Chương 2661
Lưu Ly Tuyết Tuyết
08/08/2022
Lục Họa nhanh chóng đánh rơi suy nghĩ trong đầu, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã không chịu thua kém đỏ lên.
“Áy, Họa Họa, mặt cậu làm sao đỏ như vậy, khó chịu à?” Vưu Linh kỳ quái hỏi.
Lục Họa nhanh chóng lắc đầu: “Không có a…”
Lúc này cô cũng cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người cô, Lục Họa lại ngắng đầu, liền đụng phải cặp mắt Đan Phượng xinh đẹp chói mắt kia của Lâm Mặc.
Cậu đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Họa chạy trồi chết.
“Ai nha kinh Linh, vào tiết rồi, chúng ta mau trở về lớp.” Lục Họa kéo Vưu Linh bỏ chạy.
Trong lớp.
Lục Họa về chỗ ngồi, cô có chút không yên lòng.
Lâm Mặc cùng tổ với cô, thế nhưng, ngôi ở sau cùng, lúc cô quay đầu nói chuyện với bạn ở phía sau lặng lẽ nhìn cậu một cái, Lâm Mặc gục xuống bàn, đang ngủ.
Cậu gió êm sóng lặng, mà cô xao động không ngót.
Lục Họa không biết nên làm sao mở miệng đề cập với cậu yêu cầu kia, cô đã bô não rật nhiều hình ảnh, cô cũng không thể cầm một bó hoa chạy đên trước mặt của cậu, nói với cậu nói Lâm Mặc, chúng ta hẹn hò đi?
Ah, không đúng, là Lâm Mặc, chúng ta hẹn hò giả đil?2 Lấy tính tình của cậu, cậu sẽ phải lườm cô tóe mắt sau đó quay đâu bước đi.
Tan học; các học sinh lục tục rời đỉ, Vưu Linh nói: “Họa Họa, sao cậu chưa về nhà?”
Lục Họa cầm bút, làm bộ mình đang nghiên cứu một bài toán: “Tớ giải xong bài này liền về.”
Vưu Linh, được rồi, thế giới của học bá cô không hiểu.
Vưu Linh cùng các học sinh đêu rời đi, Lục Họa bắt an lui về phía sau nhìn mây lần, Lậm Mặc vận chưa đi, cậu còn gục xuống bàn ngủ.
Bình thường cậu đều là người rời đi đầu tiên, ngày hôm nay chắc là quá mệt mỏi, cậu vân luôn trực chị trong bệnh viện mà Tất cả mọi người đã đi, trong phòng học chỉ còn sót lại cô và Lâm Mặc, thời cơ tới rôi.
Lục Họa chậm rãi đứng dậy, cô ôm một quyền sách đi đến Tông Lâm Mặc…
Cô hỏi Lâm Mặc, cậu lạnh không?
Vấn đề này bảo cậu trả lời thế nào?
Nói thật, Lâm Mặc không lạnh, cậu ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong phòng có cô, khắp nơi đêu là mùi thơm ngát trên người cô, không khí cậu thở ra được cô hít vào, ngay cả không khí đều là ngọt, cậu làm sao có thể làn ngược lại, cậu còn rất nóng.
Thế nhưng, cậu im lăng gật đầu: “Ừ, hơi lạnh.”
Cậu lạnh, Lục Họa nhìn trên người tắm chăn trên người hơi khó xử, chẳng lẽ cô nên mời cậu ngủ chung?
Lúc này Lâm Mặc ho nhẹ một tiếng.
“Cậu làm sao vậy?”
“Cổ họng có hơi khó chịu.” Lâm Mặc nghiêm túc nói.
“Áy, Họa Họa, mặt cậu làm sao đỏ như vậy, khó chịu à?” Vưu Linh kỳ quái hỏi.
Lục Họa nhanh chóng lắc đầu: “Không có a…”
Lúc này cô cũng cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người cô, Lục Họa lại ngắng đầu, liền đụng phải cặp mắt Đan Phượng xinh đẹp chói mắt kia của Lâm Mặc.
Cậu đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Họa chạy trồi chết.
“Ai nha kinh Linh, vào tiết rồi, chúng ta mau trở về lớp.” Lục Họa kéo Vưu Linh bỏ chạy.
Trong lớp.
Lục Họa về chỗ ngồi, cô có chút không yên lòng.
Lâm Mặc cùng tổ với cô, thế nhưng, ngôi ở sau cùng, lúc cô quay đầu nói chuyện với bạn ở phía sau lặng lẽ nhìn cậu một cái, Lâm Mặc gục xuống bàn, đang ngủ.
Cậu gió êm sóng lặng, mà cô xao động không ngót.
Lục Họa không biết nên làm sao mở miệng đề cập với cậu yêu cầu kia, cô đã bô não rật nhiều hình ảnh, cô cũng không thể cầm một bó hoa chạy đên trước mặt của cậu, nói với cậu nói Lâm Mặc, chúng ta hẹn hò đi?
Ah, không đúng, là Lâm Mặc, chúng ta hẹn hò giả đil?2 Lấy tính tình của cậu, cậu sẽ phải lườm cô tóe mắt sau đó quay đâu bước đi.
Tan học; các học sinh lục tục rời đỉ, Vưu Linh nói: “Họa Họa, sao cậu chưa về nhà?”
Lục Họa cầm bút, làm bộ mình đang nghiên cứu một bài toán: “Tớ giải xong bài này liền về.”
Vưu Linh, được rồi, thế giới của học bá cô không hiểu.
Vưu Linh cùng các học sinh đêu rời đi, Lục Họa bắt an lui về phía sau nhìn mây lần, Lậm Mặc vận chưa đi, cậu còn gục xuống bàn ngủ.
Bình thường cậu đều là người rời đi đầu tiên, ngày hôm nay chắc là quá mệt mỏi, cậu vân luôn trực chị trong bệnh viện mà Tất cả mọi người đã đi, trong phòng học chỉ còn sót lại cô và Lâm Mặc, thời cơ tới rôi.
Lục Họa chậm rãi đứng dậy, cô ôm một quyền sách đi đến Tông Lâm Mặc…
Cô hỏi Lâm Mặc, cậu lạnh không?
Vấn đề này bảo cậu trả lời thế nào?
Nói thật, Lâm Mặc không lạnh, cậu ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong phòng có cô, khắp nơi đêu là mùi thơm ngát trên người cô, không khí cậu thở ra được cô hít vào, ngay cả không khí đều là ngọt, cậu làm sao có thể làn ngược lại, cậu còn rất nóng.
Thế nhưng, cậu im lăng gật đầu: “Ừ, hơi lạnh.”
Cậu lạnh, Lục Họa nhìn trên người tắm chăn trên người hơi khó xử, chẳng lẽ cô nên mời cậu ngủ chung?
Lúc này Lâm Mặc ho nhẹ một tiếng.
“Cậu làm sao vậy?”
“Cổ họng có hơi khó chịu.” Lâm Mặc nghiêm túc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.