Chương 408: Tranh cãi vô lý
Lưu Ly Tuyết Tuyết
12/03/2021
Lục Hàn Đình nhìn bàn tay nhỏ bé của cô từ từ vươn tới, tiến đến gần khuôn mặt tuấn tú của anh, càng ngày càng gần, suýt chút nữa đã chạm vào anh.
Mọi phòng tuyến trong lòng anh nháy mắt sụp đổ, bàn tay siết chặt bên hông của Lục Hàn Đình đột nhiên buông lỏng, anh vươn tay ôm lấy cô, muốn dùng sức kéo cô vào lòng.
Để cô gái đang bát an rơi vào vòng tay anh.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn anh một bước, Lục Tử Tiễn đã đến.
Lục Tử Tiễn siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, là tôi!”
Hàng mi mảnh mai của Hạ Tịch Quán run lên, tất cả ánh sáng trong đôi mắt trong veo của cô ngay lập tức vụt tắt.
Lục Tử Tiễn đưa Hạ Tịch Quán trở lại U Lan Uyễn, nhìn Hạ Tịch Quán đi vào xong, Lục Tử Tiễn mới quay lại đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo, khuôn mặt tuấn tú âm u của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm mắt anh: “Cô ấy bị gì vậy, không phải mày nói cô ấy bị trúng độc ư, sao cô ấy lại bị mù? Tại sao?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn Đình lúc này gần như phát điên lên: “Tôi cũng mới biết cô ấy bị mù, chắc cô ấy không nói cho ai biết, đây là do độc hoa gây ra.
”
Hai mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng, nghiễn răng, gân xanh trên mặt dữ tợn nổi lên: “Làm sao cứu cô ấy, hiện tại cô ấy nhất định rất sợ hãi!”
“Độc hoa trước mắt là vô phương cứu chữa, Tịch Quán nên cân nhắc những điều này khi cố gắng tinh chế thuốc độc cho anh, tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy về Đề Đô, ngay lúc cơ thể cô ấy chưa chuyển biến xấu, nên, anh hẳn là biết mình nên làm gì?”
Lục Tử Tiễn đẩy anh ra rồi bỏ đi.
Hạ Tịch Quán trở lại phòng ngủ, lần này mù cũng không quá lâu, lúc cô về phòng ngủ đã khôi phục lại thị lực.
“Cạch”
một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình cao lớn thẳng tắp của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt, anh đã về.
“Lục tiên sinh, anh về rồi à2”
Hạ Tịch Quán lon ton chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhuốm niềm vui nhàn nhạt, anh đã mấy đêm không về nhà.
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong veo đã khôi phục lại tiêu cự, cô thấy lại được rồi.
Anh gật đầu: “Ừ.
”
“Ăn cơm tối chưa?”
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ ôm lấy vòng eo thanh tú của anh, ở trong ngực anh ngắng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đứng nghiêm, lúc cô ôm, ngón tay trắng nõn mềm mại cọ xát eo anh khiến anh hơi tê dại, mấy đêm rồi hai người đã không âu yếm, bây giờ cơ thể mềm mại không xương của cô dính sát, ngoan ngoãn lấy lòng nhìn anh.
Yết hầu Lục Hàn Đình nhéch lên cuộn xuống: “Ăn rồi.
”
“Ò.
”
Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện gặp được Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên cho em một đoạn video, em biết anh và cô ta không làm gì, nếu hai người có gì thật, Hạ Nghiên Nghiên sẽ quay rồi vội vã đưa em xem rồi, nhưng Lục tiên sinh, sao anh lại nằm cùng giường với cô ta, em thấy anh nên giải thích chuyện này cho em.
”
Án đường anh khí của Lục Hàn Đình khẽ chau lại, anh cũng đoán được Hạ Nghiên Nghiên đã quay video gì, là cái đêm anh đã ôm cô ta vào lòng trong quán bar đó.
Lục Hàn Đình muốn giải thích nhưng anh nhanh chóng từ bỏ, bây giờ anh nên làm chuyện nên làm.
Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi đen, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Lục phu nhân, đàn ông mỗi ngày ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đã rất mệt rồi, về đến nhà còn phải cùng cô tranh cãi vô lý sao?”
Nói xong Lục Hàn Đình vươn tay đầy cô ra, nhác chân đi tới bên cửa số sát đất.
Mọi phòng tuyến trong lòng anh nháy mắt sụp đổ, bàn tay siết chặt bên hông của Lục Hàn Đình đột nhiên buông lỏng, anh vươn tay ôm lấy cô, muốn dùng sức kéo cô vào lòng.
Để cô gái đang bát an rơi vào vòng tay anh.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn anh một bước, Lục Tử Tiễn đã đến.
Lục Tử Tiễn siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, là tôi!”
Hàng mi mảnh mai của Hạ Tịch Quán run lên, tất cả ánh sáng trong đôi mắt trong veo của cô ngay lập tức vụt tắt.
Lục Tử Tiễn đưa Hạ Tịch Quán trở lại U Lan Uyễn, nhìn Hạ Tịch Quán đi vào xong, Lục Tử Tiễn mới quay lại đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo, khuôn mặt tuấn tú âm u của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm mắt anh: “Cô ấy bị gì vậy, không phải mày nói cô ấy bị trúng độc ư, sao cô ấy lại bị mù? Tại sao?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn Đình lúc này gần như phát điên lên: “Tôi cũng mới biết cô ấy bị mù, chắc cô ấy không nói cho ai biết, đây là do độc hoa gây ra.
”
Hai mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng, nghiễn răng, gân xanh trên mặt dữ tợn nổi lên: “Làm sao cứu cô ấy, hiện tại cô ấy nhất định rất sợ hãi!”
“Độc hoa trước mắt là vô phương cứu chữa, Tịch Quán nên cân nhắc những điều này khi cố gắng tinh chế thuốc độc cho anh, tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy về Đề Đô, ngay lúc cơ thể cô ấy chưa chuyển biến xấu, nên, anh hẳn là biết mình nên làm gì?”
Lục Tử Tiễn đẩy anh ra rồi bỏ đi.
Hạ Tịch Quán trở lại phòng ngủ, lần này mù cũng không quá lâu, lúc cô về phòng ngủ đã khôi phục lại thị lực.
“Cạch”
một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hình cao lớn thẳng tắp của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt, anh đã về.
“Lục tiên sinh, anh về rồi à2”
Hạ Tịch Quán lon ton chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhuốm niềm vui nhàn nhạt, anh đã mấy đêm không về nhà.
Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong veo đã khôi phục lại tiêu cự, cô thấy lại được rồi.
Anh gật đầu: “Ừ.
”
“Ăn cơm tối chưa?”
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ ôm lấy vòng eo thanh tú của anh, ở trong ngực anh ngắng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn anh.
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đứng nghiêm, lúc cô ôm, ngón tay trắng nõn mềm mại cọ xát eo anh khiến anh hơi tê dại, mấy đêm rồi hai người đã không âu yếm, bây giờ cơ thể mềm mại không xương của cô dính sát, ngoan ngoãn lấy lòng nhìn anh.
Yết hầu Lục Hàn Đình nhéch lên cuộn xuống: “Ăn rồi.
”
“Ò.
”
Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện gặp được Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên cho em một đoạn video, em biết anh và cô ta không làm gì, nếu hai người có gì thật, Hạ Nghiên Nghiên sẽ quay rồi vội vã đưa em xem rồi, nhưng Lục tiên sinh, sao anh lại nằm cùng giường với cô ta, em thấy anh nên giải thích chuyện này cho em.
”
Án đường anh khí của Lục Hàn Đình khẽ chau lại, anh cũng đoán được Hạ Nghiên Nghiên đã quay video gì, là cái đêm anh đã ôm cô ta vào lòng trong quán bar đó.
Lục Hàn Đình muốn giải thích nhưng anh nhanh chóng từ bỏ, bây giờ anh nên làm chuyện nên làm.
Anh giơ tay cởi cúc áo sơ mi đen, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Lục phu nhân, đàn ông mỗi ngày ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đã rất mệt rồi, về đến nhà còn phải cùng cô tranh cãi vô lý sao?”
Nói xong Lục Hàn Đình vươn tay đầy cô ra, nhác chân đi tới bên cửa số sát đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.