Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1422: Hoảng hốt
Linh Tiểu Tức
09/03/2022
Trong câu chuyện, nàng cũng giấu bí mật về thân thế của mình như khi kể với Tử Thị, chỉ nói Miến Đà Loa gặp được một cố nhân, bọn họ cùng tới Lạc thành. Sau khi tới Lạc thành, trời xui đất khiến, bọn họ bị đưa tới chỗ Thất hoàng tử người Nhung, xem bệnh cho hắn.
Nàng mượn cơ hội đó lấy được binh phù và bản đồ.
Sau nữa là gặp Tử Thị và Chiến Sơn Hà...
"Hỏa Diễm thành đã đoạt lại..." Vân Trân nói với Triệu Húc, "Phó tướng của Trấn Bắc quân dẫn người rửa sạch đường phố, xử lý những chuyện kế tiếp. Sau đó, Chiến tướng quân tự mình dẫn Long Ngâm quân đuổi bắt đại tướng người Nhung Duẫn Trát..."
Ngày đó ở Nham Biên thành, người Chiến Sơn Hà phái đi mang tin tức về, nói Hỏa Diễm thành bị người Nhung vây công, tình thế nguy cấp.
Vừa biết được tin này, Vân Trân lập tức đi tìm Chiến Sơn Hà, hi vọng gã có thể dẫn quân giải vây cho Hỏa Diễm thành.
Bọn họ lên đường ngày đêm.
Nham Biên thành không quá gần Hỏa Diễm thành, nếu đại quân hành quân, căn bản không cần lâu như vậy.
Nhưng hôm nay, chiến hỏa ở Bắc địa nổi lên liên tục.
Từ Nham Biên thành đến Hỏa Diễm thành, bọn họ cũng gặp người Nhung nhiều lần ngăn cản quấy nhiễu. Cuối cùng, mãi đến hôm qua mới đến Hỏa Diễm thành, đuổi kịp Hỏa Diễm thành bị phá...
Thời điểm Vân Trân kể, Triệu Húc lặng lẽ nhìn nàng, lắng nghe.
Hắn cảm thấy Trân Nhi của hắn đã thay đổi.
Thời điểm nàng kể những chuyện này, sẽ không ai còn nhớ ban đầu nàng chẳng qua là một nữ tử nhu nhược bị phụ mẫu bán vào Ninh Vương phủ làm nha hoàn. Thậm chí thời điểm nàng bàn luận, mọi người sẽ quên đi giới tính của nàng, cảm thấy nàng nói rất có lý.
Nàng thuộc về nơi này, chứ không phải hậu trạch hay cung tường.
Triệu Húc cao hứng cho nàng, đồng thời lại cảm thấy lo lắng.
Hắn sợ có một ngày hắn sẽ không giữ nàng được.
Dù nàng đã hứa, sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Cho dù bọn họ đã có A Linh, hắn biết nàng sẽ không dễ dàng bỏ đi...
Nhưng trong lòng hắn vẫn bất an.
Giống như trước đây...
Nếu không phải sự việc đã xảy ra, dù thế nào hắn cũng không ngờ được trong tình huống hai chân bị thương, không thể đi lại, nàng vẫn có thể rời khỏi Hỏa Diễm thành được trọng binh canh gác, còn trằn trọc tới Lạc thành bị người Nhung đánh hạ, cùng cố nhân lấy binh cùng bản đồ chiến lược và phân bố binh lực của người Nhung, hơn nữa còn thuận lợi trở về, tìm được Chiến Sơn Hà, cùng Long Ngâm quân đoạt lại Nham Biên thành...
Sau đó là tới hỏa giải nguy cơ của Hỏa Diễm thành...
Những việc này đều do một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược như nàng hoàn thành.
Chỉ sợ ngoại trừ ý chí cứng cỏi và mưu trí hơn người, còn phải có dũng khí rất lớn.
Hắn vẫn luôn biết nàng không giống người thường.
Nhưng khi nàng phô bày thực lực của mình, Triệu Húc lại cảm thấy hoảng loạn.
"Trân Nhi, ở lại bên cạnh ta, mãi mãi ở bên cạnh ta..." Triệu Húc ôm chặt nàng.
Vân Trân sửng sốt.
Mãi mãi?
Trong đầu nàng bỗng nhớ tới lời Miến Đà Loa nói.
"Thiếp không phải đã nói thiếp sẽ mãi mãi ở bên chàng sao? Mãi đến khi chàng không cần thiếp mới thôi..." Vân Trân cũng duỗi tay ôm hắn.
Thân thế này là quả bom chôn giữa nàng và Triệu Húc, không biết khi nào sẽ nổ tung.
Nhưng trước khi quả bom ấy nổ, nàng sẽ dùng sức ôm chặt lấy hắn.
"Như vậy, cả đời này nàng đừng hòng thoát khỏi ta!" Triệu Húc nghiến răng nói.
Bởi vì đời này hắn đều sẽ không rời xa nàng.
Dù dùng cách gì, hắn cũng sẽ giữ nàng ở bên cạnh.
Nàng mượn cơ hội đó lấy được binh phù và bản đồ.
Sau nữa là gặp Tử Thị và Chiến Sơn Hà...
"Hỏa Diễm thành đã đoạt lại..." Vân Trân nói với Triệu Húc, "Phó tướng của Trấn Bắc quân dẫn người rửa sạch đường phố, xử lý những chuyện kế tiếp. Sau đó, Chiến tướng quân tự mình dẫn Long Ngâm quân đuổi bắt đại tướng người Nhung Duẫn Trát..."
Ngày đó ở Nham Biên thành, người Chiến Sơn Hà phái đi mang tin tức về, nói Hỏa Diễm thành bị người Nhung vây công, tình thế nguy cấp.
Vừa biết được tin này, Vân Trân lập tức đi tìm Chiến Sơn Hà, hi vọng gã có thể dẫn quân giải vây cho Hỏa Diễm thành.
Bọn họ lên đường ngày đêm.
Nham Biên thành không quá gần Hỏa Diễm thành, nếu đại quân hành quân, căn bản không cần lâu như vậy.
Nhưng hôm nay, chiến hỏa ở Bắc địa nổi lên liên tục.
Từ Nham Biên thành đến Hỏa Diễm thành, bọn họ cũng gặp người Nhung nhiều lần ngăn cản quấy nhiễu. Cuối cùng, mãi đến hôm qua mới đến Hỏa Diễm thành, đuổi kịp Hỏa Diễm thành bị phá...
Thời điểm Vân Trân kể, Triệu Húc lặng lẽ nhìn nàng, lắng nghe.
Hắn cảm thấy Trân Nhi của hắn đã thay đổi.
Thời điểm nàng kể những chuyện này, sẽ không ai còn nhớ ban đầu nàng chẳng qua là một nữ tử nhu nhược bị phụ mẫu bán vào Ninh Vương phủ làm nha hoàn. Thậm chí thời điểm nàng bàn luận, mọi người sẽ quên đi giới tính của nàng, cảm thấy nàng nói rất có lý.
Nàng thuộc về nơi này, chứ không phải hậu trạch hay cung tường.
Triệu Húc cao hứng cho nàng, đồng thời lại cảm thấy lo lắng.
Hắn sợ có một ngày hắn sẽ không giữ nàng được.
Dù nàng đã hứa, sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh hắn. Cho dù bọn họ đã có A Linh, hắn biết nàng sẽ không dễ dàng bỏ đi...
Nhưng trong lòng hắn vẫn bất an.
Giống như trước đây...
Nếu không phải sự việc đã xảy ra, dù thế nào hắn cũng không ngờ được trong tình huống hai chân bị thương, không thể đi lại, nàng vẫn có thể rời khỏi Hỏa Diễm thành được trọng binh canh gác, còn trằn trọc tới Lạc thành bị người Nhung đánh hạ, cùng cố nhân lấy binh cùng bản đồ chiến lược và phân bố binh lực của người Nhung, hơn nữa còn thuận lợi trở về, tìm được Chiến Sơn Hà, cùng Long Ngâm quân đoạt lại Nham Biên thành...
Sau đó là tới hỏa giải nguy cơ của Hỏa Diễm thành...
Những việc này đều do một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược như nàng hoàn thành.
Chỉ sợ ngoại trừ ý chí cứng cỏi và mưu trí hơn người, còn phải có dũng khí rất lớn.
Hắn vẫn luôn biết nàng không giống người thường.
Nhưng khi nàng phô bày thực lực của mình, Triệu Húc lại cảm thấy hoảng loạn.
"Trân Nhi, ở lại bên cạnh ta, mãi mãi ở bên cạnh ta..." Triệu Húc ôm chặt nàng.
Vân Trân sửng sốt.
Mãi mãi?
Trong đầu nàng bỗng nhớ tới lời Miến Đà Loa nói.
"Thiếp không phải đã nói thiếp sẽ mãi mãi ở bên chàng sao? Mãi đến khi chàng không cần thiếp mới thôi..." Vân Trân cũng duỗi tay ôm hắn.
Thân thế này là quả bom chôn giữa nàng và Triệu Húc, không biết khi nào sẽ nổ tung.
Nhưng trước khi quả bom ấy nổ, nàng sẽ dùng sức ôm chặt lấy hắn.
"Như vậy, cả đời này nàng đừng hòng thoát khỏi ta!" Triệu Húc nghiến răng nói.
Bởi vì đời này hắn đều sẽ không rời xa nàng.
Dù dùng cách gì, hắn cũng sẽ giữ nàng ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.