Chương 589: Đừng chơi phép khích tướng với tôi
Lưu Ly Tuyết Tuyết
23/03/2021
Hạ Tịch Quán rất không hài lòng kết quả này, cô cũng không muốn bán cho Từ Thiếu Nam!
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, anh chỉ hô xong một tỷ hai liền ngưng, rất không hợp tác phong phách lối kia của anh, anh phải là kiểu nào, tới đây đấu, chứ không phải là loại tiếc tiền, anh không thiếu tiền.
Thế nhưng Hạ Tịch Quán chỉ thấy được bóng lưng anh tuấn mà mỏng lạnh của Lục Hàn Đình, bởi vì anh không có hứng thú chút nào với chuyện tiếp theo, nên đã đứng dậy rời đi.
Hạ Tịch Quán bị đưa đến trong phòng sang trọng của tửu trang, cô chờ một hồi, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Thiếu Nam đi đến.
Từ Thiếu Nam nheo lại cặp mắt đào hoa kia quan sát trên dưới cô một phen, khóe môi cong lên tà mị lười biếng: “Nhỏ xấu, thì ra cô thê này à.”
Nếu đã bị nhận ra, Hạ Tịch Quán cũng hào phóng thừa nhận, cô tinh nghịch nháy mắt cười nói: “Từ thiếu, lần này cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, ngày khác tôi mời anh đi ăn, tôi còn có việc, đi trước.”
Hạ Tịch Quán nghênh ngang chuẩn bị rời đi.
Nhưng Từ Thiếu Nam chặn đường đi của cô: “Nhỏ xấu, đừng có trưng dáng vẻ này chơi với tôi, tôi bỏ một tỷ ba mua cô về cũng không phải là nghe cô nói một tiếng cám ơn, cô cảm ơn lại chẳng dễ nghe chút nào.”
Hạ Tịch Quán không hiểu nhìn anh: “Từ thiếu, vậy là anh có ý gì?”
Từ Thiếu Nam nhìn dáng vẻ cô giả vờ ngớ ngắn, đột nhiên tiến lên hai bước, lấn đến gần cô: “Lên giường, không hiểu à, lẽ nào cô với chồng cô chưa từng lên giường?”
Hạ Tịch Quán lui về phía sau, đầu gối bị đụng đầu mép giường, lập tức ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, lúc ở Hải Thành, cô từng nói với Lệ lão phu nhân cô đã kết hôn rồi, nhưng bọn họ cũng không biết chồng cô là ai, sau này Lục Tư Tước lại xóa đi tất cả vết tích về cô.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Thiếu Nam đang lấn đến gần, nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh: “Từ thiếu, anh đã biết tôi có chồng, vậy chắc anh sẽ không có hứng với đàn bà đã có chồng chứ nhỉ?”
“Tôi có chút tò mò, chồng cô là ai, anh ta không có tiền tiêu, nên đưa cô đến tiệc rượu này tới bán?”
Không phải!
Lục tiên sinh của cô trước đây có tiền, hiện tại càng là siêu cấp có tiền đó!
Nhưng Hạ Tịch Quán chắc chắn sẽ không nói cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và Lục Hàn Đình cho anh biết: “Từ thiếu, hôm nay tôi là tới cứu bạn tôi, cho nên gặp chuyện xui, tôi thực sự rất cảm ơn anh có thể ra tay cứu giúp, nhưng tôi rất yêu chồng tôi, không định ngoại tình.”
Từ Thiếu Nam quỳ một chân trên giường, vây cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình: “Vậy cô ly hôn trước đi, ly hôn rồi ngủ cùng tôi.”
*…” Vị Từ thiếu này bị điên rồi.
Hạ Tịch Quán rất muốn thoát thân, không muốn dây dưa đại nhân vật như Từ Thiếu Nam, cô dứt khoát nằm uych xuống giường, nhắm hai mắt lại: “Từ thiếu, nói thật cho anh biết nhé!
Tôi đã ly hôn, đó là chồng cũ rồi, nên tôi chỉ một thân một mình tới Đề Đô, tôi không muốn nợ anh, anh tới ngay bây giờ đi!”
“Nhỏ xấu, đừng chơi phép khích tướng với tôi, vô ích thôi.” Từ Thiếu Nam vươn tay, ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nói thật cho cô biết, từ Hải Thành trở về, tôi không quên được cô, cô đã ly hôn, về sau liền theo tôi đi.”
Anh ta đưa tay xé chiếc váy mỏng trên người Hạ Tịch Quán.
Trong một căn phòng xa hoa khác, Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng trước cửa sổ sát đất, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc, hút sâu một hơi.
Trong phòng rất yên lặng, tĩnh lặng đến mức khiến lòng người kiềm nén.
Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, anh chỉ hô xong một tỷ hai liền ngưng, rất không hợp tác phong phách lối kia của anh, anh phải là kiểu nào, tới đây đấu, chứ không phải là loại tiếc tiền, anh không thiếu tiền.
Thế nhưng Hạ Tịch Quán chỉ thấy được bóng lưng anh tuấn mà mỏng lạnh của Lục Hàn Đình, bởi vì anh không có hứng thú chút nào với chuyện tiếp theo, nên đã đứng dậy rời đi.
Hạ Tịch Quán bị đưa đến trong phòng sang trọng của tửu trang, cô chờ một hồi, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Thiếu Nam đi đến.
Từ Thiếu Nam nheo lại cặp mắt đào hoa kia quan sát trên dưới cô một phen, khóe môi cong lên tà mị lười biếng: “Nhỏ xấu, thì ra cô thê này à.”
Nếu đã bị nhận ra, Hạ Tịch Quán cũng hào phóng thừa nhận, cô tinh nghịch nháy mắt cười nói: “Từ thiếu, lần này cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, ngày khác tôi mời anh đi ăn, tôi còn có việc, đi trước.”
Hạ Tịch Quán nghênh ngang chuẩn bị rời đi.
Nhưng Từ Thiếu Nam chặn đường đi của cô: “Nhỏ xấu, đừng có trưng dáng vẻ này chơi với tôi, tôi bỏ một tỷ ba mua cô về cũng không phải là nghe cô nói một tiếng cám ơn, cô cảm ơn lại chẳng dễ nghe chút nào.”
Hạ Tịch Quán không hiểu nhìn anh: “Từ thiếu, vậy là anh có ý gì?”
Từ Thiếu Nam nhìn dáng vẻ cô giả vờ ngớ ngắn, đột nhiên tiến lên hai bước, lấn đến gần cô: “Lên giường, không hiểu à, lẽ nào cô với chồng cô chưa từng lên giường?”
Hạ Tịch Quán lui về phía sau, đầu gối bị đụng đầu mép giường, lập tức ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, lúc ở Hải Thành, cô từng nói với Lệ lão phu nhân cô đã kết hôn rồi, nhưng bọn họ cũng không biết chồng cô là ai, sau này Lục Tư Tước lại xóa đi tất cả vết tích về cô.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Thiếu Nam đang lấn đến gần, nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh: “Từ thiếu, anh đã biết tôi có chồng, vậy chắc anh sẽ không có hứng với đàn bà đã có chồng chứ nhỉ?”
“Tôi có chút tò mò, chồng cô là ai, anh ta không có tiền tiêu, nên đưa cô đến tiệc rượu này tới bán?”
Không phải!
Lục tiên sinh của cô trước đây có tiền, hiện tại càng là siêu cấp có tiền đó!
Nhưng Hạ Tịch Quán chắc chắn sẽ không nói cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và Lục Hàn Đình cho anh biết: “Từ thiếu, hôm nay tôi là tới cứu bạn tôi, cho nên gặp chuyện xui, tôi thực sự rất cảm ơn anh có thể ra tay cứu giúp, nhưng tôi rất yêu chồng tôi, không định ngoại tình.”
Từ Thiếu Nam quỳ một chân trên giường, vây cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình: “Vậy cô ly hôn trước đi, ly hôn rồi ngủ cùng tôi.”
*…” Vị Từ thiếu này bị điên rồi.
Hạ Tịch Quán rất muốn thoát thân, không muốn dây dưa đại nhân vật như Từ Thiếu Nam, cô dứt khoát nằm uych xuống giường, nhắm hai mắt lại: “Từ thiếu, nói thật cho anh biết nhé!
Tôi đã ly hôn, đó là chồng cũ rồi, nên tôi chỉ một thân một mình tới Đề Đô, tôi không muốn nợ anh, anh tới ngay bây giờ đi!”
“Nhỏ xấu, đừng chơi phép khích tướng với tôi, vô ích thôi.” Từ Thiếu Nam vươn tay, ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nói thật cho cô biết, từ Hải Thành trở về, tôi không quên được cô, cô đã ly hôn, về sau liền theo tôi đi.”
Anh ta đưa tay xé chiếc váy mỏng trên người Hạ Tịch Quán.
Trong một căn phòng xa hoa khác, Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng trước cửa sổ sát đất, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc, hút sâu một hơi.
Trong phòng rất yên lặng, tĩnh lặng đến mức khiến lòng người kiềm nén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.