Chương 332: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (17)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Tôi nghe không rõ, có thể nói lại không?
- 10.000 tệ...
- Bao nhiêu cơ ạ?
- 10.000 TỆ!!
Ông chủ bán đồ lưu niệm không còn đủ kiên nhẫn nữa, lập tức quát tháo lên, tay với đến giật chiếc thẻ đen của Hoàng My, mạnh bạo cà chiếc thẻ vào máy tính tiền. Cô nheo mắt cười, quả nhiên không uổng công thả lỏng chiếc thẻ đen cho ông ta giật.
- Mật khẩu là gì!? Nói nhanh lên!!
Sự la hét của ông ta khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên. Thật khó để nhận ra rằng, người đàn ông trung niên hiền lành lúc nãy còn đang cãi lý không lại với đám thanh niên, giờ lại quát tháo to tiếng khi thấy tiền trước mắt như vậy. Giới thượng lưu đặc biệt khinh bỉ kẻ ham tiền, đặc biệt là mấy loại người vì tiền mà có thể làm tất cả.
Ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm thấy Hoàng My im lặng, vốn muốn lên tiếng để bắt cô nôn mật khẩu ra. Nhưng khi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở xung quanh, ông ta mới chợt nhận ra mình đã quá sơ ý rồi.
Tiếng xì xào bàn tán giờ chuyển qua chỉ trích ông ta, nói cái gì mà ông ta là thể loại tham tiền đáng khinh bỉ, cũng có mấy người tự suy luận ra rằng có lẽ là do ông ta tự biên tự diễn, dù sao gương mặt của Như Hạ cũng hiền lành đến thế kia. Vô cùng đúng trọng tâm!
Hoàng My sẽ không nói rằng là cô biết hào quang nữ chủ của Như Hạ cũng góp phần không nhỏ trong chuyện tẩy não quần chúng nhân dân này đâu.
Vẫn là Hoàng My cô giỏi nhất!
Hệ thống 29147: "[...]" Tôi không thấy mối liên kết giữa hai đoạn văn trên, thỉnh tiểu thư và tác giả bớt thần kinh!
Hoàng My nhân lúc ông ta đang hoảng hốt và lơ đễnh thì giật lại chiếc thẻ đen, nhét vào ví và cất lại vào túi áo. Với cô thì tiền có là để tiêu, không phải để làm những chuyện vô bổ. Để xử lý chuyện của người khác lại càng không!
Hoàng My bước đến cửa hàng của ông ta, nhìn về hướng camera, lại nhìn vào bên trong. Tay đặt trên sạp hàng, mò xuống bên dưới. Rất nhanh chóng, cô nở một nụ cười, lấy từ dưới đó lên một con gấu bông trắng muốt xinh đẹp. Phải nói rằng thật tức giận khi chú gấu có đôi mắt kim cương xanh lấp lánh này lại bị cuốn vào lòng tham của con người.
- Con gấu của ông đây đúng chứ?
Cô cầm chú gấu trắng trên tay, sau lớp khẩu trang là một nụ cười ngọt ngào. Xử lý xong thì cô sẽ mua con gấu này!
- Con đ* này!
Mắt ông ta hằn lên tia máu, gương mặt vặn vẹo, mở miệng chửi một câu tục tĩu rồi vỗ tay. Một đám côn đồ cao to từ đâu xuất hiện đứng sau lưng ông ta. Không cần quan tâm đến hình tượng gì nữa, ông ta lập tức ra lệnh cho đám côn đồ lao vào Hoàng My.
Kế hoạch ăn vạ của ông ta theo con nhỏ này mà đổ bể hết rồi. Ông ta chắc chắn không cho cô lết xác ra khỏi chỗ này.
- Cô em nhìn cũng xinh đấy! Tiếc là lại chọc phải ông chủ, thôi thì...
Bọn côn đồ xoa xoa hai bàn tay vào nhau, ánh mắt thèm thuồng nhìn Hoàng My không chớp một lần, miệng nở nụ cười kinh tởm. Một tràng cảnh đó chỉ khiến cho cô gái nhỏ cảm thấy thật ô nhiễm cửa sổ tâm hồn của mình.
Diên Thế Trường thấy chuyện không ổn, biết là đến lúc mình cần phải ra mặt, liền nhanh chóng sải bước về phía cô. Kiên Trung dù ghét vị thiếu phu nhân này nhưng cũng không phải là người thấy chuyện bất bình mà không tham gia. Nhìn thấy anh ta xen vào chuyện của Như Hạ là biết rồi.
Hoàng My dù sao cũng chỉ là một tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, làm gì có giá trị vũ lực chứ!
Nhưng Kiên Trung chưa kịp đứng chắn trước cô gái mà anh ta cho là yếu mềm thì Hoàng My đã tháo chiếc chiếc áo sơ mi của Thế Trường đang quấn quanh eo và váy ngắn ngang đùi của mình ra, vừa hay váy của cô là váy khoá kéo ở bên hông nên không cần phải cúi người xuống. Cô xoay người, không nghĩ nhiều liền ném hai thứ vừa cởi ra về phía anh chồng đang đến gần.
Một loạt hành động mềm mại và nhanh chóng như nước chảy mây trôi khiến cho đám quần chúng chưa kịp nhìn đã lập tức che mắt trẻ con. Đến tác giả cũng muốn gắn mác Rating 16+ cho bộ truyện này của bản thân.
Chiếc áo sơ mi đen và váy ngắn xinh đẹp nhẹ nhàng đáp trên tay của Diên Thế Trường, anh ta đen mặt. Không nghĩ rằng cô có thể làm được đến loại chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đám côn đồ nhìn theo chiếc váy bay đi, tưởng Hoàng My là gái ngành thật, với ánh mắt kinh tởm mà nhìn về phía cô. Nhưng chưa kịp nhìn rõ lại tình hình thì tên to con nhất đứng trước như là đại ca đã bị đạp một cước ngã về phía sau. Nằm vật vã trước mặt ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm.
Hoàng My thu chân của mình lại. Cô đương nhiên là có mặc quần đùi ở bên trong váy, dù ngắn nhưng không gây cảm giác phản cảm, mà ngược lại còn rất năng động.
Việc tháo váy cũng là có lý do: Khi mặc váy bên ngoài, dù có quần ngắn vừa đủ bên trong nhưng vẫn gây ra cảm giác không thoải mái, nhiều hơn là dễ khiến người ta có những suy nghĩ không đứng đắn. Đôi chân thon dài và trắng nõn này quả nhiên rất câu dẫn người khác.
Đám côn đồ không còn tâm trí ngắm đôi chân thẳng tắp của Hoàng My khi nhìn thấy đại ca đã nằm bệt dưới đất. Cô cảm thấy gã thật may mắn khi hôm nay cô không đi giày cao gót, nếu có thì chắc chắn bây giờ trên bụng của tên đại ca kia phải chăng sẽ có một lỗ nhỏ!?
Ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm lùi lại vài bước, nghiến răng ken két rồi ra lệnh cho đám đàn em vẫn còn đứng ngơ ngác kia tóm lấy Hoàng My. Ông ta không tin là con nhỏ này có thể đánh được hết một đám đàn ông.
Quần chúng đã lùi đi mấy chục mét nhưng vẫn muốn hóng chuyện, không có ý định nhảy vào can thiệp. Chỉ có người gọi cảnh sát và bảo vệ đến khi tự thấy chuyện đã đi quá xa.
Tình cảnh bây giờ thật sự rất vi diệu! Đám côn đồ đang chật vật đỡ đại ca của chúng dậy, Hoàng My với một gu thời trang chất chơi là áo dài tay quần đùi thì đứng cách đám côn đồ tầm 2 mét, đủ khoảng cách để giảm nguy cơ lây covid. Còn ba con người kia thì cách đám côn đồ tầm 4 mét. Nói trắng ra là Hoàng My đang bị cách ly ở vị trí trung điểm của một đường thẳng dài tầm 4 mét. (Học toán đi nào)
Bọn côn đồ đồng loạt rút chiếc dao bấm cùng gậy gỗ ra, từng lưỡi dao bật lên tạo ra âm thanh quỷ dị đến khó nghe, gương mặt chúng vốn đã xấu xí khó coi, giờ lại càng vặn vẹo. Như thể Hoàng My mới diệt tộc nhà người ta vậy.
Vẫn là gương mặt làm giả của chồng cô đẹp hơn!
Hoàng My nhướng mày, cảm giác tim mình đập liên hồi. Tay cô không tấc sắt, bên kia lại nhiều dao, có vẻ thất thế nhiều hơn. Nhưng điều đó không làm Hoàng My quan ngại bằng việc nỗi sợ đang dâng trào trong tâm trí cô.
Đời này cô chỉ sợ đau, nỗi sợ đó có thể dâng lên khi nhìn thấy những thứ có thể gây nguy hiểm, như dao, kéo, lửa,...Khi thấy dao thì cô thường có cảm giác không thoải mái, đó là lý do Hoàng My thường không mấy khi nhìn thanh chủy thủ Hoàng Hoàng, còn nếu khi cầm nó giết người, thì đó không phải là cô...Bây giờ chỉ có nhìn mấy con dao bấm kia thôi thì Hoàng My cũng cảm thấy nổi lên cả một tầng da gà.
____________________
Như đã kể ở một chương nào đó thì đúng là ad sợ dao, kéo, lửa,...gì đó vô cùng luôn. Kiểu hay bị lo xa theo hướng tiêu cực ý, như là dùng dao có thể cắt phải tay, hay dùng lửa có thể bỏng,...vân vân và mây mây. Hãy nói tôy không cô đơn:((
- Tôi nghe không rõ, có thể nói lại không?
- 10.000 tệ...
- Bao nhiêu cơ ạ?
- 10.000 TỆ!!
Ông chủ bán đồ lưu niệm không còn đủ kiên nhẫn nữa, lập tức quát tháo lên, tay với đến giật chiếc thẻ đen của Hoàng My, mạnh bạo cà chiếc thẻ vào máy tính tiền. Cô nheo mắt cười, quả nhiên không uổng công thả lỏng chiếc thẻ đen cho ông ta giật.
- Mật khẩu là gì!? Nói nhanh lên!!
Sự la hét của ông ta khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên. Thật khó để nhận ra rằng, người đàn ông trung niên hiền lành lúc nãy còn đang cãi lý không lại với đám thanh niên, giờ lại quát tháo to tiếng khi thấy tiền trước mắt như vậy. Giới thượng lưu đặc biệt khinh bỉ kẻ ham tiền, đặc biệt là mấy loại người vì tiền mà có thể làm tất cả.
Ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm thấy Hoàng My im lặng, vốn muốn lên tiếng để bắt cô nôn mật khẩu ra. Nhưng khi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở xung quanh, ông ta mới chợt nhận ra mình đã quá sơ ý rồi.
Tiếng xì xào bàn tán giờ chuyển qua chỉ trích ông ta, nói cái gì mà ông ta là thể loại tham tiền đáng khinh bỉ, cũng có mấy người tự suy luận ra rằng có lẽ là do ông ta tự biên tự diễn, dù sao gương mặt của Như Hạ cũng hiền lành đến thế kia. Vô cùng đúng trọng tâm!
Hoàng My sẽ không nói rằng là cô biết hào quang nữ chủ của Như Hạ cũng góp phần không nhỏ trong chuyện tẩy não quần chúng nhân dân này đâu.
Vẫn là Hoàng My cô giỏi nhất!
Hệ thống 29147: "[...]" Tôi không thấy mối liên kết giữa hai đoạn văn trên, thỉnh tiểu thư và tác giả bớt thần kinh!
Hoàng My nhân lúc ông ta đang hoảng hốt và lơ đễnh thì giật lại chiếc thẻ đen, nhét vào ví và cất lại vào túi áo. Với cô thì tiền có là để tiêu, không phải để làm những chuyện vô bổ. Để xử lý chuyện của người khác lại càng không!
Hoàng My bước đến cửa hàng của ông ta, nhìn về hướng camera, lại nhìn vào bên trong. Tay đặt trên sạp hàng, mò xuống bên dưới. Rất nhanh chóng, cô nở một nụ cười, lấy từ dưới đó lên một con gấu bông trắng muốt xinh đẹp. Phải nói rằng thật tức giận khi chú gấu có đôi mắt kim cương xanh lấp lánh này lại bị cuốn vào lòng tham của con người.
- Con gấu của ông đây đúng chứ?
Cô cầm chú gấu trắng trên tay, sau lớp khẩu trang là một nụ cười ngọt ngào. Xử lý xong thì cô sẽ mua con gấu này!
- Con đ* này!
Mắt ông ta hằn lên tia máu, gương mặt vặn vẹo, mở miệng chửi một câu tục tĩu rồi vỗ tay. Một đám côn đồ cao to từ đâu xuất hiện đứng sau lưng ông ta. Không cần quan tâm đến hình tượng gì nữa, ông ta lập tức ra lệnh cho đám côn đồ lao vào Hoàng My.
Kế hoạch ăn vạ của ông ta theo con nhỏ này mà đổ bể hết rồi. Ông ta chắc chắn không cho cô lết xác ra khỏi chỗ này.
- Cô em nhìn cũng xinh đấy! Tiếc là lại chọc phải ông chủ, thôi thì...
Bọn côn đồ xoa xoa hai bàn tay vào nhau, ánh mắt thèm thuồng nhìn Hoàng My không chớp một lần, miệng nở nụ cười kinh tởm. Một tràng cảnh đó chỉ khiến cho cô gái nhỏ cảm thấy thật ô nhiễm cửa sổ tâm hồn của mình.
Diên Thế Trường thấy chuyện không ổn, biết là đến lúc mình cần phải ra mặt, liền nhanh chóng sải bước về phía cô. Kiên Trung dù ghét vị thiếu phu nhân này nhưng cũng không phải là người thấy chuyện bất bình mà không tham gia. Nhìn thấy anh ta xen vào chuyện của Như Hạ là biết rồi.
Hoàng My dù sao cũng chỉ là một tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, làm gì có giá trị vũ lực chứ!
Nhưng Kiên Trung chưa kịp đứng chắn trước cô gái mà anh ta cho là yếu mềm thì Hoàng My đã tháo chiếc chiếc áo sơ mi của Thế Trường đang quấn quanh eo và váy ngắn ngang đùi của mình ra, vừa hay váy của cô là váy khoá kéo ở bên hông nên không cần phải cúi người xuống. Cô xoay người, không nghĩ nhiều liền ném hai thứ vừa cởi ra về phía anh chồng đang đến gần.
Một loạt hành động mềm mại và nhanh chóng như nước chảy mây trôi khiến cho đám quần chúng chưa kịp nhìn đã lập tức che mắt trẻ con. Đến tác giả cũng muốn gắn mác Rating 16+ cho bộ truyện này của bản thân.
Chiếc áo sơ mi đen và váy ngắn xinh đẹp nhẹ nhàng đáp trên tay của Diên Thế Trường, anh ta đen mặt. Không nghĩ rằng cô có thể làm được đến loại chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đám côn đồ nhìn theo chiếc váy bay đi, tưởng Hoàng My là gái ngành thật, với ánh mắt kinh tởm mà nhìn về phía cô. Nhưng chưa kịp nhìn rõ lại tình hình thì tên to con nhất đứng trước như là đại ca đã bị đạp một cước ngã về phía sau. Nằm vật vã trước mặt ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm.
Hoàng My thu chân của mình lại. Cô đương nhiên là có mặc quần đùi ở bên trong váy, dù ngắn nhưng không gây cảm giác phản cảm, mà ngược lại còn rất năng động.
Việc tháo váy cũng là có lý do: Khi mặc váy bên ngoài, dù có quần ngắn vừa đủ bên trong nhưng vẫn gây ra cảm giác không thoải mái, nhiều hơn là dễ khiến người ta có những suy nghĩ không đứng đắn. Đôi chân thon dài và trắng nõn này quả nhiên rất câu dẫn người khác.
Đám côn đồ không còn tâm trí ngắm đôi chân thẳng tắp của Hoàng My khi nhìn thấy đại ca đã nằm bệt dưới đất. Cô cảm thấy gã thật may mắn khi hôm nay cô không đi giày cao gót, nếu có thì chắc chắn bây giờ trên bụng của tên đại ca kia phải chăng sẽ có một lỗ nhỏ!?
Ông chủ cửa hàng đồ lưu niệm lùi lại vài bước, nghiến răng ken két rồi ra lệnh cho đám đàn em vẫn còn đứng ngơ ngác kia tóm lấy Hoàng My. Ông ta không tin là con nhỏ này có thể đánh được hết một đám đàn ông.
Quần chúng đã lùi đi mấy chục mét nhưng vẫn muốn hóng chuyện, không có ý định nhảy vào can thiệp. Chỉ có người gọi cảnh sát và bảo vệ đến khi tự thấy chuyện đã đi quá xa.
Tình cảnh bây giờ thật sự rất vi diệu! Đám côn đồ đang chật vật đỡ đại ca của chúng dậy, Hoàng My với một gu thời trang chất chơi là áo dài tay quần đùi thì đứng cách đám côn đồ tầm 2 mét, đủ khoảng cách để giảm nguy cơ lây covid. Còn ba con người kia thì cách đám côn đồ tầm 4 mét. Nói trắng ra là Hoàng My đang bị cách ly ở vị trí trung điểm của một đường thẳng dài tầm 4 mét. (Học toán đi nào)
Bọn côn đồ đồng loạt rút chiếc dao bấm cùng gậy gỗ ra, từng lưỡi dao bật lên tạo ra âm thanh quỷ dị đến khó nghe, gương mặt chúng vốn đã xấu xí khó coi, giờ lại càng vặn vẹo. Như thể Hoàng My mới diệt tộc nhà người ta vậy.
Vẫn là gương mặt làm giả của chồng cô đẹp hơn!
Hoàng My nhướng mày, cảm giác tim mình đập liên hồi. Tay cô không tấc sắt, bên kia lại nhiều dao, có vẻ thất thế nhiều hơn. Nhưng điều đó không làm Hoàng My quan ngại bằng việc nỗi sợ đang dâng trào trong tâm trí cô.
Đời này cô chỉ sợ đau, nỗi sợ đó có thể dâng lên khi nhìn thấy những thứ có thể gây nguy hiểm, như dao, kéo, lửa,...Khi thấy dao thì cô thường có cảm giác không thoải mái, đó là lý do Hoàng My thường không mấy khi nhìn thanh chủy thủ Hoàng Hoàng, còn nếu khi cầm nó giết người, thì đó không phải là cô...Bây giờ chỉ có nhìn mấy con dao bấm kia thôi thì Hoàng My cũng cảm thấy nổi lên cả một tầng da gà.
____________________
Như đã kể ở một chương nào đó thì đúng là ad sợ dao, kéo, lửa,...gì đó vô cùng luôn. Kiểu hay bị lo xa theo hướng tiêu cực ý, như là dùng dao có thể cắt phải tay, hay dùng lửa có thể bỏng,...vân vân và mây mây. Hãy nói tôy không cô đơn:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.