Chương 331: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (16)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Trong đám đông, chợt có người reo lên một câu bất ngờ, lập tức khiến ý muốn bỏ trốn của Hoàng My chạy trước khi người kịp chú ý đến.
- Chẳng phải đó là Kiên trợ lý sao!? Là trợ lý của Diên Tổng đấy.
- Kiên Trung a~, có ai bảo rằng anh rất phiền phức chưa?
Kiên Trung vốn không ưng cách nói chuyện giễu cợt nghe muốn đấm của Hoàng My, là bình thường thì anh ta nhất định sẽ cãi tay đôi với cô. Nhưng hiện tại lại đặc biệt nhẫn nhịn sự sỉ vả, vẫn là muốn giải quyết xong chuyện của Như Hạ trước.
Dù có giải quyết xong thì anh ta định làm gì cô!?
Xem cô có núp sau lưng chồng hay không!
Hoàng My thấy Kiên Trung không phản ứng mà còn cố tình né tránh, lại nhìn đến Như Hạ và Tự Viên đang ngơ ngác bên kia. Gương mặt thoáng qua vẻ chán ghét đến cùng cực.
- Chồng yêu, anh nghĩ sao?
Nghe chất giọng ngọt như mía lùi của "cô vợ hiền" Hoàng My, không hiểu sao Diên Thế Trường lại rợn hết cả da gà. Nhưng anh cũng đủ khôn để biết rằng, cô đang trực tiếp đưa củ khoai nóng này cho anh ta rồi.
- Em xử lý đi. Anh đợi được!
Diên Thế Trường nhẹ nhàng nói, làm bộ dạng vô cùng thân mật, đặt tay lên đầu Hoàng My, vô cùng tự nhiên mà phát cơm tró cho đám quần chúng thượng lưu hóng chuyện này.
Nhưng chỉ có cô đương nhiên biết là anh cũng ít có ác, cố tình ném lại củ khoai bỏng này vào mặt cô rồi. Đúng là thiếu gia ở trên thương trường lâu năm, anh đúng là cáo già hơn cô nghĩ rồi.
Hoàng My buông tay Diên Thế Trường, bước lên phía trước hai bước, vừa tầm chắn trước mặt anh. Kiên Trung thấy cô hành động như vậy thì có chút bất ngờ, dò xét nhưng cũng tự biết đứng lui sang một bên để không chắn đường của cô.
- Đứng đây đợi em một chút, sẽ nhanh thôi.
Nói rồi cô một đường bước đi, đám người hóng hớt cũng đã rẽ thành hai bên để nhường chỗ cho Hoàng My nghênh ngang bước vào. Sau đó tiếp tục túm tụm lại, xì xào bàn tán, đôi lúc vẫn liếc nhìn về phía chàng trai ở phía sau để cố đoán xem cậu ta là ai.
- Tôi có thể xem lại camera chứ?
- Tôi nghĩ cô gái đây xinh đẹp, chắc phải biết xử sự đúng sai, nếu cố tình đổ oan thì thật không thoả đáng với lương tâm!
Người đàn ông nở nụ cười hiền, nhưng đối với Hoàng My thì nó thật gian xảo. Ông ta còn âm thầm nhắc khéo cô biết xử sự thế nào cho đúng, há chẳng phải là nói cô phải biết nhìn bên nào có ưu thế hơn để mà bênh vực hay sao. Còn cố tình đổ oan là thế nào? Ông ta đang tự vả mặt à!?
Hoàng My nhìn về phía Kiên Trung đang đứng một bên lo lắng cho mỹ nhân, cô tuyệt nhiên chán ghét sự phiền phức của anh ta. Ai lại rỗi hơi đi lo chuyện người ta, bởi vậy người ta mới nói "làm mai" là cái ngu nhất trên đời.
Kiên Trung cảm nhận được ánh nhìn nóng rực như nước sôi nấu mì tôm của Hoàng My thì cũng ngước mắt nhìn sang, lại nhận được cái hất cằm của cô về phía ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm, ý muốn nói anh ta đi lấy điện thoại của ông ta đưa qua cho cô.
Kiên Trung nhịn nhục nhận sai vặt, Hoàng My nhìn mà chỉ muốn cười khà khà vào mặt anh ta. Bị người mình ghét sai bảo trong khi bản thân chẳng làm được gì thì có cảm giác khó chịu lắm đúng không!? Cho chừa cái thói dại gái, bao đồng, phiền phức!
Lúc trước thì ghê gớm biết bao, giờ cũng chỉ là con chó nghe lời cô thôi. Ít nhất cô còn đem anh ta so sánh đến ngang bằng với Min Cẩu, nếu không thì đến một sợi lông chân của Min cũng trông thanh lịch và cao quý hơn anh ta nhiều lần.
Kiên Trung vốn không biết mình đã bị Hoàng My kiêu ngạo đem đi so sánh với một con chó. Nếu biết thì chắc chúng ta sẽ có một trận đánh nhau kinh điển giữa hai loài vật biết sủa.
Hoàng My + Kiên Trung: "..." Kiện tác giả vì tội xúc phạm đến danh dự người khác!
Nhìn màn hình điện thoại chiếu lại camera là hình ảnh của ông chủ và một con gấu nhỏ nổi bật được trưng ở trên kệ trước cửa hàng. Minh Như Hạ xuất hiện, đứng che khuất con gấu nhỏ và nhìn chăm chăm vào một thứ gì đó. Đến khi Tự Viên chạy đến và rủ Như Hạ đi thì con gấu đó đột nhiên biến mất, quả thật không nghi ngờ Như Hạ mới lạ!
Kiên Trung cũng nghiêng đầu xem ké nên cũng nhìn thấy, vẫn khư khư không thể là Như Hạ lấy. Trường hợp này thì cả Hoàng My và Kiên Trung đều có một ý nghĩ, chắc chắn là ông chủ này giở trò.
Cô đưa chiếc điện thoại cho Kiên Trung để anh ta trả lại, ánh mắt dò xét ông chủ bán đồ lưu niệm. Hoàng My vốn không muốn nhiều lời, không rảnh rỗi để phân tích rằng con gấu đó hiện tại được giấu ở đâu, rồi tại sao camera không quay được cảnh cô ấy giấu con gấu hay ném con gấu đi đâu. Làm thế vô cùng phiền phức nên cách giải quyết của cô cũng phải rất đơn giản.
Có chuyện gì không thể dùng tiền để giải quyết!?
Không dùng được tiền?
Có thể dùng rất nhiều tiền!
Cô bước đến trước mặt ông chủ cửa hàng, cho tay vào túi áo. Gương mặt dù đã bị bịt kín, nhưng khí chất vẫn khiến cho ông ta cảm thấy người này không dễ động.
- Bao nhiêu?
Hoàng My lấy chiếc ví của mình ra, bên trong len lỏi chỉ có một chiếc thẻ đen, Diên Thế Trường đứng đằng xa nhìn thấy, cũng khá là không ưng ý cách giải quyết này. Anh ta biết bản chất của Nilod Land, đương nhiên rằng nó sẽ khác xa với việc xử lý chuyện bị ăn vạ giữa đường.
- 10.000 tệ*!
*10.000 tệ = khoảng hơn 35 triệu tiền Việt Nam Đồng.
Hoàng My dừng hành động lấy thẻ đen của mình, ánh mắt hơi lướt qua tia săm soi. Ông chủ bán đồ lưu niệm có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền thể hiện rằng ông ta không sai, đền bù số tiền đó thì có đáng là bao nhiêu đâu chứ!
Minh Như Hạ nghe thấy con số thì có chút giật mình. Vốn không biết cô gái bịt kín kia là Hoàng My, cô ta chỉ nghĩ rằng mình không có số tiền lớn đến như vậy để có thể trả lại cho cô gái lạ này! Như Hạ đứng sau Tự Viên, xoa xoa bàn tay lo lắng, cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, đi mang hoạ lại để người lạ mặt giúp đỡ mình.
Tức là người quen thì cô ta không ngại đúng không!?
Thế thì đừng lo, đều là chỗ quen thân, Hoàng My sẽ không để Như Hạ "ngại" đâu!
Hoàng My cố tình giả điếc, coi như không nghe thấy ông ta đang nói cái gì, tiếp tục hành động lấy thẻ đen của mình ra để thể hiện độ giàu có. Cô vuốt mái tóc xoã dài của mình ra sau, mỉm cười xinh đẹp và chậm rãi hỏi lại:
- Ông nói là bao nhiêu?
- 10...10.000 tệ.
Ông chủ bán đồ lưu niệm sáng con mắt ra. Với ánh mắt thèm thuồng, ông ta vừa nhoẻn miệng nói, vừa nhón người lên như muốn giật lấy chiếc thẻ đen của Hoàng My.
Cô mỉm cười trào phúng, tay chân đều thoăn thoắt né tránh cái động chạm của ông ta, khiến cho một thân thể đàn ông của độ tuổi trạc ngũ tuần* không linh hoạt mà cứ đi lảo đảo về phía trước.
*Tuổi trạc ngũ tuần: Tuổi tầm 50.
Hoàng My còn rất tích cực trêu ngươi, cố tình cười khúc khích, như rằng nhất quyết sẽ chọc cho người này tức điên lên mà lộ bộ mặt thật của mình ra.
Trong đám đông, chợt có người reo lên một câu bất ngờ, lập tức khiến ý muốn bỏ trốn của Hoàng My chạy trước khi người kịp chú ý đến.
- Chẳng phải đó là Kiên trợ lý sao!? Là trợ lý của Diên Tổng đấy.
- Kiên Trung a~, có ai bảo rằng anh rất phiền phức chưa?
Kiên Trung vốn không ưng cách nói chuyện giễu cợt nghe muốn đấm của Hoàng My, là bình thường thì anh ta nhất định sẽ cãi tay đôi với cô. Nhưng hiện tại lại đặc biệt nhẫn nhịn sự sỉ vả, vẫn là muốn giải quyết xong chuyện của Như Hạ trước.
Dù có giải quyết xong thì anh ta định làm gì cô!?
Xem cô có núp sau lưng chồng hay không!
Hoàng My thấy Kiên Trung không phản ứng mà còn cố tình né tránh, lại nhìn đến Như Hạ và Tự Viên đang ngơ ngác bên kia. Gương mặt thoáng qua vẻ chán ghét đến cùng cực.
- Chồng yêu, anh nghĩ sao?
Nghe chất giọng ngọt như mía lùi của "cô vợ hiền" Hoàng My, không hiểu sao Diên Thế Trường lại rợn hết cả da gà. Nhưng anh cũng đủ khôn để biết rằng, cô đang trực tiếp đưa củ khoai nóng này cho anh ta rồi.
- Em xử lý đi. Anh đợi được!
Diên Thế Trường nhẹ nhàng nói, làm bộ dạng vô cùng thân mật, đặt tay lên đầu Hoàng My, vô cùng tự nhiên mà phát cơm tró cho đám quần chúng thượng lưu hóng chuyện này.
Nhưng chỉ có cô đương nhiên biết là anh cũng ít có ác, cố tình ném lại củ khoai bỏng này vào mặt cô rồi. Đúng là thiếu gia ở trên thương trường lâu năm, anh đúng là cáo già hơn cô nghĩ rồi.
Hoàng My buông tay Diên Thế Trường, bước lên phía trước hai bước, vừa tầm chắn trước mặt anh. Kiên Trung thấy cô hành động như vậy thì có chút bất ngờ, dò xét nhưng cũng tự biết đứng lui sang một bên để không chắn đường của cô.
- Đứng đây đợi em một chút, sẽ nhanh thôi.
Nói rồi cô một đường bước đi, đám người hóng hớt cũng đã rẽ thành hai bên để nhường chỗ cho Hoàng My nghênh ngang bước vào. Sau đó tiếp tục túm tụm lại, xì xào bàn tán, đôi lúc vẫn liếc nhìn về phía chàng trai ở phía sau để cố đoán xem cậu ta là ai.
- Tôi có thể xem lại camera chứ?
- Tôi nghĩ cô gái đây xinh đẹp, chắc phải biết xử sự đúng sai, nếu cố tình đổ oan thì thật không thoả đáng với lương tâm!
Người đàn ông nở nụ cười hiền, nhưng đối với Hoàng My thì nó thật gian xảo. Ông ta còn âm thầm nhắc khéo cô biết xử sự thế nào cho đúng, há chẳng phải là nói cô phải biết nhìn bên nào có ưu thế hơn để mà bênh vực hay sao. Còn cố tình đổ oan là thế nào? Ông ta đang tự vả mặt à!?
Hoàng My nhìn về phía Kiên Trung đang đứng một bên lo lắng cho mỹ nhân, cô tuyệt nhiên chán ghét sự phiền phức của anh ta. Ai lại rỗi hơi đi lo chuyện người ta, bởi vậy người ta mới nói "làm mai" là cái ngu nhất trên đời.
Kiên Trung cảm nhận được ánh nhìn nóng rực như nước sôi nấu mì tôm của Hoàng My thì cũng ngước mắt nhìn sang, lại nhận được cái hất cằm của cô về phía ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm, ý muốn nói anh ta đi lấy điện thoại của ông ta đưa qua cho cô.
Kiên Trung nhịn nhục nhận sai vặt, Hoàng My nhìn mà chỉ muốn cười khà khà vào mặt anh ta. Bị người mình ghét sai bảo trong khi bản thân chẳng làm được gì thì có cảm giác khó chịu lắm đúng không!? Cho chừa cái thói dại gái, bao đồng, phiền phức!
Lúc trước thì ghê gớm biết bao, giờ cũng chỉ là con chó nghe lời cô thôi. Ít nhất cô còn đem anh ta so sánh đến ngang bằng với Min Cẩu, nếu không thì đến một sợi lông chân của Min cũng trông thanh lịch và cao quý hơn anh ta nhiều lần.
Kiên Trung vốn không biết mình đã bị Hoàng My kiêu ngạo đem đi so sánh với một con chó. Nếu biết thì chắc chúng ta sẽ có một trận đánh nhau kinh điển giữa hai loài vật biết sủa.
Hoàng My + Kiên Trung: "..." Kiện tác giả vì tội xúc phạm đến danh dự người khác!
Nhìn màn hình điện thoại chiếu lại camera là hình ảnh của ông chủ và một con gấu nhỏ nổi bật được trưng ở trên kệ trước cửa hàng. Minh Như Hạ xuất hiện, đứng che khuất con gấu nhỏ và nhìn chăm chăm vào một thứ gì đó. Đến khi Tự Viên chạy đến và rủ Như Hạ đi thì con gấu đó đột nhiên biến mất, quả thật không nghi ngờ Như Hạ mới lạ!
Kiên Trung cũng nghiêng đầu xem ké nên cũng nhìn thấy, vẫn khư khư không thể là Như Hạ lấy. Trường hợp này thì cả Hoàng My và Kiên Trung đều có một ý nghĩ, chắc chắn là ông chủ này giở trò.
Cô đưa chiếc điện thoại cho Kiên Trung để anh ta trả lại, ánh mắt dò xét ông chủ bán đồ lưu niệm. Hoàng My vốn không muốn nhiều lời, không rảnh rỗi để phân tích rằng con gấu đó hiện tại được giấu ở đâu, rồi tại sao camera không quay được cảnh cô ấy giấu con gấu hay ném con gấu đi đâu. Làm thế vô cùng phiền phức nên cách giải quyết của cô cũng phải rất đơn giản.
Có chuyện gì không thể dùng tiền để giải quyết!?
Không dùng được tiền?
Có thể dùng rất nhiều tiền!
Cô bước đến trước mặt ông chủ cửa hàng, cho tay vào túi áo. Gương mặt dù đã bị bịt kín, nhưng khí chất vẫn khiến cho ông ta cảm thấy người này không dễ động.
- Bao nhiêu?
Hoàng My lấy chiếc ví của mình ra, bên trong len lỏi chỉ có một chiếc thẻ đen, Diên Thế Trường đứng đằng xa nhìn thấy, cũng khá là không ưng ý cách giải quyết này. Anh ta biết bản chất của Nilod Land, đương nhiên rằng nó sẽ khác xa với việc xử lý chuyện bị ăn vạ giữa đường.
- 10.000 tệ*!
*10.000 tệ = khoảng hơn 35 triệu tiền Việt Nam Đồng.
Hoàng My dừng hành động lấy thẻ đen của mình, ánh mắt hơi lướt qua tia săm soi. Ông chủ bán đồ lưu niệm có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền thể hiện rằng ông ta không sai, đền bù số tiền đó thì có đáng là bao nhiêu đâu chứ!
Minh Như Hạ nghe thấy con số thì có chút giật mình. Vốn không biết cô gái bịt kín kia là Hoàng My, cô ta chỉ nghĩ rằng mình không có số tiền lớn đến như vậy để có thể trả lại cho cô gái lạ này! Như Hạ đứng sau Tự Viên, xoa xoa bàn tay lo lắng, cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, đi mang hoạ lại để người lạ mặt giúp đỡ mình.
Tức là người quen thì cô ta không ngại đúng không!?
Thế thì đừng lo, đều là chỗ quen thân, Hoàng My sẽ không để Như Hạ "ngại" đâu!
Hoàng My cố tình giả điếc, coi như không nghe thấy ông ta đang nói cái gì, tiếp tục hành động lấy thẻ đen của mình ra để thể hiện độ giàu có. Cô vuốt mái tóc xoã dài của mình ra sau, mỉm cười xinh đẹp và chậm rãi hỏi lại:
- Ông nói là bao nhiêu?
- 10...10.000 tệ.
Ông chủ bán đồ lưu niệm sáng con mắt ra. Với ánh mắt thèm thuồng, ông ta vừa nhoẻn miệng nói, vừa nhón người lên như muốn giật lấy chiếc thẻ đen của Hoàng My.
Cô mỉm cười trào phúng, tay chân đều thoăn thoắt né tránh cái động chạm của ông ta, khiến cho một thân thể đàn ông của độ tuổi trạc ngũ tuần* không linh hoạt mà cứ đi lảo đảo về phía trước.
*Tuổi trạc ngũ tuần: Tuổi tầm 50.
Hoàng My còn rất tích cực trêu ngươi, cố tình cười khúc khích, như rằng nhất quyết sẽ chọc cho người này tức điên lên mà lộ bộ mặt thật của mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.