Chương 35:
Rubii
04/01/2021
"Ha... Cháu không có ghét chú đâu, cháu chỉ ngại thôi." Biểu cảm hiện giờ của anh cũng khiến cô muốn bật cười huống hồ gì là tên vệ sĩ chỉ nhìn được một mặt lạnh lùng của Phong Vũ. Chu Như Uyên áp hai tay mềm mại vào hai bên má anh mà nói.
Phong Vũ bất ngờ trước hành động của Chu Như Uyên, anh mở to mắt nhìn cô:
"Vậy em cho anh cơ hội được không?"
"Hả?" Chu Như Uyên cả người cứng nhắc, hai tay hơi run run.
"Em cho anh cơ hội được không? Anh biết anh hơi lớn tuổi nhưng anh sẽ không để em thiệt thòi đâu! Nhất định em sẽ rất hạnh phúc mà." Phong Vũ nắm chặt hai tay Chu Như Uyên.
Cô khó xử, mấp máy môi muốn nói nhưng giờ trong đầu Chu Như Uyên hỗn loạn không biết nên trả lời anh thế nào mới phải?
Đột ngột quá! Phải làm sao đây?
Cô cười trừ, tay cố rút ra nhưng sức lực Phong Vũ quá lớn, anh nhất quyết nắm chặt không buông.
"Chú đừng vậy mà. Giờ cháu không biết phải làm sao hết?"
"Không sao! Anh không thích ép buộc, em cứ từ từ suy nghĩ." Ánh mắt anh thoáng hiện nét buồn nhưng nhanh chóng biến mất, Phong Vũ nhẹ nhàng buông tay, cười ôn nhu với cô.
"Cảm ơn." Chu Như Uyên cúi gằm mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng Phong Vũ.
Anh biết bản thân vội vàng, không làm chủ được đã khiến cho cô thấy khó xử.
Chỉ còn một quãng đường ngắn là tới nơi, không khí trong xe có hơi căng thẳng, hai người đều im lặng, mỗi người nhìn một hướng nhưng Phong Vũ thỉnh thoảng có liếc nhìn cô.
Tài xế dừng xe trước cổng Chu Gia, Phong Vũ quay sang Chu Như Uyên, nói:
"Tới nơi rồi."
"Dạ cháu chào chú." Chu Như Uyên cúi đầu, hấp tấp xuống xe, chạy nhanh vào trong không để anh kịp nói một lời nào.
Phong Vũ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, anh bật cười.
...
Chu Gia.
Một nữ giúp việc chạy ra xách đồ cho cô. Chu Như Uyên vừa tháo bỏ đôi giày, vừa nhìn xung quanh tìm cái người đã bỏ cô lại, không thấy Chu Minh Hào đâu, cô liền quay sang hỏi giúp việc:
"Ba vẫn chưa về sao?"
"Dạ cô chủ."
"Đúng là..." Chu Như Uyên xùy một tiếng, híp đôi mắt như toan tính điều gì đó, cô cười nham hiểm: "Về đây để xem con tính với ba như thế nào?"
Chu Như Uyên dặn chị giúp việc, sau đó mới lên phòng:
"Chị pha cho em ly nước cam, đem lên phòng nha."
"Dạ."
Mười phút sau, Chu Như Uyên tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn. Trên bàn là ly nước cam mà giúp việc mới mang lên, cô cầm lấy uống một hơi hết nửa ly. Sau đó ngồi vào bàn trang điểm, cầm máy sấy khô tóc, vừa sấy cô vừa nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy.
Thật sự cô vẫn không hiểu!
Một người như Phong Vũ, hoàn hảo đến mức như thế, có biết bao nhiêu cô gái thèm muốn quay quanh, tại sao lại chọn cô?
Sợ cô còn không bằng những cô gái mà anh từng gặp, thậm chí trong đó còn có những minh tinh nổi tiếng.
Chu Như Uyên rối não, đầu như muốn nổ tung, vân vân không biết phải chọn cái nào đây?
Từ chối hay đồng ý?
Nếu từ chối thì sợ sẽ làm anh tổn thương còn đồng ý thì...
Cô chưa biết Phong Vũ có thật lòng hay không mà!
"Ôi điên mất!" Chu Như Uyên đập mạnh tay xuống bàn, cô hét lên.
Lúc này, ngoài sân, Chu Minh Hào đã về, Chu Như Uyên nghe thấy tiếng xe, cô vui mừng trở lại, gạt chuyện này qua một bên. Chu Như Uyên cởi văng khăn tắm, tức tốc thay vào người một bộ đồ ngủ rồi chạy vọt xuống lầu.
Chu Minh Hào ung dung đi vào mà không biết có người đang trông ngóng.
"Ối mẹ ơi! Hết hồn con!"
Anh ta nhìn Chu Như Uyên đứng ở cầu thang, hai tay cô chống nạnh, hai chân banh ra chặn hết đường lên, nụ cười quỷ dị, khuôn mặt nham hiểm rất đáng sợ.
"Ba về rồi hả?"
Phong Vũ bất ngờ trước hành động của Chu Như Uyên, anh mở to mắt nhìn cô:
"Vậy em cho anh cơ hội được không?"
"Hả?" Chu Như Uyên cả người cứng nhắc, hai tay hơi run run.
"Em cho anh cơ hội được không? Anh biết anh hơi lớn tuổi nhưng anh sẽ không để em thiệt thòi đâu! Nhất định em sẽ rất hạnh phúc mà." Phong Vũ nắm chặt hai tay Chu Như Uyên.
Cô khó xử, mấp máy môi muốn nói nhưng giờ trong đầu Chu Như Uyên hỗn loạn không biết nên trả lời anh thế nào mới phải?
Đột ngột quá! Phải làm sao đây?
Cô cười trừ, tay cố rút ra nhưng sức lực Phong Vũ quá lớn, anh nhất quyết nắm chặt không buông.
"Chú đừng vậy mà. Giờ cháu không biết phải làm sao hết?"
"Không sao! Anh không thích ép buộc, em cứ từ từ suy nghĩ." Ánh mắt anh thoáng hiện nét buồn nhưng nhanh chóng biến mất, Phong Vũ nhẹ nhàng buông tay, cười ôn nhu với cô.
"Cảm ơn." Chu Như Uyên cúi gằm mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng Phong Vũ.
Anh biết bản thân vội vàng, không làm chủ được đã khiến cho cô thấy khó xử.
Chỉ còn một quãng đường ngắn là tới nơi, không khí trong xe có hơi căng thẳng, hai người đều im lặng, mỗi người nhìn một hướng nhưng Phong Vũ thỉnh thoảng có liếc nhìn cô.
Tài xế dừng xe trước cổng Chu Gia, Phong Vũ quay sang Chu Như Uyên, nói:
"Tới nơi rồi."
"Dạ cháu chào chú." Chu Như Uyên cúi đầu, hấp tấp xuống xe, chạy nhanh vào trong không để anh kịp nói một lời nào.
Phong Vũ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, anh bật cười.
...
Chu Gia.
Một nữ giúp việc chạy ra xách đồ cho cô. Chu Như Uyên vừa tháo bỏ đôi giày, vừa nhìn xung quanh tìm cái người đã bỏ cô lại, không thấy Chu Minh Hào đâu, cô liền quay sang hỏi giúp việc:
"Ba vẫn chưa về sao?"
"Dạ cô chủ."
"Đúng là..." Chu Như Uyên xùy một tiếng, híp đôi mắt như toan tính điều gì đó, cô cười nham hiểm: "Về đây để xem con tính với ba như thế nào?"
Chu Như Uyên dặn chị giúp việc, sau đó mới lên phòng:
"Chị pha cho em ly nước cam, đem lên phòng nha."
"Dạ."
Mười phút sau, Chu Như Uyên tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn. Trên bàn là ly nước cam mà giúp việc mới mang lên, cô cầm lấy uống một hơi hết nửa ly. Sau đó ngồi vào bàn trang điểm, cầm máy sấy khô tóc, vừa sấy cô vừa nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy.
Thật sự cô vẫn không hiểu!
Một người như Phong Vũ, hoàn hảo đến mức như thế, có biết bao nhiêu cô gái thèm muốn quay quanh, tại sao lại chọn cô?
Sợ cô còn không bằng những cô gái mà anh từng gặp, thậm chí trong đó còn có những minh tinh nổi tiếng.
Chu Như Uyên rối não, đầu như muốn nổ tung, vân vân không biết phải chọn cái nào đây?
Từ chối hay đồng ý?
Nếu từ chối thì sợ sẽ làm anh tổn thương còn đồng ý thì...
Cô chưa biết Phong Vũ có thật lòng hay không mà!
"Ôi điên mất!" Chu Như Uyên đập mạnh tay xuống bàn, cô hét lên.
Lúc này, ngoài sân, Chu Minh Hào đã về, Chu Như Uyên nghe thấy tiếng xe, cô vui mừng trở lại, gạt chuyện này qua một bên. Chu Như Uyên cởi văng khăn tắm, tức tốc thay vào người một bộ đồ ngủ rồi chạy vọt xuống lầu.
Chu Minh Hào ung dung đi vào mà không biết có người đang trông ngóng.
"Ối mẹ ơi! Hết hồn con!"
Anh ta nhìn Chu Như Uyên đứng ở cầu thang, hai tay cô chống nạnh, hai chân banh ra chặn hết đường lên, nụ cười quỷ dị, khuôn mặt nham hiểm rất đáng sợ.
"Ba về rồi hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.