Chương 34:
Rubii
04/01/2021
Chu Như Uyên bị Chu Minh Hào bỏ lại mà uất ức trong lòng, cô im lặng ngồi ăn còn Phong Vũ thì gắp thức ăn cho cô. Anh không ăn gì chỉ chăm chú nhìn Chu Như Uyên khiến cô ngại muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Đến khi cô không chịu nổi nữa cầm đũa ngăn anh lại, miệng nói nhỏ:
"Chú ăn đi đừng mải gắp thức ăn cho cháu như vậy."
"Anh không đói, em ăn đi."
"Cháu ăn mà chú đừng gắp đồ ăn cho cháu, cũng đừng nhìn cháu nữa. Cháu ngại lắm." Cô hơi khó chịu trong người, tính cô là ghét nhất khi ăn mà có người nhìn như vậy rất mất lịch sự nên Chu Như Uyên thẳng thừng nói ra không ngại miệng.
"Được anh không nhìn nữa." Phong Vũ thấy cô nhăn mặt liền nghe lời quay sang hướng khác để cô được tự nhiên.
Lúc này Chu Như Uyên mới cảm thấy dễ chịu hơn, tự nhiên ăn uống đến no nê. Nhưng nhìn lại trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn mà Phong Vũ thì chưa ăn miếng nào. Cô cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén anh, nói giọng dễ chịu hơn hồi nãy:
"Chú ăn gì đi, tối giờ chú chưa ăn mà."
"Anh không đói, em cứ ăn đi." Anh quay sang nhìn Chu Như Uyên, thấy cô có vẻ lo lắng, trong lòng thầm mừng.
"Sao thế được? Cháu ăn no rồi giờ chú ăn đi."
Anh nhìn mơ màng, môi nhếch cười đểu, mặt càng tiến sát lại gần Chu Như Uyên, câu nói đầy ẩn ý:
"Giờ anh thèm ăn một món mà món đó không cho anh ăn."
"Món gì chú nói đi, cháu gọi nhân viên đem đến cho chú." Cô vẫn ngây thơ không hiểu hàm ý trong câu nói của Phong Vũ, một mực ép anh ăn.
"Anh muốn ăn em!" Anh nói ra, ánh mắt quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô.
Chu Như Uyên giờ mới hiểu được hàm ý câu nói của anh, mặt bỗng chốc ngại ngùng. Cô giờ chỉ biết cứng họng không biết phải nói gì thêm, quay sang hướng khác không thèm quan tâm anh nữa.
"Chú chọc cháu."
"Anh nói giỡn thôi. Em ăn xong rồi thì mình đi." Phong Vũ cười trêu chọc, miệng dỗ ngọt cô, hai tay quay người cô lại để Chu Như Uyên nhìn thẳng vào anh.
"Được ạ." Cô đứng dậy phủi phủi cái váy sau đó chỉnh lại ngay ngắn, đi theo sau anh ra bãi đỗ xe. Đám vệ sĩ của anh đã đứng đợi ở bãi từ nãy giờ, bọn họ vừa thấy anh và cô liền cúi đầu, tự giác mở cửa xe sau cho hai người.
Ở ghế sau chỉ có hai người, một tên vệ sĩ lái xe còn lại tất cả đều ở một xe riêng khác. Tuy có một người khác ở đây nhưng ngồi gần anh, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên, cả không khí bỗng nhiên yên tĩnh khiến Chu Như Uyên càng ngại ngùng hơn. Cô ráng ngồi cách ra xa đến khi tay chạm cửa xe mới không nhúc nhích, đầu quay ra hướng bên ngoài nhìn ngắm đường phố tấp nập mà không quan tâm người nào đó đang khó chịu. Phong Vũ ngồi bất động một chỗ vắt chéo chân, cả người toả khí đen, hai hàng chân mày nhíu chặt đến nhăn không thể nhăn hơn.
Chu Như Uyên! Em đây là đang ghét bỏ tôi ra mặt sao? Cần gì phải ngồi xa như thế?
Phong Vũ không chịu nổi nhích cái hông sang chỗ cô một chút, một chút rồi lại một chút. Cô đang mải nhìn ngắm đường phố mà không biết chuyện gì, đến khi cảm thấy không khí trong xe có vẻ tăng lên, vừa quay đầu lại cô suýt nữa ngả ngửa khi nguyên một thân ảnh to lớn ngồi sát bên cạnh, khuôn mặt anh nhìn chằm chằm Chu Như Uyên tỏ vẻ khó chịu.
Ủa? Quát! Cái gì vậy?
Cô nhớ ghế rộng lắm mà? Anh ta đang ngồi bên kia mà, đâu nhích qua đây vậy?
"Ủa chú, sao chú ép cháu dữ vậy?" Chu Như Uyên đưa hai tay cố dùng sức đẩy anh ra nhưng không đủ, không đủ thì cô dùng thêm chân đẩy ra nhưng vẫn không được.
Cái ông chú này là sức trâu hả trời? Đẩy vậy mà không nhúc nhích là sao?
"Như Uyên!" Phong Vũ nắm lấy hai tay cô cố định giữa không trung, ánh mắt kiên định nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Chu Như Uyên, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.
"Chú Phong!"
"Em thấy anh đẹp trai không?"
Sao anh lại hỏi vậy? Cô khó hiểu nhìn Phong Vũ nhưng miệng vẫn trả lời.
"Dạ... Đẹp."
"Anh có hoàn hảo không?"
"Dạ... Hoàn hảo."
"Em nhìn mặt anh có đáng ghét không?"
"Dạ... Không."
"Vậy sao em cách xa anh quá vậy? Bộ em ghét anh hả?" Phong Vũ hét lớn, cảm giác của anh lúc này rất sợ, anh sợ cô sẽ ghét anh.
Phụt!!!
Tên vệ sĩ đang lái xe vừa nghe xong câu hỏi, không nhịn phụt cười. Nãy giờ anh ta đã cố nhịn cười ngay từ câu đầu tiên, anh ta càng bất ngờ hơn khi mà lão đại Cư Phong lạnh lùng cao ngạo lại có một bộ mặt khác như vầy.
"Cậu muốn chết!" Phong Vũ liếc ánh mắt sắc bén như dao về ghế trước.
"Em xin lỗi lão đại!" Tên vệ sĩ nghe xong hốt hoảng vội lấy tay bịt miệng, tiếp tục chăm chú lái xe.
Anh lại tập trung ánh mắt nhìn Chu Như Uyên, chờ đợi câu trả lời của cô, mỗi phút mỗi giây như hàng vạn mũi tên sắp đâm vào tim anh, hồi hộp lo sợ.
"Ha... Cháu không có ghét chú đâu, cháu chỉ ngại thôi." Biểu cảm hiện giờ của anh cũng khiến cô muốn bật cười huống hồ gì là tên vệ sĩ chỉ nhìn được một mặt lạnh lùng của Phong Vũ. Chu Như Uyên áp hai tay mềm mại vào hai bên má anh mà nói.
"Chú ăn đi đừng mải gắp thức ăn cho cháu như vậy."
"Anh không đói, em ăn đi."
"Cháu ăn mà chú đừng gắp đồ ăn cho cháu, cũng đừng nhìn cháu nữa. Cháu ngại lắm." Cô hơi khó chịu trong người, tính cô là ghét nhất khi ăn mà có người nhìn như vậy rất mất lịch sự nên Chu Như Uyên thẳng thừng nói ra không ngại miệng.
"Được anh không nhìn nữa." Phong Vũ thấy cô nhăn mặt liền nghe lời quay sang hướng khác để cô được tự nhiên.
Lúc này Chu Như Uyên mới cảm thấy dễ chịu hơn, tự nhiên ăn uống đến no nê. Nhưng nhìn lại trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn mà Phong Vũ thì chưa ăn miếng nào. Cô cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén anh, nói giọng dễ chịu hơn hồi nãy:
"Chú ăn gì đi, tối giờ chú chưa ăn mà."
"Anh không đói, em cứ ăn đi." Anh quay sang nhìn Chu Như Uyên, thấy cô có vẻ lo lắng, trong lòng thầm mừng.
"Sao thế được? Cháu ăn no rồi giờ chú ăn đi."
Anh nhìn mơ màng, môi nhếch cười đểu, mặt càng tiến sát lại gần Chu Như Uyên, câu nói đầy ẩn ý:
"Giờ anh thèm ăn một món mà món đó không cho anh ăn."
"Món gì chú nói đi, cháu gọi nhân viên đem đến cho chú." Cô vẫn ngây thơ không hiểu hàm ý trong câu nói của Phong Vũ, một mực ép anh ăn.
"Anh muốn ăn em!" Anh nói ra, ánh mắt quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô.
Chu Như Uyên giờ mới hiểu được hàm ý câu nói của anh, mặt bỗng chốc ngại ngùng. Cô giờ chỉ biết cứng họng không biết phải nói gì thêm, quay sang hướng khác không thèm quan tâm anh nữa.
"Chú chọc cháu."
"Anh nói giỡn thôi. Em ăn xong rồi thì mình đi." Phong Vũ cười trêu chọc, miệng dỗ ngọt cô, hai tay quay người cô lại để Chu Như Uyên nhìn thẳng vào anh.
"Được ạ." Cô đứng dậy phủi phủi cái váy sau đó chỉnh lại ngay ngắn, đi theo sau anh ra bãi đỗ xe. Đám vệ sĩ của anh đã đứng đợi ở bãi từ nãy giờ, bọn họ vừa thấy anh và cô liền cúi đầu, tự giác mở cửa xe sau cho hai người.
Ở ghế sau chỉ có hai người, một tên vệ sĩ lái xe còn lại tất cả đều ở một xe riêng khác. Tuy có một người khác ở đây nhưng ngồi gần anh, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên, cả không khí bỗng nhiên yên tĩnh khiến Chu Như Uyên càng ngại ngùng hơn. Cô ráng ngồi cách ra xa đến khi tay chạm cửa xe mới không nhúc nhích, đầu quay ra hướng bên ngoài nhìn ngắm đường phố tấp nập mà không quan tâm người nào đó đang khó chịu. Phong Vũ ngồi bất động một chỗ vắt chéo chân, cả người toả khí đen, hai hàng chân mày nhíu chặt đến nhăn không thể nhăn hơn.
Chu Như Uyên! Em đây là đang ghét bỏ tôi ra mặt sao? Cần gì phải ngồi xa như thế?
Phong Vũ không chịu nổi nhích cái hông sang chỗ cô một chút, một chút rồi lại một chút. Cô đang mải nhìn ngắm đường phố mà không biết chuyện gì, đến khi cảm thấy không khí trong xe có vẻ tăng lên, vừa quay đầu lại cô suýt nữa ngả ngửa khi nguyên một thân ảnh to lớn ngồi sát bên cạnh, khuôn mặt anh nhìn chằm chằm Chu Như Uyên tỏ vẻ khó chịu.
Ủa? Quát! Cái gì vậy?
Cô nhớ ghế rộng lắm mà? Anh ta đang ngồi bên kia mà, đâu nhích qua đây vậy?
"Ủa chú, sao chú ép cháu dữ vậy?" Chu Như Uyên đưa hai tay cố dùng sức đẩy anh ra nhưng không đủ, không đủ thì cô dùng thêm chân đẩy ra nhưng vẫn không được.
Cái ông chú này là sức trâu hả trời? Đẩy vậy mà không nhúc nhích là sao?
"Như Uyên!" Phong Vũ nắm lấy hai tay cô cố định giữa không trung, ánh mắt kiên định nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Chu Như Uyên, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.
"Chú Phong!"
"Em thấy anh đẹp trai không?"
Sao anh lại hỏi vậy? Cô khó hiểu nhìn Phong Vũ nhưng miệng vẫn trả lời.
"Dạ... Đẹp."
"Anh có hoàn hảo không?"
"Dạ... Hoàn hảo."
"Em nhìn mặt anh có đáng ghét không?"
"Dạ... Không."
"Vậy sao em cách xa anh quá vậy? Bộ em ghét anh hả?" Phong Vũ hét lớn, cảm giác của anh lúc này rất sợ, anh sợ cô sẽ ghét anh.
Phụt!!!
Tên vệ sĩ đang lái xe vừa nghe xong câu hỏi, không nhịn phụt cười. Nãy giờ anh ta đã cố nhịn cười ngay từ câu đầu tiên, anh ta càng bất ngờ hơn khi mà lão đại Cư Phong lạnh lùng cao ngạo lại có một bộ mặt khác như vầy.
"Cậu muốn chết!" Phong Vũ liếc ánh mắt sắc bén như dao về ghế trước.
"Em xin lỗi lão đại!" Tên vệ sĩ nghe xong hốt hoảng vội lấy tay bịt miệng, tiếp tục chăm chú lái xe.
Anh lại tập trung ánh mắt nhìn Chu Như Uyên, chờ đợi câu trả lời của cô, mỗi phút mỗi giây như hàng vạn mũi tên sắp đâm vào tim anh, hồi hộp lo sợ.
"Ha... Cháu không có ghét chú đâu, cháu chỉ ngại thôi." Biểu cảm hiện giờ của anh cũng khiến cô muốn bật cười huống hồ gì là tên vệ sĩ chỉ nhìn được một mặt lạnh lùng của Phong Vũ. Chu Như Uyên áp hai tay mềm mại vào hai bên má anh mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.