Chương 2054
Lưu Ly Tuyết Tuyết
13/03/2022
Diệp Linh trong nháy mắt không muốn động, cô miễn cưỡng co mình, bóc miếng khoai tây chiên, đặt ở trong miệng nhai.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mang theo cơn gió lạnh, dư quang trong mắt cô xuất hiện đôi giày da đen được cọ sáng, đi lên là quần tây dài đen, bên ngoài rét lạnh, anh mặc chiếc áo khoác đen dài, trong phòng làm việc có hệ thống sưởi ấm, anh vào xong liền giơ tay lên cởi áo khoác trên người.
Phạm Trình Trình cũng vào theo, đứng ở bên cạnh anh, đưa tay đón: “Cố tổng, em tới đây!”
Cố Dạ Cẩn không đưa, ánh mắt của anh rơi trên người Diệp Linh, cự tuyệt nói: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”
Anh thản nhiên nói một cái câu, ném áo khoác ngoài vào trên lưng sô pha bên kia.
Ánh mắt Phạm Trình Trình ngưỡng mộ lưu luyến trên bóng lưng người đàn ông, nhưng cô ta biết Cố Dạ Cần muốn ở cùng Diệp Linh, nên cô ta khéo léo lui ra ngoài.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Cô Dạ Cân liêc đên khoai tây chiên trên bàn trà, lại nghiêng mặt đĩa thức ăn để trên tủ sách, anh mỗi ngày đều chuẩn bị buổi xế cho cô, nhưng bánh kem trên bàn hình như chưa được động vào.
“Tại sao lại ăn khoai tây chiên? Khoai tây chiên không có dinh dưỡng, ăn ít một chút, lát nữa chúng ta về nhà, để bụng ăn cơm tối.”
Nghe anh nói, Diệp Linh ngắng đầu, anh thân cao chân dài đứng bên người cô, đang cởi cúc áo tây trang, cởi tây trang liền lộ ra áo may-ô mày lam đậm kẻ sọc, vóc người anh cao to, hai chân thẳng tắp thon dài, đứng yên giống như là người mẫu nam trong tạp chí thời trang đi ra.
Ao sơ mi trăng bao vây lây cô tay anh, trên cổ tay áo có một hạt cúc kim cương, dưới ngọn đèn rọi xuống rạng rỡ phát quang.
Diệp Linh cúi thấp cái đầu nhỏ.
Cố Dạ Cần thấy cô không nói một lời, dáng vẻ lại rầu rĩ không vui, anh đi lên, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mái tóc như tơ lụa ấy, anh khẽ hỏi: “Sao vậy, sao không vui?”
“Không có.” Diệp Linh nhỏ giọng đáp, vừa nhai khoai tây chiên vừa đưa tay bóc khoai tây chiên.
Nhưng không bóc được.
Cô ngắng đầu, túi khoai tây chiên trên bàn trà đã bị anh dời đi, với cánh tay nhỏ của cô, không với tới.
Bỏ đi, không ăn nữa.
Ngược lại cô cũng ăn không ra vị mùi vị gì.
Cô khẽ động, dùng hai cánh tay chặt ôm chặt chính mình hơn, sau đó tựa cằm trên đầu gối, lặng lặng ngắn người.
Đôi con ngươi đen của Cố Dạ Cần bởi vì cô cũng nhanh chóng đong tràn dịu dàng và đau lòng như nước, anh nhớ tới lúc cô mang theo tâm bệnh trở về Hải Thành, cô có phải cũng như vậy, cô độc mà bắt lực?
Bây giờ Cố Dạ Cần không biết nên yêu cô như thế nào?
Bởi vì anh cảm thấy dù cho yêu cô như thế nào cũng không đủ.
Cố Dạ Cần tới gần cô, tay phải xuyên vào trong mái tóc như tơ lụa của cô, đoạn thời gian này cô có thể ăn uống, cũng không rụng tóc nhiều như trước, vốn mái tóc trà dày mượt lại rơi rụng dần đi, trống không trong lòng bàn tay anh, giông như thân thê nhỏ yêu của cô.
Cọ chóp mũi lên cánh mũi cô thanh tú, anh nhẹ nhàng cọ cọ: “Đến tột cùng làm sao vậy, có phải không vui hay không?”
Anh khẩn cấp muốn biết tất cả hỉ nộ ái ố của cô bây giờ, cô gái này ở bên anh đã cùng anh đi qua hơn mười năm thời gian, cô từng bước một ngây ngô lột xác, chậm rãi trưởng thành, trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, mẹ của con anh.
Nhìn cô thế này trái tim anh rất đau, đau đến không thở được.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mang theo cơn gió lạnh, dư quang trong mắt cô xuất hiện đôi giày da đen được cọ sáng, đi lên là quần tây dài đen, bên ngoài rét lạnh, anh mặc chiếc áo khoác đen dài, trong phòng làm việc có hệ thống sưởi ấm, anh vào xong liền giơ tay lên cởi áo khoác trên người.
Phạm Trình Trình cũng vào theo, đứng ở bên cạnh anh, đưa tay đón: “Cố tổng, em tới đây!”
Cố Dạ Cẩn không đưa, ánh mắt của anh rơi trên người Diệp Linh, cự tuyệt nói: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”
Anh thản nhiên nói một cái câu, ném áo khoác ngoài vào trên lưng sô pha bên kia.
Ánh mắt Phạm Trình Trình ngưỡng mộ lưu luyến trên bóng lưng người đàn ông, nhưng cô ta biết Cố Dạ Cần muốn ở cùng Diệp Linh, nên cô ta khéo léo lui ra ngoài.
Cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Cô Dạ Cân liêc đên khoai tây chiên trên bàn trà, lại nghiêng mặt đĩa thức ăn để trên tủ sách, anh mỗi ngày đều chuẩn bị buổi xế cho cô, nhưng bánh kem trên bàn hình như chưa được động vào.
“Tại sao lại ăn khoai tây chiên? Khoai tây chiên không có dinh dưỡng, ăn ít một chút, lát nữa chúng ta về nhà, để bụng ăn cơm tối.”
Nghe anh nói, Diệp Linh ngắng đầu, anh thân cao chân dài đứng bên người cô, đang cởi cúc áo tây trang, cởi tây trang liền lộ ra áo may-ô mày lam đậm kẻ sọc, vóc người anh cao to, hai chân thẳng tắp thon dài, đứng yên giống như là người mẫu nam trong tạp chí thời trang đi ra.
Ao sơ mi trăng bao vây lây cô tay anh, trên cổ tay áo có một hạt cúc kim cương, dưới ngọn đèn rọi xuống rạng rỡ phát quang.
Diệp Linh cúi thấp cái đầu nhỏ.
Cố Dạ Cần thấy cô không nói một lời, dáng vẻ lại rầu rĩ không vui, anh đi lên, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mái tóc như tơ lụa ấy, anh khẽ hỏi: “Sao vậy, sao không vui?”
“Không có.” Diệp Linh nhỏ giọng đáp, vừa nhai khoai tây chiên vừa đưa tay bóc khoai tây chiên.
Nhưng không bóc được.
Cô ngắng đầu, túi khoai tây chiên trên bàn trà đã bị anh dời đi, với cánh tay nhỏ của cô, không với tới.
Bỏ đi, không ăn nữa.
Ngược lại cô cũng ăn không ra vị mùi vị gì.
Cô khẽ động, dùng hai cánh tay chặt ôm chặt chính mình hơn, sau đó tựa cằm trên đầu gối, lặng lặng ngắn người.
Đôi con ngươi đen của Cố Dạ Cần bởi vì cô cũng nhanh chóng đong tràn dịu dàng và đau lòng như nước, anh nhớ tới lúc cô mang theo tâm bệnh trở về Hải Thành, cô có phải cũng như vậy, cô độc mà bắt lực?
Bây giờ Cố Dạ Cần không biết nên yêu cô như thế nào?
Bởi vì anh cảm thấy dù cho yêu cô như thế nào cũng không đủ.
Cố Dạ Cần tới gần cô, tay phải xuyên vào trong mái tóc như tơ lụa của cô, đoạn thời gian này cô có thể ăn uống, cũng không rụng tóc nhiều như trước, vốn mái tóc trà dày mượt lại rơi rụng dần đi, trống không trong lòng bàn tay anh, giông như thân thê nhỏ yêu của cô.
Cọ chóp mũi lên cánh mũi cô thanh tú, anh nhẹ nhàng cọ cọ: “Đến tột cùng làm sao vậy, có phải không vui hay không?”
Anh khẩn cấp muốn biết tất cả hỉ nộ ái ố của cô bây giờ, cô gái này ở bên anh đã cùng anh đi qua hơn mười năm thời gian, cô từng bước một ngây ngô lột xác, chậm rãi trưởng thành, trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, mẹ của con anh.
Nhìn cô thế này trái tim anh rất đau, đau đến không thở được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.