Chương 319: Công lược Thiếu Gia Xấu Xí (4)
MyRio
14/03/2022
#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Có vẻ rất ứa gan, Kiên Trung nhíu mày rồi lên tiếng bằng một giọng điệu khinh khỉnh lộ liễu:
- Minh đại tiểu thư nên thu dọn nhanh chóng, đừng để thiếu gia của chúng tôi chờ lâu.
- Nếu tôi để anh ta chờ lâu thì anh dám làm gì tôi!?
- Tôi...!
Kiên Trung đuối lí, nhất mực im lặng. Hoàng My nhếch miệng cười, chỉ là người làm mà dám nghênh ngang, không tự biết thân biết phận sao?
- Nếu cậu sợ chủ nhân của mình chờ lâu thì gọi cậu ta vào đây chờ cùng. Ngồi lâu trong xe cũng không tốt!
Minh Chiến Thành chậm rãi nhấp một ngụm trà đá, đến một ánh mắt cũng không cho anh ta. Kiên Trung hơi khó chịu, chủ nhân của cậu ta mà phải ở cùng đám người này sao? Cảm thấy thật xúc phạm mà!
- Không nghe cha tôi nói? Cần tôi nhắc lại cho anh à!?
- Thưa Minh lão gia, Minh đại tiểu thư, Diên thiếu gia nhà tôi không thích nơi đông người...
- Đuổi bớt là được!
Hoàng My thấy Kiên Trung cứ vòng vo, vô cùng không hài lòng. Anh ta nghiến răng, đưa ánh mắt sắt đá cho cô thì lại bị ánh mắt kiêu ngạo của Hoàng My làm cho tức tối, đành phải cố gắng bình tĩnh mà bước ra xe gọi chủ nhân của mình vào nhà, dù tâm có chút không cam lòng.
Diên Thế Trường bước xuống xe, đối mặt với ánh mặt trời chói chang đặc biệt khó chịu, chân sải bước dài nhanh chóng vào trong. Kiên Trung cũng lật đật chạy theo sau.
- Cô đứng đó không mỏi?
Hoàng My bị Kiên Trung làm cho ứa gan, nhìn cái gì cũng muốn đập, nhưng cũng kìm lại mà "quan tâm" đến đứa em gái xinh tươi của mình đang đứng khép nép ở một bên.
- E...em...
Minh Như Hạ bị điểm danh thì giật mình, nhìn ánh mắt kiêu kì 7 phần khó ở của chị mình thì lại càng lo sợ. Cô ta trước giờ luôn tự ti và rụt rè, bị gọi cũng chẳng biết làm sao.
- Vừa nãy cô làm gì mà để mẹ la hét như vậy? Không cảm thấy ồn ào sao?
- Em...chỉ là ra ngoài muốn mua ít đồ...
- Mua gì? Thiếu gì không biết nói để người làm tự mua sao?
Diên Thế Trường vừa bước vào nhà đã thấy một màn chị em đối đáp nặng nhẹ như vậy. Minh Như Hạ nhìn thấy anh ta đột nhiên giữ im lặng, ánh mắt né tránh. Hoàng My không thấy câu trả lời thì cũng chẳng thèm hỏi, vừa quay đầu theo hướng cô ta nhìn thì vừa vặn nhìn thấy chồng mình.
- Lâu đến vậy?
Diên Thế Trường nhìn thấy Hoàng My đã để ý đến mình thì mới cất tiếng. Cô cũng đoán ra được là anh ta đã nghe hết cái nết kiêu kì của cô rồi.
Kiên Trung thầm cười trộm, thầm cười vào mặt Hoàng My. Không nghĩ đến là cô lộ mặt thật nhanh vậy, thiếu gia của cậu ta cũng không phải ngốc, dù sao cũng có thể biết phân biệt trái phải.
Nghĩ đến đây thì "bà mẹ trẻ" cũng đỡ lo cho "con trai" mình hơn.
Diên Thế Trường có chút thắc mắc về sự xuất hiện của Như Hạ trong Minh gia, nhiều hơn là khó chịu vì sự có mặt của cô ta, nhưng chợt nhớ đến chuyện là nhà Minh có một đứa con riêng, nên cũng không thắc mắc nữa.
- Cậu là Diên thiếu gia?
Minh Chiến Thành hạ tờ báo, chậm rãi đứng dậy. Diên Thế Trường cũng chú ý đến người "bố vợ" này, cũng chỉ gật đầu một cái để chào hỏi. Minh Chiến Thành quan sát "con rể" một lúc, đánh giá nhan sắc anh ta, rồi hướng tay về phía chiếc ghế sofa của Hoàng My đang ngồi.
- Cậu ngồi nghỉ ngơi một lúc, mẹ con bé và người hầu còn dọn rất lâu.
Diên Thế Trường liếc nhìn Hoàng My đang ngồi bắt chéo chân quý phái để uống trà, anh chậm rãi bước đến ngồi cạnh cô. Kiên Trung nhìn một màn đó thì biểu hiện rằng mình rất có tâm, nhưng người ta không quan tâm thì thôi vậy.
- Hai đứa đợi một chút, ta đi lấy một số thứ.
Minh Chiến Thành nhìn hai người đối diện. Dù khá là thương con gái, nhưng ông không thể làm khác. Kết hôn đột ngột với người mình không yêu thế này cũng khiến con gái của ông hoảng loạn rồi.
Dù sao thì cậu ta cũng còn nửa gương mặt đẹp như vậy...
Giờ trong phòng khách chỉ còn 4 người là Hoàng My, Diên Thế Trường, Kiên Trung và Minh Như Hạ, nếu không tính người hầu lâu lâu dạo qua dạo lại.
Minh Như Hạ cảm thấy ngại ngùng trước Diên Thế Trường và Kiên Trung nên cũng xin phép lên phòng trước, chưa đi được 3 bước liền vấp ngã.
- Minh nhị tiểu thư, cô có sao không?
Chưa ai phản ứng gì thì Kiên Trung đã chạy đến, đứng cúi người, đưa tay ra trước mặt Như Hạ, ý muốn đỡ cô ta dậy. Minh Như Hạ hoảng loạn, mau chóng tự mình đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu gối rồi cảm ơn rối rít.
Việc Kiên Trung làm thế cũng không có gì lạ, dù gì cũng là một người đàn ông ga lăng, một cô gái ngã trước mặt mà không đỡ dậy thì cũng có chút bất lịch sự.
Hoàng My thể hiện mình không hiểu quan điểm này, vì "chồng" cô vẫn đang ngồi nhìn rất tự nhiên mà.
Hoàng My đang mệt mỏi nên khó ở, cô liền lên tiếng và trở thành nữ phụ phản diện y xì trong mạch truyện chính:
- Hấp tấp vậy làm gì? Cô không thể để không khí yên bình một chút được sao?
- E...em xin...
Minh Như Hạ đang định như mọi lần, nói lời xin lỗi thì Kiên Trung đã chắn trước mặt cô ta và cắt ngang lời nói ấy:
- Minh đại tiểu thư không nên nói chuyện với em gái mình như vậy chứ! Dù sao cũng là chị em...cô ấy ngã thì cô cũng nên quan tâm hơn là nói chuyện như vậy.
Hoàng My ngưng hành động lại, chậm rãi liếc mắt về phía Kiên Trung. Nhìn ánh mắt coi thường và khinh khỉnh của anh ta, cô cảm thấy mình thật giỏi kìm chế khi chưa ném thẳng tách trà này vào gương mặt đẹp trai ấy.
- Ảnh hưởng đến anh sao?
- Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ!
Hoàng My nhếch môi cười, búng tay gọi người hầu lại. Ánh mắt đầy ý cười lệch lạc, giọng điệu cợt nhả:
- Mang thêm hai tách uống trà ra đây cho tôi!
- Vâng, thưa tiểu thư.
Rất nhanh sau đó, hai tách uống trà sang trọng đã được mang ra, người hầu chậm rãi rót trà vào tách. Sau khi hai tách trà đã đầy, Hoàng My cười híp mắt nham nhở:
- "Em gái" mời em ngồi xuống uống trà.
Minh Như Hạ nhìn bộ dạng của Hoàng My như vậy thì bỗng chốc run người, cô ta không dám bước một bước. Kiên Trung càng nhìn thì càng chắc chắn về một Hoàng My kiêu kì, bắt nạt em gái và càng không muốn chủ nhân của mình có liên quan đến hạng người như vậy.
- Không uống?
Thấy Hoàng My mất kiên nhẫn, Như Hạ liền mau chóng bước đến, ngồi xuống sofa. Tay run run cầm tách trà, một chút lễ nghĩa cũng không biết, và như lẽ đương nhiên, tay thì run rẩy mà cầm tách trà, không tránh khỏi việc tách trà bằng sứ rơi xuống đất vỡ toang.
- E...em xin lỗi! Để em dọn...A...!
Minh Như Hạ trợn mắt, nhanh chóng quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, xui xẻo thế nào quỳ trúng một mảnh nhọn, máu liền tuôn ra. Kiên Trung vừa nhìn thấy liền nhanh chóng chạy đến, sốt sắng hỏi han cô ta.
- Mang hộp cứu thương ra cho nhị tiểu thư.
Hoàng My một gương mặt dửng dưng nhìn một màn lâm li bi đát đau thương, vừa đau vừa thương. Người hầu nghe lệnh xong thì cũng như cô, gương mặt vô cảm bước đi tìm hộp cứu thương.
Diên Thế Trường trở thành người vô hình từ nãy đến giờ, vô cùng có hứng thú. Được nhìn một màn drama hay thế này thì có đến đây cũng không uổng.
Hoàng My tiện mắt nhìn sang, thấy Diên Thế Trường vẫn đang lạnh lùng xem kịch hay. Anh cũng bị ánh mắt của cô làm cho chú ý, hai người quay sang nhìn nhau.
Có vẻ rất ứa gan, Kiên Trung nhíu mày rồi lên tiếng bằng một giọng điệu khinh khỉnh lộ liễu:
- Minh đại tiểu thư nên thu dọn nhanh chóng, đừng để thiếu gia của chúng tôi chờ lâu.
- Nếu tôi để anh ta chờ lâu thì anh dám làm gì tôi!?
- Tôi...!
Kiên Trung đuối lí, nhất mực im lặng. Hoàng My nhếch miệng cười, chỉ là người làm mà dám nghênh ngang, không tự biết thân biết phận sao?
- Nếu cậu sợ chủ nhân của mình chờ lâu thì gọi cậu ta vào đây chờ cùng. Ngồi lâu trong xe cũng không tốt!
Minh Chiến Thành chậm rãi nhấp một ngụm trà đá, đến một ánh mắt cũng không cho anh ta. Kiên Trung hơi khó chịu, chủ nhân của cậu ta mà phải ở cùng đám người này sao? Cảm thấy thật xúc phạm mà!
- Không nghe cha tôi nói? Cần tôi nhắc lại cho anh à!?
- Thưa Minh lão gia, Minh đại tiểu thư, Diên thiếu gia nhà tôi không thích nơi đông người...
- Đuổi bớt là được!
Hoàng My thấy Kiên Trung cứ vòng vo, vô cùng không hài lòng. Anh ta nghiến răng, đưa ánh mắt sắt đá cho cô thì lại bị ánh mắt kiêu ngạo của Hoàng My làm cho tức tối, đành phải cố gắng bình tĩnh mà bước ra xe gọi chủ nhân của mình vào nhà, dù tâm có chút không cam lòng.
Diên Thế Trường bước xuống xe, đối mặt với ánh mặt trời chói chang đặc biệt khó chịu, chân sải bước dài nhanh chóng vào trong. Kiên Trung cũng lật đật chạy theo sau.
- Cô đứng đó không mỏi?
Hoàng My bị Kiên Trung làm cho ứa gan, nhìn cái gì cũng muốn đập, nhưng cũng kìm lại mà "quan tâm" đến đứa em gái xinh tươi của mình đang đứng khép nép ở một bên.
- E...em...
Minh Như Hạ bị điểm danh thì giật mình, nhìn ánh mắt kiêu kì 7 phần khó ở của chị mình thì lại càng lo sợ. Cô ta trước giờ luôn tự ti và rụt rè, bị gọi cũng chẳng biết làm sao.
- Vừa nãy cô làm gì mà để mẹ la hét như vậy? Không cảm thấy ồn ào sao?
- Em...chỉ là ra ngoài muốn mua ít đồ...
- Mua gì? Thiếu gì không biết nói để người làm tự mua sao?
Diên Thế Trường vừa bước vào nhà đã thấy một màn chị em đối đáp nặng nhẹ như vậy. Minh Như Hạ nhìn thấy anh ta đột nhiên giữ im lặng, ánh mắt né tránh. Hoàng My không thấy câu trả lời thì cũng chẳng thèm hỏi, vừa quay đầu theo hướng cô ta nhìn thì vừa vặn nhìn thấy chồng mình.
- Lâu đến vậy?
Diên Thế Trường nhìn thấy Hoàng My đã để ý đến mình thì mới cất tiếng. Cô cũng đoán ra được là anh ta đã nghe hết cái nết kiêu kì của cô rồi.
Kiên Trung thầm cười trộm, thầm cười vào mặt Hoàng My. Không nghĩ đến là cô lộ mặt thật nhanh vậy, thiếu gia của cậu ta cũng không phải ngốc, dù sao cũng có thể biết phân biệt trái phải.
Nghĩ đến đây thì "bà mẹ trẻ" cũng đỡ lo cho "con trai" mình hơn.
Diên Thế Trường có chút thắc mắc về sự xuất hiện của Như Hạ trong Minh gia, nhiều hơn là khó chịu vì sự có mặt của cô ta, nhưng chợt nhớ đến chuyện là nhà Minh có một đứa con riêng, nên cũng không thắc mắc nữa.
- Cậu là Diên thiếu gia?
Minh Chiến Thành hạ tờ báo, chậm rãi đứng dậy. Diên Thế Trường cũng chú ý đến người "bố vợ" này, cũng chỉ gật đầu một cái để chào hỏi. Minh Chiến Thành quan sát "con rể" một lúc, đánh giá nhan sắc anh ta, rồi hướng tay về phía chiếc ghế sofa của Hoàng My đang ngồi.
- Cậu ngồi nghỉ ngơi một lúc, mẹ con bé và người hầu còn dọn rất lâu.
Diên Thế Trường liếc nhìn Hoàng My đang ngồi bắt chéo chân quý phái để uống trà, anh chậm rãi bước đến ngồi cạnh cô. Kiên Trung nhìn một màn đó thì biểu hiện rằng mình rất có tâm, nhưng người ta không quan tâm thì thôi vậy.
- Hai đứa đợi một chút, ta đi lấy một số thứ.
Minh Chiến Thành nhìn hai người đối diện. Dù khá là thương con gái, nhưng ông không thể làm khác. Kết hôn đột ngột với người mình không yêu thế này cũng khiến con gái của ông hoảng loạn rồi.
Dù sao thì cậu ta cũng còn nửa gương mặt đẹp như vậy...
Giờ trong phòng khách chỉ còn 4 người là Hoàng My, Diên Thế Trường, Kiên Trung và Minh Như Hạ, nếu không tính người hầu lâu lâu dạo qua dạo lại.
Minh Như Hạ cảm thấy ngại ngùng trước Diên Thế Trường và Kiên Trung nên cũng xin phép lên phòng trước, chưa đi được 3 bước liền vấp ngã.
- Minh nhị tiểu thư, cô có sao không?
Chưa ai phản ứng gì thì Kiên Trung đã chạy đến, đứng cúi người, đưa tay ra trước mặt Như Hạ, ý muốn đỡ cô ta dậy. Minh Như Hạ hoảng loạn, mau chóng tự mình đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu gối rồi cảm ơn rối rít.
Việc Kiên Trung làm thế cũng không có gì lạ, dù gì cũng là một người đàn ông ga lăng, một cô gái ngã trước mặt mà không đỡ dậy thì cũng có chút bất lịch sự.
Hoàng My thể hiện mình không hiểu quan điểm này, vì "chồng" cô vẫn đang ngồi nhìn rất tự nhiên mà.
Hoàng My đang mệt mỏi nên khó ở, cô liền lên tiếng và trở thành nữ phụ phản diện y xì trong mạch truyện chính:
- Hấp tấp vậy làm gì? Cô không thể để không khí yên bình một chút được sao?
- E...em xin...
Minh Như Hạ đang định như mọi lần, nói lời xin lỗi thì Kiên Trung đã chắn trước mặt cô ta và cắt ngang lời nói ấy:
- Minh đại tiểu thư không nên nói chuyện với em gái mình như vậy chứ! Dù sao cũng là chị em...cô ấy ngã thì cô cũng nên quan tâm hơn là nói chuyện như vậy.
Hoàng My ngưng hành động lại, chậm rãi liếc mắt về phía Kiên Trung. Nhìn ánh mắt coi thường và khinh khỉnh của anh ta, cô cảm thấy mình thật giỏi kìm chế khi chưa ném thẳng tách trà này vào gương mặt đẹp trai ấy.
- Ảnh hưởng đến anh sao?
- Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ!
Hoàng My nhếch môi cười, búng tay gọi người hầu lại. Ánh mắt đầy ý cười lệch lạc, giọng điệu cợt nhả:
- Mang thêm hai tách uống trà ra đây cho tôi!
- Vâng, thưa tiểu thư.
Rất nhanh sau đó, hai tách uống trà sang trọng đã được mang ra, người hầu chậm rãi rót trà vào tách. Sau khi hai tách trà đã đầy, Hoàng My cười híp mắt nham nhở:
- "Em gái" mời em ngồi xuống uống trà.
Minh Như Hạ nhìn bộ dạng của Hoàng My như vậy thì bỗng chốc run người, cô ta không dám bước một bước. Kiên Trung càng nhìn thì càng chắc chắn về một Hoàng My kiêu kì, bắt nạt em gái và càng không muốn chủ nhân của mình có liên quan đến hạng người như vậy.
- Không uống?
Thấy Hoàng My mất kiên nhẫn, Như Hạ liền mau chóng bước đến, ngồi xuống sofa. Tay run run cầm tách trà, một chút lễ nghĩa cũng không biết, và như lẽ đương nhiên, tay thì run rẩy mà cầm tách trà, không tránh khỏi việc tách trà bằng sứ rơi xuống đất vỡ toang.
- E...em xin lỗi! Để em dọn...A...!
Minh Như Hạ trợn mắt, nhanh chóng quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, xui xẻo thế nào quỳ trúng một mảnh nhọn, máu liền tuôn ra. Kiên Trung vừa nhìn thấy liền nhanh chóng chạy đến, sốt sắng hỏi han cô ta.
- Mang hộp cứu thương ra cho nhị tiểu thư.
Hoàng My một gương mặt dửng dưng nhìn một màn lâm li bi đát đau thương, vừa đau vừa thương. Người hầu nghe lệnh xong thì cũng như cô, gương mặt vô cảm bước đi tìm hộp cứu thương.
Diên Thế Trường trở thành người vô hình từ nãy đến giờ, vô cùng có hứng thú. Được nhìn một màn drama hay thế này thì có đến đây cũng không uổng.
Hoàng My tiện mắt nhìn sang, thấy Diên Thế Trường vẫn đang lạnh lùng xem kịch hay. Anh cũng bị ánh mắt của cô làm cho chú ý, hai người quay sang nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.