Chương 15:
Rubii
04/01/2021
Áp Ánh Ly cố dồn sức dùng nắm đấm đánh vào mặt Lãnh Triết, anh ta né sang một bên, dùng tay nắm lấy nắm đấm của cô ấy xoay một vòng ghìm chặt tay Áp Ánh Ly ra sau lưng. Cô ta tức giận vùng vẫy cơ thể, chân vô tình đá trúng vào chân Lãnh Triết khiến anh ta mất thăng bằng ngã nhào ra trước đè lên người Áp Ánh Ly.
"A! Biến thái!" Cú ngã lúc nãy quá bất ngờ, anh ta chỉ kịp đưa tay ra trước chống đỡ cho Áp Ánh Ly, buồn cười là ngực cô ta lại đè lên bàn tay Lãnh Triết. Đến khi cô ấy nhận thức ra được, thì anh ta lại bóp bóp vài cái. Lãnh Triết nhanh chóng nhận ra tay đang sờ vào thứ gì liền rụt tay lại, đỡ Áp Ánh Ly đứng dậy.
Chát!!!
Áp Ánh Ly đẩy người Lãnh Triết ra, tát một bạt tai vào mặt anh ta.
"Đồ... Đồ biến thái!!!" Cô ta dậm mạnh chân xuống sàn, tức giận bỏ đi.
Lãnh Triết đưa tay sờ vào chỗ vừa bị tát, lại nhìn bàn tay lúc nãy đã đụng chạm cái thứ mềm mại như bông mà không khỏi đỏ mặt.
Ôi! Mềm quá!
...
Áp Ánh Ly và Lãnh Triết quay trở lại phòng ăn cùng một lúc, khuôn mặt hai người đã đỏ như trái cà chua. Hắc Tần Uy nghi hoặc nhìn bọn họ.
Quái lạ! Sao lại về cùng nhau?
Đã thế mặt còn đỏ!
"Hai người đã xảy ra chuyện gì?" Phong Vũ nheo đôi mắt chim ưng, quan sát biểu hiện của bọn họ.
Áp Ánh Ly xấu hổ im lặng, tay nắm chặt váy đến nhàu nát. Lãnh Triết liếc nhìn nét mặt của cô, anh ta lên tiếng:
"Không có gì cả!" Lãnh Triết lấy tay khều khều Áp Ánh Ly, ý bảo cô ấy về chỗ ngồi. Áp Ánh Ly cũng ngoan ngoãn gật đầu ngồi lại chỗ của mình. Phong Vũ nhìn biểu hiện càng nghi ngờ họ hơn.
"Mới gặp nhau sao hai người thân thiết quá vậy?" Chu Minh Hào vắt chéo chân, giọng trêu đùa.
"Cậu im đi!" Lãnh Triết liếc nhìn anh ta, giọng trở nên khàn đục.
Vài phút sau, nhân viên nữ đi vào, theo sau là nhân viên nam đẩy xe đẩy thức ăn, nhân viên nữ đưa tay bưng cẩn thận dĩa thức ăn ra bàn, chúc ngon miệng rồi lui đi. Phong Vũ liếc nhìn nhân viên gật đầu đáp lại, anh dựa lưng ra sau, chân vắt chéo, mắt luôn chăm chú vào biểu hiện của Áp Ánh Ly. Khi thức ăn nằm gọn gàng trên bàn, môi cô ta không tự chủ khẽ nhếch lên đắc ý rồi lại hạ xuống. Hành động đó của Áp Ánh Ly vẫn kịp lọt vào mắt anh, Phong Vũ nhếch môi cười. Phong Vũ từ tốn cầm đũa gắp thức ăn lên miệng, ba người còn lại nhìn nhau ra hiệu cũng cầm đũa. Phong Vũ ăn được một, hai miếng lại quay sang Áp Ánh Ly:
"Mễ Linh! Sao cô không ăn?"
"A! Biến thái!" Cú ngã lúc nãy quá bất ngờ, anh ta chỉ kịp đưa tay ra trước chống đỡ cho Áp Ánh Ly, buồn cười là ngực cô ta lại đè lên bàn tay Lãnh Triết. Đến khi cô ấy nhận thức ra được, thì anh ta lại bóp bóp vài cái. Lãnh Triết nhanh chóng nhận ra tay đang sờ vào thứ gì liền rụt tay lại, đỡ Áp Ánh Ly đứng dậy.
Chát!!!
Áp Ánh Ly đẩy người Lãnh Triết ra, tát một bạt tai vào mặt anh ta.
"Đồ... Đồ biến thái!!!" Cô ta dậm mạnh chân xuống sàn, tức giận bỏ đi.
Lãnh Triết đưa tay sờ vào chỗ vừa bị tát, lại nhìn bàn tay lúc nãy đã đụng chạm cái thứ mềm mại như bông mà không khỏi đỏ mặt.
Ôi! Mềm quá!
...
Áp Ánh Ly và Lãnh Triết quay trở lại phòng ăn cùng một lúc, khuôn mặt hai người đã đỏ như trái cà chua. Hắc Tần Uy nghi hoặc nhìn bọn họ.
Quái lạ! Sao lại về cùng nhau?
Đã thế mặt còn đỏ!
"Hai người đã xảy ra chuyện gì?" Phong Vũ nheo đôi mắt chim ưng, quan sát biểu hiện của bọn họ.
Áp Ánh Ly xấu hổ im lặng, tay nắm chặt váy đến nhàu nát. Lãnh Triết liếc nhìn nét mặt của cô, anh ta lên tiếng:
"Không có gì cả!" Lãnh Triết lấy tay khều khều Áp Ánh Ly, ý bảo cô ấy về chỗ ngồi. Áp Ánh Ly cũng ngoan ngoãn gật đầu ngồi lại chỗ của mình. Phong Vũ nhìn biểu hiện càng nghi ngờ họ hơn.
"Mới gặp nhau sao hai người thân thiết quá vậy?" Chu Minh Hào vắt chéo chân, giọng trêu đùa.
"Cậu im đi!" Lãnh Triết liếc nhìn anh ta, giọng trở nên khàn đục.
Vài phút sau, nhân viên nữ đi vào, theo sau là nhân viên nam đẩy xe đẩy thức ăn, nhân viên nữ đưa tay bưng cẩn thận dĩa thức ăn ra bàn, chúc ngon miệng rồi lui đi. Phong Vũ liếc nhìn nhân viên gật đầu đáp lại, anh dựa lưng ra sau, chân vắt chéo, mắt luôn chăm chú vào biểu hiện của Áp Ánh Ly. Khi thức ăn nằm gọn gàng trên bàn, môi cô ta không tự chủ khẽ nhếch lên đắc ý rồi lại hạ xuống. Hành động đó của Áp Ánh Ly vẫn kịp lọt vào mắt anh, Phong Vũ nhếch môi cười. Phong Vũ từ tốn cầm đũa gắp thức ăn lên miệng, ba người còn lại nhìn nhau ra hiệu cũng cầm đũa. Phong Vũ ăn được một, hai miếng lại quay sang Áp Ánh Ly:
"Mễ Linh! Sao cô không ăn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.