Chương 1175
Lưu Ly Tuyết Tuyết
18/07/2021
Thượng Quan Mật Nhi trề môi: “Lục Hàn Đình, vậy anh muốn thế nào?”
Lục Hàn Đình dời bàn tay to xuống, rơi vào trên làn váy.
của cô, sau đó đầy lên…
Lúc này “phanh” một tiếng, cửa nhà gỗ đột nhiên bị đầy ra.
Sùng Văn mang thủ hạ chạy đến!
“Thiếu chủ!”
Thượng Quan Mật Nhi lại hoảng sợ, không ngờ tới thời điểm hai người làm việc tốt lại bị cắt đứt, ä nhanh chóng vươn hai tay ôm cổ Lục Hàn Đình, thân thể uyễn chuyển chui vào trong ngực anh: “AI”
Lục Hàn Đình dùng cánh tay rắn chắc ôm Thượng Quan Mật Nhi, bảo vệ ả chặt chẽ trong lòng, đôi mắt sâu như lưỡi dao sắc bén không vui bắn sang cạnh cửa.
Sùng Văn bị ánh mắt này đâm trúng, anh ta cười nịnh hót nói: “Thiếu… thiếu chủ, Lan Lâu công chúa, tôi không biết hai người đều ở đây, tôi không có thấy gì cả.”
Sùng Văn nhanh chóng quay người đi.
Tất cả mọi người chạy đến, Lục Hàn Đình tự nhiên cũng không có tâm tình tiếp tục, anh cúi thấp nhìn người phụ nữ trong ngực, trong giọng nói từ tính chứa vài phần dỗ dành cưng chiều: “Không sao, đừng sợ.”
Được Lục Hàn Đình che chở như thế, cả người đều vùi trong lòng anh, gian khổ bắt xâm, Thượng Quan Mật cảm giác hạnh phúc thực sự sắp nỗ tung rồi.
Thì ra làm Hạ Tịch Quán tốt như vậy, hi hil Thượng Quan Mật Nhi nâng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, say đắm lại ngưỡng mộ nhìn Lục Hàn Đình, bây giờ bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thủ hạ của anh đều đã tới, nhưng tất cả mọi người không dám vào quấy rầy.
Thượng Quan Mật Nhi nhón chân lên, hôn một cái thật nhanh trên gò má Lục Hàn Đình.
Ánh mắt Lục Hàn Đình mềm mại, còn vươn bàn tay to xoa mái tóc dài của Thượng Quan Mật Nhi, hết sức cưng chiều.
Lúc này, chân chính Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, chỉ là cô đã biến thành mặt của Tình Nhi, cô đứng ở cạnh cửa, đã thu hết chuyện xảy ra bên trong vào mắt.
Vừa rồi mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình ôm Thượng Quan Mật Nhi trên bàn gỗ, cử chỉ hai người vô cùng thân thiết ái muội…
Cô cũng chứng kiên Thượng Quan Mật Nhi chui vào lòng anh, anh mạnh mẽ che chở ả ta như vậy…
Đương nhiên, cô càng thêm không bỏ lỡ Thượng Quan Mật Nhi đưa lên môi thơm, Lục Hàn Đình còn xoa mái tóc dài của ả…
Anh đem những thứ đã từng dành cho của cô, đều cho Thượng Quan Mật Nhi.
Hạ Tịch Quán biết mình không nên đồ kị, càng không nên trách anh, anh chỉ là trúng mị thuật Yêu chuông, xem Thượng Quan Mật Nhi thành cô.
Thế nhưng, Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình ê ẩm, hết sức khó chịu, cô biết mình giờ khắc này vẫn ghen ty.
Ghen ty đến sắp nồi điên.
Chợt Thượng Quan Mật Nhi ngẳng đầu thấy được Hạ Tịch Quán cạnh cửa, tự nhiên cũng nhìn thấy biểu tình cô đơn ảm đạm cùng ghen ty hiện tại của Hạ Tịch Quán, ả thực sự vô cùng sảng khoái.
Lúc này trên vai đột nhiên ám áp, hóa ra Lục Hàn Đình mặc xong áo sơ mi, anh khoác áo khoác ngoài trên vai ả.
Thượng Quan Mật Nhi ngẳắng đầu, thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình đứng lặng trước mặt ả, ngón tay thon dài linh hoạt cong lại, đang tự tay gài cúc cho ả.
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình hạnh phúc sắp hôn mê, nhưng ả lần nữa nhắc nhở chính mình, phải ráng nhịn, bởi vì… đây chỉ là bắt đầu. Cúc áo cài chắc, Lục Hàn Đình ôm vai Thượng Quan Mật Nhi: “Chúng ta xuất phát trở về đi.”
“Ai nha…” Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo kêu một tiếng, còn thấp thắt lưng xoa đầu gồi của mình: “Em thấy chân tê rần rồi nè…”
Một giây kế tiếp, một trận trời đất quay cuồng, Thượng Quan Mật Nhi bị ôm ngang lên.
Lục Hàn Đình vững vàng ôm ả ta trong khuỷu tay có lực, từng bước vững vàng đi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi ôm cổ Lục Hàn Đình, ả còn đắc ý liếc mắt Hạ Tịch Quán, hết sức khiêu khích.
Hạ Tịch Quán còn đứng ở cạnh cửa, cô không quan tâm đến Thượng Quan Mật Nhi, đôi đôi mắt trong vắt chỉ là nhìn Lục Hàn Đình, nhìn anh ôm Thượng Quan Mật Nhi từng bước một đi tới.
Lục Hàn Đình dời bàn tay to xuống, rơi vào trên làn váy.
của cô, sau đó đầy lên…
Lúc này “phanh” một tiếng, cửa nhà gỗ đột nhiên bị đầy ra.
Sùng Văn mang thủ hạ chạy đến!
“Thiếu chủ!”
Thượng Quan Mật Nhi lại hoảng sợ, không ngờ tới thời điểm hai người làm việc tốt lại bị cắt đứt, ä nhanh chóng vươn hai tay ôm cổ Lục Hàn Đình, thân thể uyễn chuyển chui vào trong ngực anh: “AI”
Lục Hàn Đình dùng cánh tay rắn chắc ôm Thượng Quan Mật Nhi, bảo vệ ả chặt chẽ trong lòng, đôi mắt sâu như lưỡi dao sắc bén không vui bắn sang cạnh cửa.
Sùng Văn bị ánh mắt này đâm trúng, anh ta cười nịnh hót nói: “Thiếu… thiếu chủ, Lan Lâu công chúa, tôi không biết hai người đều ở đây, tôi không có thấy gì cả.”
Sùng Văn nhanh chóng quay người đi.
Tất cả mọi người chạy đến, Lục Hàn Đình tự nhiên cũng không có tâm tình tiếp tục, anh cúi thấp nhìn người phụ nữ trong ngực, trong giọng nói từ tính chứa vài phần dỗ dành cưng chiều: “Không sao, đừng sợ.”
Được Lục Hàn Đình che chở như thế, cả người đều vùi trong lòng anh, gian khổ bắt xâm, Thượng Quan Mật cảm giác hạnh phúc thực sự sắp nỗ tung rồi.
Thì ra làm Hạ Tịch Quán tốt như vậy, hi hil Thượng Quan Mật Nhi nâng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, say đắm lại ngưỡng mộ nhìn Lục Hàn Đình, bây giờ bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thủ hạ của anh đều đã tới, nhưng tất cả mọi người không dám vào quấy rầy.
Thượng Quan Mật Nhi nhón chân lên, hôn một cái thật nhanh trên gò má Lục Hàn Đình.
Ánh mắt Lục Hàn Đình mềm mại, còn vươn bàn tay to xoa mái tóc dài của Thượng Quan Mật Nhi, hết sức cưng chiều.
Lúc này, chân chính Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, chỉ là cô đã biến thành mặt của Tình Nhi, cô đứng ở cạnh cửa, đã thu hết chuyện xảy ra bên trong vào mắt.
Vừa rồi mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình ôm Thượng Quan Mật Nhi trên bàn gỗ, cử chỉ hai người vô cùng thân thiết ái muội…
Cô cũng chứng kiên Thượng Quan Mật Nhi chui vào lòng anh, anh mạnh mẽ che chở ả ta như vậy…
Đương nhiên, cô càng thêm không bỏ lỡ Thượng Quan Mật Nhi đưa lên môi thơm, Lục Hàn Đình còn xoa mái tóc dài của ả…
Anh đem những thứ đã từng dành cho của cô, đều cho Thượng Quan Mật Nhi.
Hạ Tịch Quán biết mình không nên đồ kị, càng không nên trách anh, anh chỉ là trúng mị thuật Yêu chuông, xem Thượng Quan Mật Nhi thành cô.
Thế nhưng, Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình ê ẩm, hết sức khó chịu, cô biết mình giờ khắc này vẫn ghen ty.
Ghen ty đến sắp nồi điên.
Chợt Thượng Quan Mật Nhi ngẳng đầu thấy được Hạ Tịch Quán cạnh cửa, tự nhiên cũng nhìn thấy biểu tình cô đơn ảm đạm cùng ghen ty hiện tại của Hạ Tịch Quán, ả thực sự vô cùng sảng khoái.
Lúc này trên vai đột nhiên ám áp, hóa ra Lục Hàn Đình mặc xong áo sơ mi, anh khoác áo khoác ngoài trên vai ả.
Thượng Quan Mật Nhi ngẳắng đầu, thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình đứng lặng trước mặt ả, ngón tay thon dài linh hoạt cong lại, đang tự tay gài cúc cho ả.
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình hạnh phúc sắp hôn mê, nhưng ả lần nữa nhắc nhở chính mình, phải ráng nhịn, bởi vì… đây chỉ là bắt đầu. Cúc áo cài chắc, Lục Hàn Đình ôm vai Thượng Quan Mật Nhi: “Chúng ta xuất phát trở về đi.”
“Ai nha…” Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo kêu một tiếng, còn thấp thắt lưng xoa đầu gồi của mình: “Em thấy chân tê rần rồi nè…”
Một giây kế tiếp, một trận trời đất quay cuồng, Thượng Quan Mật Nhi bị ôm ngang lên.
Lục Hàn Đình vững vàng ôm ả ta trong khuỷu tay có lực, từng bước vững vàng đi ra ngoài.
Thượng Quan Mật Nhi ôm cổ Lục Hàn Đình, ả còn đắc ý liếc mắt Hạ Tịch Quán, hết sức khiêu khích.
Hạ Tịch Quán còn đứng ở cạnh cửa, cô không quan tâm đến Thượng Quan Mật Nhi, đôi đôi mắt trong vắt chỉ là nhìn Lục Hàn Đình, nhìn anh ôm Thượng Quan Mật Nhi từng bước một đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.