Chương 2055
Lưu Ly Tuyết Tuyết
14/03/2022
Diệp Linh ngắng đầu nhỏ lên, cô chậm rãi vươn tay, sờ lên gò má anh.
Cô mờ mịt hỏi: “Anh tên là gì?”
Vì sao cô không gọi ra tên của anh, lại cảm giác anh là người cô vẫn chờ đợi kia?
Cố Dạ Cẩn cầm tay cô, dán gò má mình vào lòng bàn tay nhỏ mềm của cô, mê luyến yêu thương cọ: “Anh tên Có Dạ Cần.”
“Ah, vậy anh tới đây làm gì?”
“Anh là tới tìm vợ anh.”
“Nhưng vợ anh không có ở đây.”
Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp của cô, ngón cái vươn sờ lên môi cô, nhẹ nhàng vuôt phăng, ánh mặt của anh nóng bỏng sáng rực: “Em nói vợ anh không phải đang ở đây sao, vợ anh chính là em.”
Diệp Linh nghe không rõ anh đang nói cái gì, sự chú ý của cô đều bị ngón cái anh hấp dẫn, anh sờ môi cô, sau đó từng tấc từng tấc lấn đến gần, muốn hôn cô.
Lúc sắp hôn lên, Diệp Linh nhanh chóng vươn hai tay đẩy anh ra: “Không muốn!”
Sô pha vừa rộng vừa mềm, cô trốn được trong góc, không cho anh hôn.
Cố Dạ Cẩn bật cười vài tiếng thấp thuần, trong tiếng cười tất cả đều là cưng chiều.
Diệp Linh cảm thây khuôn mặt nhỏ của mìnhh càng lúc càng nóng.
Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên cạnh cô, tay phải nắm thắt lưng mềm của cô, bàn tay to tự nhiên phủ lên trên bụng nhỏ của cô, qua lại vuốt ve.
Diệp Linh dùng cùi chỏ đẩy anh, thế nhưng đầy không ra.
“Ngày hôm nay anh hơi mệt…” Cố Dạ Cần mở miệng nói.
“Nơi nào mệt?”
“Chân mỏi, giúp anh bóp chân.”
Diệp Linh ngồi dậy, quỳ hai gối trên ghế
Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh”
một tiếng xông lên trên đầu, cô rất nhanh rút tay trở về, xấu hổ giận dữ nói: “Anh, anh…”
Trên đời này còn có ai hạ lưu hơn anh không?
Cố Dạ Cẩn chịu không nồi nhất là ánh mắt trong suốt của cô lúc này, trong hốc mắt dâng lên tia đỏ tươi, anh nhướng mày kiếm, mặt mày lộ ra phong tình của người đàn ông thành thục: “Anh khờ hay là em ngốc, anh bảo em bóp chân em liền bóp?”
Diệp Linh không biết nói cái gì cho phải, khuôn mặt nhỏ của cô không ngừng tỏa nhiệt, cô rất nóng.
“Qua đây.” Anh lười biêng dựa vào trên ghế salon, đưa tay phải về hướng cô.
Diệp Linh bất động.
Cố Dạ Cần dùng lực kéo eo cô, cô cả người đều nằm trên ngực anh.
Anh che chở cô, không để cô đụng vào, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn như trước đập vào chiếc trâm ghim trên áo com lê của anh, xúc cảm lạnh cứng tản ra mị lực của người đàn ông, làm cô tê đại.
“Không muốn…” Cô đẩy anh.
Cô mờ mịt hỏi: “Anh tên là gì?”
Vì sao cô không gọi ra tên của anh, lại cảm giác anh là người cô vẫn chờ đợi kia?
Cố Dạ Cẩn cầm tay cô, dán gò má mình vào lòng bàn tay nhỏ mềm của cô, mê luyến yêu thương cọ: “Anh tên Có Dạ Cần.”
“Ah, vậy anh tới đây làm gì?”
“Anh là tới tìm vợ anh.”
“Nhưng vợ anh không có ở đây.”
Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp của cô, ngón cái vươn sờ lên môi cô, nhẹ nhàng vuôt phăng, ánh mặt của anh nóng bỏng sáng rực: “Em nói vợ anh không phải đang ở đây sao, vợ anh chính là em.”
Diệp Linh nghe không rõ anh đang nói cái gì, sự chú ý của cô đều bị ngón cái anh hấp dẫn, anh sờ môi cô, sau đó từng tấc từng tấc lấn đến gần, muốn hôn cô.
Lúc sắp hôn lên, Diệp Linh nhanh chóng vươn hai tay đẩy anh ra: “Không muốn!”
Sô pha vừa rộng vừa mềm, cô trốn được trong góc, không cho anh hôn.
Cố Dạ Cẩn bật cười vài tiếng thấp thuần, trong tiếng cười tất cả đều là cưng chiều.
Diệp Linh cảm thây khuôn mặt nhỏ của mìnhh càng lúc càng nóng.
Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên cạnh cô, tay phải nắm thắt lưng mềm của cô, bàn tay to tự nhiên phủ lên trên bụng nhỏ của cô, qua lại vuốt ve.
Diệp Linh dùng cùi chỏ đẩy anh, thế nhưng đầy không ra.
“Ngày hôm nay anh hơi mệt…” Cố Dạ Cần mở miệng nói.
“Nơi nào mệt?”
“Chân mỏi, giúp anh bóp chân.”
Diệp Linh ngồi dậy, quỳ hai gối trên ghế
Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh”
một tiếng xông lên trên đầu, cô rất nhanh rút tay trở về, xấu hổ giận dữ nói: “Anh, anh…”
Trên đời này còn có ai hạ lưu hơn anh không?
Cố Dạ Cẩn chịu không nồi nhất là ánh mắt trong suốt của cô lúc này, trong hốc mắt dâng lên tia đỏ tươi, anh nhướng mày kiếm, mặt mày lộ ra phong tình của người đàn ông thành thục: “Anh khờ hay là em ngốc, anh bảo em bóp chân em liền bóp?”
Diệp Linh không biết nói cái gì cho phải, khuôn mặt nhỏ của cô không ngừng tỏa nhiệt, cô rất nóng.
“Qua đây.” Anh lười biêng dựa vào trên ghế salon, đưa tay phải về hướng cô.
Diệp Linh bất động.
Cố Dạ Cần dùng lực kéo eo cô, cô cả người đều nằm trên ngực anh.
Anh che chở cô, không để cô đụng vào, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn như trước đập vào chiếc trâm ghim trên áo com lê của anh, xúc cảm lạnh cứng tản ra mị lực của người đàn ông, làm cô tê đại.
“Không muốn…” Cô đẩy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.