Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 138

Miêu Miên Nhi

13/02/2023

Sau khi "Ăn" xong phần mộc thanh linh khí của mình, sư tử lớn bèn "Gào" một tiếng, chui tọt về phòng của mình, còn nói với Bạch Lê là mình muốn lên game chơi.

"Nhưng, bây giờ trò chơi vẫn đang trong thời gian bảo trì mà, anh có muốn chơi cũng không được đâu." Bạch Lê có lòng tốt nhắc nhở.

Người (Sư tử) trong phòng im lặng mấy giây, sau đó lại nói mình muốn tĩnh tâm, tiêu hóa luồng khí này.

Câu trả lời này hợp lý, Bạch Lê không có ý kiến gì nữa, tùy Văn Tinh Diệu.

Đúng lúc một lát nữa mấy người Hùng Tịch tới, đôi bên không có tiếp xúc, cậu cũng đỡ phải kiếm cớ giải thích.

*

"Hớ? Cậu Bạch, cậu đổi thú cưng khác à?" Hùng Tịch dẫn theo Mạc Trúc và Quý Anh Kỳ tới, tò mò ngắm nghĩa hồ ly nhỏ màu đen đang làm nũng, nằm ườn trong lòng Bạch Lê, cảm thấy khá là bất ngờ.

Anh ta nhớ lần trước tới nhà, rõ ràng Bạch Lê nuôi một bé mèo màu quýt, nhìn rất đanh đá, thỉnh thoảng còn tỏ ra hung dữ nữa. Không ngờ mới có một tháng, tình mới đã thành tình cũ, đừng nói là bị cậu Bạch đuổi đi rồi nhé?

Nếu không lấy cái tính chuyên quyền độc đoán của nhóc mèo đó, làm gì có chuyện để hồ ly nhỏ này ủ ở trong lòng cậu Bạch?

Chỉ vừa mới gặp mặt chào hỏi, Hùng Tịch đã tưởng tượng ra cả một drama "Tình cảm tay ba". Nghĩ giỡn xong, lại cảm thấy cảm giác hồ ly nhỏ mang đến cho mình hơi kỳ lạ, không giống như một động vật bình thường.

Trái lại, giống kiểu... Thú nhân bị lui về kỳ con non.

Nhưng làm sao có chuyện đó được, dựa theo quy định của Đế quốc, thú nhân một khi lui trở về kỳ con non, nhất định phải được đưa tới "Sao Hi Vọng", ở đó không buồn không lo, trải qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.

Chính là, sự khác biệt giữa kỳ con non của thú nhân với động vật bình thường thật sự quá nhỏ, gần như có thể nói là không có, ngay cả thú nhân như bọn họ cũng rất khó phát hiện ra, cho nên Hùng Tịch nhất thời không dám xác định, có phải là do cảm giác của mình bị sai không.

Nhưng "Người Cổ Lam" ai lại nuôi hồ ly ở trong nhà chứ, nuôi chó con mèo con nghe nó còn có lý... Thôi, cậu Bạch có thể không tính là người bình thường.

Nghĩ như vậy, Hùng Tịch cũng không bận tâm đến hồ ly nhỏ mày đen trong lòng Bạch Lê nữa.

Bạch Lê ngược lại cười giải thích mấy câu: "Không đổi, Chí Tôn, nó... Đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhóc hồ ly này là tôi nhặt được ở trong sân, thấy nó không có nhà để về nên tạm thời nhận nuôi, tên là, ừm... Cứ gọi nó là Mặc Thủy đi."

Sau khi nói xong thì thầm xin lỗi "Chúc Mặc Lăng" ở trong lòng, bày tỏ mấy lời này chỉ là để đối phó có lệ với người ngoài, còn cái tên "Mặc Thủy" này, chắc cậu cũng gọi đúng một lần này thôi.

Hùng Tịch: "..." Cái tên này rõ ràng là thuận miệng lấy ngay tại chỗ! Quả nhiên, không gì có thể lay động vị trí chính cung của nhóc mèo chuyên quyền kia.



"Một lần thì lạ, hai lần thì quen", ba người Hùng Tịch rất nhanh đã nâng cấp thiết bị tạo dựng game giả lập của Bạch Lê lên cấp C, từ bây giờ, trò chơi "Vùng đất điền viên" có thể cho phép một triệu người đăng nhập cùng lúc, đồng thời độ chân thực trong game cũng tăng lên 85%.

Số lượng người chơi tăng lên gấp 200 lần so với ban đầu, đồng nghĩa với việc sau này Bạch Lê gần như không cần vì thu nhập game không đủ nâng cấp thiết bị mà phát sầu nữa. Chờ sang tháng, muốn một phát nâng cấp thiết bị lên cấp A luôn cũng được.

Nhưng mà Bạch Lê có thói quen đi từng bước một, tạm thời chỉ đặt mục tiêu tháng sau là nâng cấp thiết bị lên cấp B thôi.

Tiễn ba người Hùng Tịch đi rồi, Bạch Lê đi lên đánh tiếng với Văn Tinh Diệu trước, để đối phương giúp mình trông coi hồ ly nhỏ, bản thân thì nằm vào khoang trò chơi, bắt đầu cập nhật nội dung mới vào game.

199 bản đồ "Thôn tân thủ", trong đó bao gồm vị trí cửa thôn, cỏ dại, dòng sông, sườn núi, quặng mỏ, rừng rậm bao quanh thôn, v.v... Trong rừng rậm còn cần có các chủng loại hoa dại, cây cối, động vật nữa... Bạch Lê thêm vào tất cả những tư liệu mình nghĩ ra, thiết lập tổng số lượng cố định trong một bản đồ, sau đó để hệ thống tự động tạo ra ngẫu nhiên 199 bản đồ khác.

Số tư liệu cậu tăng thêm vào có đến mấy nghìn loại, nhất là các loại hình động thực vật, cao thấp mập gầy, biết bay biết bơi biết bò, thơm thối đẹp xấu, chỉ cần là cái cậu có thể nghĩ ra, thì đều thêm vào trong.

Nhưng trong một bản đồ, những thứ này sẽ không xuất hiện cùng một lúc, chỉ cần một phần năm số đó đã đủ khiến người chơi nhìn không kịp chớp mắt rồi.

Tạo bản đồ xong, Bạch Lê duyệt sơ qua từng cái một, ngoại trừ một số ít bản đồ có địa hình kỳ lạ ra, những chỗ khác đều không có vấn đề nào lớn. Trong những bản đồ lạ, hoặc là có quá nhiều sông, khiến đất đai bị chia cắt nằm rải rác cách xa nhau, hoặc là sườn đồi nhỏ biến thành dốc núi to, cho dù là cỏ dại trong phạm vi thôn cũng không liên tiếp, không có khoảnh đất bằng phẳng rộng lớn nào.

Kết quả như thế, khiến Bạch Lê nhất thời không dám đảm bảo, người chơi có thể tiếp thu một "Thôn tân thủ" như vậy hay không. Nghĩ một chút, cậu quyết định trước khi người chơi chính thức đăng nhập game, cậu sẽ để bọn họ làm một bảng "Khảo sát ý kiến", xem bọn họ mong muốn thôn của mình sẽ như thế nào, sau đó mới để hệ thống phân chia từng người vào thôn tân thủ thích hợp.

Đương nhiên, cách này không thể nào làm được thập toàn thập mỹ, kiểu gì cũng sẽ có người thiếu kiên nhẫn, điền lung tung vào bảng khảo sát, hoặc là nghĩ mãi cũng không biết mình thích thôn làng ra sao, sau khi vào rồi mới cảm thấy hối hận. Nhưng đây đã là cách giải quyết phù hợp nhất mà Bạch Lê có thể nghĩ ra rồi, nếu người chơi vẫn cảm thấy không hài lòng, chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân, từ từ thay đổi quang cảnh của làng thôi.

Cùng lắm thì mai mốt cậu tổ chức mấy hoạt động liên quan đến vấn đề này là được!

Thiết kế bản đồ thôn tân thủ xong, Bạch Lê lại bắt đầu thiết kế bản đồ "Thành cổ" thần bí. Dựa theo ý tưởng của cậu, bản đồ này đặt ra là để cung cấp cho người chơi có chỗ thả lòng vui đùa trong lúc nhàn rỗi, khuôn viên thiết kế dựa theo hình mẫu kinh thành một vương triều cổ đại cậu từng đi qua.

Năm đó kinh tế phồn thịnh, quốc thái dân an, rực rỡ huy hoàng, một đám người mặc quần áo mới đi dạo trên đường lớn đón một năm được mùa bội thu, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, so với ánh nắng chiều còn lộng lẫy hơn. Những tòa nhà thiết kế tinh xảo, khí thế, mộc mạc kết hợp hài hòa với nhau, quán xá ven đường, tiệm cơm nhỏ, quán rượu sôi động, bất cứ góc nào cũng tràn đầy hơi thở của cuộc sống.

Đến buổi tối, trong thành lại hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác...

Bản đồ đặc biệt này, Bạch Lê không có ý định cho phép tất cả người chơi tùy ý tiến vào, cậu cố ý đặt ra điều kiện khắt khe, chỉ có những người chơi đáp ứng được điều kiện này mới có thể vào bên trong chơi đùa. Đến lúc đó, bọn họ sẽ giúp NPC trong thành làm việc vặt, nhận mấy nhiệm vụ đơn giản, nhận được quà tặng độc nhất vô nhị, cũng coi như là một phen kỳ ngộ.

Thiết kế bản đồ game xong, tiếp đến là năm NPC mới kia, vì bản đồ "Thành cổ" yêu cầu một lượng NPC rất lớn, Bạch Lê tính sau này sẽ bổ sung dần dần. Lần này cần thêm vào năm NPC, tất cả đều là nhân vật chức năng trong bản đồ thường, ngư dân phụ trách giao nhiệm vụ câu cá, hoa nữ có trong tay một lượng lớn hạt giống hoa cùng các bản vẽ có liên quan đến hoa, cậu bé nghịch ngợm có các loại trò chơi nhỏ, chỉ cần người chơi đồng ý bỏ thời gian chơi với nhóc, đều sẽ có quà tặng.

Ông Vương ngoài cửa thôn quanh năm đứng ở cửa thôn, là một phu xe xuất sắc, sau này nếu người chơi muốn tới các thôn làng khác, nhất định phải nhờ đối phương đưa đi. Còn thầy bói... Nhân vật này thật là ra do Bạch Lê nhét thêm vào cho đủ số, mà nếu đã là "Thầy bói", thì tất cả những gì liên quan đến huyền học đều giao cho người này!

Dựa theo thiết lập tương ứng của từng nhân vật, Bạch Lê mô tả ngoại hình cụ thể của bọn họ, sau đó giao cho hệ thống toàn năng để tiến thành phân phối ngẫu nhiên, 200 thôn, tuy bề ngoài của các NPC không giống nhau, nhưng trông vẫn có nét na ná.



Bản đồ cùng NPC mới là nhiệm vụ quan trọng nhất Bạch Lê cần làm xong trong hôm nay, xong hai thứ này mới tới các loại hạt giống cây nông nghiệp, các lại cây ăn quả, con giống vật nuôi cùng các loại trang phục đạo cụ mới trong khu mua sắm. Những thứ này đều là chi tiết nhỏ, chỉ hơi động não một chút là có thể làm được.

Lúc Bạch Lê từ trong khoang trò chơi đi ra thì vẫn còn chưa tới 12 giờ. Nghe thấy tiếng cậu mở cửa phòng, Văn Tinh Diệu cũng mang hồ ly nhỏ đang làm ầm ĩ từ cách vách đi ra.

"Bạch Lê, cậu ra sớm vậy, đã xong hết chưa?" Văn Tinh Diệu biết Bạch Lê vẫn công việc trong phòng, cứ tướng phải mất nửa ngày mới xong, không ngờ nhanh như vậy mà cậu đã làm xong rồi.

Sau khi thấy Bạch Lê xuất hiện, hồ ly nhỏ mới yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn cậu, cặp mắt to không còn vẻ mơ mơ màng màng, mà trở nên linh động hơn.

Lúc đầu Bạch Lê không để ý, cười nói với Văn Tinh Diệu, mình ra khỏi khoang trò chơi đương nhiên là vì đã hết bận, thành công nhận được ánh mắt khen ngợi của đối phương. Sau đó cậu mới chú ý thấy, hồ ly nhỏ dường như có vẻ hơi lạ, không vừa thấy cậu đã nhào vào trong ngực giống như ngày trước, trái lại trở nên căng thẳng, dè dặt hơn.

"Nó làm sao vậy?" Hai mắt Bạch Lê nhìn hồ ly, nhưng câu hỏi là dành cho Văn Tinh Diệu.

Văn Tinh Diệu cười giải thích: "Nhờ lần trước cậu cho ăn, có lẽ bây giờ nó đã có thể hiểu được tiếng người rồi."

Về phần tại sao không nhào lên trên người Bạch Lê nữa, là vì hắn đã nhân lúc Bạch Lê bận rộn, nói với nó, Bạch Lê dị ứng với lông hồ ly, mỗi lần tiếp xúc với nó xong đều cảm thấy khó chịu, để nó đừng cứ thấy cậu là xán tới, thành công lừa được hồ ly nhỏ "Chưa trải sự đời".

Mà trong tương lai không xa, quyết định này cũng khiến Văn Tinh Diệu cảm thấy hối hận không kịp. Trong lòng thường cảm thấy tiếc hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất phải vì đố kỵ mà hắt hủi người ta?

Bạch Lê vừa nghe nói hồ ly nhỏ nghe hiểu được tiếng người, bèn thuận lý coi đó là tin tức tốt, hồ ly nhỏ hiểu chuyện hơn nên mới không nhào về phía mình, vì thế cười cười, xuống định sờ sờ đầu nó.

Kết quả hồ ly nhỏ loại hoảng hốt lui về phía sau mấy trước, trực tiếp tránh cái xoa Bạch Lê.

Bạch Lê: "???" Bộ cậu đáng sợ như thế hả?

Văn Tinh Diệu thấy thế, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. May mà lông trên mặt hắn tương đối dày, biểu cảm trên mặt có khoa trương hơn nữa thì vẫn có thể giấu được bảy tám phần, Bạch Lê hoàn toàn không phát hiện ra có gì lạ.

Cuối cùng, một người một sư tử một hồ ly, nối đuôi nhau đi xuống tầng, ăn xong bữa trưa thịnh soạn thì bắt đầu hưởng thụ chút thời gian không online hiếm có.

Cả một buổi chiều, Bạch Lê hoặc là ở trong phòng khách nghỉ ngơi, hoặc là bận rộn ở trong sân. Sân của căn biệt thự này có diện tích không nhỏ, bận bịu nhiều ngày như vậy, cậu cũng chỉ lấp đất được một phần ba diện tích của nó, trong đất có gieo hạt giống rau dưa cùng hoa, chờ chúng nó nảy mầm, biệt thự màu xám bạc ban đầu sẽ xuất hiện một mảng màu xanh lớn.

So với sự thanh nhàn thản nhiên ở chỗ cậu, cư dân mạng đang chờ đợi đến giờ cướp tiêu chuẩn lại cảm thấy hôm nay trôi qua quá gian nan.

Lúc xem livestream trong game luôn thấy thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, sao hôm nay lại có cảm giác thời gian trôi chậm bằng có một nửa là sao?

Nhưng mà cũng may, chỉ cần đếm ngược 60 giây nữa, thời khắc quyết định bọn họ là đen đủi hay may mắn sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook