Chương 318: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (3)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Minh Như Hạ một bộ dạng lén lén lút lút, nắm lấy túi xách bước vào quán cà phê. Chàng trai nào đó ngồi đợi sẵn, tâm có chút buồn cười.
- Minh nhị tiểu thư có điều gì cần nói với tôi sao?
Kiên Trung gõ gõ tay vào bàn, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô gái vẫn đang ngó trước ngó sau kia. Minh Như Hà ngồi xuống ghế đối diện với anh ta. Cô gái mặc đồ đại trà ngồi cùng một chàng trai mặc vest sang trọng cũng khiến cho không khí có chút ngượng ngạo.
- Anh là người làm của Diên thiếu gia đúng không?
- Đúng. Minh nhị tiểu thư có điều gì cần nói với tôi sao?
Kiên Trung lặp lại câu hỏi. Minh Như Hạ ngó trước ngó sau, rồi vào thẳng vấn đề:
- Chị của tôi...thật sự chấp nhận hôn nhân này à? Không phải chị ấy rất quan trọng nhan sắc sao?
- Đây là chuyện của thiếu gia và Minh đại tiểu thư. Tôi nghĩ, dù Minh nhị tiểu thư có biết cũng không có tác dụng gì!
Kiên Trung cứng ngắc trả lời Như Hạ. Cô ta gãi gãi đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tin là Hoàng My lại chấp nhận hôn nhân này.
- Anh có thể giúp tôi không? Hoán đổi giữa chị tôi và tôi...tôi có thể thay chị ấy kết hôn.
- Tại sao cô lại muốn làm vậy?
- Bởi vì...
Bởi vì cô ta không muốn sống trong căn nhà đó nữa, cô ta sợ mọi người sẽ càng ngày càng ghét cô ta. Cô ta muốn được gia đình mình yêu thương một lần, và cô ta có thể làm mọi thứ để hài lòng họ.
Nhưng cô ta không biết, nếu như cô ta thật sự làm thế thì Hoàng My chỉ càng khó chịu với cô ta hơn thôi...
Kiên Trung thấy Minh Như Hạ chưa nói tiếp, lại nhìn đồng hồ. Mặc dù khá hứng thú với cô gái này nhưng mà anh ta đành phải gác lại thôi.
- Tôi sẽ xem xét lại...
Đến ngày đăng kí kết hôn, chiếc xe Porsche dừng lại trước cổng Minh gia. Diên Thế Trường hơi thắc mắc nhưng cũng không nói gì, chỉ nghĩ đơn giản là cô đã xuất viện rồi thôi.
Một bóng hình lật đật chạy ra, còn ngó trước ngó sau rất kì lạ. Vô cùng tự nhiên mở cửa xe và bước vào ngồi cạnh Diên Thế Trường. Kiên Trung hơi nhếch miệng cười rồi xoay vô lăng, điểm đến là cục dân chính.
Diên Thế Trường hơi nhíu mày, nhìn cô gái đang cúi đầu, nắm lấy vạt váy với tâm trạng sợ sệt kia. Anh cất tiếng nói trầm thấp, lạnh lẽo của mình:
- Cô là Minh Hoàng My?
- Tôi...
Minh Như Hạ bị hỏi thì hơi giật mình, vừa ngước đầu lên đã bị doạ bởi sự lạnh lẽo trên gương mặt đã bị mặt nạ đã che đi một nửa của anh ta. Nhưng cô ta vẫn cố bình tĩnh lại rồi trả lời:
- Tôi đ...đúng là Minh Hoàng My...
Nhìn thái độ ấp úng, không thật thà như vậy, Diên Thế Trường càng không hài lòng. Anh ta lăn lộn trên thương trường bao lâu này, làm sao có thể bị một lời nói dối thập phần lộ liễu này qua mặt. Anh lập tức nói Kiên Trung dừng xe lại, đuổi Như Hạ xuống xe, tiện tay còn giật cả quyển hộ khẩu trên tay cô ta.
- Thiếu gia, nếu anh bỏ Minh tiểu thư lại như vậy thì làm sao mà chúng ta...
- Đến bệnh viện.
Nhìn gương mặt của Diên Thế Trường trầm đi, Kiên Trung khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô gái còn đang thơ thẩn đứng ngoài kia rồi khẽ thở dài, xoay vô lăng đi.
Anh ta cũng mong muốn thiếu gia của mình tìm được người tốt, dù có là hôn nhân chính trị thì cũng là không thiệt thòi. May mắn tìm được một cô gái tốt bụng là Như Hạ, nhưng tiếc là thiếu gia của anh ta lại không nắm bắt được.
Diên Thế Trường cảm thấy có chút thất vọng về Kiên Trung, một người anh ta tin tưởng như vậy lại muốn lừa gạt anh ta bằng một cô gái như vậy. Sau này vẫn nên xem xét lại!
Hoàng My đang ngủ chiều ngon lành vì mệt mỏi, chợt một đám người mặc đồ đen ập vào phòng cô, không cần quan tâm thế nào, trực tiếp dựng người cô đứng thẳng dậy.
- Minh đại tiểu thư, mời đi hướng này.
Hoàng My tóc xoã rối bời, gương mặt thơ thẩn, ánh mắt mông lung, chân mang dép lê rời khỏi phòng bệnh. Đến đồ bệnh nhân cô cũng chẳng thèm thay ra, thản nhiên bước lên chiếc Porsche đen đang đậu trước cổng bệnh viện trong sự ngỡ ngàng của nhiều người xung quanh.
Không khí trong xe có chút trầm lặng, Diên Thế Trường và Hoàng My mỗi người một bên ngắm cảnh, cách xa nhau một khoảng trống rộng. Kiên Trung cũng không hỏi, chỉ im lặng lái xe đúng nghĩa vụ.
Chiếc xe Porsche sang chảnh dừng lại trước cục dân chính, Hoàng My vẫn một thái độ "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", mở cửa bước xuống xe.
Hai người nhìn nhau, không nói gì. Cứ vậy mà bước song song vào cục dân chính.
Người ở xung quanh cũng chú ý đến hai người này. Ai bảo một người thì mặc vest, một người thì mặc đồ bệnh nhân và cả hai đều có nhan sắc nghịch thiên chứ!? Trong đầu ai cũng hiện ra 7749 viễn cảnh rồi.
Diên Thế Trường cầm lấy tờ giấy, cầm cây bút trên tay, nhanh chóng xoẹt qua mấy chữ rồi đẩy qua cho Hoàng My. Cô nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành lang, rồi cũng tập trung nhìn tờ giấy rồi cầm bút viết.
Người ngoài nhìn cặp đôi này thì có chút buồn cười, hai người giống như kiểu kì phùng địch thủ đang kí giấy cam kết không đánh nhau ấy!
Hoặc có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, cô gái này bệnh sắp chết và anh trai này muốn kết hôn. Cô không chấp nhận nhưng vì anh lạnh lùng quá nên thôi.
Hoàng My thể hiện mình rất cạn lời trước trí tưởng tượng của tác giả.
Sau khi xong xuôi tất cả, Diên Thế Trường cầm quyển sổ nhỏ rồi sải bước ra xe. Hoàng My cũng lẽo đẽo theo sau rồi cũng lên xe.
Không khí của xe vẫn như vậy, Hoàng My và Diên Thế Trường vẫn mỗi người một cửa kính xe mà ngắm.
- Cô về nhà tôi!
Hoàng My nhướng mày, đây là câu đầu tiên cô nghe từ Diên Thế Trường phải không nhỉ?
- Vậy đưa tôi về nhà để dọn đồ.
Chiếc Porsche băng băng trên đường lớn, điểm đến là quay trở lại biệt thự của Minh gia.
Hoàng My vừa bước xuống xe thì đám người mặc đồ đen lôi cô dậy ở bệnh viện cũng nhanh chóng bước theo sau vào trong nhà đã nghe thấy tiếng mắng té tát dành cho Minh Như Hạ.
- Có chuyện đó mày làm cũng không xong rồi làm được gì cho đời. Cút khuất mắt tao đi!
Mẹ Minh đứng khoanh tay vô cùng nghênh ngang trước mặt Minh Như Hạ đang ngồi dưới đất vô cùng đáng thương. Vừa nhìn thấy Hoàng My bước vào nhà thì bà liền thay đổi thái độ mà chạy đến xem xét cô.
- Tiểu My, con về nhà rồi! Vừa nãy mẹ đến bệnh viện nhưng không thấy con, con đã đi đâu vậy!? Có biết mẹ lo lắm không!?
Hoàng My nhìn thái độ của Yên Hoàng Thư, lại nhìn thấy Như Hạ đang lủi thủi đứng dậy. Cô không thoải mái mà đẩy nhẹ mẹ Minh ra.
- Con đi đăng kí kết hôn. Mẹ có thể lên dọn đồ cho con để người ta mang đi không?
Hoàng My chỉ tay ra phía sau, nơi đám người áo đen đang đứng nghiêm chỉnh. Mẹ Minh hơi đơ ra vài giây rồi nhanh chóng gật gật đầu rồi chạy lên.
- Bà chạy từ từ thôi, cẩn thận ngã.
Đến giờ Hoàng My mới chú ý đến cha Minh đang ngồi yên vị trên sofa. Cha Minh cũng chẳng để ý cô, Hoàng My chậm rãi bước đến sofa đối diện ông để ngồi. Vẫy tay nói người hầu pha cho mình một tách trà.
Trà vừa mang lên được một lúc thì Kiên Trung đã bước vào trong nhà. Anh ta vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng Như Hạ mím môi đứng một bên vô cùng đáng thương, còn Minh Chiến Thành và Hoàng My đang ngồi trên sofa rất thư thả.
Minh Như Hạ một bộ dạng lén lén lút lút, nắm lấy túi xách bước vào quán cà phê. Chàng trai nào đó ngồi đợi sẵn, tâm có chút buồn cười.
- Minh nhị tiểu thư có điều gì cần nói với tôi sao?
Kiên Trung gõ gõ tay vào bàn, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô gái vẫn đang ngó trước ngó sau kia. Minh Như Hà ngồi xuống ghế đối diện với anh ta. Cô gái mặc đồ đại trà ngồi cùng một chàng trai mặc vest sang trọng cũng khiến cho không khí có chút ngượng ngạo.
- Anh là người làm của Diên thiếu gia đúng không?
- Đúng. Minh nhị tiểu thư có điều gì cần nói với tôi sao?
Kiên Trung lặp lại câu hỏi. Minh Như Hạ ngó trước ngó sau, rồi vào thẳng vấn đề:
- Chị của tôi...thật sự chấp nhận hôn nhân này à? Không phải chị ấy rất quan trọng nhan sắc sao?
- Đây là chuyện của thiếu gia và Minh đại tiểu thư. Tôi nghĩ, dù Minh nhị tiểu thư có biết cũng không có tác dụng gì!
Kiên Trung cứng ngắc trả lời Như Hạ. Cô ta gãi gãi đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tin là Hoàng My lại chấp nhận hôn nhân này.
- Anh có thể giúp tôi không? Hoán đổi giữa chị tôi và tôi...tôi có thể thay chị ấy kết hôn.
- Tại sao cô lại muốn làm vậy?
- Bởi vì...
Bởi vì cô ta không muốn sống trong căn nhà đó nữa, cô ta sợ mọi người sẽ càng ngày càng ghét cô ta. Cô ta muốn được gia đình mình yêu thương một lần, và cô ta có thể làm mọi thứ để hài lòng họ.
Nhưng cô ta không biết, nếu như cô ta thật sự làm thế thì Hoàng My chỉ càng khó chịu với cô ta hơn thôi...
Kiên Trung thấy Minh Như Hạ chưa nói tiếp, lại nhìn đồng hồ. Mặc dù khá hứng thú với cô gái này nhưng mà anh ta đành phải gác lại thôi.
- Tôi sẽ xem xét lại...
Đến ngày đăng kí kết hôn, chiếc xe Porsche dừng lại trước cổng Minh gia. Diên Thế Trường hơi thắc mắc nhưng cũng không nói gì, chỉ nghĩ đơn giản là cô đã xuất viện rồi thôi.
Một bóng hình lật đật chạy ra, còn ngó trước ngó sau rất kì lạ. Vô cùng tự nhiên mở cửa xe và bước vào ngồi cạnh Diên Thế Trường. Kiên Trung hơi nhếch miệng cười rồi xoay vô lăng, điểm đến là cục dân chính.
Diên Thế Trường hơi nhíu mày, nhìn cô gái đang cúi đầu, nắm lấy vạt váy với tâm trạng sợ sệt kia. Anh cất tiếng nói trầm thấp, lạnh lẽo của mình:
- Cô là Minh Hoàng My?
- Tôi...
Minh Như Hạ bị hỏi thì hơi giật mình, vừa ngước đầu lên đã bị doạ bởi sự lạnh lẽo trên gương mặt đã bị mặt nạ đã che đi một nửa của anh ta. Nhưng cô ta vẫn cố bình tĩnh lại rồi trả lời:
- Tôi đ...đúng là Minh Hoàng My...
Nhìn thái độ ấp úng, không thật thà như vậy, Diên Thế Trường càng không hài lòng. Anh ta lăn lộn trên thương trường bao lâu này, làm sao có thể bị một lời nói dối thập phần lộ liễu này qua mặt. Anh lập tức nói Kiên Trung dừng xe lại, đuổi Như Hạ xuống xe, tiện tay còn giật cả quyển hộ khẩu trên tay cô ta.
- Thiếu gia, nếu anh bỏ Minh tiểu thư lại như vậy thì làm sao mà chúng ta...
- Đến bệnh viện.
Nhìn gương mặt của Diên Thế Trường trầm đi, Kiên Trung khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô gái còn đang thơ thẩn đứng ngoài kia rồi khẽ thở dài, xoay vô lăng đi.
Anh ta cũng mong muốn thiếu gia của mình tìm được người tốt, dù có là hôn nhân chính trị thì cũng là không thiệt thòi. May mắn tìm được một cô gái tốt bụng là Như Hạ, nhưng tiếc là thiếu gia của anh ta lại không nắm bắt được.
Diên Thế Trường cảm thấy có chút thất vọng về Kiên Trung, một người anh ta tin tưởng như vậy lại muốn lừa gạt anh ta bằng một cô gái như vậy. Sau này vẫn nên xem xét lại!
Hoàng My đang ngủ chiều ngon lành vì mệt mỏi, chợt một đám người mặc đồ đen ập vào phòng cô, không cần quan tâm thế nào, trực tiếp dựng người cô đứng thẳng dậy.
- Minh đại tiểu thư, mời đi hướng này.
Hoàng My tóc xoã rối bời, gương mặt thơ thẩn, ánh mắt mông lung, chân mang dép lê rời khỏi phòng bệnh. Đến đồ bệnh nhân cô cũng chẳng thèm thay ra, thản nhiên bước lên chiếc Porsche đen đang đậu trước cổng bệnh viện trong sự ngỡ ngàng của nhiều người xung quanh.
Không khí trong xe có chút trầm lặng, Diên Thế Trường và Hoàng My mỗi người một bên ngắm cảnh, cách xa nhau một khoảng trống rộng. Kiên Trung cũng không hỏi, chỉ im lặng lái xe đúng nghĩa vụ.
Chiếc xe Porsche sang chảnh dừng lại trước cục dân chính, Hoàng My vẫn một thái độ "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", mở cửa bước xuống xe.
Hai người nhìn nhau, không nói gì. Cứ vậy mà bước song song vào cục dân chính.
Người ở xung quanh cũng chú ý đến hai người này. Ai bảo một người thì mặc vest, một người thì mặc đồ bệnh nhân và cả hai đều có nhan sắc nghịch thiên chứ!? Trong đầu ai cũng hiện ra 7749 viễn cảnh rồi.
Diên Thế Trường cầm lấy tờ giấy, cầm cây bút trên tay, nhanh chóng xoẹt qua mấy chữ rồi đẩy qua cho Hoàng My. Cô nhìn anh ta như nhìn người ngoài hành lang, rồi cũng tập trung nhìn tờ giấy rồi cầm bút viết.
Người ngoài nhìn cặp đôi này thì có chút buồn cười, hai người giống như kiểu kì phùng địch thủ đang kí giấy cam kết không đánh nhau ấy!
Hoặc có thể tưởng tượng ra viễn cảnh, cô gái này bệnh sắp chết và anh trai này muốn kết hôn. Cô không chấp nhận nhưng vì anh lạnh lùng quá nên thôi.
Hoàng My thể hiện mình rất cạn lời trước trí tưởng tượng của tác giả.
Sau khi xong xuôi tất cả, Diên Thế Trường cầm quyển sổ nhỏ rồi sải bước ra xe. Hoàng My cũng lẽo đẽo theo sau rồi cũng lên xe.
Không khí của xe vẫn như vậy, Hoàng My và Diên Thế Trường vẫn mỗi người một cửa kính xe mà ngắm.
- Cô về nhà tôi!
Hoàng My nhướng mày, đây là câu đầu tiên cô nghe từ Diên Thế Trường phải không nhỉ?
- Vậy đưa tôi về nhà để dọn đồ.
Chiếc Porsche băng băng trên đường lớn, điểm đến là quay trở lại biệt thự của Minh gia.
Hoàng My vừa bước xuống xe thì đám người mặc đồ đen lôi cô dậy ở bệnh viện cũng nhanh chóng bước theo sau vào trong nhà đã nghe thấy tiếng mắng té tát dành cho Minh Như Hạ.
- Có chuyện đó mày làm cũng không xong rồi làm được gì cho đời. Cút khuất mắt tao đi!
Mẹ Minh đứng khoanh tay vô cùng nghênh ngang trước mặt Minh Như Hạ đang ngồi dưới đất vô cùng đáng thương. Vừa nhìn thấy Hoàng My bước vào nhà thì bà liền thay đổi thái độ mà chạy đến xem xét cô.
- Tiểu My, con về nhà rồi! Vừa nãy mẹ đến bệnh viện nhưng không thấy con, con đã đi đâu vậy!? Có biết mẹ lo lắm không!?
Hoàng My nhìn thái độ của Yên Hoàng Thư, lại nhìn thấy Như Hạ đang lủi thủi đứng dậy. Cô không thoải mái mà đẩy nhẹ mẹ Minh ra.
- Con đi đăng kí kết hôn. Mẹ có thể lên dọn đồ cho con để người ta mang đi không?
Hoàng My chỉ tay ra phía sau, nơi đám người áo đen đang đứng nghiêm chỉnh. Mẹ Minh hơi đơ ra vài giây rồi nhanh chóng gật gật đầu rồi chạy lên.
- Bà chạy từ từ thôi, cẩn thận ngã.
Đến giờ Hoàng My mới chú ý đến cha Minh đang ngồi yên vị trên sofa. Cha Minh cũng chẳng để ý cô, Hoàng My chậm rãi bước đến sofa đối diện ông để ngồi. Vẫy tay nói người hầu pha cho mình một tách trà.
Trà vừa mang lên được một lúc thì Kiên Trung đã bước vào trong nhà. Anh ta vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng Như Hạ mím môi đứng một bên vô cùng đáng thương, còn Minh Chiến Thành và Hoàng My đang ngồi trên sofa rất thư thả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.