Chương 409: Đơn ly hôn
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Hạ Tịch Quán nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời vương chút bi thương, Lục tiên sinh trước đây không phải như vậy, bây giờ đối với cô, anh tràn đầy không kiên nhẫn.
Hóc mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, chậm rãi cầm lấy đồ ngủ của mình: “Vậy em đi tắm trước.
”
Cô bước vào phòng tắm.
Lục Hàn Đình đứng bên cửa số kính sát đất hút thuốc, gần đây anh rất nghiện thuốc, lúc tâm trạng phiền muộn, anh luôn dựa vào mùi nicotin để kìm hãm làm tê liệt chính mình.
Rất nhanh, trong gạt tàn có một lớp tàn thuốc, vào lúc này “cạch”
một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thoảng ra mùi hương từ bên trong.
Cô tắm xong rồi.
Lục Hàn Đình lại hút một hơi thuốc, vẻ mặt phiền muộn phả ra một làn khói: “Cô ngủ trước đi, tôi đến thư phòng ngủ.
”
Anh xoay người.
Nhưng giây tiếp theo anh dừng bước, mắt dán vào cô gái, đồng tử co rút lại.
Hạ Tịch Quán vừa tắm xong, cô cởi khăn che mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay, cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ rượu, tôn làn da mịn màng như nhung của cô, cô gái vừa tắm xong hệt như đóa hồng thấm đẫm sương, khó khăn lắm mới đến thời điểm nở rộ, khiến người ta hận không thể mạnh mẽ hái bông hoa ấy đi.
Lục Hàn Đình cứng đờ, từ trước đến nay cô luôn bảo thủ và dè dặt, đồ ngủ đều là kiểu không lộ tay chân, cô biết tính tình của anh, sợ anh làm loạn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn mặc như thế này, nếu anh nhớ không lầm thì đây là gu của anh.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dán vào cơ thể mình, làn da trắng nõn của Hạ Tịch Quán lập tức phủ một màu đỏ nhạt, cô bước tới, kiêng chân hôn anh.
Ánh mắt Lục Hàn Đình sa sầm, giọng khàn khàn: “Mặc vậy để làm gì?”
Hạ Tịch Quán lại hôn anh, hôn máy lần lên khuôn mặt tuấn tú của anh, hàng mi mảnh khảnh chớp chớp, lộ ra một chút táo bạo ngượng ngùng: “Lục tiên sinh, lúc trước anh từng nói, chúng ta đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành đi.
”
Một nửa điều thuốc trong tầm tay Lục Hàn Đình nhanh chóng rơi xuống đắt, lúc này Hạ Tịch Quán vươn ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cà vạt treo trên cổ anh, mạnh mẽ kéo: “Lại đây…”
Lục Hàn Đình bị cô kéo đến, cách cô mạnh dạn kéo cà vạt của anh ta có chút mùi vị của cô bạn gái ngang tàng.
Đầu gối va vào mép giường, cả hai ngã xuống chiếc giường êm ái.
Hạ Tịch Quán nới lỏng cà vạt, dùng hai tay nhỏ ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Lục Hàn Đình chống tay lên ga trải giường, cả người có vẻ rất bị động, không ngờ mình tàn nhãn lạnh lùng với cô như thế, cô còn mềm mại dây dưa dụ dỗ anh.
Anh không biết mình nên dùng biện pháp gì đẻ triệt để đầy cô ra xa, tất cả những gì anh biết là sự tự chủ của mình đã chao đảo, quân lính tan rã.
Đôi mắt hẹp và dài của Lục Hàn Đình đỏ rực, đau đớn lại vui sướng, đây là căn phòng tân hôn của anh và cô, nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm hạnh phúc.
Anh siết chặt ga giường rồi nới lỏng, khi nhắm đôi mắt đẹp trai lại, bàn tay to đã luồn vào mái tóc dài của cô, biến thụ động thành chủ động hôn cô một cái thật sâu.
Bây giờ não anh, các tế bào máu trên khắp cơ thể anh đang kêu gào, rằng anh nhớ cô rất nhiều, rằng anh thực sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Hóc mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng, chậm rãi cầm lấy đồ ngủ của mình: “Vậy em đi tắm trước.
”
Cô bước vào phòng tắm.
Lục Hàn Đình đứng bên cửa số kính sát đất hút thuốc, gần đây anh rất nghiện thuốc, lúc tâm trạng phiền muộn, anh luôn dựa vào mùi nicotin để kìm hãm làm tê liệt chính mình.
Rất nhanh, trong gạt tàn có một lớp tàn thuốc, vào lúc này “cạch”
một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, thoảng ra mùi hương từ bên trong.
Cô tắm xong rồi.
Lục Hàn Đình lại hút một hơi thuốc, vẻ mặt phiền muộn phả ra một làn khói: “Cô ngủ trước đi, tôi đến thư phòng ngủ.
”
Anh xoay người.
Nhưng giây tiếp theo anh dừng bước, mắt dán vào cô gái, đồng tử co rút lại.
Hạ Tịch Quán vừa tắm xong, cô cởi khăn che mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay, cô đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ rượu, tôn làn da mịn màng như nhung của cô, cô gái vừa tắm xong hệt như đóa hồng thấm đẫm sương, khó khăn lắm mới đến thời điểm nở rộ, khiến người ta hận không thể mạnh mẽ hái bông hoa ấy đi.
Lục Hàn Đình cứng đờ, từ trước đến nay cô luôn bảo thủ và dè dặt, đồ ngủ đều là kiểu không lộ tay chân, cô biết tính tình của anh, sợ anh làm loạn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn mặc như thế này, nếu anh nhớ không lầm thì đây là gu của anh.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dán vào cơ thể mình, làn da trắng nõn của Hạ Tịch Quán lập tức phủ một màu đỏ nhạt, cô bước tới, kiêng chân hôn anh.
Ánh mắt Lục Hàn Đình sa sầm, giọng khàn khàn: “Mặc vậy để làm gì?”
Hạ Tịch Quán lại hôn anh, hôn máy lần lên khuôn mặt tuấn tú của anh, hàng mi mảnh khảnh chớp chớp, lộ ra một chút táo bạo ngượng ngùng: “Lục tiên sinh, lúc trước anh từng nói, chúng ta đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành đi.
”
Một nửa điều thuốc trong tầm tay Lục Hàn Đình nhanh chóng rơi xuống đắt, lúc này Hạ Tịch Quán vươn ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cà vạt treo trên cổ anh, mạnh mẽ kéo: “Lại đây…”
Lục Hàn Đình bị cô kéo đến, cách cô mạnh dạn kéo cà vạt của anh ta có chút mùi vị của cô bạn gái ngang tàng.
Đầu gối va vào mép giường, cả hai ngã xuống chiếc giường êm ái.
Hạ Tịch Quán nới lỏng cà vạt, dùng hai tay nhỏ ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Lục Hàn Đình chống tay lên ga trải giường, cả người có vẻ rất bị động, không ngờ mình tàn nhãn lạnh lùng với cô như thế, cô còn mềm mại dây dưa dụ dỗ anh.
Anh không biết mình nên dùng biện pháp gì đẻ triệt để đầy cô ra xa, tất cả những gì anh biết là sự tự chủ của mình đã chao đảo, quân lính tan rã.
Đôi mắt hẹp và dài của Lục Hàn Đình đỏ rực, đau đớn lại vui sướng, đây là căn phòng tân hôn của anh và cô, nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm hạnh phúc.
Anh siết chặt ga giường rồi nới lỏng, khi nhắm đôi mắt đẹp trai lại, bàn tay to đã luồn vào mái tóc dài của cô, biến thụ động thành chủ động hôn cô một cái thật sâu.
Bây giờ não anh, các tế bào máu trên khắp cơ thể anh đang kêu gào, rằng anh nhớ cô rất nhiều, rằng anh thực sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.