Chương 22:
Rubii
04/01/2021
"Ánh Ly tiểu thư! Đừng lo lắng, cái này phải để bác sĩ đến khám." Quản gia vừa dứt lời thì bác sĩ cùng vài nam y tá vừa tới nơi.
Quản gia liền dẫn bọn họ lên lầu, y tá đóng cửa lại không cho ai vào nên Áp Ánh Ly chỉ biết đứng ở ngoài đi qua đi lại.
Một tiếng sau, cửa phòng mở ra, cô ta không thể đợi được vội chạy lại níu lấy tay áo vị bác sĩ hỏi thăm:
"Bác sĩ, sao rồi? Anh ta có bị gì không?"
"Tôi đã nói rồi! Chưa bình phục hoàn toàn không được tác động mạnh nếu không tỉ lệ tàn phế rất cao!" Vị bác sĩ nhíu mày trách móc Áp Ánh Ly.
"Xin lỗi bác sĩ! Vậy anh ta..." Cô ta bồn chồn chờ đợi câu trả lời của vị bác sĩ, hai chân đã run cầm cập cố đứng vững. Áp Ánh Ly không nghĩ cô đã ảnh hưởng đến anh ta như thế, đây cũng là mục đích của Áp Ánh Ly mà nhưng trong lòng cô ta lại thấy không vui ngược lại cảm thấy sợ hãi!
Sợ Lãnh Triết sẽ bị gì?
"Tạm thời tôi đã băng bó định hình lại xương sống cho anh ta, trong một tháng anh ta cần tịnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn, không được vận động mạnh. Cô phải chú ý cẩn thận nếu không tôi hết cách!" Vị bác sĩ nói xong đi lướt qua cô ta.
"Dạ!" Áp Ánh Ly theo phản xạ trả lời rồi mở cửa vào phòng, thấy anh ta nhắm mắt nằm trên giường, phía trên khoả thân chỉ có nẹp cố định và băng gạc dày quanh eo. Cô ta chậm rãi đi lại gần, nhìn Lãnh Triết một hồi lâu, cảm thấy áy náy trong lòng.
"Xin lỗi!"
Cô ta cúi người kéo chăn đắp cho anh, vừa đứng dậy định rời khỏi thì Lãnh Triết lại mở mắt, tay bắt kịp tay kéo mạnh cô ta ngã trên giường. Áp Ánh Ly nhanh chóng đưa tay kia chống đỡ trên giường để cơ thể không đè lên vết thương của anh ta, khuôn mặt đối diện với khuôn mặt anh, ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở nóng ran trộn lẫn, môi Áp Ánh Ly chỉ cách môi anh ta một xentimét.
Lãnh Triết nhìn đôi môi đỏ mọng, từ từ tiến lại gần, cô ta cũng không có ý chống cự còn theo đà nhắm mắt lại chờ đợi cánh môi bạc lạnh nhưng...
Đời đâu như là mơ, khi môi anh ta sắp áp sát vào môi cô thì cánh cửa bị ai đó đá văng.
"Có lẽ chúng ta tới không đúng lúc nhỉ!?" Phong Vũ, Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy đứng nghênh ngang ngay cửa, vẻ mặt có chút hả hê.
"Tôi đi trước!" Áp Ánh Ly giật mình vội đứng dậy, hai má phiếm hồng, xấu hổ chạy ra ngoài.
"Chết tiệt!" Lãnh Triết nhăn nhó khó chịu, không kiềm chế bực tức mà chửi thề.
Mém xíu nữa thôi là chạm được rồi không ngờ lại bị phá đám.
Quản gia liền dẫn bọn họ lên lầu, y tá đóng cửa lại không cho ai vào nên Áp Ánh Ly chỉ biết đứng ở ngoài đi qua đi lại.
Một tiếng sau, cửa phòng mở ra, cô ta không thể đợi được vội chạy lại níu lấy tay áo vị bác sĩ hỏi thăm:
"Bác sĩ, sao rồi? Anh ta có bị gì không?"
"Tôi đã nói rồi! Chưa bình phục hoàn toàn không được tác động mạnh nếu không tỉ lệ tàn phế rất cao!" Vị bác sĩ nhíu mày trách móc Áp Ánh Ly.
"Xin lỗi bác sĩ! Vậy anh ta..." Cô ta bồn chồn chờ đợi câu trả lời của vị bác sĩ, hai chân đã run cầm cập cố đứng vững. Áp Ánh Ly không nghĩ cô đã ảnh hưởng đến anh ta như thế, đây cũng là mục đích của Áp Ánh Ly mà nhưng trong lòng cô ta lại thấy không vui ngược lại cảm thấy sợ hãi!
Sợ Lãnh Triết sẽ bị gì?
"Tạm thời tôi đã băng bó định hình lại xương sống cho anh ta, trong một tháng anh ta cần tịnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn, không được vận động mạnh. Cô phải chú ý cẩn thận nếu không tôi hết cách!" Vị bác sĩ nói xong đi lướt qua cô ta.
"Dạ!" Áp Ánh Ly theo phản xạ trả lời rồi mở cửa vào phòng, thấy anh ta nhắm mắt nằm trên giường, phía trên khoả thân chỉ có nẹp cố định và băng gạc dày quanh eo. Cô ta chậm rãi đi lại gần, nhìn Lãnh Triết một hồi lâu, cảm thấy áy náy trong lòng.
"Xin lỗi!"
Cô ta cúi người kéo chăn đắp cho anh, vừa đứng dậy định rời khỏi thì Lãnh Triết lại mở mắt, tay bắt kịp tay kéo mạnh cô ta ngã trên giường. Áp Ánh Ly nhanh chóng đưa tay kia chống đỡ trên giường để cơ thể không đè lên vết thương của anh ta, khuôn mặt đối diện với khuôn mặt anh, ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở nóng ran trộn lẫn, môi Áp Ánh Ly chỉ cách môi anh ta một xentimét.
Lãnh Triết nhìn đôi môi đỏ mọng, từ từ tiến lại gần, cô ta cũng không có ý chống cự còn theo đà nhắm mắt lại chờ đợi cánh môi bạc lạnh nhưng...
Đời đâu như là mơ, khi môi anh ta sắp áp sát vào môi cô thì cánh cửa bị ai đó đá văng.
"Có lẽ chúng ta tới không đúng lúc nhỉ!?" Phong Vũ, Chu Minh Hào và Hắc Tần Uy đứng nghênh ngang ngay cửa, vẻ mặt có chút hả hê.
"Tôi đi trước!" Áp Ánh Ly giật mình vội đứng dậy, hai má phiếm hồng, xấu hổ chạy ra ngoài.
"Chết tiệt!" Lãnh Triết nhăn nhó khó chịu, không kiềm chế bực tức mà chửi thề.
Mém xíu nữa thôi là chạm được rồi không ngờ lại bị phá đám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.