Chương 590: Sau này anh sẽ không bao giờ bị cô lừa nữal
Lưu Ly Tuyết Tuyết
23/03/2021
Sùng Văn trở nên thận trọng, rất sợ thiếu chủ nhà mình coi anh là thành bao trút giận: “Thiếu chủ, anh thực sự không tính đến phòng cách vách xem thử sao, Từ thiếu đã vào rồi, tôi thấy đã hơn nửa tiếng rồi, lỡ như bọn họ thực sự…”
Lúc này Lục Hàn Đình đột nhiên nghiêng người, cặp mắt hẹp u trầm nguy hiểm bén nhọn không gì sánh được quét mắt liếc mắt Sùng Văn: “Gần đây anh nói rất nhiều.”
“„” Sùng Văn nhanh chóng câm miệng, không, tôi là người câm!
Lục Hàn Đình lại hút một hơi thuốc, sau đó phả ra làn khói trắng, mùi ni-cô-tin cũng không thể tê dại nỗi phiền muộn trong lòng anh, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ xinh kia của Hạ Tịch Quán, lúc này cô đang cùng Từ Thiếu Nam ở trong phòng làm cái gì?
Ngón tay dí đầu mẫu thuốc lá tắt trong gạt tàn thuốc, Lục Hàn Đình xoay người đi ra ngoài.
Sùng văn nhanh chóng theo sau, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, chuyện nhỏ này liền giao cho Thượng Võ đi làm đi ạ! Tôi bảo Thượng Võ trộm Hạ tiểu thư về, sau đó tắm rửa thơm tho đưa đến trong chăn mền của anh nhé.”
Lục Hàn Đình dừng bước chân lại, trong môi mỏng phun ra chữ lạnh như băng: “Cút!”
*.” Thiếu chủ anh cứ đoan chính thế đi! Một ngày nào đó anh sẽ bảo Thượng Võ làm vậy!
Lục Hàn Đình ra cửa, đi tới phòng sát vách.
Cô đang ở gian phòng cách vách, hai người cách nhau một bức tường, nếu như cô làm ra động tĩnh gì, phản kháng giãy giụa gì đó, anh sẽ xông vào cứu cô ra.
Thế nhưng anh ở trong phòng đợi mãi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
Anh nhìn ra được, cô và Từ Thiếu Nam là người quen cũ, nhưng anh không biết quan hệ giữa cô và Từ Thiếu Nam là thế nào.
Lục Hàn Đình đi tới phòng cách vách, đứng ngoài cửa, nhanh chóng nghe được âm thanh không bình thường phát ra từ bên trong.
Bên trong giường lớn vang lên tiếng “két két”, giọng nói thanh lệ Hạ Tịch Quán trở nên kiều mị mềm yếu: “Từ thiếu, anh chậm một chút… anh làm tôi đau quá…”
Rất nhanh, tiếng thở dốc nặng nề của Từ Thiếu Nam cũng truyền đến: “Nhỏ xấu, đừng nhúc nhích… Quán Quán…”
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, trong khóe mắt hẹp dài nháy mắt dâng lên màu máu đỏ tươi đáng sợ, anh siết chặt quyền, giữa các đốt ngón tay kêu lên “lớp cớp”.
Cô và Từ Thiếu Nam ở bên trong…
Cô cũng dám!
Lục Hàn Đình đang đứng sát cửa, muốn một cước đá tung cửa, nhưng mí mắt anh tuần nhanh chóng hạ xuống, anh khắc chế cơn thở gấp kịch liệt phập phồng nơi lồng ngực, không để mình gây ra động tĩnh.
Không phải anh vẫn biết cô là cô gái như thế nào sao, anh sao lại ôm mộng tưởng với cô chứ?
Gân xanh trên trán Lục Hàn Đình đều nỏi lên, anh hận cô, hận cô tự cam thấp hèn, có thể lên giường với bắt cứ loại đàn ông nào.
Nhưng anh càng hận chính mình, bởi vì anh lại đưa chính mình tới cửa để cho cô nhục nhã để cho cô chà đạp, hiện tại đứng ở chỗ này nghe tiếng kêu rên trên giường của cô, anh chỉ có thực sự hết hy vọng!
Lục Hàn Đình không muốn biến bản thân thành một “người đàn bà chanh chua”, hiện tại yên lặng rời đi, là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm lớn nhất anh đề lại cho mình.
Sau này, anh sẽ không bao giờ bị cô lừa nữa!
Lục Hàn Đình xoay người rời đi.
Trong phòng xa hoa, Từ Thiếu Nam nằm một mình trên giường, hai gò má anh ta ửng hồng, đã trúng mê tình hương do Hạ Tịch Quán điều chế.
Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, dùng chân đạp giường, làm cho giường phát ra tiếng ken két làm người ta mặt đỏ tim đập, vì để diễn như thật, cô còn làm bộ kêu vài tiếng.
Rất nhanh Từ Thiếu Nam trên giường đã cúi đầu hừ một tiếng, ngủ.
Rốt cuộc cũng xử lý xong tên này rồi, Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi đây.
Lúc này Lục Hàn Đình đột nhiên nghiêng người, cặp mắt hẹp u trầm nguy hiểm bén nhọn không gì sánh được quét mắt liếc mắt Sùng Văn: “Gần đây anh nói rất nhiều.”
“„” Sùng Văn nhanh chóng câm miệng, không, tôi là người câm!
Lục Hàn Đình lại hút một hơi thuốc, sau đó phả ra làn khói trắng, mùi ni-cô-tin cũng không thể tê dại nỗi phiền muộn trong lòng anh, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ xinh kia của Hạ Tịch Quán, lúc này cô đang cùng Từ Thiếu Nam ở trong phòng làm cái gì?
Ngón tay dí đầu mẫu thuốc lá tắt trong gạt tàn thuốc, Lục Hàn Đình xoay người đi ra ngoài.
Sùng văn nhanh chóng theo sau, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, chuyện nhỏ này liền giao cho Thượng Võ đi làm đi ạ! Tôi bảo Thượng Võ trộm Hạ tiểu thư về, sau đó tắm rửa thơm tho đưa đến trong chăn mền của anh nhé.”
Lục Hàn Đình dừng bước chân lại, trong môi mỏng phun ra chữ lạnh như băng: “Cút!”
*.” Thiếu chủ anh cứ đoan chính thế đi! Một ngày nào đó anh sẽ bảo Thượng Võ làm vậy!
Lục Hàn Đình ra cửa, đi tới phòng sát vách.
Cô đang ở gian phòng cách vách, hai người cách nhau một bức tường, nếu như cô làm ra động tĩnh gì, phản kháng giãy giụa gì đó, anh sẽ xông vào cứu cô ra.
Thế nhưng anh ở trong phòng đợi mãi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
Anh nhìn ra được, cô và Từ Thiếu Nam là người quen cũ, nhưng anh không biết quan hệ giữa cô và Từ Thiếu Nam là thế nào.
Lục Hàn Đình đi tới phòng cách vách, đứng ngoài cửa, nhanh chóng nghe được âm thanh không bình thường phát ra từ bên trong.
Bên trong giường lớn vang lên tiếng “két két”, giọng nói thanh lệ Hạ Tịch Quán trở nên kiều mị mềm yếu: “Từ thiếu, anh chậm một chút… anh làm tôi đau quá…”
Rất nhanh, tiếng thở dốc nặng nề của Từ Thiếu Nam cũng truyền đến: “Nhỏ xấu, đừng nhúc nhích… Quán Quán…”
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, trong khóe mắt hẹp dài nháy mắt dâng lên màu máu đỏ tươi đáng sợ, anh siết chặt quyền, giữa các đốt ngón tay kêu lên “lớp cớp”.
Cô và Từ Thiếu Nam ở bên trong…
Cô cũng dám!
Lục Hàn Đình đang đứng sát cửa, muốn một cước đá tung cửa, nhưng mí mắt anh tuần nhanh chóng hạ xuống, anh khắc chế cơn thở gấp kịch liệt phập phồng nơi lồng ngực, không để mình gây ra động tĩnh.
Không phải anh vẫn biết cô là cô gái như thế nào sao, anh sao lại ôm mộng tưởng với cô chứ?
Gân xanh trên trán Lục Hàn Đình đều nỏi lên, anh hận cô, hận cô tự cam thấp hèn, có thể lên giường với bắt cứ loại đàn ông nào.
Nhưng anh càng hận chính mình, bởi vì anh lại đưa chính mình tới cửa để cho cô nhục nhã để cho cô chà đạp, hiện tại đứng ở chỗ này nghe tiếng kêu rên trên giường của cô, anh chỉ có thực sự hết hy vọng!
Lục Hàn Đình không muốn biến bản thân thành một “người đàn bà chanh chua”, hiện tại yên lặng rời đi, là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm lớn nhất anh đề lại cho mình.
Sau này, anh sẽ không bao giờ bị cô lừa nữa!
Lục Hàn Đình xoay người rời đi.
Trong phòng xa hoa, Từ Thiếu Nam nằm một mình trên giường, hai gò má anh ta ửng hồng, đã trúng mê tình hương do Hạ Tịch Quán điều chế.
Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, dùng chân đạp giường, làm cho giường phát ra tiếng ken két làm người ta mặt đỏ tim đập, vì để diễn như thật, cô còn làm bộ kêu vài tiếng.
Rất nhanh Từ Thiếu Nam trên giường đã cúi đầu hừ một tiếng, ngủ.
Rốt cuộc cũng xử lý xong tên này rồi, Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.