Chương 2420
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/06/2022
Tên xăm mình cũng phải bật cười, hắn liền giơ tay lên, muốn cho Diệp Minh một phát.
Diệp Minh câu khóe môi mỏng lạnh, trực tiếp thảy súng qua, súng lục lập tức đập trúng đầu tên xăm mình.
Tên xăm mình đau nhe răng, trực tiếp buông lỏng Điềm Điềm ra, hắn sợ đến Xoay người chạy.
Diệp Minh buông lỏng Hà Băng ra, bước mạnh vài bước lên trước, thong thả đuổi kịp tên xăm mình, anh giơ chân trái lên mạnh mẽ đạp một cước vào bắp chân tên xăm mình.
“Ä” một tiêng, tên xăm mình ngã sõng Soài.
Diệp Minh đá văng súng lục, một cước đạp lên đầu tên xăm mình, thờ ơ dí qua dí lại.
Tên xăm mình đau đến mặt trởn nên dữ tợn, mắng to: “Mày rốt cuộc là thằng nào, mau buông ông mày ral”
“Ah,” Diệp Minh từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên, khẽ cất giọng: “Tao là ông mày đấy, ông đây, cháu nội ngoan nào, gọi một tiếng ông nội đi!”
“Mày! Tên xăm mình tức giận thổ huyết.
“Điềm Điềm, cậu không sao chứ?” Hà Băng nhanh chóng đứng lên, đỡ Điêm Điềm.
Điềm Điềm quên cả khóc, cô ấy vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Minh: “Oa, thật là đẹp trai, anh ấy chính là anh hùng cái thế trong lòng tớt”
Hà Băng: “…”
Lúc này đám người Ngô Hi vội vã chạy tới, bọn họ chế ngự tên xăm mình.
“Vị tiên sinh này, không biết anh xưng hô như thế nào?” Ngô Hi nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh đè thấp mũ lưỡi trai xuống, không nhìn Ngô Hi, anh nhắc chân dài đi tới trước mặt Hà Băng, thấp giọng nói: “Em theo anh qua đây.”
Anh đi tới một góc hẻo lánh phía trước.
“Băng Băng, cậu với anh ấy là quan hệ như thế nào vậy, anh ấy là bạn trai cậu sao, bạn trai cậu đẹp trai ngây người luôn đói”
Điềm Điềm đã quên mắt hoảng sợ ban nãy, mặt đầy vẻ hóng chuyện.
Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ, đi tới phía sau Diệp Minh, cô như đứa trẻ đã làm sai chuyện, len lén nhìn bóng lưng cao ngất của anh.
Bóng lưng cao lớn đó ẩn trong vùng tối, giống như là ế quân hắc ám cường đại, khiên người ta muôn quỳ lạy.
Anh dường như tức giận rồi.
Ừm… Tải app truyện-hola đọc tiếp khích lệ nhóm nhé!
Hà Băng đi lên trước, vươn tay kéo lại ống tay áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng kéo một cái: “Em đã đến rồi, tại sao anh không nói chuyện?”
Diệp Minh quay đầu, cặp mắt thâm thúy kia rơi vào khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô, giọng trầm thấp âm lạnh không vui: “Em biết sai rồi?”
Hà Băng biết anh đang nói cái gì, cô giải thích: “Viên đạn kia không bắn trúng tim em, thế nhưng em có thể bắn trúng đầu hắn, Điềm Điềm có thể được cứu, cho dù tổ trưởng bọn họ không đên, em cũng có thê giải quyêt mây tên thủ hạ còn dư lại kia…”
“Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, em sẽ bắn được một hay mấy phát? Hà Băng, em thực sự gan to hơn rồi nhỉ, lẽ nào em không muốn sống nữa hả?”
Diệp Minh cắt đứt lời cô.
Hà Băng khựng lại, nhanh chóng tiến lên đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của anh: “Diệp Minh, anh là ngày đầu tiên quen biết em à, em không sợ nhất chính là cái chết.”
“Eml” Diệp Minh giơ tay lên, làm bộ muốn đánh cô.
Hà Băng không tránh, cô ngắng mặt đón tay anh: “Anh đánh đi, đánh mạnh vào!”
Diệp Minh câu khóe môi mỏng lạnh, trực tiếp thảy súng qua, súng lục lập tức đập trúng đầu tên xăm mình.
Tên xăm mình đau nhe răng, trực tiếp buông lỏng Điềm Điềm ra, hắn sợ đến Xoay người chạy.
Diệp Minh buông lỏng Hà Băng ra, bước mạnh vài bước lên trước, thong thả đuổi kịp tên xăm mình, anh giơ chân trái lên mạnh mẽ đạp một cước vào bắp chân tên xăm mình.
“Ä” một tiêng, tên xăm mình ngã sõng Soài.
Diệp Minh đá văng súng lục, một cước đạp lên đầu tên xăm mình, thờ ơ dí qua dí lại.
Tên xăm mình đau đến mặt trởn nên dữ tợn, mắng to: “Mày rốt cuộc là thằng nào, mau buông ông mày ral”
“Ah,” Diệp Minh từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên, khẽ cất giọng: “Tao là ông mày đấy, ông đây, cháu nội ngoan nào, gọi một tiếng ông nội đi!”
“Mày! Tên xăm mình tức giận thổ huyết.
“Điềm Điềm, cậu không sao chứ?” Hà Băng nhanh chóng đứng lên, đỡ Điêm Điềm.
Điềm Điềm quên cả khóc, cô ấy vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Minh: “Oa, thật là đẹp trai, anh ấy chính là anh hùng cái thế trong lòng tớt”
Hà Băng: “…”
Lúc này đám người Ngô Hi vội vã chạy tới, bọn họ chế ngự tên xăm mình.
“Vị tiên sinh này, không biết anh xưng hô như thế nào?” Ngô Hi nhìn về phía Diệp Minh.
Diệp Minh đè thấp mũ lưỡi trai xuống, không nhìn Ngô Hi, anh nhắc chân dài đi tới trước mặt Hà Băng, thấp giọng nói: “Em theo anh qua đây.”
Anh đi tới một góc hẻo lánh phía trước.
“Băng Băng, cậu với anh ấy là quan hệ như thế nào vậy, anh ấy là bạn trai cậu sao, bạn trai cậu đẹp trai ngây người luôn đói”
Điềm Điềm đã quên mắt hoảng sợ ban nãy, mặt đầy vẻ hóng chuyện.
Hà Băng nhắc đôi chân nhỏ, đi tới phía sau Diệp Minh, cô như đứa trẻ đã làm sai chuyện, len lén nhìn bóng lưng cao ngất của anh.
Bóng lưng cao lớn đó ẩn trong vùng tối, giống như là ế quân hắc ám cường đại, khiên người ta muôn quỳ lạy.
Anh dường như tức giận rồi.
Ừm… Tải app truyện-hola đọc tiếp khích lệ nhóm nhé!
Hà Băng đi lên trước, vươn tay kéo lại ống tay áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng kéo một cái: “Em đã đến rồi, tại sao anh không nói chuyện?”
Diệp Minh quay đầu, cặp mắt thâm thúy kia rơi vào khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô, giọng trầm thấp âm lạnh không vui: “Em biết sai rồi?”
Hà Băng biết anh đang nói cái gì, cô giải thích: “Viên đạn kia không bắn trúng tim em, thế nhưng em có thể bắn trúng đầu hắn, Điềm Điềm có thể được cứu, cho dù tổ trưởng bọn họ không đên, em cũng có thê giải quyêt mây tên thủ hạ còn dư lại kia…”
“Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, em sẽ bắn được một hay mấy phát? Hà Băng, em thực sự gan to hơn rồi nhỉ, lẽ nào em không muốn sống nữa hả?”
Diệp Minh cắt đứt lời cô.
Hà Băng khựng lại, nhanh chóng tiến lên đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của anh: “Diệp Minh, anh là ngày đầu tiên quen biết em à, em không sợ nhất chính là cái chết.”
“Eml” Diệp Minh giơ tay lên, làm bộ muốn đánh cô.
Hà Băng không tránh, cô ngắng mặt đón tay anh: “Anh đánh đi, đánh mạnh vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.