Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 137
Miêu Miên Nhi
13/02/2023
"Người" cổ hơn mấy trăm nghìn năm chưa từng nói chuyện yêu đương, làm sao có thể nghe hiểu bạn mạng đang nói cái gì? Trong lòng thầm nghĩ, cậu và Văn Tinh Diệu đương nhiên là bạn thân rồi, xong cứ thế bỏ qua cái đề tài này.
Sau đó, Bạch Lê không đứng ra chính thức trả lời, vấn đề tương tự cùng dần dần bị quên đi, cư dân mạng một lần nữa tập trung vào việc khen ngợi thổi phồng "Vùng đất điền viên", cũng tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tươi sáng sau khi bọn họ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, hoặc là được rút thăm trúng.
Bạch Lê ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hơi thở chậm nhẹ kèm theo một chút mộc thanh linh khí thỉnh thoảng lọt ra, trong không khí dường như mang theo một mùi hương ngọt ngào, dịu mát.
Trong phòng bên cạnh, Văn Tinh Diệu biến trở về hình thái sư tử có cánh, lười biếng nằm trên giường lớn, thông qua ý thức làm mới một topic nào đó trong diễn đàn. Hắn nhìn topic này chằm chằm đã nửa tiếng đồng hồ, lại không chờ được người mình muốn trả lời lại, tròng mắt màu vàng sậm lặng đi, lộ ra vẻ thất vọng.
Vẫn còn là đứa nhỏ mà, một số chuyện không hiểu cũng là bình thường. Hắn có thể tiếp tục kiên trì.
Lúc này, hắn nghe được ở căn phòng chếch phía đối diện có viếng móng vuốt cào cửa liên hồi, mũi nhẹ ngửi một cái, cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, rất nhanh đã đoán được lý do vì sao nhãi con hồ ly đen kia kích động như vậy.
Để không quấy rầy đến giấc ngủ của Bạch Lê, Văn Tinh Diệu đứng dậy đi với căn phòng đối diện, móng vuốt linh hoạt kéo chốt cửa mở ra, một nắm lông màu đen nhào lên người hắn, bị văng ra xong còn muốn tiếp tục phóng về phía phòng của Bạch Lê, cuối cùng lại bị một cái đuôi tóm lại, kéo nó về phòng của mình.
"Ngoan ngoãn một chút cho tao, Bạch Lê đang ngủ rồi, đừng có làm phiền cậu ấy." Mặc kệ hồ ly nhỏ nghe có hiểu hay không, trong miệng sư tử phát ra tiếng người, ngữ điệu còn không chút ngại ngùng mang theo vài phần cảm giác uy hiếp đe dọa đối phương.
Hồ ly nhỏ quả nhiên bị dọa sợ, ôm đuôi to của mình run lẩy bẩy, mắt hồ ly hoảng sợ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, giống như đang nhìn thấy ác quỷ.
Văn Tinh Diệu cảm thấy mình bị cười nhạo.
Phải biết, tên Chúc Mặc Lăng này, ngoại trừ thuộc tính "Cuồng em trai" ở bên ngoài ra, thì ở những phương diện khác vẫn luôn duy trì tư thái cao ngạo lạnh lùng của tộc trưởng tộc Thiên Hồ, vẻ ngoài uy nghiêm, cố tình trong bụng lại đầy mưu mô, từ khi anh ta ngồi lên vị trí tộc trưởng tới nay, thực sự đã kiếm được không ít chỗ tốt cho tộc Thiên Hồ.
Cũng may bọn họ không có dã tâm gì lớn, trong cuộc chiến chống lại trùng tộc cũng phái một lượng lớn thành viên tham gia, ở trên chiến trường góp công không nhỏ.
Nhưng năm gần đây, tộc Thiên Hồ cùng Đế quốc vẫn luôn duy trì trạng thái hòa bình hữu hảo. Nếu không phải vì cậu chủ nhỏ nhà bọn họ là Chúc Thanh Lăng tới "Sao Hi Vọng" bị mất tích, Chúc Mặc Lăng đổ chuyện này lên đầu Đế quốc, thì quan hệ giữa hai bên có khi còn thân mật hơn được một chút nữa.
Bây giờ, tộc trưởng uy nghiêm biến thành hồ ly nhỏ đáng thương yếu ớt, nếu không phải quá đáng quá, Văn Tinh Diệu đã muốn chụp lại cảnh này, chờ mai mốt Chúc Mặc Lăng khôi phục thì cho đối phương ngắm nghía cẩn thận mấy bức ảnh đó, để đối phương thử cảm nhận, cảm giác muốn đội quần nó là như thế nào.
Thấy nhóc hồ ly này đã chịu ngoan ngoãn lại, Văn Tinh Diệu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Văn Tinh Diệu không thấy buồn ngủ một chút nào, bèn đăng nhập vào game, dùng chỗ sức lực dư thừa kia vào việc đồng áng.
Đến sáu giờ, tất cả người chơi đều phải logout, chờ thêm mười hai tiếng nữa, thế giới trò chơi trước mắt họ bây giờ sẽ không giống như cũ nữa, thật đáng chờ mong.
*
Đêm dần khuya, bên dưới Xingbo nhận thưởng cùng topic Bạch Lê đăng lên vẫn náo nhiệt vô cùng.
"Theo dõi, chia sẻ bình luận, rắm cầu vồng cũng thổi một phát tám trăm chữ, tui bây giờ đã bắt đầu nằm mơ, ngày mai một phát nhận được hai suất chơi game, a ha ha ha!"
"Trong lòng háo hức, tay chân run rẩy, trong đầu tôi lúc này chỉ có tiêu chuẩn đăng nhập mà thôi! Tôi bây giờ không tài nào ngủ nổi, chỉ chờ tối mai cướp tiêu chuẩn cùng mở thưởng, thật nhiều thật nhiều suất, nói thế nào tôi cũng có thể có một cái nhỉ?"
"Nên làm đều đã làm cả rồi, giờ chúng ta phải thật là bình tĩnh, cùng lắm thì tắm rửa xông hương, thuận tiện share lại ảnh cá Koi vàng của anh đại [Yêu Tinh]! Có cá Koi phù hộ, nói không chừng ngày mai tôi có thể vào game chơi rồi, í hí hí ~"
"... Lại thêm một người nữa phát điên, nhanh lôi tên này ra ngoài đi!"
"Tôi còn muốn nói cái này nữa, thấy có người kháng nghị chuyện Lê Lê vào game chơi thì cứ mặc kệ họ, mấy ông để ý làm gì, giờ thì hay rồi, tôi thấy rất nhiều game thủ từ chỗ khác đều đang nói, đến lúc phát tiêu chuẩn cũng phải tới tranh một cái kìa, đây không phải là kiếm thêm đối thủ về cho mình à!"
"Hức hức, ai mà ngờ được sức đề kháng của mấy tên này với cám dỗ lại kém đến vậy chứ?"
"..."
Cũng trong lúc đó, bảy người nhà họ Tống đang tụ lại cùng ngay, không ngừng làm mới bình luận trên Xingbo và diễn đàn, Tống Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn ba mẹ anh chị đang tràn đầy phấn khởi, cắn răng khó xử, muốn nói lại thôi.
Chị ba Tống tinh tế nhận ra sự khác lạ của em trai, quan tâm hỏi: "Cục cưng, em đang nghĩ cái gì vậy, sao mặt mũi lại trông như thế kia?"
Vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt đưa mắt nhìn sang mặt Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên nghĩ việc này một mình nhóc cũng không tự làm chủ được, bèn dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Ba mẹ, anh chị, mọi người không phải rất muốn vào game chơi ạ, thầy con sắp nâng cấp thiết bị rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiêu chuẩn đăng nhập mới, mọi người có muốn con..." Giúp mọi người xin mấy tiêu chuẩn đăng nhập không?
Lời còn chưa nói hết đã bị ba Tống lắc đầu cắt ngang.
"Cục cưng, không cần phải thế đâu, nhà mình muốn có tiêu chuẩn đăng nhập thì có thể lên web game để cướp, lấy được tiêu chuẩn thông qua việc nhận thưởng, không thì cũng có thể ra giá cao mua lại của người khác, không cần cố ý làm phiền thầy con, mở cửa sau cho nhà mình." Ba Tống sâu sắc nói.
Tống Hân Nhiên hiểu mà như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, tỏ vẻ nếu đây là quyết định của cả nhà thì nhóc sẽ không có ý kiến gì nữa.
Ba Tống nhìn con trai như vậy, biết là cậu nhóc này chắc chắn còn chưa nghĩ thông, vì thế bổ sung thêm: "Ba biết quan hệ của con với thầy con rất tốt, chỉ cần con mở miệng, cậu ấy nhất định sẽ không chút do dự đưa tiêu chuẩn đăng nhập trò chơi cho con, nhưng chúng ta không thể coi đó như chuyện đương nhiên được, trước kia lúc con một mình ở bên ngoài đã được cậu ấy chăm sóc rất nhiều, giá trị những đồ ăn cậu ấy cho con, không phải là thứ mà số quà tặng của chúng ta có thể so sánh được, chúng ta không thể cứ chiếm lời của cậu ấy mãi, con hiểu không?"
Nghe lời ba Tống nói, Tống Hân Nhiên cũng nhớ lại những món ăn thơm ngon đó. Sau khi cậu nhóc về "Hành tinh Phật Nhảy Tường", cũng cùng mọi người trong nhà tới nhà hàng nổi tiếng trên hành tinh ăn cơm, giá cả những món đó cao chót vót, quảng cáo rùm beng, nào là dinh dưỡng phong phú, nào là hương vị tuyệt đỉnh, nhưng ngay cả món trứng hấp bình thường nhất ở nhà thầy cũng không thể sánh bằng.
Lúc đó Tống Hân Nhiên đã nghĩ, nếu thầy đồng ý mang số đồ ăn đó đi bán, tuyệt đối có thể bán với giá trên trời.
Nghĩ như thế, lời ba nói quả thực không sai, thầy đã giúp đỡ cậu nhóc rất nhiều rồi, cho dù nhóc có điên cuồng tặng quà cũng không thể đuổi kịp. Chờ lần này trở lại, nhóc nhất định không chỉ mang đặc sản đến tặng mà còn phải giúp thầy gieo thêm thật nhiều rau dưa nữa.
Nhóc biết, thầy mới mua một biệt thự ở cùng khu với mình, còn có một khoảnh sân rất to, nếu chỉ để trồng rau dưa, chắc có thể trồng không ít đâu!
"Dạ, ba, con hiểu rồi. Vậy chúng ta tự dùng bản lĩnh của mình để cướp đi!" Tống Hân Nhiên lên tinh thần, làm động tác cổ vũ tiếp sức với người nhà.
Trong phòng khách rất nhanh đã lại vang lên tiếng nói cười.
Mà Tống Hân Nhiên không biết là, thật ra Bạch Lê đã sớm giữ lại tiêu chuẩn cho sáu người nhà họ Tống, chỉ còn chờ Tống Hân Nhiên chạy tới nói với mình một câu là sẽ đưa tiêu chuẩn ra. Nhưng mãi đến tận khi phân phát công khai tiêu chuẩn game, hai hoạt động rút thăm cũng công bố danh sách người may mắn trúng thưởng, cậu vẫn không đợi được một lời của học trò nhỏ.
Chờ Tống Hân Nhiên từ "Phật Nhảy Tường" trở về, còn nói cho cậu biết người nhà của mình đã vào game rồi, Bạch Lê mới nghĩ ra chuyện bên trong, cũng có ấn tượng sâu sắc hơn đối với tâm tư tinh tế của người nhà họ Tống.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
*
Ngủ một giấc thẳng đến hơn bảy giờ sáng mới tỉnh, Bạch Lê vừa ra khỏi phòng đã bị hồ ly nhỏ nhào vào trong ngực.
Bình tĩnh ôm chắc nhóc con này, Bạch Lê thuận miệng hỏi Văn Tinh Diệu đang đứng cách đó không xa một câu: "Anh thả nó ra à?"
Quả thật, câu hỏi này nghe nó hơi thừa, làm gì có con hồ ly nhỏ nào, còn chưa cao đến bắp chân người trưởng thành mà lại biết tự nhảy lên mở cửa phòng chứ. Nhưng Bạch Lê đã hỏi, Văn Tinh Diệu vẫn nghiêm túc đáp lời.
"Ừ." Giọng Văn Tin Diệu phát ra từ trong miệng sư tử, "Sáng nay nó cứ kêu ở trong phòng, tôi sợ nó làm ồn đến cậu nên mở cửa cho nó ra đây, còn hâm nóng sữa dê cho nó nữa, vừa mới ăn xong được một lúc."
Ý của hắn khi nói lời này chính là, muốn Bạch Lê biết vấn đề ăn uống của nhóc hồ ly đã giải quyết xong hết rồi, cậu không cần quá để ý đến nó nữa, cứ đi làm việc của mình là được.
Kết quả Bạch Lê nghe xong lại hiểu lầm, cho Văn Tinh Diệu một nụ cười tán thưởng, còn khen: "Văn Tinh Diệu, không ngờ thượng tướng Đế quốc như anh lại biết cách chăm sóc người khác như vậy. Quan hệ của anh với Chúc Mặc Lăng chắc là cũng không tồi đâu nhỉ, nếu không anh đã không tận tâm chăm sóc người ta như thế rồi. Chờ đến khi anh ta khôi phục lại, nhất định sẽ biết ơn anh lắm."
Văn Tinh Diệu: "...???" Không phải thế, cậu thấy quan hệ của tôi và nhãi hồ ly này tốt chỗ nào chứ hả?
Lớp lông dày trên mặt che đi sự bối rối cộng hoài nghi trên mặt hắn, Bạch Lê nhất thời không phát hiện ra biểu cảm chốc thì hung dữ, chốc thì không thể tin trên mặt Văn Tinh Diệu, thuận tay vuốt ve nhóc hồ ly mấy cái rồi thả nó xuống đất.
Đang chuẩn bị xuống dưới nhà tìm gì đó để ăn, lại bị Văn Tinh Diệu vừa bình tĩnh lại ngăn cản.
"Bạch Lê, tôi nghĩ, nếu muốn anh ta nhanh chóng khôi phục, cậu cũng đồng ý thì có thể thử dùng luồng khí mà trước kia cậu đút cho tôi xem sao. Tôi có thể cảm giác được nó là thứ tốt, tôi có thể khôi phục như bây giờ cùng là nhờ nó..." Trong giọng Văn Tinh Diệu lộ rõ vẻ trịnh trọng.
Lúc hắn đưa ra ý kiến này, thực ra cũng không dám chắc liệu Bạch Lê có đồng khi không. Tình huống của hắn so ra vẫn khác với nhãi hồ này, lúc trước Bạch Lê đút mộc thanh linh khí cho hắn, có lẽ là do ma xui quỷ khiến, đối phương cũng không biết linh khí này lại có công dụng trọng yếu như vậy.
Có thể giúp thú nhân đã lui về kỳ con non khôi phục trở lại, loại linh khí này nhất định là vô cùng quý giá. Vì thế Văn Tinh Diệu cũng không dám khẳng định, Bạch Lê sẽ sử dụng thứ quý giá như vậy cho người (Thú) mình tình cờ gặp gỡ.
Nhưng khiến Văn Tinh Diệu bất ngờ là, sau khi hắn nói xong, nét mặt Bạch Lê như bừng tỉnh, hình như còn đang tự trách mình sao không nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Sau đó không chút do dự, ngưng tụ một tia mộc thanh linh khí lên đầu ngón tay, khống chế để nó vờn quanh người hồ ly nhỏ, chậm rãi thấm vào trong thân thể đối phương.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê nghĩ một chút, lại ngưng tụ một tia mộc thanh linh khí khác, ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt Văn Tinh Diệu, trong mắt mang theo ý cười, hỏi: "Văn Tinh Diệu, anh có muốn một chút không?"
"Phừng" một cái, Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này như phải bỏng.
- --o0o---
Sau đó, Bạch Lê không đứng ra chính thức trả lời, vấn đề tương tự cùng dần dần bị quên đi, cư dân mạng một lần nữa tập trung vào việc khen ngợi thổi phồng "Vùng đất điền viên", cũng tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tươi sáng sau khi bọn họ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, hoặc là được rút thăm trúng.
Bạch Lê ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hơi thở chậm nhẹ kèm theo một chút mộc thanh linh khí thỉnh thoảng lọt ra, trong không khí dường như mang theo một mùi hương ngọt ngào, dịu mát.
Trong phòng bên cạnh, Văn Tinh Diệu biến trở về hình thái sư tử có cánh, lười biếng nằm trên giường lớn, thông qua ý thức làm mới một topic nào đó trong diễn đàn. Hắn nhìn topic này chằm chằm đã nửa tiếng đồng hồ, lại không chờ được người mình muốn trả lời lại, tròng mắt màu vàng sậm lặng đi, lộ ra vẻ thất vọng.
Vẫn còn là đứa nhỏ mà, một số chuyện không hiểu cũng là bình thường. Hắn có thể tiếp tục kiên trì.
Lúc này, hắn nghe được ở căn phòng chếch phía đối diện có viếng móng vuốt cào cửa liên hồi, mũi nhẹ ngửi một cái, cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, rất nhanh đã đoán được lý do vì sao nhãi con hồ ly đen kia kích động như vậy.
Để không quấy rầy đến giấc ngủ của Bạch Lê, Văn Tinh Diệu đứng dậy đi với căn phòng đối diện, móng vuốt linh hoạt kéo chốt cửa mở ra, một nắm lông màu đen nhào lên người hắn, bị văng ra xong còn muốn tiếp tục phóng về phía phòng của Bạch Lê, cuối cùng lại bị một cái đuôi tóm lại, kéo nó về phòng của mình.
"Ngoan ngoãn một chút cho tao, Bạch Lê đang ngủ rồi, đừng có làm phiền cậu ấy." Mặc kệ hồ ly nhỏ nghe có hiểu hay không, trong miệng sư tử phát ra tiếng người, ngữ điệu còn không chút ngại ngùng mang theo vài phần cảm giác uy hiếp đe dọa đối phương.
Hồ ly nhỏ quả nhiên bị dọa sợ, ôm đuôi to của mình run lẩy bẩy, mắt hồ ly hoảng sợ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, giống như đang nhìn thấy ác quỷ.
Văn Tinh Diệu cảm thấy mình bị cười nhạo.
Phải biết, tên Chúc Mặc Lăng này, ngoại trừ thuộc tính "Cuồng em trai" ở bên ngoài ra, thì ở những phương diện khác vẫn luôn duy trì tư thái cao ngạo lạnh lùng của tộc trưởng tộc Thiên Hồ, vẻ ngoài uy nghiêm, cố tình trong bụng lại đầy mưu mô, từ khi anh ta ngồi lên vị trí tộc trưởng tới nay, thực sự đã kiếm được không ít chỗ tốt cho tộc Thiên Hồ.
Cũng may bọn họ không có dã tâm gì lớn, trong cuộc chiến chống lại trùng tộc cũng phái một lượng lớn thành viên tham gia, ở trên chiến trường góp công không nhỏ.
Nhưng năm gần đây, tộc Thiên Hồ cùng Đế quốc vẫn luôn duy trì trạng thái hòa bình hữu hảo. Nếu không phải vì cậu chủ nhỏ nhà bọn họ là Chúc Thanh Lăng tới "Sao Hi Vọng" bị mất tích, Chúc Mặc Lăng đổ chuyện này lên đầu Đế quốc, thì quan hệ giữa hai bên có khi còn thân mật hơn được một chút nữa.
Bây giờ, tộc trưởng uy nghiêm biến thành hồ ly nhỏ đáng thương yếu ớt, nếu không phải quá đáng quá, Văn Tinh Diệu đã muốn chụp lại cảnh này, chờ mai mốt Chúc Mặc Lăng khôi phục thì cho đối phương ngắm nghía cẩn thận mấy bức ảnh đó, để đối phương thử cảm nhận, cảm giác muốn đội quần nó là như thế nào.
Thấy nhóc hồ ly này đã chịu ngoan ngoãn lại, Văn Tinh Diệu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Văn Tinh Diệu không thấy buồn ngủ một chút nào, bèn đăng nhập vào game, dùng chỗ sức lực dư thừa kia vào việc đồng áng.
Đến sáu giờ, tất cả người chơi đều phải logout, chờ thêm mười hai tiếng nữa, thế giới trò chơi trước mắt họ bây giờ sẽ không giống như cũ nữa, thật đáng chờ mong.
*
Đêm dần khuya, bên dưới Xingbo nhận thưởng cùng topic Bạch Lê đăng lên vẫn náo nhiệt vô cùng.
"Theo dõi, chia sẻ bình luận, rắm cầu vồng cũng thổi một phát tám trăm chữ, tui bây giờ đã bắt đầu nằm mơ, ngày mai một phát nhận được hai suất chơi game, a ha ha ha!"
"Trong lòng háo hức, tay chân run rẩy, trong đầu tôi lúc này chỉ có tiêu chuẩn đăng nhập mà thôi! Tôi bây giờ không tài nào ngủ nổi, chỉ chờ tối mai cướp tiêu chuẩn cùng mở thưởng, thật nhiều thật nhiều suất, nói thế nào tôi cũng có thể có một cái nhỉ?"
"Nên làm đều đã làm cả rồi, giờ chúng ta phải thật là bình tĩnh, cùng lắm thì tắm rửa xông hương, thuận tiện share lại ảnh cá Koi vàng của anh đại [Yêu Tinh]! Có cá Koi phù hộ, nói không chừng ngày mai tôi có thể vào game chơi rồi, í hí hí ~"
"... Lại thêm một người nữa phát điên, nhanh lôi tên này ra ngoài đi!"
"Tôi còn muốn nói cái này nữa, thấy có người kháng nghị chuyện Lê Lê vào game chơi thì cứ mặc kệ họ, mấy ông để ý làm gì, giờ thì hay rồi, tôi thấy rất nhiều game thủ từ chỗ khác đều đang nói, đến lúc phát tiêu chuẩn cũng phải tới tranh một cái kìa, đây không phải là kiếm thêm đối thủ về cho mình à!"
"Hức hức, ai mà ngờ được sức đề kháng của mấy tên này với cám dỗ lại kém đến vậy chứ?"
"..."
Cũng trong lúc đó, bảy người nhà họ Tống đang tụ lại cùng ngay, không ngừng làm mới bình luận trên Xingbo và diễn đàn, Tống Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn ba mẹ anh chị đang tràn đầy phấn khởi, cắn răng khó xử, muốn nói lại thôi.
Chị ba Tống tinh tế nhận ra sự khác lạ của em trai, quan tâm hỏi: "Cục cưng, em đang nghĩ cái gì vậy, sao mặt mũi lại trông như thế kia?"
Vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt đưa mắt nhìn sang mặt Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên nghĩ việc này một mình nhóc cũng không tự làm chủ được, bèn dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Ba mẹ, anh chị, mọi người không phải rất muốn vào game chơi ạ, thầy con sắp nâng cấp thiết bị rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiêu chuẩn đăng nhập mới, mọi người có muốn con..." Giúp mọi người xin mấy tiêu chuẩn đăng nhập không?
Lời còn chưa nói hết đã bị ba Tống lắc đầu cắt ngang.
"Cục cưng, không cần phải thế đâu, nhà mình muốn có tiêu chuẩn đăng nhập thì có thể lên web game để cướp, lấy được tiêu chuẩn thông qua việc nhận thưởng, không thì cũng có thể ra giá cao mua lại của người khác, không cần cố ý làm phiền thầy con, mở cửa sau cho nhà mình." Ba Tống sâu sắc nói.
Tống Hân Nhiên hiểu mà như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, tỏ vẻ nếu đây là quyết định của cả nhà thì nhóc sẽ không có ý kiến gì nữa.
Ba Tống nhìn con trai như vậy, biết là cậu nhóc này chắc chắn còn chưa nghĩ thông, vì thế bổ sung thêm: "Ba biết quan hệ của con với thầy con rất tốt, chỉ cần con mở miệng, cậu ấy nhất định sẽ không chút do dự đưa tiêu chuẩn đăng nhập trò chơi cho con, nhưng chúng ta không thể coi đó như chuyện đương nhiên được, trước kia lúc con một mình ở bên ngoài đã được cậu ấy chăm sóc rất nhiều, giá trị những đồ ăn cậu ấy cho con, không phải là thứ mà số quà tặng của chúng ta có thể so sánh được, chúng ta không thể cứ chiếm lời của cậu ấy mãi, con hiểu không?"
Nghe lời ba Tống nói, Tống Hân Nhiên cũng nhớ lại những món ăn thơm ngon đó. Sau khi cậu nhóc về "Hành tinh Phật Nhảy Tường", cũng cùng mọi người trong nhà tới nhà hàng nổi tiếng trên hành tinh ăn cơm, giá cả những món đó cao chót vót, quảng cáo rùm beng, nào là dinh dưỡng phong phú, nào là hương vị tuyệt đỉnh, nhưng ngay cả món trứng hấp bình thường nhất ở nhà thầy cũng không thể sánh bằng.
Lúc đó Tống Hân Nhiên đã nghĩ, nếu thầy đồng ý mang số đồ ăn đó đi bán, tuyệt đối có thể bán với giá trên trời.
Nghĩ như thế, lời ba nói quả thực không sai, thầy đã giúp đỡ cậu nhóc rất nhiều rồi, cho dù nhóc có điên cuồng tặng quà cũng không thể đuổi kịp. Chờ lần này trở lại, nhóc nhất định không chỉ mang đặc sản đến tặng mà còn phải giúp thầy gieo thêm thật nhiều rau dưa nữa.
Nhóc biết, thầy mới mua một biệt thự ở cùng khu với mình, còn có một khoảnh sân rất to, nếu chỉ để trồng rau dưa, chắc có thể trồng không ít đâu!
"Dạ, ba, con hiểu rồi. Vậy chúng ta tự dùng bản lĩnh của mình để cướp đi!" Tống Hân Nhiên lên tinh thần, làm động tác cổ vũ tiếp sức với người nhà.
Trong phòng khách rất nhanh đã lại vang lên tiếng nói cười.
Mà Tống Hân Nhiên không biết là, thật ra Bạch Lê đã sớm giữ lại tiêu chuẩn cho sáu người nhà họ Tống, chỉ còn chờ Tống Hân Nhiên chạy tới nói với mình một câu là sẽ đưa tiêu chuẩn ra. Nhưng mãi đến tận khi phân phát công khai tiêu chuẩn game, hai hoạt động rút thăm cũng công bố danh sách người may mắn trúng thưởng, cậu vẫn không đợi được một lời của học trò nhỏ.
Chờ Tống Hân Nhiên từ "Phật Nhảy Tường" trở về, còn nói cho cậu biết người nhà của mình đã vào game rồi, Bạch Lê mới nghĩ ra chuyện bên trong, cũng có ấn tượng sâu sắc hơn đối với tâm tư tinh tế của người nhà họ Tống.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
*
Ngủ một giấc thẳng đến hơn bảy giờ sáng mới tỉnh, Bạch Lê vừa ra khỏi phòng đã bị hồ ly nhỏ nhào vào trong ngực.
Bình tĩnh ôm chắc nhóc con này, Bạch Lê thuận miệng hỏi Văn Tinh Diệu đang đứng cách đó không xa một câu: "Anh thả nó ra à?"
Quả thật, câu hỏi này nghe nó hơi thừa, làm gì có con hồ ly nhỏ nào, còn chưa cao đến bắp chân người trưởng thành mà lại biết tự nhảy lên mở cửa phòng chứ. Nhưng Bạch Lê đã hỏi, Văn Tinh Diệu vẫn nghiêm túc đáp lời.
"Ừ." Giọng Văn Tin Diệu phát ra từ trong miệng sư tử, "Sáng nay nó cứ kêu ở trong phòng, tôi sợ nó làm ồn đến cậu nên mở cửa cho nó ra đây, còn hâm nóng sữa dê cho nó nữa, vừa mới ăn xong được một lúc."
Ý của hắn khi nói lời này chính là, muốn Bạch Lê biết vấn đề ăn uống của nhóc hồ ly đã giải quyết xong hết rồi, cậu không cần quá để ý đến nó nữa, cứ đi làm việc của mình là được.
Kết quả Bạch Lê nghe xong lại hiểu lầm, cho Văn Tinh Diệu một nụ cười tán thưởng, còn khen: "Văn Tinh Diệu, không ngờ thượng tướng Đế quốc như anh lại biết cách chăm sóc người khác như vậy. Quan hệ của anh với Chúc Mặc Lăng chắc là cũng không tồi đâu nhỉ, nếu không anh đã không tận tâm chăm sóc người ta như thế rồi. Chờ đến khi anh ta khôi phục lại, nhất định sẽ biết ơn anh lắm."
Văn Tinh Diệu: "...???" Không phải thế, cậu thấy quan hệ của tôi và nhãi hồ ly này tốt chỗ nào chứ hả?
Lớp lông dày trên mặt che đi sự bối rối cộng hoài nghi trên mặt hắn, Bạch Lê nhất thời không phát hiện ra biểu cảm chốc thì hung dữ, chốc thì không thể tin trên mặt Văn Tinh Diệu, thuận tay vuốt ve nhóc hồ ly mấy cái rồi thả nó xuống đất.
Đang chuẩn bị xuống dưới nhà tìm gì đó để ăn, lại bị Văn Tinh Diệu vừa bình tĩnh lại ngăn cản.
"Bạch Lê, tôi nghĩ, nếu muốn anh ta nhanh chóng khôi phục, cậu cũng đồng ý thì có thể thử dùng luồng khí mà trước kia cậu đút cho tôi xem sao. Tôi có thể cảm giác được nó là thứ tốt, tôi có thể khôi phục như bây giờ cùng là nhờ nó..." Trong giọng Văn Tinh Diệu lộ rõ vẻ trịnh trọng.
Lúc hắn đưa ra ý kiến này, thực ra cũng không dám chắc liệu Bạch Lê có đồng khi không. Tình huống của hắn so ra vẫn khác với nhãi hồ này, lúc trước Bạch Lê đút mộc thanh linh khí cho hắn, có lẽ là do ma xui quỷ khiến, đối phương cũng không biết linh khí này lại có công dụng trọng yếu như vậy.
Có thể giúp thú nhân đã lui về kỳ con non khôi phục trở lại, loại linh khí này nhất định là vô cùng quý giá. Vì thế Văn Tinh Diệu cũng không dám khẳng định, Bạch Lê sẽ sử dụng thứ quý giá như vậy cho người (Thú) mình tình cờ gặp gỡ.
Nhưng khiến Văn Tinh Diệu bất ngờ là, sau khi hắn nói xong, nét mặt Bạch Lê như bừng tỉnh, hình như còn đang tự trách mình sao không nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Sau đó không chút do dự, ngưng tụ một tia mộc thanh linh khí lên đầu ngón tay, khống chế để nó vờn quanh người hồ ly nhỏ, chậm rãi thấm vào trong thân thể đối phương.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê nghĩ một chút, lại ngưng tụ một tia mộc thanh linh khí khác, ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt Văn Tinh Diệu, trong mắt mang theo ý cười, hỏi: "Văn Tinh Diệu, anh có muốn một chút không?"
"Phừng" một cái, Văn Tinh Diệu chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này như phải bỏng.
- --o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.