Chương 2419
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/06/2022
Hà Băng thây rõ viên đạn kia bay tới hướng cô, cô không tránh, mà cầm súng nhắm ngay đầu tên xăm mình, một súng này bắn ra, tên xăm mình chắc chắn phải chết.
Cô đã âm thằm nhắn còi báo động ẩn trên người, đám người Ngô Hi đã chạy đến.
Ngô Hi và vài tinh anh đặc chủng FIU mới vừa vào khúc cua đã nhìn thấy viên đạn kia bay tới hướng Hà Băng, Ngô Hi hét lớn: “Hà Băng, nằm xuống!”
Hà Băng không nằm, cô trực tiếp nổ súng.
Thế nhưng một giây kế tiếp có một bóng đen cao lớn đánh tới, Hà Băng bị đụng ngã.
Viên đạn của tên xăm mình kia cũng lướt qua người Hà Băng.
Hà Băng ngã xuống đất, lúc cô ngã xuống có một cánh tay cường tráng lót qua, bảo vệ cái đầu nhỏ của cô ở trong khuỷu tay anh, trong tầm mắt tối sầm, thân hình cao lớn của người đàn ông đè xuống, bảo vệ toàn bộ thân thể nhỏ mềm của cô ở trong ngực mình.
Viên đạn kia xuyên qua cửa số thủy tinh, cửa số thủy tinh lập tức đều vỡ tung.
Khi tầm mắt biến đen, các giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, hàng mi Hà Băng run lên, nhanh chóng ngửi được mùi nam tính ngào ngạt trên thân người đàn ông này, là… Diệp Minhl Diệp Minh tới!
“Thằng nào chui ra, dám phá hỏng chuyệ tốt của bố mày, đánh chết nó!”
Tên xăm mình ra lệnh.
Mấy tên thủ hạ kia nhanh chóng nhắm súng ngay Diệp Minh, muốn bắn chết Diệp Minh.
Hà Băng rùng mình, cô muốn đứng dậy.
Thế nhưng cánh tay có lực của người đàn ông đè xuống, bảo vệ cô ở trong lòng không cho phép cô ngước mắt, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp không vui của người đàn ông: “Đàng hoàng một chút cho anhl”
Sáu chữ, đơn giản bá đạo.
Trong lòng Hà Băng ngòn ngọt, khóe môi nhanh chóng nhéch lên vòng cung.
Dù cho là khốn cảnh nguy hiểm cỡ nào, dường như chỉ cần anh đến, tất cả đều sẽ biến thành mây khói.
Bả vai dày rộng ấy, bàn tay thô ráp ấy, mỗi một chỗ đều căng tràn sức mạnh của tháng năm, cho cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Diệp Minh vươn tay đoạt lấy súng trên tay Hà Băng, sau đó hơi ngước mắt, nòng súng màu đen chỉa vào mấy tên thủ hạ kia.
Râm râm râm, ba, bôn tên thủ hạ ngã xuống đất.
Phát súng cuối cùng trực tiếp xuyên qua tim hai tên thủ hạ.
Mấy tên thủ hạ kia trước khi chết không nhắm mắt, bọn hắn không thể tin được mình cứ như vậy mà chết, bọn hắn sợ hãi nhìn Diệp Minh, người đàn ông trên đầu đội mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai ép tới cực thấp, bọn hắn chỉ có thấy được cặp mắt đen thâm thúy của người đàn ông cặp kia, lạnh lùng sát phạt, khiến người ta hoảng sợ.
Mấy tên thủ hạ ngã xuống.
Chỗ khúc cua Ngô Hi cùng mấy tinh anh FIU chuẩn bị rút súng, thế nhưng súng còn chưa rút ra, mây tên thủ hạ kia đã bị giải quyết rồi.
Bọn họ kinh ngạc nhìn cơ thể to lớn kia, thuật bắn súng này thật đúng là… xuất thần nhập hóa!
Bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua một tay súng thiện xạ như vậy.
Tên xăm mình cũng sợ ngây người, một giây, hai giây hay là ba giây, người đàn ông đột nhiên xông vào đã giải quyết hết thủ hạ của hắn.
Lúc này Diệp Minh giơ tay lên, nòng súng tối ngòm nhắm ngay tên xăm mình.
Thế nhưng, không có đạn.
Không có đạn!
Cô đã âm thằm nhắn còi báo động ẩn trên người, đám người Ngô Hi đã chạy đến.
Ngô Hi và vài tinh anh đặc chủng FIU mới vừa vào khúc cua đã nhìn thấy viên đạn kia bay tới hướng Hà Băng, Ngô Hi hét lớn: “Hà Băng, nằm xuống!”
Hà Băng không nằm, cô trực tiếp nổ súng.
Thế nhưng một giây kế tiếp có một bóng đen cao lớn đánh tới, Hà Băng bị đụng ngã.
Viên đạn của tên xăm mình kia cũng lướt qua người Hà Băng.
Hà Băng ngã xuống đất, lúc cô ngã xuống có một cánh tay cường tráng lót qua, bảo vệ cái đầu nhỏ của cô ở trong khuỷu tay anh, trong tầm mắt tối sầm, thân hình cao lớn của người đàn ông đè xuống, bảo vệ toàn bộ thân thể nhỏ mềm của cô ở trong ngực mình.
Viên đạn kia xuyên qua cửa số thủy tinh, cửa số thủy tinh lập tức đều vỡ tung.
Khi tầm mắt biến đen, các giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, hàng mi Hà Băng run lên, nhanh chóng ngửi được mùi nam tính ngào ngạt trên thân người đàn ông này, là… Diệp Minhl Diệp Minh tới!
“Thằng nào chui ra, dám phá hỏng chuyệ tốt của bố mày, đánh chết nó!”
Tên xăm mình ra lệnh.
Mấy tên thủ hạ kia nhanh chóng nhắm súng ngay Diệp Minh, muốn bắn chết Diệp Minh.
Hà Băng rùng mình, cô muốn đứng dậy.
Thế nhưng cánh tay có lực của người đàn ông đè xuống, bảo vệ cô ở trong lòng không cho phép cô ngước mắt, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp không vui của người đàn ông: “Đàng hoàng một chút cho anhl”
Sáu chữ, đơn giản bá đạo.
Trong lòng Hà Băng ngòn ngọt, khóe môi nhanh chóng nhéch lên vòng cung.
Dù cho là khốn cảnh nguy hiểm cỡ nào, dường như chỉ cần anh đến, tất cả đều sẽ biến thành mây khói.
Bả vai dày rộng ấy, bàn tay thô ráp ấy, mỗi một chỗ đều căng tràn sức mạnh của tháng năm, cho cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Diệp Minh vươn tay đoạt lấy súng trên tay Hà Băng, sau đó hơi ngước mắt, nòng súng màu đen chỉa vào mấy tên thủ hạ kia.
Râm râm râm, ba, bôn tên thủ hạ ngã xuống đất.
Phát súng cuối cùng trực tiếp xuyên qua tim hai tên thủ hạ.
Mấy tên thủ hạ kia trước khi chết không nhắm mắt, bọn hắn không thể tin được mình cứ như vậy mà chết, bọn hắn sợ hãi nhìn Diệp Minh, người đàn ông trên đầu đội mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai ép tới cực thấp, bọn hắn chỉ có thấy được cặp mắt đen thâm thúy của người đàn ông cặp kia, lạnh lùng sát phạt, khiến người ta hoảng sợ.
Mấy tên thủ hạ ngã xuống.
Chỗ khúc cua Ngô Hi cùng mấy tinh anh FIU chuẩn bị rút súng, thế nhưng súng còn chưa rút ra, mây tên thủ hạ kia đã bị giải quyết rồi.
Bọn họ kinh ngạc nhìn cơ thể to lớn kia, thuật bắn súng này thật đúng là… xuất thần nhập hóa!
Bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua một tay súng thiện xạ như vậy.
Tên xăm mình cũng sợ ngây người, một giây, hai giây hay là ba giây, người đàn ông đột nhiên xông vào đã giải quyết hết thủ hạ của hắn.
Lúc này Diệp Minh giơ tay lên, nòng súng tối ngòm nhắm ngay tên xăm mình.
Thế nhưng, không có đạn.
Không có đạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.