Chương 17: Lời Lẽ Đanh Thép
Thải Điền
25/04/2022
Một câu này ngược lại khiến cho Hồ Dương quận chúa bị nói đến ngây ngẩn cả người. Ý ở ngoài lời của Thẩm Nguyên Ngọc trong bông có kim, bà ta làm sao có thể nghe không ra, bà ta lấy địa vị quận chúa hoàng gia chủ trì Đông phủ mấy năm nay, nhất ngôn cửu đỉnh, ai dám nói với bà ta một chữ chữ "Không", không khỏi nổi trận lôi đình, nhưng Thẩm Nguyên Ngọc thần thái cung kính, trả lời ôn nhu, từ trong những lời này cũng không soi ra nửa điểm lỗi nào, cho dù bà ta muốn phát tác cũng không phát tác được.
Không khỏi nắm chặt nắm tay, sắc mặt sung huyết đỏ bừng.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo, Thẩm Nguyên Trân miệng lưỡi bén nhọn châm chọc nói: "Tiểu đại phòng các ngươi, một người bỏ bã đậu sát hại tổ mẫu, một người đến bây giờ còn không nói được một câu nguyên vẹn, đại bá phụ thật đúng là nuôi nữ nhi tốt!" Nàng ta mặc áo khoác thông tay màu đỏ thẫm, váy mười hai mảnh bên dưới dùng sợi tơ đủ màu thêu ra hoa văn hải đường quấn cành, trong lúc đi lại tạo ra những sắc màu rực rỡ, phối hợp với dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng ta, thật sự là một vị tuyệt đại giai nhân. Thẩm Nguyên Trân luôn là người có nhan sắc xuất chúng nhất trong các tỷ muội Thẩm gia, ở toàn bộ Kiến Khang cũng tiếng tăm lừng lẫy, chỉ so sánh dung mạo, Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Y của tiểu tứ phòng so với nàng ta quả thật kém hơn một bậc.
Chỉ tiếc nói chuyện chanh chua như vậy, làm cho người ta có chút cười chê.
Thẩm Nguyên Ngọc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Muội muội nói như vậy, ta cũng không chịu nổi. Nhị thúc học cứu [1] phi phàm, được xưng là đệ nhất danh sĩ tán dóc Kiến Khang. Hổ phụ vô khuyển nữ, Tứ muội muội ấu thừa đình huấn, chắc hẳn cũng đọc thuộc lòng kinh sử!"
[1]: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Thẩm Nguyên Trân hơi sững sờ, không biết nàng kéo tới đọc sách là có ý nghĩa gì, tuy nhiên trong từ điển của nàng ta chưa từng có hai chữ "yếu thế", lúc này ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên!”
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Đã như vậy, xin hỏi Tứ muội muội, "Liệt nữ truyện" có nói, 'Chọn từ mà nói, không nói lời ác, sau đó nói, không chán ghét với người, gọi là phụ ngôn.' Những câu này nên được giải thích như thế nào?" Kiếp trước nàng làm luật sư, dựa vào há miệng ăn cơm, tranh cãi trước tòa cũng chỉ coi như cơm bữa, Thẩm Nguyên Trân là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa lại muốn so với tài ăn nói của nàng, không phải ngại chết không đủ nhanh thì là cái gì?
Thẩm Nguyên Trân dù có ngốc đến đâu cũng nghe ra sự châm chọc của Thẩm Nguyên Ngọc, không khỏi giận dữ: "Thẩm Nguyên Ngọc ngươi có cha sinh không có mẹ nuôi, ngươi dám vòng vèo mắng ta!"
Một giọng nói vang vang truyền đến: "Ngươi nói ai có cha sinh không có mẹ nuôi?" Trong lúc nói chuyện, một bóng người tiêu sái phiêu dật mặt trầm như nước đi vào thiên sảnh. Ông mặc một bộ trường sam thanh trúc dùng kim tuyến thêu thủy mặc phong hà, bên ngoài khoác áo lông Ngân Hồ, phối hợp với tư thái thanh cao xuất trần của ông, lập tức các mỹ nam trong thiên sảnh bỗng trở thành những ngôi sao nhỏ bên cạnh trăng sáng.
Thẩm Nguyên Ngọc đầy hứng thú nhìn một thân trang phục này của phụ thân, hôm nay phụ thân thật đúng là đẹp trai lên một tầm cao mới! Dường như mỗi lần gặp ông... Ông đều ăn mặc khác nhau.
Phụ thân như vậy, nếu đặt sang thời hiện đại, nhất định sẽ là tiên sinh thời thượng được vinh danh trên trang nhất của các tạp chí lớn!
Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy ngày sau mình có thể thảo luận với ông về việc quản lý quần áo, không sợ không tìm được đề tài!
Thẩm Quân đã đi tới, ngăn Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư ở phía sau, tư thái che chở con cái. Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi ấm áp. Thẩm Nguyên Thư tính tình mềm mại, vừa rồi đã bị nhị thẩm cùng Tứ tỷ tỷ hùng hổ dọa sợ, nhịn không được vươn tay bắt lấy vạt áo Thẩm Quân.
Khuôn mặt Thẩm Quân lại tối đi vài phần, bình thường ông đối với tiểu nữ nhi cũng không hỏi nhiều, cũng không có nghĩa là ông cho phép người khác khi dễ Thẩm Nguyên Thư.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Trân có chút trắng bệch, tuy rằng nàng ta khinh thường Chu thị và hai nữ nhi của bà, nhưng cũng không dám bất kính với đại bá phụ Thẩm Quân này, mấu chốt là khí chất phong độ của Thẩm Quân bày ra đó, xem nhẹ bất kỳ kẻ nào cũng không có khả năng xem nhẹ ông. Huống chi ở sau lưng nói đại bá phụ chỉ quản sinh không quản dạy như vậy, còn bị bắt tại trận? Thẩm Nguyên Ngọc dù sao cũng là tỷ tỷ, tỷ tỷ có không đúng, cũng không tới phiên muội muội giáo huấn!
Nhị lão gia Trầm Huy cũng có vài phần xấu hổ, vừa rồi mẹ con Hồ Dương quận chúa khi dễ Thẩm Nguyên Ngọc, hắn vẫn tỏ ra sống chết mặc bay vui mừng nhìn thấy thành quả, lúc này bị đại ca bắt được, da mặt hắn sau đó cũng có chút không nhịn được rồi.
"Đại ca!"
"Đại bá phụ!" Một đám người nhao nhao tiến lên hành lễ với Thẩm Quân. Thẩm Quân tiêu sái khoát tay áo, "Cũng đừng làm ầm ĩ những thứ lễ tiết vô nghĩa nữa." Thẩm Quân khinh thường không chấp nhặt với nữ nhân, trực tiếp tìm đến Thẩm Huy: "Nhị đệ, vốn chuyện trong phòng ngươi, ta đây làm đại ca cũng không nên quản, cũng quản không được, thế nhưng hôm nay ta cũng không thể không nói nhiều hai câu với ngươi. Tứ nha đầu tuổi còn nhỏ đã dám ở trước mặt nhiều trưởng bối cùng huynh đệ tỷ muội như vậy, đối với đường tỷ hô to gọi nhỏ, thật sự là kỳ cục! Ở trong Thẩm phủ có trưởng bối bao dung còn dễ nói, nếu là đến bên ngoài, người khác nhìn thấy nữ nhi Thẩm gia chúng ta lại thô lỗ vô lễ như vậy, hữu giáo vô loại [2], chẳng phải là đã phá hủy thanh danh mấy trăm năm của Thẩm phủ sao?"
[2]: giảng dạy truyền thụ tất cả, không phân biệt giống loài chủng tộc
Thẩm Nguyên Ngọc gần như muốn vỗ tay cổ vũ cho phụ thân. Ông căn bản cũng không quản mình và Thẩm Nguyên Trân ai đúng ai sai, nắm được nhược điểm của Thẩm Nguyên Trân, từng bước ép sát, một kích tất sát, làm cho người tiểu nhị phòng có khổ cũng nói không nên lời.
Cho dù Trầm Huy được xưng là đệ nhất cao thủ nói suông Kiến Khang, tài hùng biện không có gì đáng ngại, nhất thời cũng chỉ có thể cúi đầu thụ giáo: "Đại ca giáo huấn rất phải, đều là đệ đệ bỏ bê quản giáo, đệ đệ trở về sẽ phạt nàng sao chép 'Liệt nữ truyện' mười lần. Sao chép không xong, không được ra khỏi sân một bước!" Nữ nhi đúng là bị Hồ Dương quận chúa dạy hư mất, chỉ biết ngang ngược lấy thân phận đè người, không thể giống như tam nha đầu, học cách nói trong bông có kim sao?
Thẩm Nguyên Trân nghe xong ủy khuất đến vành mắt đều đỏ lên, rõ ràng là tiểu tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc châm chọc nàng ta trước, sao cuối cùng người bị phạt ngược lại lại là nàng ta, nàng ta dậm chân nói: "Phụ thân, con không chép 'Liệt nữ truyện'!"
Hồ Dương quận chúa kéo cánh tay nữ nhi nói: "Phản rồi? Ngay cả lời nói của phụ thân cũng dám không nghe?"
Thẩm Nguyên Trân thấy ngay cả mẫu thân luôn kiên định đứng về phía mình cũng không hướng về phía nàng ta nữa, nhịn không được khóc thành tiếng: "Các ngươi khi dễ ta, các ngươi cùng nhau bắt nạt ta!" Không dám trừng đại bá phụ Thẩm Quân, lại hung hăng trừng mắt Thẩm Nguyên Ngọc.
Thẩm Quân chỉ coi như không nghe thấy, thản nhiên hừ một tiếng nói: "Nếu đã đến đông đủ thì mau đi vào vấn an lão thái thái đi! Đừng để lão thái thái chờ lâu!" Thân là trưởng tử, ông đương nhiên có tư cách nói những lời như vậy.
Dứt lời đi về phía chính sảnh, Hồ Dương quận chúa từ phía sau nhìn thấy phong tư phiêu dật như tiên của Đại lão gia, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, thấp giọng nói với Thẩm Nguyên Trân: "Đừng khóc, món nợ này sẽ giúp còn đòi lại!"
Cửa chính sảnh đã mở ra, Đại lão thái gia quanh năm ẩn cư ở biệt viện Đông Sơn quận Hội Kê, Đông phủ bên này tiếp nhận vấn an cũng chỉ có một mình Cố thị. Lão thái quân Vương thị lớn tuổi, không chịu nổi ầm ĩ, mỗi nửa tháng mới do Cố thị dẫn theo con cháu thỉnh an bà một lần.
Cố thị trang điểm xong, ngồi trên giường La Hán hướng Bắc, Đại lão gia dẫn đầu, mọi người chia làm hai hàng nam nữ đi vào sảnh đường, cùng nhau quỳ xuống thỉnh an lão thái thái.
Cố thị nơi này quy củ lớn, con cháu mỗi lần thỉnh an đều phải quỳ xuống hành đại lễ. Tuy nhiên cũng có hai người ngoại lệ, một người là Hồ Dương quận chúa, một người là Thẩm Quân. Hồ Dương quận chúa là con gái tông thất, thân kiều nhục quý, tự nhiên không cần hành đại lễ này cho lão thái thái, ngày thường bà ta ngay cả thỉnh an lão thái thái cũng không tới, hôm nay bất quá là muốn gặp nha đầu Thẩm Nguyên Ngọc này mà thôi.
Mà Đại lão gia, bởi vì Cố thị cũng không phải mẹ đẻ của ông, Cố thị thân là tái giá, ở trước mặt linh vị mẹ đẻ của Đại lão gia là phải chấp hành lễ của thiếp thất, Đại lão gia lại đi theo cữu cữu là tông chủ Lang Gia Vương thị Vương Việt lớn lên, Cố thị đối với ông cũng không có ân dưỡng dục, không dập đầu cho bà ta, tự nhiên cũng còn nghe được.
Lại nói tiếp, Đại lão gia, Nhị lão gia, Tứ lão gia tuy rằng đều là con trai trưởng, nhưng Đại lão gia là đích xuất nguyên phối, ngoại gia lại là Lang Gia Vương thị đứng đầu tứ đại môn phiệt, thân phận tự nhiên so với Nhị lão gia cùng Tứ lão gia càng thêm tôn quý.
Cho nên Đại lão gia chỉ khom người hành lễ với Cố thị, thỉnh an mỗi ngày ông đều đến, lại chưa bao giờ hành lễ lớn, nhưng Cố thị cũng một chút lỗi cũng không soi ra được. Ngược lại mỗi lần đều làm cho Cố thị cảm thấy trong lòng phát nghẹn.
"Đều đứng lên đi!"
"Tạ mẫu thân!"
"Tạ tổ mẫu!"
Mọi người nhao nhao từ dưới đất bò dậy. Đại lão gia có thể tự cho mình thân phận không dập đầu cho Cố thị, Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư cũng không có phần tự tin này, tất cả đều cung kính theo Tứ thái thái dập đầu cho lão thái thái. Lúc Thẩm Nguyên Ngọc đứng lên thân thể lắc lư, thiếu chút nữa té ngã.
Cũng may Ngũ tiểu thư Thẩm Nguyên Y một tay đỡ lấy nàng, "Tam tỷ, tỷ làm sao vậy? Phong hàn còn chưa khỏi hẳn sao?"
Nàng ấy vừa nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên môi thiếu huyết sắc, vừa nhìn đã biết bệnh còn chưa có đỡ. Trong lòng Thẩm Quân hơi sửng sốt, rõ ràng ngày hôm qua nữ nhi đi ngoại thư phòng gặp mình vẫn còn mặt mày hồng hào . . .
Trong lòng Cố thị đã vạn phần không vui, bộ dáng nhu nhược yếu ớt như vậy, giống như là mình ép nó tới vấn an mình. "Nếu thân thể còn chưa khỏe, ở trong phòng thêm mấy ngày, chỗ này của ta còn thiếu một mình ngươi vấn an sao?"
Thẩm Nguyên Ngọc thấp giọng nói: "Khởi bẩm tổ mẫu, cháu gái ở lại thôn trang một năm chưa từng tận hiếu trước mặt tổ mẫu, đã là chuyện không nên, hiện giờ nếu bệnh đã khỏi gần hết, sao còn có thể ở lại Trường Nhạc đường lười nhác? Cho dù người bên ngoài không nói gì, thì cháu gái cũng băn khoăn! Là cháu gái đụng phải tổ mẫu, kính xin tổ mẫu thứ tội!"
Cố thị nhàn nhạt hừ một tiếng, còn chưa lên tiếng, Thẩm Quân đã mở miệng nói: "Nếu thân thể yếu, thì nghe tổ mẫu con, ở trong phòng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thân thể con không tốt chỉ là chuyện nhỏ, nếu lây bệnh qua cho lão thái thái thì làm sao?" Ngữ khí nghiêm khắc, mơ hồ hàm chứa ý tứ trách cứ.
Khóe miệng Hồ Dương quận chúa khẽ nhếch lên, hai cha con này kẻ xướng người hoạ, phối hợp rất tốt! Ông làm cha đều đã nói như vậy, Cố thị còn có thể nói cái gì?
Tầng ý tứ này Thẩm Nguyên Ngọc cũng hiểu được, không khỏi ném cho phụ thân một ánh mắt cảm kích.
Cố thị hết sức tức giận, lại không thể làm gì được. Con riêng này thông minh tuyệt đỉnh, sau lưng lại có Lang Gia Vương thị ủng hộ, bà ta căn bản không chiếm được một chút tiện nghi. Bà ta mất hết cả hứng phất phất tay, trực tiếp phân phó: "Cứ như vậy mà làm đi! Lão nhị cùng lão Tứ trên người còn có việc làm, nhà lão Tứ lưu lại hầu hạ dùng bữa, Tứ nha đầu cùng Ngũ nha đầu cùng ta dùng bữa, các ngươi đều tự mình đi xuống đi!"
Mọi người đồng thanh đáp "Vâng", đang muốn đi xuống, Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân cùng Ngũ tiểu thư Trầm Nguyên Y đi tới đỡ Cố thị, Cố thị lúc này mới phát hiện ánh mắt Thẩm Nguyên Trân đỏ lên, rõ ràng là đã khóc qua.
Cố thị từ nhỏ đã thiên vị cháu gái này nhất, coi nàng ta như tròng mắt, không khỏi nhíu mày nói: "Đây là làm sao vậy? Ai khi dễ Trân nhi chúng ta, nói ra, tổ mẫu trút giận cho con!”
Không khỏi nắm chặt nắm tay, sắc mặt sung huyết đỏ bừng.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo, Thẩm Nguyên Trân miệng lưỡi bén nhọn châm chọc nói: "Tiểu đại phòng các ngươi, một người bỏ bã đậu sát hại tổ mẫu, một người đến bây giờ còn không nói được một câu nguyên vẹn, đại bá phụ thật đúng là nuôi nữ nhi tốt!" Nàng ta mặc áo khoác thông tay màu đỏ thẫm, váy mười hai mảnh bên dưới dùng sợi tơ đủ màu thêu ra hoa văn hải đường quấn cành, trong lúc đi lại tạo ra những sắc màu rực rỡ, phối hợp với dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng ta, thật sự là một vị tuyệt đại giai nhân. Thẩm Nguyên Trân luôn là người có nhan sắc xuất chúng nhất trong các tỷ muội Thẩm gia, ở toàn bộ Kiến Khang cũng tiếng tăm lừng lẫy, chỉ so sánh dung mạo, Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Y của tiểu tứ phòng so với nàng ta quả thật kém hơn một bậc.
Chỉ tiếc nói chuyện chanh chua như vậy, làm cho người ta có chút cười chê.
Thẩm Nguyên Ngọc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Muội muội nói như vậy, ta cũng không chịu nổi. Nhị thúc học cứu [1] phi phàm, được xưng là đệ nhất danh sĩ tán dóc Kiến Khang. Hổ phụ vô khuyển nữ, Tứ muội muội ấu thừa đình huấn, chắc hẳn cũng đọc thuộc lòng kinh sử!"
[1]: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Thẩm Nguyên Trân hơi sững sờ, không biết nàng kéo tới đọc sách là có ý nghĩa gì, tuy nhiên trong từ điển của nàng ta chưa từng có hai chữ "yếu thế", lúc này ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên!”
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Đã như vậy, xin hỏi Tứ muội muội, "Liệt nữ truyện" có nói, 'Chọn từ mà nói, không nói lời ác, sau đó nói, không chán ghét với người, gọi là phụ ngôn.' Những câu này nên được giải thích như thế nào?" Kiếp trước nàng làm luật sư, dựa vào há miệng ăn cơm, tranh cãi trước tòa cũng chỉ coi như cơm bữa, Thẩm Nguyên Trân là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa lại muốn so với tài ăn nói của nàng, không phải ngại chết không đủ nhanh thì là cái gì?
Thẩm Nguyên Trân dù có ngốc đến đâu cũng nghe ra sự châm chọc của Thẩm Nguyên Ngọc, không khỏi giận dữ: "Thẩm Nguyên Ngọc ngươi có cha sinh không có mẹ nuôi, ngươi dám vòng vèo mắng ta!"
Một giọng nói vang vang truyền đến: "Ngươi nói ai có cha sinh không có mẹ nuôi?" Trong lúc nói chuyện, một bóng người tiêu sái phiêu dật mặt trầm như nước đi vào thiên sảnh. Ông mặc một bộ trường sam thanh trúc dùng kim tuyến thêu thủy mặc phong hà, bên ngoài khoác áo lông Ngân Hồ, phối hợp với tư thái thanh cao xuất trần của ông, lập tức các mỹ nam trong thiên sảnh bỗng trở thành những ngôi sao nhỏ bên cạnh trăng sáng.
Thẩm Nguyên Ngọc đầy hứng thú nhìn một thân trang phục này của phụ thân, hôm nay phụ thân thật đúng là đẹp trai lên một tầm cao mới! Dường như mỗi lần gặp ông... Ông đều ăn mặc khác nhau.
Phụ thân như vậy, nếu đặt sang thời hiện đại, nhất định sẽ là tiên sinh thời thượng được vinh danh trên trang nhất của các tạp chí lớn!
Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy ngày sau mình có thể thảo luận với ông về việc quản lý quần áo, không sợ không tìm được đề tài!
Thẩm Quân đã đi tới, ngăn Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư ở phía sau, tư thái che chở con cái. Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi ấm áp. Thẩm Nguyên Thư tính tình mềm mại, vừa rồi đã bị nhị thẩm cùng Tứ tỷ tỷ hùng hổ dọa sợ, nhịn không được vươn tay bắt lấy vạt áo Thẩm Quân.
Khuôn mặt Thẩm Quân lại tối đi vài phần, bình thường ông đối với tiểu nữ nhi cũng không hỏi nhiều, cũng không có nghĩa là ông cho phép người khác khi dễ Thẩm Nguyên Thư.
Sắc mặt Thẩm Nguyên Trân có chút trắng bệch, tuy rằng nàng ta khinh thường Chu thị và hai nữ nhi của bà, nhưng cũng không dám bất kính với đại bá phụ Thẩm Quân này, mấu chốt là khí chất phong độ của Thẩm Quân bày ra đó, xem nhẹ bất kỳ kẻ nào cũng không có khả năng xem nhẹ ông. Huống chi ở sau lưng nói đại bá phụ chỉ quản sinh không quản dạy như vậy, còn bị bắt tại trận? Thẩm Nguyên Ngọc dù sao cũng là tỷ tỷ, tỷ tỷ có không đúng, cũng không tới phiên muội muội giáo huấn!
Nhị lão gia Trầm Huy cũng có vài phần xấu hổ, vừa rồi mẹ con Hồ Dương quận chúa khi dễ Thẩm Nguyên Ngọc, hắn vẫn tỏ ra sống chết mặc bay vui mừng nhìn thấy thành quả, lúc này bị đại ca bắt được, da mặt hắn sau đó cũng có chút không nhịn được rồi.
"Đại ca!"
"Đại bá phụ!" Một đám người nhao nhao tiến lên hành lễ với Thẩm Quân. Thẩm Quân tiêu sái khoát tay áo, "Cũng đừng làm ầm ĩ những thứ lễ tiết vô nghĩa nữa." Thẩm Quân khinh thường không chấp nhặt với nữ nhân, trực tiếp tìm đến Thẩm Huy: "Nhị đệ, vốn chuyện trong phòng ngươi, ta đây làm đại ca cũng không nên quản, cũng quản không được, thế nhưng hôm nay ta cũng không thể không nói nhiều hai câu với ngươi. Tứ nha đầu tuổi còn nhỏ đã dám ở trước mặt nhiều trưởng bối cùng huynh đệ tỷ muội như vậy, đối với đường tỷ hô to gọi nhỏ, thật sự là kỳ cục! Ở trong Thẩm phủ có trưởng bối bao dung còn dễ nói, nếu là đến bên ngoài, người khác nhìn thấy nữ nhi Thẩm gia chúng ta lại thô lỗ vô lễ như vậy, hữu giáo vô loại [2], chẳng phải là đã phá hủy thanh danh mấy trăm năm của Thẩm phủ sao?"
[2]: giảng dạy truyền thụ tất cả, không phân biệt giống loài chủng tộc
Thẩm Nguyên Ngọc gần như muốn vỗ tay cổ vũ cho phụ thân. Ông căn bản cũng không quản mình và Thẩm Nguyên Trân ai đúng ai sai, nắm được nhược điểm của Thẩm Nguyên Trân, từng bước ép sát, một kích tất sát, làm cho người tiểu nhị phòng có khổ cũng nói không nên lời.
Cho dù Trầm Huy được xưng là đệ nhất cao thủ nói suông Kiến Khang, tài hùng biện không có gì đáng ngại, nhất thời cũng chỉ có thể cúi đầu thụ giáo: "Đại ca giáo huấn rất phải, đều là đệ đệ bỏ bê quản giáo, đệ đệ trở về sẽ phạt nàng sao chép 'Liệt nữ truyện' mười lần. Sao chép không xong, không được ra khỏi sân một bước!" Nữ nhi đúng là bị Hồ Dương quận chúa dạy hư mất, chỉ biết ngang ngược lấy thân phận đè người, không thể giống như tam nha đầu, học cách nói trong bông có kim sao?
Thẩm Nguyên Trân nghe xong ủy khuất đến vành mắt đều đỏ lên, rõ ràng là tiểu tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc châm chọc nàng ta trước, sao cuối cùng người bị phạt ngược lại lại là nàng ta, nàng ta dậm chân nói: "Phụ thân, con không chép 'Liệt nữ truyện'!"
Hồ Dương quận chúa kéo cánh tay nữ nhi nói: "Phản rồi? Ngay cả lời nói của phụ thân cũng dám không nghe?"
Thẩm Nguyên Trân thấy ngay cả mẫu thân luôn kiên định đứng về phía mình cũng không hướng về phía nàng ta nữa, nhịn không được khóc thành tiếng: "Các ngươi khi dễ ta, các ngươi cùng nhau bắt nạt ta!" Không dám trừng đại bá phụ Thẩm Quân, lại hung hăng trừng mắt Thẩm Nguyên Ngọc.
Thẩm Quân chỉ coi như không nghe thấy, thản nhiên hừ một tiếng nói: "Nếu đã đến đông đủ thì mau đi vào vấn an lão thái thái đi! Đừng để lão thái thái chờ lâu!" Thân là trưởng tử, ông đương nhiên có tư cách nói những lời như vậy.
Dứt lời đi về phía chính sảnh, Hồ Dương quận chúa từ phía sau nhìn thấy phong tư phiêu dật như tiên của Đại lão gia, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, thấp giọng nói với Thẩm Nguyên Trân: "Đừng khóc, món nợ này sẽ giúp còn đòi lại!"
Cửa chính sảnh đã mở ra, Đại lão thái gia quanh năm ẩn cư ở biệt viện Đông Sơn quận Hội Kê, Đông phủ bên này tiếp nhận vấn an cũng chỉ có một mình Cố thị. Lão thái quân Vương thị lớn tuổi, không chịu nổi ầm ĩ, mỗi nửa tháng mới do Cố thị dẫn theo con cháu thỉnh an bà một lần.
Cố thị trang điểm xong, ngồi trên giường La Hán hướng Bắc, Đại lão gia dẫn đầu, mọi người chia làm hai hàng nam nữ đi vào sảnh đường, cùng nhau quỳ xuống thỉnh an lão thái thái.
Cố thị nơi này quy củ lớn, con cháu mỗi lần thỉnh an đều phải quỳ xuống hành đại lễ. Tuy nhiên cũng có hai người ngoại lệ, một người là Hồ Dương quận chúa, một người là Thẩm Quân. Hồ Dương quận chúa là con gái tông thất, thân kiều nhục quý, tự nhiên không cần hành đại lễ này cho lão thái thái, ngày thường bà ta ngay cả thỉnh an lão thái thái cũng không tới, hôm nay bất quá là muốn gặp nha đầu Thẩm Nguyên Ngọc này mà thôi.
Mà Đại lão gia, bởi vì Cố thị cũng không phải mẹ đẻ của ông, Cố thị thân là tái giá, ở trước mặt linh vị mẹ đẻ của Đại lão gia là phải chấp hành lễ của thiếp thất, Đại lão gia lại đi theo cữu cữu là tông chủ Lang Gia Vương thị Vương Việt lớn lên, Cố thị đối với ông cũng không có ân dưỡng dục, không dập đầu cho bà ta, tự nhiên cũng còn nghe được.
Lại nói tiếp, Đại lão gia, Nhị lão gia, Tứ lão gia tuy rằng đều là con trai trưởng, nhưng Đại lão gia là đích xuất nguyên phối, ngoại gia lại là Lang Gia Vương thị đứng đầu tứ đại môn phiệt, thân phận tự nhiên so với Nhị lão gia cùng Tứ lão gia càng thêm tôn quý.
Cho nên Đại lão gia chỉ khom người hành lễ với Cố thị, thỉnh an mỗi ngày ông đều đến, lại chưa bao giờ hành lễ lớn, nhưng Cố thị cũng một chút lỗi cũng không soi ra được. Ngược lại mỗi lần đều làm cho Cố thị cảm thấy trong lòng phát nghẹn.
"Đều đứng lên đi!"
"Tạ mẫu thân!"
"Tạ tổ mẫu!"
Mọi người nhao nhao từ dưới đất bò dậy. Đại lão gia có thể tự cho mình thân phận không dập đầu cho Cố thị, Thẩm Nguyên Ngọc và Thẩm Nguyên Thư cũng không có phần tự tin này, tất cả đều cung kính theo Tứ thái thái dập đầu cho lão thái thái. Lúc Thẩm Nguyên Ngọc đứng lên thân thể lắc lư, thiếu chút nữa té ngã.
Cũng may Ngũ tiểu thư Thẩm Nguyên Y một tay đỡ lấy nàng, "Tam tỷ, tỷ làm sao vậy? Phong hàn còn chưa khỏi hẳn sao?"
Nàng ấy vừa nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Nguyên Ngọc, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên môi thiếu huyết sắc, vừa nhìn đã biết bệnh còn chưa có đỡ. Trong lòng Thẩm Quân hơi sửng sốt, rõ ràng ngày hôm qua nữ nhi đi ngoại thư phòng gặp mình vẫn còn mặt mày hồng hào . . .
Trong lòng Cố thị đã vạn phần không vui, bộ dáng nhu nhược yếu ớt như vậy, giống như là mình ép nó tới vấn an mình. "Nếu thân thể còn chưa khỏe, ở trong phòng thêm mấy ngày, chỗ này của ta còn thiếu một mình ngươi vấn an sao?"
Thẩm Nguyên Ngọc thấp giọng nói: "Khởi bẩm tổ mẫu, cháu gái ở lại thôn trang một năm chưa từng tận hiếu trước mặt tổ mẫu, đã là chuyện không nên, hiện giờ nếu bệnh đã khỏi gần hết, sao còn có thể ở lại Trường Nhạc đường lười nhác? Cho dù người bên ngoài không nói gì, thì cháu gái cũng băn khoăn! Là cháu gái đụng phải tổ mẫu, kính xin tổ mẫu thứ tội!"
Cố thị nhàn nhạt hừ một tiếng, còn chưa lên tiếng, Thẩm Quân đã mở miệng nói: "Nếu thân thể yếu, thì nghe tổ mẫu con, ở trong phòng nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thân thể con không tốt chỉ là chuyện nhỏ, nếu lây bệnh qua cho lão thái thái thì làm sao?" Ngữ khí nghiêm khắc, mơ hồ hàm chứa ý tứ trách cứ.
Khóe miệng Hồ Dương quận chúa khẽ nhếch lên, hai cha con này kẻ xướng người hoạ, phối hợp rất tốt! Ông làm cha đều đã nói như vậy, Cố thị còn có thể nói cái gì?
Tầng ý tứ này Thẩm Nguyên Ngọc cũng hiểu được, không khỏi ném cho phụ thân một ánh mắt cảm kích.
Cố thị hết sức tức giận, lại không thể làm gì được. Con riêng này thông minh tuyệt đỉnh, sau lưng lại có Lang Gia Vương thị ủng hộ, bà ta căn bản không chiếm được một chút tiện nghi. Bà ta mất hết cả hứng phất phất tay, trực tiếp phân phó: "Cứ như vậy mà làm đi! Lão nhị cùng lão Tứ trên người còn có việc làm, nhà lão Tứ lưu lại hầu hạ dùng bữa, Tứ nha đầu cùng Ngũ nha đầu cùng ta dùng bữa, các ngươi đều tự mình đi xuống đi!"
Mọi người đồng thanh đáp "Vâng", đang muốn đi xuống, Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân cùng Ngũ tiểu thư Trầm Nguyên Y đi tới đỡ Cố thị, Cố thị lúc này mới phát hiện ánh mắt Thẩm Nguyên Trân đỏ lên, rõ ràng là đã khóc qua.
Cố thị từ nhỏ đã thiên vị cháu gái này nhất, coi nàng ta như tròng mắt, không khỏi nhíu mày nói: "Đây là làm sao vậy? Ai khi dễ Trân nhi chúng ta, nói ra, tổ mẫu trút giận cho con!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.