Chương 2381
Lưu Ly Tuyết Tuyết
03/06/2022
Bà ngồi ở trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, đồ ngủ trên người đều đã bị mồ hôi lạnh thắm ướt, bà thấy lạnh cả người.
Sao bà lại mơ thấy giấc mộng này?
Băng Băng?
Băng Băng!
Dương Kim Đậu nhanh chóng vén chăn lên xuống giường, bà đi ra ngoài, liền đẩy ra cửa phòng Hà Băng: “Băng Băng, mẹ…”
Thanh âm Dương Kim Đậu hơi ngừng, bởi vì trong phòng trống không, không có bóng người nào.
Hà Băng đã biến mát.
Một giờ trước, Hà Băng vẫn còn ở trên ban công ôm bà, nói với bà — mẹ ơi, con yêu mẹ.
Hiện tại, Hà Băng không thấy đâu.
Hiện tại mới là rạng sáng bốn giờ hơn, bên ngoài còn tối om, Dương Kim Đậu cảm giác mình lọt vào trong vực sâu, bà biết không tốt rồi, thực sự không tốt rôi.
Bà chạy về trong phòng mình, cầm điện thoại lên, bâm sô Triệu Lôi.
Ngón tay bà vẫn luôn run rấy, căn bản cầm không vững điện thoại.
Rất nhanh, đầu điện thoại kia liền tiếp thông, giọng nói trầm ổn cura Triệu Lôi truyền tới: “Alo mẹ à, đã trễ thế này mẹ gọi điện thoại qua đây là Băng Băng đã xảy ra chuyện sao?”
Quả nhiên, người có dự cảm không tốt như thế không phải ngoại trừ bà, ngay cả Triệu Lôi cũng cảm giác được.
“Triệu Lôi, Băng Băng… Băng Băng không thấy đâu nữa!”
“Cái gì? Băng Băng đi đâu ạ?”
“Mẹ… Mẹ cũng không biết…”
“Mẹ à, mẹ đừng hoảng, mẹ tôt nhât ngẫm lại, Băng Băng đã trễ thế này sẽ đi đâu?”
Dương Kim Đậu suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới: “Băng Băng có phải sẽ đi… đi đến đó không?…”
Trong mộ viên.
Rạng sáng mộ viên rất tối, song hai bên đường có đèn đường, lúc này một bóng người gầy yếu từ phương xa đi tới, cô mặc chiếc váy đen dài, Hà Băng tới.
Rất nhanh, Hà Băng dừng bước, cô nhìn bia mộ trước mắt, đây là mộ Tiêu Thành.
Cô đến thăm anh.
Từ sau khi anh chết, cô chưa từng tói, đây là lần đầu tiên.
Hà Băng lặng lặng đứng trước bia mộ, sau đó cô giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào tắm hình trên bia, là gương mặt cô quen thuộc tận xương.
Mấy ngày nay cô nỗ lực quên anh, cô tưởng cô đã thành công, nhưng bây giờ cô mới hiểu được cái này chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, mặt mày của anh hơi thở của anh… đều khắc ghi sâu đậm trong trí óc, trong trái tim cô.
Cô nghĩ, rốt cuộc cả đời này, cô không quên được người đàn ông kia.
Cô cố gắng rồi.
Cô thực sự rất có gắng rồi.
“Diệp Minh,” Thanh âm của cô rất nhẹ, nhẹ giống như một luồng khói, trong khoảng thời gian cái tên bị phong ấn đã được cô lắm bẩm ra tiếng, cô câu môi: “Em đã từng thử hàng nghìn hàng vạn lần để tha thứ cho anh, thế nhưng… em làm không được, em hận anh, đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Đừng tưởng rằng vài đồng tiền dơ bản có thể bù đắp cô, tiền của anh, cô một đồng cũng không thèm.
Cô chỉ là… muốn hận anh.
Trong hình Diệp Minh đã định trước không thể cho cô bất kỳ đáp lại, Hà Băng chậm rãi ngồi xổm người xuống, cái này giống như mối quan hệ giữa cô và anh, cô luôn là kẻ độc diễn.
Sao bà lại mơ thấy giấc mộng này?
Băng Băng?
Băng Băng!
Dương Kim Đậu nhanh chóng vén chăn lên xuống giường, bà đi ra ngoài, liền đẩy ra cửa phòng Hà Băng: “Băng Băng, mẹ…”
Thanh âm Dương Kim Đậu hơi ngừng, bởi vì trong phòng trống không, không có bóng người nào.
Hà Băng đã biến mát.
Một giờ trước, Hà Băng vẫn còn ở trên ban công ôm bà, nói với bà — mẹ ơi, con yêu mẹ.
Hiện tại, Hà Băng không thấy đâu.
Hiện tại mới là rạng sáng bốn giờ hơn, bên ngoài còn tối om, Dương Kim Đậu cảm giác mình lọt vào trong vực sâu, bà biết không tốt rồi, thực sự không tốt rôi.
Bà chạy về trong phòng mình, cầm điện thoại lên, bâm sô Triệu Lôi.
Ngón tay bà vẫn luôn run rấy, căn bản cầm không vững điện thoại.
Rất nhanh, đầu điện thoại kia liền tiếp thông, giọng nói trầm ổn cura Triệu Lôi truyền tới: “Alo mẹ à, đã trễ thế này mẹ gọi điện thoại qua đây là Băng Băng đã xảy ra chuyện sao?”
Quả nhiên, người có dự cảm không tốt như thế không phải ngoại trừ bà, ngay cả Triệu Lôi cũng cảm giác được.
“Triệu Lôi, Băng Băng… Băng Băng không thấy đâu nữa!”
“Cái gì? Băng Băng đi đâu ạ?”
“Mẹ… Mẹ cũng không biết…”
“Mẹ à, mẹ đừng hoảng, mẹ tôt nhât ngẫm lại, Băng Băng đã trễ thế này sẽ đi đâu?”
Dương Kim Đậu suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới: “Băng Băng có phải sẽ đi… đi đến đó không?…”
Trong mộ viên.
Rạng sáng mộ viên rất tối, song hai bên đường có đèn đường, lúc này một bóng người gầy yếu từ phương xa đi tới, cô mặc chiếc váy đen dài, Hà Băng tới.
Rất nhanh, Hà Băng dừng bước, cô nhìn bia mộ trước mắt, đây là mộ Tiêu Thành.
Cô đến thăm anh.
Từ sau khi anh chết, cô chưa từng tói, đây là lần đầu tiên.
Hà Băng lặng lặng đứng trước bia mộ, sau đó cô giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào tắm hình trên bia, là gương mặt cô quen thuộc tận xương.
Mấy ngày nay cô nỗ lực quên anh, cô tưởng cô đã thành công, nhưng bây giờ cô mới hiểu được cái này chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, mặt mày của anh hơi thở của anh… đều khắc ghi sâu đậm trong trí óc, trong trái tim cô.
Cô nghĩ, rốt cuộc cả đời này, cô không quên được người đàn ông kia.
Cô cố gắng rồi.
Cô thực sự rất có gắng rồi.
“Diệp Minh,” Thanh âm của cô rất nhẹ, nhẹ giống như một luồng khói, trong khoảng thời gian cái tên bị phong ấn đã được cô lắm bẩm ra tiếng, cô câu môi: “Em đã từng thử hàng nghìn hàng vạn lần để tha thứ cho anh, thế nhưng… em làm không được, em hận anh, đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Đừng tưởng rằng vài đồng tiền dơ bản có thể bù đắp cô, tiền của anh, cô một đồng cũng không thèm.
Cô chỉ là… muốn hận anh.
Trong hình Diệp Minh đã định trước không thể cho cô bất kỳ đáp lại, Hà Băng chậm rãi ngồi xổm người xuống, cái này giống như mối quan hệ giữa cô và anh, cô luôn là kẻ độc diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.