Chương 16:
Rubii
04/01/2021
"Dạ tôi không ăn đâu! Chủ tịch!" Phong Vũ gọi cô đột ngột khiến Áp Ánh Ly khẽ giật mình nhưng cô ta cố giữ bình tĩnh.
"Sao vậy? Đồ ăn ở đây dở à?" Chu Minh Hào tiếp lời.
"Dạ không ạ!" Cô ta bối rối, đưa hai tay lên trước vẫy vẫy.
"Cô ăn thử miếng đi! Ngon lắm!" Hắc Tần Uy ngồi cạnh, đũa gắp miếng cá cho Áp Ánh Ly.
"Không được! Tôi đang giảm cân!" Cô ta lỡ mồm nói lớn, lại nhận ra, liền đưa hai tay che miệng lại.
Bốn người kia nhìn Áp Ánh Ly chằm chằm, không khỏi phụt cười, cô ta kiếm lý do cũng thật là... Hắc Tần Uy đưa tay chọc chọc vào cái eo mảnh khảnh, nói:
"Mễ Linh! Cái eo của cô không còn xíu mỡ nào để giảm luôn đấy!"
"Tôi là giảm cái khác!" Cô ta lúng túng, tay đánh vào bàn tay Hắc Tần Uy.
"Cô giảm cái gì? Ngực hay mông?" Hắc Tần Uy nhìn chăm chú vào vòng một và vòng ba của Áp Ánh Ly.
"Đừng nhìn nữa! Tôi ăn là được chứ gì?"
Cô ta dùng hai tay để chéo nhau che lại vòng một của mình, lại nhớ về tình cảnh lúc nãy, mặt không khỏi đỏ ửng. Áp Ánh Ly lưỡng lự cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
Sau khi ăn xong, cả bốn người bọn họ đứng dậy đi khỏi phòng, cô ta cũng đi theo. Áp Ánh Ly vừa đứng dậy không lâu lại cảm thấy cơ thể không ổn, đầu choáng váng quá, mắt bắt đầu mờ đi.
Chết tiệt! Bị bỏ thuốc rồi! Lần đầu tiên cô ta làm nhiệm vụ mà bị sơ hở như vậy!
Cô ta thở gấp, lắc đầu liên tục, mắt mở to hết cỡ, dùng tay áp vào tường cố chống đỡ cơ thể đứng thẳng nhưng không vững, liền mất trọng lực ngã ra sau lại ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Thật ấm áp!
Áp Ánh Ly không chịu được nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô ta chỉ cảm thấy cơ thể đã bị ai đó nhấc bổng.
"Cậu xử lý cô ta sao?" Chu Minh Hào ngồi ghế lái.
"Nhốt cô ta lại!" Phong Vũ ngồi ghế sau, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, nói.
"Nhốt cô ta ở đâu?" Hắc Tần Uy ngồi bên cạnh ghế lái, đầu quay ra sau nói.
"Nhốt ở biệt thự của tớ đi!" Lãnh Triết ngồi bên cạnh Phong Vũ, tay phải ôm chặt người trong lòng, tay trái vuốt ve khuôn mặt Áp Ánh Ly, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng đi hẳn khác xa với ngày thường lạnh lùng, tàn khốc.
"Được! Nhốt ở biệt thự Lãnh!" Phong Vũ nói, mắt bắt đầu rời màn hình máy tính liếc nhìn Lãnh Triết. Lúc đầu anh có chút nghi ngờ nhưng nhìn vào hành động hiện giờ lại rất chắc chắn Lãnh Triết đã động tâm rồi. Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy nhìn vào gương đã thấy được hết hành động bọn họ, trong lòng cũng ngầm hiểu được.
Một tiếng trước, anh ta theo dõi Áp Ánh Ly. Ở nhà bếp, đứng bên ngoài đã thấy được cô ấy bỏ thứ bột trắng đó vào nồi súp. Khi Áp Ánh Ly rời đi, Lãnh Triết từ góc tường đi vào bếp, anh ta đã đặc biệt dặn đầu bếp đổ nồi súp cũ đi và nấu lại một nồi mới. Đồng thời trong phòng ăn, Hắc Tần Uy đã dùng khăn vải có dính thuốc mê lau qua chén và đũa của Áp Ánh Ly.
"Sao vậy? Đồ ăn ở đây dở à?" Chu Minh Hào tiếp lời.
"Dạ không ạ!" Cô ta bối rối, đưa hai tay lên trước vẫy vẫy.
"Cô ăn thử miếng đi! Ngon lắm!" Hắc Tần Uy ngồi cạnh, đũa gắp miếng cá cho Áp Ánh Ly.
"Không được! Tôi đang giảm cân!" Cô ta lỡ mồm nói lớn, lại nhận ra, liền đưa hai tay che miệng lại.
Bốn người kia nhìn Áp Ánh Ly chằm chằm, không khỏi phụt cười, cô ta kiếm lý do cũng thật là... Hắc Tần Uy đưa tay chọc chọc vào cái eo mảnh khảnh, nói:
"Mễ Linh! Cái eo của cô không còn xíu mỡ nào để giảm luôn đấy!"
"Tôi là giảm cái khác!" Cô ta lúng túng, tay đánh vào bàn tay Hắc Tần Uy.
"Cô giảm cái gì? Ngực hay mông?" Hắc Tần Uy nhìn chăm chú vào vòng một và vòng ba của Áp Ánh Ly.
"Đừng nhìn nữa! Tôi ăn là được chứ gì?"
Cô ta dùng hai tay để chéo nhau che lại vòng một của mình, lại nhớ về tình cảnh lúc nãy, mặt không khỏi đỏ ửng. Áp Ánh Ly lưỡng lự cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
Sau khi ăn xong, cả bốn người bọn họ đứng dậy đi khỏi phòng, cô ta cũng đi theo. Áp Ánh Ly vừa đứng dậy không lâu lại cảm thấy cơ thể không ổn, đầu choáng váng quá, mắt bắt đầu mờ đi.
Chết tiệt! Bị bỏ thuốc rồi! Lần đầu tiên cô ta làm nhiệm vụ mà bị sơ hở như vậy!
Cô ta thở gấp, lắc đầu liên tục, mắt mở to hết cỡ, dùng tay áp vào tường cố chống đỡ cơ thể đứng thẳng nhưng không vững, liền mất trọng lực ngã ra sau lại ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Thật ấm áp!
Áp Ánh Ly không chịu được nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô ta chỉ cảm thấy cơ thể đã bị ai đó nhấc bổng.
"Cậu xử lý cô ta sao?" Chu Minh Hào ngồi ghế lái.
"Nhốt cô ta lại!" Phong Vũ ngồi ghế sau, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, nói.
"Nhốt cô ta ở đâu?" Hắc Tần Uy ngồi bên cạnh ghế lái, đầu quay ra sau nói.
"Nhốt ở biệt thự của tớ đi!" Lãnh Triết ngồi bên cạnh Phong Vũ, tay phải ôm chặt người trong lòng, tay trái vuốt ve khuôn mặt Áp Ánh Ly, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng đi hẳn khác xa với ngày thường lạnh lùng, tàn khốc.
"Được! Nhốt ở biệt thự Lãnh!" Phong Vũ nói, mắt bắt đầu rời màn hình máy tính liếc nhìn Lãnh Triết. Lúc đầu anh có chút nghi ngờ nhưng nhìn vào hành động hiện giờ lại rất chắc chắn Lãnh Triết đã động tâm rồi. Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy nhìn vào gương đã thấy được hết hành động bọn họ, trong lòng cũng ngầm hiểu được.
Một tiếng trước, anh ta theo dõi Áp Ánh Ly. Ở nhà bếp, đứng bên ngoài đã thấy được cô ấy bỏ thứ bột trắng đó vào nồi súp. Khi Áp Ánh Ly rời đi, Lãnh Triết từ góc tường đi vào bếp, anh ta đã đặc biệt dặn đầu bếp đổ nồi súp cũ đi và nấu lại một nồi mới. Đồng thời trong phòng ăn, Hắc Tần Uy đã dùng khăn vải có dính thuốc mê lau qua chén và đũa của Áp Ánh Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.