Chương 2380
Lưu Ly Tuyết Tuyết
03/06/2022
Trong phòng lặng ngắt không tiếng động, bên trong bật một ngọn đèn ngủ, Hà Băng khẽ dựa trên ban công, hai tiêm cánh tay ôm chính mình, không biết suy nghĩ cái gì.
“Băng Băng.” Dương Kim Đậu kêu một tiếng.
Hà Băng không có phản ứng, dường như không nghe được.
Dương Kim Đậu có chút hoảng hốt, bởi vì từ sau khi Tiêu Thành chết, biểu hiện Hà Băng quá an tĩnh, cô luôn trầm mặc, đang bạo phát trong trầm mặc.
Dương Kim Đậu tiến lên, lại gọi một tiếng: “Băng Băng.”
Hà Băng lúc này mới hoàn hồn, cô quay đầu nhìn về phía Dương Kim Đậu: -Ah, mẹ à, sao mẹ lại tới đây?”
“Băng Băng, con đang nghĩ cái gì thế, cũng rạng sáng rôi sao con còn chưa ngủ?” Dương Kim Đậu lo lắng quan tâm hỏi.
“Mẹ, con ngủ không được, mẹ đi ngủ đi, con không sao.”
Cô càng nói như vậy, Dương Kim Đậu càng bắt an: “Băng Băng, con và Triệu Lôi chẳng mấy chốc sẽ kết hôn rồi, con có phải bởi vì sắp làm cô dâu cho nên lo lắng không?”
Hà Băng không trả lời vấn đề này, cô chậm rãi vươn tay, ôm lấy Dương Kim Đậu: “Mẹ.”
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, mang theo nỉ non làm nũng của cô con gái nhỏ.
Dương Kim Đậu rất hiểu tính con gái mình, cô không phải loại người sẽ tùy tiện nũng nịu: “Băng Băng, con đến tột cùng làm sao vậy, có tâm sự gì cứ nói với mẹ, con như vậy làm mẹ cảm thấy rất bắt an.”
“Bố con đã đi rồi, con là thân nhân duy nhất của mẹ trên thế giới này, nếu như con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không muốn sống nữa.”
Hóc mắt Dương Kim Đậu đều đỏ.
Hà Băng ôm thật chặt Dương Kim Đậu, cô vẫn như cũ trầm mặc ít nói, hàng mi nhỏ dài chậm rãi thõng xuống, một lúc lâu cô chỉ mới khẽ cất tiếng: “Mẹ, con đã rất nỗ lực.”
Mẹ, con đã rất nỗ lực.
Những lời này làm cho Dương Kim Đậu ng s đau xót, bà giơ tay lên vuốt ve mái tóc con gái: “Băng Băng, từ… sau khi cậu ta chết, con một giọt nước mắt không rơi, nếu như con muốn khóc, vậy cứ khóc lớn tiếng đi, mẹ sẽ khóc cùng con.”
Khóc sao?
Hà Băng cảm thấy viền mắt khô khốc đau nhức, bên trong không có gì cả, cô không muốn khóc, căn bản khóc không được.
“Mẹ à, có phải cho tới nay con chưa từng nói với mẹ không?”
“Nói cái gì?”
“Mẹ, con yêu mẹ. Nhiêu năm như vậy, con và bố giống nhau, vẫn sâu đậm yêu mẹ, không ai có thể thay thế mẹ được, tuy mẹ đã rời xa chúng con, thế nhưng vị trí bên người chúng con vẫn cất giữ vì mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Dương Kim Đậu gặp ác mộng, bà nằm mơ thấy Hà Băng, Hà Băng trong mộng ôm bà thật chặt, nói với bà: “Mẹ, con yêu mẹ, thế nhưng xin lỗi mẹ, con phải đi rồi.”
Bà nắm thật chặt Hà Băng: “Băng Băng, con muốn đi đâu, đêm đã tối như vậy, một mình con muốn đi đâu, mau nói cho mẹ biết.”
Hà Băng chỉ cười: “Mẹ, con đã rât nô lực, thế nhưng… vẫn vô ích…”
Trái tim Dương Kim Đậu không ngừng trầm xuống, trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, bà liều mạng giữ chặt Hà Băng, thế nhưng Hà Băng vẫn chạy trốn khỏi lòng bàn tay bà.
“Băng Băng! Băng Băng!”
Trong lúc ngủ mơ Dương Kim Đậu hét to vài tiếng, kinh sợ từ trong cơn ác mộng bật dậy.
“Băng Băng.” Dương Kim Đậu kêu một tiếng.
Hà Băng không có phản ứng, dường như không nghe được.
Dương Kim Đậu có chút hoảng hốt, bởi vì từ sau khi Tiêu Thành chết, biểu hiện Hà Băng quá an tĩnh, cô luôn trầm mặc, đang bạo phát trong trầm mặc.
Dương Kim Đậu tiến lên, lại gọi một tiếng: “Băng Băng.”
Hà Băng lúc này mới hoàn hồn, cô quay đầu nhìn về phía Dương Kim Đậu: -Ah, mẹ à, sao mẹ lại tới đây?”
“Băng Băng, con đang nghĩ cái gì thế, cũng rạng sáng rôi sao con còn chưa ngủ?” Dương Kim Đậu lo lắng quan tâm hỏi.
“Mẹ, con ngủ không được, mẹ đi ngủ đi, con không sao.”
Cô càng nói như vậy, Dương Kim Đậu càng bắt an: “Băng Băng, con và Triệu Lôi chẳng mấy chốc sẽ kết hôn rồi, con có phải bởi vì sắp làm cô dâu cho nên lo lắng không?”
Hà Băng không trả lời vấn đề này, cô chậm rãi vươn tay, ôm lấy Dương Kim Đậu: “Mẹ.”
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, mang theo nỉ non làm nũng của cô con gái nhỏ.
Dương Kim Đậu rất hiểu tính con gái mình, cô không phải loại người sẽ tùy tiện nũng nịu: “Băng Băng, con đến tột cùng làm sao vậy, có tâm sự gì cứ nói với mẹ, con như vậy làm mẹ cảm thấy rất bắt an.”
“Bố con đã đi rồi, con là thân nhân duy nhất của mẹ trên thế giới này, nếu như con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không muốn sống nữa.”
Hóc mắt Dương Kim Đậu đều đỏ.
Hà Băng ôm thật chặt Dương Kim Đậu, cô vẫn như cũ trầm mặc ít nói, hàng mi nhỏ dài chậm rãi thõng xuống, một lúc lâu cô chỉ mới khẽ cất tiếng: “Mẹ, con đã rất nỗ lực.”
Mẹ, con đã rất nỗ lực.
Những lời này làm cho Dương Kim Đậu ng s đau xót, bà giơ tay lên vuốt ve mái tóc con gái: “Băng Băng, từ… sau khi cậu ta chết, con một giọt nước mắt không rơi, nếu như con muốn khóc, vậy cứ khóc lớn tiếng đi, mẹ sẽ khóc cùng con.”
Khóc sao?
Hà Băng cảm thấy viền mắt khô khốc đau nhức, bên trong không có gì cả, cô không muốn khóc, căn bản khóc không được.
“Mẹ à, có phải cho tới nay con chưa từng nói với mẹ không?”
“Nói cái gì?”
“Mẹ, con yêu mẹ. Nhiêu năm như vậy, con và bố giống nhau, vẫn sâu đậm yêu mẹ, không ai có thể thay thế mẹ được, tuy mẹ đã rời xa chúng con, thế nhưng vị trí bên người chúng con vẫn cất giữ vì mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Dương Kim Đậu gặp ác mộng, bà nằm mơ thấy Hà Băng, Hà Băng trong mộng ôm bà thật chặt, nói với bà: “Mẹ, con yêu mẹ, thế nhưng xin lỗi mẹ, con phải đi rồi.”
Bà nắm thật chặt Hà Băng: “Băng Băng, con muốn đi đâu, đêm đã tối như vậy, một mình con muốn đi đâu, mau nói cho mẹ biết.”
Hà Băng chỉ cười: “Mẹ, con đã rât nô lực, thế nhưng… vẫn vô ích…”
Trái tim Dương Kim Đậu không ngừng trầm xuống, trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, bà liều mạng giữ chặt Hà Băng, thế nhưng Hà Băng vẫn chạy trốn khỏi lòng bàn tay bà.
“Băng Băng! Băng Băng!”
Trong lúc ngủ mơ Dương Kim Đậu hét to vài tiếng, kinh sợ từ trong cơn ác mộng bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.