Chương 16: Đông Phủ Tề Tựu
Thải Điền
25/04/2022
Thẩm Nguyên Ngọc trở lại Trường Nhạc đường sau đó suy nghĩ hết một đêm, ngày hôm sau dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu, trước tiên rẽ vào Yến Nhiên cư, mang theo theo đích muội Thẩm Nguyên Thư đến Thiều Hòa viện thỉnh an Cố thị.
Hôm qua Cố thị tuy rằng miễn cho Thẩm Nguyên Ngọc sáng chiều phụng dưỡng, nhưng Thẩm Nguyên Ngọc đi Yên Nhiên cư vấn an Chu thị, lại gạt tổ mẫu nàng sang một bên như vậy, kỳ thật trong lòng Cố thị rất là không vui. Vốn nghĩ nếu hôm nay Thẩm Nguyên Ngọc không đến Thiều Hòa viện, sẽ tóm lấy sai lầm của nàng, ngày sau cũng có lý do trừng trị nàng.
Lại không nghĩ tới Thẩm Nguyên Ngọc làm việc cẩn thận chặt chẽ, căn bản cũng không cho bà ta một chút cơ hội gây khó dễ cho nàng.
Nơi thỉnh an lão thái thái là chính sảnh Thiều Hòa viện, lúc tỷ muội Thẩm Nguyên Ngọc đến, lão thái thái còn chưa thu thập xong, nha hoàn dưới hành lang liền dẫn hai người vào thiên sảnh chờ đợi.
Trước khi vấn an tổ mẫu, các nàng không thể dùng bữa sáng.
Trong thiên sảnh, cả nhà tiểu Tứ phòng đã đến trước. Tứ lão gia Thẩm Thời là con út của Cố thị, cưới đích ấu nữ của Trần quận Tạ thị làm vợ, phu thê ân ái, trước sau sinh ra Nhị thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư. Bởi vì Tứ thái thái cùng Nhị lão thái thái Tây phủ đều xuất thân từ Trần quận Tạ thị, tính ra Nhị lão thái thái còn là cô cô trong ngũ phục [1] của Tứ thái thái.
[1]: tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục:
1. Trảm thôi : Mặc áo xổ gấu, để tang 3 năm
2. Tư thôi (còn gọi là Cơ niên) : Mặc áo vén gấu, để tang 1 năm.
3. Đại công : Để tang 9 tháng.
4. Tiểu công : Để tang 5 tháng.
5. Ti ma : Để tang 3 tháng.
Mà Đại lão thái thái cùng Nhị lão thái thái một người quản Đông phủ, một người quản Tây phủ, Đại lão thái thái xuất thân "Ngô Tứ họ", Nhị lão thái thái lại xuất thân "Kiều tứ họ", họ Kiều chính là y quan vọng tộc Trung Nguyên đi theo Tấn Chiêu Đế đi về phía đông, gia tộc có từ xa xưa, nội tình thâm hậu, tự nhiên không phải hào cường địa phương như họ Ngô có thể so sánh, cho nên họ Kiều tuy rằng không phải sinh ra và lớn lên Giang Nam, nhưng lại cao quý hơn thổ dân địa phương "Ngô Tứ họ" không ít.
Nhị lão thái thái Tạ thị xuất thân cao hơn Cố thị, nhưng tông phụ Thẩm thị hết lần này tới lần khác lại là Đại lão thái thái, hơn nữa Đại lão thái thái lòng dạ hẹp hòi, không thể khoan dung người, Nhị lão thái thái làm sao có thể phục, lão thái thái của hai phủ đông tây vẫn luôn đối đầu lẫn nhau.
Tứ thái thái là chất nữ của Tạ thị tộc, Đại lão thái thái cũng có chút giận chó đánh mèo với nàng, đối với con dâu này có nhiều kén chọn, hơn nữa bà ta yêu thương con út, Tứ lão gia Thẩm Thời cùng tiểu Tạ thị lại vô cùng hòa thuận, Cố thị liền cảm thấy tiểu Tạ thị đã cướp đi con út bên cạnh mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt. Hơn nữa tiểu Tạ thị xuất thân còn cao hơn bà ta, ngoài mặt bà ta không nói, nhưng trong lòng càng không vui.
Vì thế Cố thị liên tiếp nhét ba bốn tiểu thiếp vào phòng Tứ lão gia, trong đó còn có hai người là thân tộc bà con xa của Cố thị. Tiểu Tạ thị xuất thân hào môn thế gia cao cấp nhất, chẳng những ôn nhu hào phóng xử sự khéo léo, trạch đấu cũng là cấp cung điện. Mẹ chồng tặng mấy tiểu thiếp, nàng ta đều không nói tiếng nào, trượng phu muốn đi phòng di nương, nàng ta cũng chưa bao giờ ngăn cản, không có chút oán hận nào. Thời gian dài, hai phủ đông tây từ trên xuống dưới không có ai không khen tiểu Tạ thị hiền lành.
Các di nương ỷ vào có Cố thị làm chỗ dựa, nổi lên không ít xấu xa, nàng ta có thể nhịn liền nhịn, mãi đến khi một vị di nương họ Cố vì tranh sủng mà nháo ra chuyện hạ dược trong cơm canh của tiểu Tạ thị, mới bị nàng ta bắt được. Tiểu Tạ thị khóc trở về nhà mẹ đẻ, người Tạ gia ngày hôm sau liền hùng hổ đến cửa, tiểu Tạ thị bắt các di nương bất kính chủ mẫu, tùy ý làm bậy từng chuyện bày lên mặt bàn, Cố thị chính là có một trăm cái miệng biện giải, cũng không thoát khỏi một tội danh dung túng tộc thân ức hiếp chủ mẫu.
Chẳng những lão thái quân cùng Đại lão thái gia tức giận đến nổi trận lôi đình, ngay cả Tứ lão gia cũng oán trách mẫu thân của mình -- hắn cùng tiểu Tạ thị vốn vô cùng ân ái, tiểu Tạ thị cũng không phải không thể sinh, trước sau sinh hạ trưởng tử cùng trưởng nữ của hắn, mẫu thân nhất định phải chen ngang một chân, làm cho tình cảm giữa hai người xuất hiện rạn nứt.
Cố thị trong ngoài không được lòng người.
Cuối cùng dưới áp lực của nhiều bên, Cố thị đành phải bán tất cả di nương bao gồm cả hai thân tộc đến vùng sâu vùng xa. Sau việc này, tiểu Tạ thị cùng Tứ lão gia hòa hảo như lúc ban đầu, tiểu Tạ thị lại tự mình mua cho Tứ lão gia mấy lương thiếp trong sạch trở về, không bao lâu Tứ lão gia có thứ nữ Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ. Tứ lão gia từ đó đối với tiểu Tạ thị càng thêm kính trọng, tuy rằng trong phòng mỹ thiếp kiều nương không ít, thế nhưng quanh năm suốt tháng cũng rất ít nghỉ ngơi ở trong phòng các di nương, các nàng phần lớn bất quá chỉ là bài trí mà thôi.
Cuộc chiến giữa mẹ chồng và con dâu cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng hoàn toàn của tiểu Tạ thị. Cố thị cũng bị Đại lão thái gia nghiêm khắc cảnh cáo, không dám tùy tiện nhét người vào phòng nhi tử.
Những tư liệu này từng cái lướt qua đầu Thẩm Nguyên Ngọc, nàng đã chậm rãi đi lên phía trước: "Cháu gái thỉnh an Tứ thúc, tứ thẩm! ”
Thẩm gia, Tạ gia, Vương gia đều là gia tộc mỹ nam tử nổi danh, nam nhi Thẩm gia cơ hồ mỗi người đều là mỹ nam tử. Tứ lão gia hơn ba mươi tuổi, trang phục tay áo rộng, đầu đội thất diệp quan (một kiểu mũ), mặt như quan ngọc, mi thanh mục sáng, trên người có khí chất nho nhã tao nhã, làm cho người ta vừa thấy liền không tự chủ được sinh ra hảo cảm.
Tiểu Tạ thị vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các điển hình, nàng ta mặc váy cổ tròn màu tím, trên mái tóc đen cài trâm phượng vàng, bộ dạng mi mày như vẽ, bởi vì bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng chỉ là hai mươi lăm sáu, phần đoan trang yên tĩnh kia, làm cho người ta hoàn toàn không dám khinh thường nàng.
Thẩm Thời cùng tiểu Tạ thị cũng đang đánh giá vị đích nữ đại phòng vừa mới từ thôn trang trở về này, thấy nàng ăn mặc khéo léo, động tác đoan trang, lễ nghi chu đáo, trong lòng không khỏi suy nghĩ, một năm không gặp, nha đầu này ngược lại tiến bộ.
Thẩm Thời vô cùng lãnh đạm gật gật đầu, trong cuộc tranh giành tông tử giữa Đại lão gia và Nhị lão gia, bởi vì Thẩm Thời và Nhị lão gia là từ trong bụng một mẹ bò ra, tự nhiên là muốn đứng về phía Nhị lão gia, cho nên hắn ta đối với người của tiểu đại phòng luôn là nhàn nhạt.
Tiểu Tạ thị lại hết sức ôn hòa cười cười: "Mau đứng lên! Mau đứng lên! Đều là người trong nhà, cần gì phải trói buộc bởi những tục lễ kia. Nghe nói năm nay điền trang rất lạnh, con vừa về đến nhà liền nhiễm phong hàn, nhưng uống thuốc rồi, có thấy bệnh khỏi chút nào không?" Nàng ta nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói dịu dàng, sẽ không quá nhiệt tình khiến người ta xấu hổ, cũng sẽ không quá lạnh lùng khiến người ta khó chịu. Tóm lại là vừa phải.
Không hổ là nữ nhi thế gia bồi dưỡng ra, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc thầm khen ngợi. Một bên không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời câu hỏi của Tiểu Tạ thị: "Thuốc đã uống xong, đổ một thân mồ hôi, đã tốt hơn nhiều, chỉ là còn có chút choáng váng."
Hàn huyên vài câu, các thiếu gia tiểu thư cũng tới đây chào hỏi với Thẩm Nguyên Ngọc. Thẩm Nguyên Ngọc cười hô một tiếng "Nhị ca" với Nhị thiếu gia ngọc thụ lâm phong. Đừng thấy quan hệ giữa tiểu nhị phòng và tiểu đại phòng vẫn nhàn nhạt, Nhị thiếu gia Thẩm Tiết lại vô cùng hợp ý với đại lão gia Thẩm Quân, Thẩm Tiết đối với Nguyên Ngọc cũng có thêm vài phần hảo cảm, cũng cười gọi một tiếng "Tam muội muội".
Ngay sau đó Ngũ tiểu thư Thẩm Nguyên Y cùng Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ cũng tiến lên chào hỏi Thẩm Nguyên Ngọc, Ngũ tiểu thư là đích nữ tiểu tứ phòng, Cố thị tuy rằng không thích con dâu xuất thân cao quý, nhưng đối với cháu gái ruột thịt này vẫn hết sức sủng ái, tuy nhiên Ngũ tiểu thư lại không kiêu ngạo ương ngạnh ngang ngược như Tứ tiểu thư, mà giống như tiểu Tạ thị trầm tĩnh ôn nhã. Dung mạo, tự nhiên cũng rất nổi bật, so sánh với Thẩm Nguyên Ngọc có thể nói là Xuân Lan Thu Cúc, càng hơn hẳn mọi người.
Về phần Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ, khế ước của di nương nàng nằm trong tay mẹ cả Tiểu Tạ thị, cũng không có hậu đài cường ngạnh như Bạch di nương, bởi vì nuôi ở bên cạnh di nương, liền có chút sợ hãi rụt rè.
Mọi người chào hỏi một phen, Thẩm Nguyên Ngọc vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói tiểu nha đầu bên ngoài truyền báo: "Nhị lão gia đến! Hồ Dương quận chúa đến! ”
Mọi người đành lại phải đứng lên, Thẩm Nguyên Ngọc là lần đầu tiên gặp Nhị lão gia cùng Hồ Dương quận chúa, liền ngưng thần nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy cả nhà Nhị lão gia dưới sự tiền hô hậu ủng của một đám tỳ nữ đi vào. Hồ Dương quận chúa cùng Nhị lão gia cơ hồ là sánh vai đi vào thiên sảnh, cũng không giống tiểu Tạ thị, bất luận dưới tình huống nào, vĩnh viễn tụt lại phía sau phu quân của mình một bước, có thể thấy được Hồ Dương quận chúa ngang ngược kiêu ngạo.
Hồ Dương quận chúa là một phu nhân cực kỳ khí thế, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quần áo xa hoa, trường mi nhập tấn [2], một đôi mắt phượng hết sức sắc bén, tóc đen bóng búi thành búi tóc cao cao, tám cây Thải Vân trâm cài đối xứng, một cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc khảm đông châu cùng hồng bảo thạch rủ xuống ba sợi Lưu Tô, khi đi lại linh hoạt rung động. Đông châu kia, chỉ có hoàng thân tông thất mới có thể đeo, biểu hiện thân phận tôn quý của nàng ta. Trên mặt viết đầy ngạo mạn cùng kiêu căng, có mẫu thân tất có con gái, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền hiểu vì sao Tứ tiểu thư Nguyên Trân lại ngang ngược như vậy rồi.
[2]: miêu tả bộ dạng xinh đẹp; chứ cũng không có ai mà mày dài đến tóc cả.
Nhị lão gia Thẩm Huy thì đầu đội kim quan, mặc vọng tiên bào đang lưu hành nhất Kiến Khang hiện nay, tay áo nhẹ nhàng, khí độ xuất trần, thoạt nhìn so với Tứ lão gia Thẩm Thời còn trẻ hơn, thật xứng với danh mỹ nam tử.
Đại tiểu thư thứ xuất của tiểu nhị phòng Thẩm Nguyên Tú hai năm trước gả đi Từ Châu, đại thiếu gia Thẩm Huyền ở Đồ huyện phụ cận làm huyện lệnh, trừ chuyện đó ra, mấy đứa nhỏ còn lại ngược lại đều đến. Một đại gia đình tiền hô hậu ủng, tính ra trong đông phủ có ba tam phòng, chỉ có tiểu đại phòng không phải tập thể xuất động.
Nhị lão gia, Tứ lão gia, Nhị thiếu gia, Tứ thiếu gia, những người đàn ông Thẩm gia này đứng chung một chỗ, nhất thời làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác châu ngọc ở bên cạnh, rực rỡ muôn màu muôn vẻ, gia tộc mỹ nam quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người không tránh khỏi lại là một phen nhìn nhau, trong thiên sảnh nhất thời có vẻ ồn ào. Thẩm Nguyên Ngọc kéo muội muội chào hỏi Quận chúa Hồ Dương: "Chất nữ thỉnh an nhị thẩm! Quận chúa Vạn An!"
Đôi mắt phượng thật dài của Hồ Dương quận chúa hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén tuần tra trên người Thẩm Nguyên Ngọc, một lúc lâu sau cũng không gọi hai tỷ muội đứng lên. Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm cười lạnh, thân thể duy trì tư thế ngồi xổm, không nhúc nhích, nhất thời tiếng động ồn ào trong phòng dần dần thấp xuống, ánh mắt mọi người cố ý vô tình tất cả đều tập trung ở nơi này.
Hồ Dương quận chúa lúc này mới nói một tiếng: "Đứng lên đi! ”
Thẩm Nguyên Thư nhất định rất sợ vị nhị thẩm thẩm này, không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Quận Hồ Dương nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Trước kia ngươi không hiểu chuyện, là lão thái thái từ bi, khai ân cho ngươi tạm thời trở về tổ trạch, không thể giống như ngày xưa cuồng nghịch vô đạo, không biết tôn trọng trưởng bối." Trước mặt Tiểu Tứ phòng, cứ như vậy không chút lưu tình quở trách nàng.
Thẩm Nguyên Ngọc hơi cúi đầu, hai tay buông xuống bên cạnh, tư thế đứng vô cùng cung kính, nói chuyện cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nhị thẩm dạy phải! Cháu gái trước kia không hiểu chuyện, phụ thân cùng mẫu thân cũng giáo huấn cháu gái như vậy." Ý tứ kia có nghĩa là, cha mẹ ta hoàn chỉnh, cho dù là khiển trách ta, cũng không tới phiên ngươi một thẩm thẩm không cùng chi.
Hôm qua Cố thị tuy rằng miễn cho Thẩm Nguyên Ngọc sáng chiều phụng dưỡng, nhưng Thẩm Nguyên Ngọc đi Yên Nhiên cư vấn an Chu thị, lại gạt tổ mẫu nàng sang một bên như vậy, kỳ thật trong lòng Cố thị rất là không vui. Vốn nghĩ nếu hôm nay Thẩm Nguyên Ngọc không đến Thiều Hòa viện, sẽ tóm lấy sai lầm của nàng, ngày sau cũng có lý do trừng trị nàng.
Lại không nghĩ tới Thẩm Nguyên Ngọc làm việc cẩn thận chặt chẽ, căn bản cũng không cho bà ta một chút cơ hội gây khó dễ cho nàng.
Nơi thỉnh an lão thái thái là chính sảnh Thiều Hòa viện, lúc tỷ muội Thẩm Nguyên Ngọc đến, lão thái thái còn chưa thu thập xong, nha hoàn dưới hành lang liền dẫn hai người vào thiên sảnh chờ đợi.
Trước khi vấn an tổ mẫu, các nàng không thể dùng bữa sáng.
Trong thiên sảnh, cả nhà tiểu Tứ phòng đã đến trước. Tứ lão gia Thẩm Thời là con út của Cố thị, cưới đích ấu nữ của Trần quận Tạ thị làm vợ, phu thê ân ái, trước sau sinh ra Nhị thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư. Bởi vì Tứ thái thái cùng Nhị lão thái thái Tây phủ đều xuất thân từ Trần quận Tạ thị, tính ra Nhị lão thái thái còn là cô cô trong ngũ phục [1] của Tứ thái thái.
[1]: tức là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục:
1. Trảm thôi : Mặc áo xổ gấu, để tang 3 năm
2. Tư thôi (còn gọi là Cơ niên) : Mặc áo vén gấu, để tang 1 năm.
3. Đại công : Để tang 9 tháng.
4. Tiểu công : Để tang 5 tháng.
5. Ti ma : Để tang 3 tháng.
Mà Đại lão thái thái cùng Nhị lão thái thái một người quản Đông phủ, một người quản Tây phủ, Đại lão thái thái xuất thân "Ngô Tứ họ", Nhị lão thái thái lại xuất thân "Kiều tứ họ", họ Kiều chính là y quan vọng tộc Trung Nguyên đi theo Tấn Chiêu Đế đi về phía đông, gia tộc có từ xa xưa, nội tình thâm hậu, tự nhiên không phải hào cường địa phương như họ Ngô có thể so sánh, cho nên họ Kiều tuy rằng không phải sinh ra và lớn lên Giang Nam, nhưng lại cao quý hơn thổ dân địa phương "Ngô Tứ họ" không ít.
Nhị lão thái thái Tạ thị xuất thân cao hơn Cố thị, nhưng tông phụ Thẩm thị hết lần này tới lần khác lại là Đại lão thái thái, hơn nữa Đại lão thái thái lòng dạ hẹp hòi, không thể khoan dung người, Nhị lão thái thái làm sao có thể phục, lão thái thái của hai phủ đông tây vẫn luôn đối đầu lẫn nhau.
Tứ thái thái là chất nữ của Tạ thị tộc, Đại lão thái thái cũng có chút giận chó đánh mèo với nàng, đối với con dâu này có nhiều kén chọn, hơn nữa bà ta yêu thương con út, Tứ lão gia Thẩm Thời cùng tiểu Tạ thị lại vô cùng hòa thuận, Cố thị liền cảm thấy tiểu Tạ thị đã cướp đi con út bên cạnh mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt. Hơn nữa tiểu Tạ thị xuất thân còn cao hơn bà ta, ngoài mặt bà ta không nói, nhưng trong lòng càng không vui.
Vì thế Cố thị liên tiếp nhét ba bốn tiểu thiếp vào phòng Tứ lão gia, trong đó còn có hai người là thân tộc bà con xa của Cố thị. Tiểu Tạ thị xuất thân hào môn thế gia cao cấp nhất, chẳng những ôn nhu hào phóng xử sự khéo léo, trạch đấu cũng là cấp cung điện. Mẹ chồng tặng mấy tiểu thiếp, nàng ta đều không nói tiếng nào, trượng phu muốn đi phòng di nương, nàng ta cũng chưa bao giờ ngăn cản, không có chút oán hận nào. Thời gian dài, hai phủ đông tây từ trên xuống dưới không có ai không khen tiểu Tạ thị hiền lành.
Các di nương ỷ vào có Cố thị làm chỗ dựa, nổi lên không ít xấu xa, nàng ta có thể nhịn liền nhịn, mãi đến khi một vị di nương họ Cố vì tranh sủng mà nháo ra chuyện hạ dược trong cơm canh của tiểu Tạ thị, mới bị nàng ta bắt được. Tiểu Tạ thị khóc trở về nhà mẹ đẻ, người Tạ gia ngày hôm sau liền hùng hổ đến cửa, tiểu Tạ thị bắt các di nương bất kính chủ mẫu, tùy ý làm bậy từng chuyện bày lên mặt bàn, Cố thị chính là có một trăm cái miệng biện giải, cũng không thoát khỏi một tội danh dung túng tộc thân ức hiếp chủ mẫu.
Chẳng những lão thái quân cùng Đại lão thái gia tức giận đến nổi trận lôi đình, ngay cả Tứ lão gia cũng oán trách mẫu thân của mình -- hắn cùng tiểu Tạ thị vốn vô cùng ân ái, tiểu Tạ thị cũng không phải không thể sinh, trước sau sinh hạ trưởng tử cùng trưởng nữ của hắn, mẫu thân nhất định phải chen ngang một chân, làm cho tình cảm giữa hai người xuất hiện rạn nứt.
Cố thị trong ngoài không được lòng người.
Cuối cùng dưới áp lực của nhiều bên, Cố thị đành phải bán tất cả di nương bao gồm cả hai thân tộc đến vùng sâu vùng xa. Sau việc này, tiểu Tạ thị cùng Tứ lão gia hòa hảo như lúc ban đầu, tiểu Tạ thị lại tự mình mua cho Tứ lão gia mấy lương thiếp trong sạch trở về, không bao lâu Tứ lão gia có thứ nữ Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ. Tứ lão gia từ đó đối với tiểu Tạ thị càng thêm kính trọng, tuy rằng trong phòng mỹ thiếp kiều nương không ít, thế nhưng quanh năm suốt tháng cũng rất ít nghỉ ngơi ở trong phòng các di nương, các nàng phần lớn bất quá chỉ là bài trí mà thôi.
Cuộc chiến giữa mẹ chồng và con dâu cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng hoàn toàn của tiểu Tạ thị. Cố thị cũng bị Đại lão thái gia nghiêm khắc cảnh cáo, không dám tùy tiện nhét người vào phòng nhi tử.
Những tư liệu này từng cái lướt qua đầu Thẩm Nguyên Ngọc, nàng đã chậm rãi đi lên phía trước: "Cháu gái thỉnh an Tứ thúc, tứ thẩm! ”
Thẩm gia, Tạ gia, Vương gia đều là gia tộc mỹ nam tử nổi danh, nam nhi Thẩm gia cơ hồ mỗi người đều là mỹ nam tử. Tứ lão gia hơn ba mươi tuổi, trang phục tay áo rộng, đầu đội thất diệp quan (một kiểu mũ), mặt như quan ngọc, mi thanh mục sáng, trên người có khí chất nho nhã tao nhã, làm cho người ta vừa thấy liền không tự chủ được sinh ra hảo cảm.
Tiểu Tạ thị vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các điển hình, nàng ta mặc váy cổ tròn màu tím, trên mái tóc đen cài trâm phượng vàng, bộ dạng mi mày như vẽ, bởi vì bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng chỉ là hai mươi lăm sáu, phần đoan trang yên tĩnh kia, làm cho người ta hoàn toàn không dám khinh thường nàng.
Thẩm Thời cùng tiểu Tạ thị cũng đang đánh giá vị đích nữ đại phòng vừa mới từ thôn trang trở về này, thấy nàng ăn mặc khéo léo, động tác đoan trang, lễ nghi chu đáo, trong lòng không khỏi suy nghĩ, một năm không gặp, nha đầu này ngược lại tiến bộ.
Thẩm Thời vô cùng lãnh đạm gật gật đầu, trong cuộc tranh giành tông tử giữa Đại lão gia và Nhị lão gia, bởi vì Thẩm Thời và Nhị lão gia là từ trong bụng một mẹ bò ra, tự nhiên là muốn đứng về phía Nhị lão gia, cho nên hắn ta đối với người của tiểu đại phòng luôn là nhàn nhạt.
Tiểu Tạ thị lại hết sức ôn hòa cười cười: "Mau đứng lên! Mau đứng lên! Đều là người trong nhà, cần gì phải trói buộc bởi những tục lễ kia. Nghe nói năm nay điền trang rất lạnh, con vừa về đến nhà liền nhiễm phong hàn, nhưng uống thuốc rồi, có thấy bệnh khỏi chút nào không?" Nàng ta nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói dịu dàng, sẽ không quá nhiệt tình khiến người ta xấu hổ, cũng sẽ không quá lạnh lùng khiến người ta khó chịu. Tóm lại là vừa phải.
Không hổ là nữ nhi thế gia bồi dưỡng ra, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc thầm khen ngợi. Một bên không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời câu hỏi của Tiểu Tạ thị: "Thuốc đã uống xong, đổ một thân mồ hôi, đã tốt hơn nhiều, chỉ là còn có chút choáng váng."
Hàn huyên vài câu, các thiếu gia tiểu thư cũng tới đây chào hỏi với Thẩm Nguyên Ngọc. Thẩm Nguyên Ngọc cười hô một tiếng "Nhị ca" với Nhị thiếu gia ngọc thụ lâm phong. Đừng thấy quan hệ giữa tiểu nhị phòng và tiểu đại phòng vẫn nhàn nhạt, Nhị thiếu gia Thẩm Tiết lại vô cùng hợp ý với đại lão gia Thẩm Quân, Thẩm Tiết đối với Nguyên Ngọc cũng có thêm vài phần hảo cảm, cũng cười gọi một tiếng "Tam muội muội".
Ngay sau đó Ngũ tiểu thư Thẩm Nguyên Y cùng Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ cũng tiến lên chào hỏi Thẩm Nguyên Ngọc, Ngũ tiểu thư là đích nữ tiểu tứ phòng, Cố thị tuy rằng không thích con dâu xuất thân cao quý, nhưng đối với cháu gái ruột thịt này vẫn hết sức sủng ái, tuy nhiên Ngũ tiểu thư lại không kiêu ngạo ương ngạnh ngang ngược như Tứ tiểu thư, mà giống như tiểu Tạ thị trầm tĩnh ôn nhã. Dung mạo, tự nhiên cũng rất nổi bật, so sánh với Thẩm Nguyên Ngọc có thể nói là Xuân Lan Thu Cúc, càng hơn hẳn mọi người.
Về phần Lục tiểu thư Thẩm Nguyên Chỉ, khế ước của di nương nàng nằm trong tay mẹ cả Tiểu Tạ thị, cũng không có hậu đài cường ngạnh như Bạch di nương, bởi vì nuôi ở bên cạnh di nương, liền có chút sợ hãi rụt rè.
Mọi người chào hỏi một phen, Thẩm Nguyên Ngọc vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói tiểu nha đầu bên ngoài truyền báo: "Nhị lão gia đến! Hồ Dương quận chúa đến! ”
Mọi người đành lại phải đứng lên, Thẩm Nguyên Ngọc là lần đầu tiên gặp Nhị lão gia cùng Hồ Dương quận chúa, liền ngưng thần nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy cả nhà Nhị lão gia dưới sự tiền hô hậu ủng của một đám tỳ nữ đi vào. Hồ Dương quận chúa cùng Nhị lão gia cơ hồ là sánh vai đi vào thiên sảnh, cũng không giống tiểu Tạ thị, bất luận dưới tình huống nào, vĩnh viễn tụt lại phía sau phu quân của mình một bước, có thể thấy được Hồ Dương quận chúa ngang ngược kiêu ngạo.
Hồ Dương quận chúa là một phu nhân cực kỳ khí thế, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quần áo xa hoa, trường mi nhập tấn [2], một đôi mắt phượng hết sức sắc bén, tóc đen bóng búi thành búi tóc cao cao, tám cây Thải Vân trâm cài đối xứng, một cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc khảm đông châu cùng hồng bảo thạch rủ xuống ba sợi Lưu Tô, khi đi lại linh hoạt rung động. Đông châu kia, chỉ có hoàng thân tông thất mới có thể đeo, biểu hiện thân phận tôn quý của nàng ta. Trên mặt viết đầy ngạo mạn cùng kiêu căng, có mẫu thân tất có con gái, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ liếc mắt một cái liền hiểu vì sao Tứ tiểu thư Nguyên Trân lại ngang ngược như vậy rồi.
[2]: miêu tả bộ dạng xinh đẹp; chứ cũng không có ai mà mày dài đến tóc cả.
Nhị lão gia Thẩm Huy thì đầu đội kim quan, mặc vọng tiên bào đang lưu hành nhất Kiến Khang hiện nay, tay áo nhẹ nhàng, khí độ xuất trần, thoạt nhìn so với Tứ lão gia Thẩm Thời còn trẻ hơn, thật xứng với danh mỹ nam tử.
Đại tiểu thư thứ xuất của tiểu nhị phòng Thẩm Nguyên Tú hai năm trước gả đi Từ Châu, đại thiếu gia Thẩm Huyền ở Đồ huyện phụ cận làm huyện lệnh, trừ chuyện đó ra, mấy đứa nhỏ còn lại ngược lại đều đến. Một đại gia đình tiền hô hậu ủng, tính ra trong đông phủ có ba tam phòng, chỉ có tiểu đại phòng không phải tập thể xuất động.
Nhị lão gia, Tứ lão gia, Nhị thiếu gia, Tứ thiếu gia, những người đàn ông Thẩm gia này đứng chung một chỗ, nhất thời làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác châu ngọc ở bên cạnh, rực rỡ muôn màu muôn vẻ, gia tộc mỹ nam quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người không tránh khỏi lại là một phen nhìn nhau, trong thiên sảnh nhất thời có vẻ ồn ào. Thẩm Nguyên Ngọc kéo muội muội chào hỏi Quận chúa Hồ Dương: "Chất nữ thỉnh an nhị thẩm! Quận chúa Vạn An!"
Đôi mắt phượng thật dài của Hồ Dương quận chúa hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén tuần tra trên người Thẩm Nguyên Ngọc, một lúc lâu sau cũng không gọi hai tỷ muội đứng lên. Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm cười lạnh, thân thể duy trì tư thế ngồi xổm, không nhúc nhích, nhất thời tiếng động ồn ào trong phòng dần dần thấp xuống, ánh mắt mọi người cố ý vô tình tất cả đều tập trung ở nơi này.
Hồ Dương quận chúa lúc này mới nói một tiếng: "Đứng lên đi! ”
Thẩm Nguyên Thư nhất định rất sợ vị nhị thẩm thẩm này, không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Quận Hồ Dương nói với Thẩm Nguyên Ngọc: "Trước kia ngươi không hiểu chuyện, là lão thái thái từ bi, khai ân cho ngươi tạm thời trở về tổ trạch, không thể giống như ngày xưa cuồng nghịch vô đạo, không biết tôn trọng trưởng bối." Trước mặt Tiểu Tứ phòng, cứ như vậy không chút lưu tình quở trách nàng.
Thẩm Nguyên Ngọc hơi cúi đầu, hai tay buông xuống bên cạnh, tư thế đứng vô cùng cung kính, nói chuyện cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nhị thẩm dạy phải! Cháu gái trước kia không hiểu chuyện, phụ thân cùng mẫu thân cũng giáo huấn cháu gái như vậy." Ý tứ kia có nghĩa là, cha mẹ ta hoàn chỉnh, cho dù là khiển trách ta, cũng không tới phiên ngươi một thẩm thẩm không cùng chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.