Chương 591: Xem như không
Lưu Ly Tuyết Tuyết
23/03/2021
Khí Hạ Tịch Quán rời khỏi tửu trang, ra ngoài liền thấy Hạ Bang và Lam Yên, hai người họ ngồi trong xe, rất nghe lời không xuống xe, nhưng bọn họ đã đợi rất sốt ruột, rõ ràng rất lo lắng cho cô.
“Bồ Hạ, mẹ Lam.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy tới.
Hạ Bang và Lam Yên mở cửa xe đi xuống, hai người khẩn trương lôi kéo tay cô: “Quán Quán, con không sao chứ, con có phải vào cái tửu trang này rồi không, nơi này cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì, con là gái nhà lành sao lại vào đây, nếu không phải con không cho phép chúng ta xuống xe, chúng ta đã sớm xông vào.”
Hạ Tịch Quán sớm biết bọn họ sẽ lo lắng, nên ở trong điện thoại hạ rõ chỉ thị, không cho phép bọn họ xuống xe, hai người kia ở trong xe sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Bố Hạ, mẹ Lam con không sao, Linh Linh đâu ạ, bố mẹ đón được cô ấy chưa?”
“Đã sớm đón được, Diệp Linh bị Cố Dạ Cẩn đến đón đi rồi, Diệp Linh không chịu đi, Có Dạ Cẩn cưỡng chế đưa con bé đi rồi.”
Hạ Tịch Quán triệt để yên tâm, Diệp Linh ở chỗ Có Dạ Cần là an toàn nhất.
“Quán Quán, có phải có người bắt nạt con, con mau nói cho chúng ta biết, chúng ta xả giận cho con.” Hạ Bang hỏi.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Bố Hạ, cho dù có người bắt nạt con, con cũng không cần bố giúp con trút giận, tự con có thể giải quyết, con là con gái Hạ gia mà.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Bang và Lam Yên đều cảm thấy rất kiêu ngạo, bọn họ đều hiểu, người trẻ bây giờ rất cần tự do và không gian, bọn họ muốn tôn trọng Hạ Tịch Quán.
“Quán Quán, vậy chuyện nào con không giải quyết được nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con.”
“Dạ vâng ạ!”
“Quán Quán, chúng ta về nhà thôi.”
“Bố Hạ, mẹ Lam…” Hạ Tịch Quán đột nhiên gọi lại hai người: “Lát nữa rồi con về nhà sau, mọi người đưa con đến một nơi nhé ạ.”
“Nơi nào?”
“Lục gia!”
Lục gia.
Lục Tư Tước xử lý tài liệu trong thư phòng quản gia tư nhân của ông là Tống Minh cũng ở trong, thông thường lúc này dù là kẻ nào cũng không có thể đi vào quấy rày.
Liễu Chiêu Đệ tự tay pha ly cà phê, đi tới trước cửa thư phòng, giơ tay lên gõ cửa thư phòng.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Lục Tư Tước: “Vào.”
Liễu Chiêu Đệ đầy cửa đi vào.
Lục Tư Tước mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây cùng màu ngồi trên ghế làm việc, Tống Minh cung kính đưa phần tài liệu cầm trong tay đến, Lục Tư Tước hạ mắt nhìn, vẻ mặt chuyên chú cùng Tống Minh ở nói nhỏ gì đó, Tống Minh trả lời vài câu.
Thấy Liễu Chiêu Đệ vào, lời nói của Tống Minh chợt dừng lại, ông ta thu hồi tài liệu, lễ phép gật đầu về phía Liễu Chiêu Đệ rồi rời đi.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện rất riêng tư, thế nhưng bà ta tới, bọn họ lại dừng nói.
Vừa rồi Liễu Chiêu Đệ nghe được Tống Minh nói hai chữ phu nhân, giọng Tống Minh tuy rất khẽ, nhưng Liễu Chiêu Đệ dám khẳng định mình tuyệt đối không nghe lầm.
Chính là phu nhân.
Tống Minh chưa từng kêu bà ta là “phu nhân”, Liễu Chiêu Đệ biết “phu nhân” trong mắt Tống Minh chỉ có mỗi mình Liễu Anh Lạc.
Liễu Chiêu Đệ đi lên trước, chỉ có trước mặt Lục Tư Tước, bà ta mới có thể buông vẻ cao cao tại thượng, cả vú lắp miệng em kia, lộ ra nét thẹn thùng: “Tư Tước, em pha cho anh một ly cà phê này.”
Lục Tư Tước nhìn tài liệu trong tay, cũng không ngẳng đầu nhìn Liễu Chiêu Đệ, ông lãnh đạm nhấp môi: “Để đó đi.”
Liễu Chiêu Đệ đặt tách cà phê xuống, sắc mặt bà ta dần dần có chút cứng ngắc, bởi vì Lục Tư Tước hoàn toàn không có phản ứng ý của bà ta, bà ta hệt như không khí, xấu hỗ lại khó chịu.
“Bồ Hạ, mẹ Lam.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy tới.
Hạ Bang và Lam Yên mở cửa xe đi xuống, hai người khẩn trương lôi kéo tay cô: “Quán Quán, con không sao chứ, con có phải vào cái tửu trang này rồi không, nơi này cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì, con là gái nhà lành sao lại vào đây, nếu không phải con không cho phép chúng ta xuống xe, chúng ta đã sớm xông vào.”
Hạ Tịch Quán sớm biết bọn họ sẽ lo lắng, nên ở trong điện thoại hạ rõ chỉ thị, không cho phép bọn họ xuống xe, hai người kia ở trong xe sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Bố Hạ, mẹ Lam con không sao, Linh Linh đâu ạ, bố mẹ đón được cô ấy chưa?”
“Đã sớm đón được, Diệp Linh bị Cố Dạ Cẩn đến đón đi rồi, Diệp Linh không chịu đi, Có Dạ Cẩn cưỡng chế đưa con bé đi rồi.”
Hạ Tịch Quán triệt để yên tâm, Diệp Linh ở chỗ Có Dạ Cần là an toàn nhất.
“Quán Quán, có phải có người bắt nạt con, con mau nói cho chúng ta biết, chúng ta xả giận cho con.” Hạ Bang hỏi.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Bố Hạ, cho dù có người bắt nạt con, con cũng không cần bố giúp con trút giận, tự con có thể giải quyết, con là con gái Hạ gia mà.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Bang và Lam Yên đều cảm thấy rất kiêu ngạo, bọn họ đều hiểu, người trẻ bây giờ rất cần tự do và không gian, bọn họ muốn tôn trọng Hạ Tịch Quán.
“Quán Quán, vậy chuyện nào con không giải quyết được nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con.”
“Dạ vâng ạ!”
“Quán Quán, chúng ta về nhà thôi.”
“Bố Hạ, mẹ Lam…” Hạ Tịch Quán đột nhiên gọi lại hai người: “Lát nữa rồi con về nhà sau, mọi người đưa con đến một nơi nhé ạ.”
“Nơi nào?”
“Lục gia!”
Lục gia.
Lục Tư Tước xử lý tài liệu trong thư phòng quản gia tư nhân của ông là Tống Minh cũng ở trong, thông thường lúc này dù là kẻ nào cũng không có thể đi vào quấy rày.
Liễu Chiêu Đệ tự tay pha ly cà phê, đi tới trước cửa thư phòng, giơ tay lên gõ cửa thư phòng.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng trầm thấp của Lục Tư Tước: “Vào.”
Liễu Chiêu Đệ đầy cửa đi vào.
Lục Tư Tước mặc chiếc áo sơ mi đen, quần tây cùng màu ngồi trên ghế làm việc, Tống Minh cung kính đưa phần tài liệu cầm trong tay đến, Lục Tư Tước hạ mắt nhìn, vẻ mặt chuyên chú cùng Tống Minh ở nói nhỏ gì đó, Tống Minh trả lời vài câu.
Thấy Liễu Chiêu Đệ vào, lời nói của Tống Minh chợt dừng lại, ông ta thu hồi tài liệu, lễ phép gật đầu về phía Liễu Chiêu Đệ rồi rời đi.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện rất riêng tư, thế nhưng bà ta tới, bọn họ lại dừng nói.
Vừa rồi Liễu Chiêu Đệ nghe được Tống Minh nói hai chữ phu nhân, giọng Tống Minh tuy rất khẽ, nhưng Liễu Chiêu Đệ dám khẳng định mình tuyệt đối không nghe lầm.
Chính là phu nhân.
Tống Minh chưa từng kêu bà ta là “phu nhân”, Liễu Chiêu Đệ biết “phu nhân” trong mắt Tống Minh chỉ có mỗi mình Liễu Anh Lạc.
Liễu Chiêu Đệ đi lên trước, chỉ có trước mặt Lục Tư Tước, bà ta mới có thể buông vẻ cao cao tại thượng, cả vú lắp miệng em kia, lộ ra nét thẹn thùng: “Tư Tước, em pha cho anh một ly cà phê này.”
Lục Tư Tước nhìn tài liệu trong tay, cũng không ngẳng đầu nhìn Liễu Chiêu Đệ, ông lãnh đạm nhấp môi: “Để đó đi.”
Liễu Chiêu Đệ đặt tách cà phê xuống, sắc mặt bà ta dần dần có chút cứng ngắc, bởi vì Lục Tư Tước hoàn toàn không có phản ứng ý của bà ta, bà ta hệt như không khí, xấu hỗ lại khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.