam tính, vô cùng thơm.
Toàn thân Thượng Quan Mật Nhi mềm nhũn, ả chu môi ỏng ẹo hừ một tiếng: “Hứ, ghét anh quá đi, không để ý tới anh nữa!”
Ä có ý muốn đi.
Lục Hàn Đình nhanh chóng vươn cánh tay, bóp chặt vòng eo mềm mại hông của ả, ôm ả vào ngực mình: “Chạy đi đâu? Phía sau lưng tôi có vết thương, cô giúp tôi tắm.”
Giúp anh tắm?
Việc này quá mờ ám, Thượng Quan Mật Nhi lập tức muốn đồng ý ngay, nhưng nhớ tới hiện tại ả là Hạ Tịch Quán, ả lại do dự, không dám đồng ý nhanh như vậy.
“Cái này hả, để tôi suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ cái gì?” Lục Hàn Đình ôm ả, chôn khuôn mặt tuần tú vào mái tóc thật dài của ả ngửi một cái, rất nhanh anh liền cứng đờ.
Mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi không đúng.
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán từ quen biết hiểu nhau đến yêu nhau, cảm giác là quen thuộc tận xương, anh mê luyến nhất là mùi thơm cơ thể trong veo trên người Hạ Tịch Quán, hệt như thuốc phiện làm cho anh trằm mê.
Nhưng, mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi khác xa Hạ Tịch Quán.
Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình rất nhanh lóe lên gì đó.
Thượng Quan Mật Nhi cũng rất cảnh giác, ả nhận thấy được Lục Hàn Đình biến hóa, ả xoay người, nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Anh làm sao vậy?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình đậm đặc tựa mực, sâu không thấy đáy, anh nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Sao tôi lại cảm giác… cô là lạ.”
Là lạ?
Thượng Quan Mật Nhi chắn động, ả thật sự không ngờ.
mình ở chung với Lục Hàn Đình chỉ hai phút đã lập tức bị lộ, anh đã nghi ngờ ả rồi.
Nhưng Thượng Quan Mật Nhi cũng không sợ, ả câu môi cười quyến rũ, Yêu chuông treo bên hông nhanh chóng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe: “Là lạ? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Yêu chuông mang theo tà âm mị hoặc nhanh chóng truyền đến tai Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình hơi cứng người, vẻ u tối sắc bén trong tròng mắt hẹp dần tản đi, anh đã trúng phải mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi hết sức hài lòng nhìn phản ứng của anh: “Lục Hàn Đình, tôi thấy anh đêm nay mới là lạ đó, tôi không để ý tới anh nữa, đi trước.”
Thượng Quan Mật Nhi nhắc chân đi liền.
Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt ả lại.
AI Thượng Quan Mật Nhi cười ra tiếng, ả vui vẻ nép vào lòng Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình ôm lấy ả ngồi trên bàn gỗ, trong tròng mắt hẹp sâu toát ra hai ngọn lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc giống Hạ Tịch Quán nhau như đúc, khàn giọng cười nói: “Hạ Tịch Quán, thả lửa rồi muốn chạy, là ai dạy cô không chịu trách nhiệm như thế hả.”
Lục Hàn Đình mới vừa cởi áo, lúc này cửa “két” một tiếng mở ra, anh ngước mắt, Hạ Tịch Quán đi đên.
Cô tới.
Đúng hạn tới. Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Cô đã đến rồi?”
Thượng Quan Mật Nhi nhìn gương mặt điển trai kia của Lục Hàn Đình, hiện tại ánh mắt anh rơi trên mặt ả ta, trong vui vẻ tràn lại tràn ra vài phần quyến rũ nam tính, tim Thượng Quan Mật Nhi đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Phải biết rằng ả và Lục Hàn Đình quen biết lâu như vậy, Lục Hàn Đình chưa từng nhìn ả như vậy, không sai, ả xác định được ánh mắt này, là ánh mắt Lục Hàn Đình chỉ dành riêng nhìn Hạ Tịch Quán.
Hiện tại, ánh mắt này đã rơi trên người ả.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng che mặt nhỏ, thẹn thùng quay lưng lại: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, đùa giỡn lưu manh à, mau mặc quần áo vào!”
Thượng Quan Mật Nhi nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, hiện tại một cái nhăn mày một tiếng cười của Hạ Tịch Quán cũng chỉ là tiện tay mà diễn.
Lục Hàn Đình nhắc chân dài, trực tiếp đi qua, lồng ngực to lớn của anh từ phía sau dính vào, giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu ả ta: “Làm sao, xấu hỗ à, trên người tôi còn có chỗ nào cô chưa từng thấy qua?”
Tới gần như thế, Thượng Quan Mật Nhi ngửi được hơi thở trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ mát lạnh nam tính, vô cùng thơm.
Toàn thân Thượng Quan Mật Nhi mềm nhũn, ả chu môi ỏng ẹo hừ một tiếng: “Hứ, ghét anh quá đi, không để ý tới anh nữa!”
Ä có ý muốn đi.
Lục Hàn Đình nhanh chóng vươn cánh tay, bóp chặt vòng eo mềm mại hông của ả, ôm ả vào ngực mình: “Chạy đi đâu? Phía sau lưng tôi có vết thương, cô giúp tôi tắm.”
Giúp anh tắm?
Việc này quá mờ ám, Thượng Quan Mật Nhi lập tức muốn đồng ý ngay, nhưng nhớ tới hiện tại ả là Hạ Tịch Quán, ả lại do dự, không dám đồng ý nhanh như vậy.
“Cái này hả, để tôi suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ cái gì?” Lục Hàn Đình ôm ả, chôn khuôn mặt tuần tú vào mái tóc thật dài của ả ngửi một cái, rất nhanh anh liền cứng đờ.
Mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi không đúng.
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán từ quen biết hiểu nhau đến yêu nhau, cảm giác là quen thuộc tận xương, anh mê luyến nhất là mùi thơm cơ thể trong veo trên người Hạ Tịch Quán, hệt như thuốc phiện làm cho anh trằm mê.
Nhưng, mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi khác xa Hạ Tịch Quán.
Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình rất nhanh lóe lên gì đó.
Thượng Quan Mật Nhi cũng rất cảnh giác, ả nhận thấy được Lục Hàn Đình biến hóa, ả xoay người, nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Anh làm sao vậy?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình đậm đặc tựa mực, sâu không thấy đáy, anh nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Sao tôi lại cảm giác… cô là lạ.”
Là lạ?
Thượng Quan Mật Nhi chắn động, ả thật sự không ngờ.
mình ở chung với Lục Hàn Đình chỉ hai phút đã lập tức bị lộ, anh đã nghi ngờ ả rồi.
Nhưng Thượng Quan Mật Nhi cũng không sợ, ả câu môi cười quyến rũ, Yêu chuông treo bên hông nhanh chóng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe: “Là lạ? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Yêu chuông mang theo tà âm mị hoặc nhanh chóng truyền đến tai Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình hơi cứng người, vẻ u tối sắc bén trong tròng mắt hẹp dần tản đi, anh đã trúng phải mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi hết sức hài lòng nhìn phản ứng của anh: “Lục Hàn Đình, tôi thấy anh đêm nay mới là lạ đó, tôi không để ý tới anh nữa, đi trước.”
Thượng Quan Mật Nhi nhắc chân đi liền.
Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt ả lại.
AI Thượng Quan Mật Nhi cười ra tiếng, ả vui vẻ nép vào lòng Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình ôm lấy ả ngồi trên bàn gỗ, trong tròng mắt hẹp sâu toát ra hai ngọn lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc giống Hạ Tịch Quán nhau như đúc, khàn giọng cười nói: “Hạ Tịch Quán, thả lửa rồi muốn chạy, là ai dạy cô không chịu trách nhiệm như thế hả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.