Chương 7:
antutư
08/04/2021
Phong thái tốt, linh khí tỏ ra thuộc về hoàng tộc, hai mắt khép hờ, giọng nói êm dịu mang theo ý vị sủng nịn: “Nếu đệ thích thì huynh tặng cho đệ cũng được.” Tiểu Vương gia nghe được lời nói mắt sáng ngời, nở nụ cười làm cho đối phương không thể dời mắt.
Diễn xong Nhan Túc Bạch lập tức thu liễm lại khí tức, trở lại với vẻ ngoài hiền lành, cúi người lễ phép chào ba vị lão sư.Châu Tu Vĩnh là người đầu tiên đứng lên tán thưởng: "Diễn hay quá! Khí chất hoàng tộc cùng sự kiêu ngạo của tiểu Vương gia được ngươi thể hiện một trăm phần trăm." Hầu hết các diễn viên đến thử vai đều không thể diễn được khí chất như vậy. Rõ ràng là Vương gia, nhưng phong thái lại giống như một tiểu tử kém cỏi, không có chút nào kiêu ngạo vương giả. Phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh lúc đầu không chắc lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy màn trình diễn của Nhan Túc Bạch, ông tin chắc rằng mình đã thực sự nhặt được bảo vật. Nhan Túc Bạch sẽ đóng vai nam 3. Hai lão sư còn lại khi biết Châu Tu Vĩnh muốn để một diễn viên nghiệp dư đóng vai nam 3 họ có chút khó chịu, sau khi xem phần trình diễn này, tất cả đều bị thuyết phục và bày tỏ: "không được đào tạo qua lớp diễn xuất mà lần đầu tiên có thể diễn như vậy quả thật là rất tốt. Đây là thiên phú a!"
Bên kia, trợ lý của Trì Nhã Hoan vội vàng chạy vào thở hổn hển giữ chặt cửa nói: "Nhã Hoan tỷ, không ổn rồi đoàn phim đã chính thức để Nhan Túc Bạch diễn vai nam 3 này rồi.”
"Cái gì ?!"Trì Nhã Hoan bật dậy khỏi ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ồ, e là Nhan Túc Bạch đã cho đạo diễn ít nhiều rồi.”
“Nhưng mà, em nghe nói khi Nhan Túc Bạch diễn các vị lão sư đều hết lời khen ngợi.” Trợ lý yếu ớt ngắt lời.
"Câm miệng! Nguơi đang nói với ta rằng một người nghiệp dư chưa từng diễn xuất, ngay lần diễn đầu tiên đã khiến khán giả bất ngờ? Ha, sao có thể coi mọi người như một đứa trẻ lên ba được. Ngươi nghĩ ta sẽ ngây thơ đi tin vòa điều đó.”
"Nhã Hoan tỷ, thế tại sao cả ba vị lão sư đều khen ngợi và đồng ý để anh ấy thủ vai nam 3." Người trợ lý gãi đầu bối rối.
"Hừ, muốn diễn vai nam ba cũng không dễ dàng. Chắc là Nhan Túc Bạch không biết xấu hổ đã đưa không ít tiền cho địa diễn hoặc anh ta có thể ngủ với đạo diễn hay nhà sản xuất. Chuyện xấu xa nào mà ta chưa từng thấy qua." Trì Nhã Hoan cười lạnh, móng tay đỏ tươi của ả bấu vào lòng bàn tay,ánh mắt như muốn nuốt sống Nhan Túc Bạch. Cô trợ lý bên cạnh run lên bần bật khi nhìn thấy ánh mắt hằn học của Trì Nhã Hoan.
Đoàn phim yêu cầu trang điểm để chụp ảnh, Nhan Túc Bạch đang trang điểm trong phòng. Nam nhân trang điểm chỉ ngón tay của mình lên và khen ngợi: “Ôi, làn da này tốt quá,trắng trắng mềm mềm, làm thế nào bảo dưỡng ah?” Nhan Túc Bạch không thoải mái khi bôi nhiều phấn lên mặt, ngượng ngùng nói: "Ừ. Không có gì, chỉ cần rửa mặt thường xuyên thôi."
"Hừm, không muốn nói thì thôi đi." Chuyên gia trang điểm đảo mắt, bôi thật nhiều phấn lên để trút giận. Cậu thực sự đã không quá bảo dưỡng a, thật mệt mỏi...
Nhan Túc Bạch cảm thấy khuôn mặt của mình cứng ngắt, cậu cảm thấy mình bây giờ chỉ là một cái bánh bao bột chỉ cần di chuyển thì bột phấn từ trên mặt sẽ rơi ào ạt xuống.
“Đừng nhúc nhích, ta còn chưa có vẽ lông mày.” Nam nhân trang điểm trong lòng chua xót nhưng vì cảm kích vẻ đẹp, hắn đối Nhan Túc Bạch hao tổn rất nhiều tâm tư. Nhan Túc Bạch nhìn mình trong gương nói thật: "Không khác gì lúc trước a. Uh, hình như hơi trắng một chút?". Chuyên gia trang điểm không hề tức giận: "Ngươi đang nghi ngờ tay nghề của ta?". Bất quá hắn không thừa nhận cũng không được nhan sắc của Nhan Túc Bạch không cần trang điểm quá nhiều. Nhan Túc Bạch tươi cười nhu thuận nói: “Ta tuyệt đối không có ý đó.” Thợ trang điểm đều là người yêu cái đẹp thế nên khi nhìn thấy nụ cười của Nhan Túc Bạch hắn không còn tức giận nữa.
Sau khi trang điểm, Nhan Túc Bạch bước ra khỏi phòng thử đồ trong chiếc áo choàng trắng như tuyết. Nhan Túc Bạch cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc rất cồng kềnh và nặng nề, dù sao cũng là mùa hè nên dưới bộ quần áo như vậy khiến cậu không thở nổi.
Không thoải mái.
Khó chịu.
Nhan Túc Bạch khẽ cau mày. Nhan Túc Bạch mở cửa , ánh mắt của những người xung quanh đều hướng về cậu. Y phục trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt trong veo và xinh đẹp, môi đỏ và răng trắng, giống như... mỹ nhân bước ra từ tranh họa.
Diễn xong Nhan Túc Bạch lập tức thu liễm lại khí tức, trở lại với vẻ ngoài hiền lành, cúi người lễ phép chào ba vị lão sư.Châu Tu Vĩnh là người đầu tiên đứng lên tán thưởng: "Diễn hay quá! Khí chất hoàng tộc cùng sự kiêu ngạo của tiểu Vương gia được ngươi thể hiện một trăm phần trăm." Hầu hết các diễn viên đến thử vai đều không thể diễn được khí chất như vậy. Rõ ràng là Vương gia, nhưng phong thái lại giống như một tiểu tử kém cỏi, không có chút nào kiêu ngạo vương giả. Phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh lúc đầu không chắc lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy màn trình diễn của Nhan Túc Bạch, ông tin chắc rằng mình đã thực sự nhặt được bảo vật. Nhan Túc Bạch sẽ đóng vai nam 3. Hai lão sư còn lại khi biết Châu Tu Vĩnh muốn để một diễn viên nghiệp dư đóng vai nam 3 họ có chút khó chịu, sau khi xem phần trình diễn này, tất cả đều bị thuyết phục và bày tỏ: "không được đào tạo qua lớp diễn xuất mà lần đầu tiên có thể diễn như vậy quả thật là rất tốt. Đây là thiên phú a!"
Bên kia, trợ lý của Trì Nhã Hoan vội vàng chạy vào thở hổn hển giữ chặt cửa nói: "Nhã Hoan tỷ, không ổn rồi đoàn phim đã chính thức để Nhan Túc Bạch diễn vai nam 3 này rồi.”
"Cái gì ?!"Trì Nhã Hoan bật dậy khỏi ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ồ, e là Nhan Túc Bạch đã cho đạo diễn ít nhiều rồi.”
“Nhưng mà, em nghe nói khi Nhan Túc Bạch diễn các vị lão sư đều hết lời khen ngợi.” Trợ lý yếu ớt ngắt lời.
"Câm miệng! Nguơi đang nói với ta rằng một người nghiệp dư chưa từng diễn xuất, ngay lần diễn đầu tiên đã khiến khán giả bất ngờ? Ha, sao có thể coi mọi người như một đứa trẻ lên ba được. Ngươi nghĩ ta sẽ ngây thơ đi tin vòa điều đó.”
"Nhã Hoan tỷ, thế tại sao cả ba vị lão sư đều khen ngợi và đồng ý để anh ấy thủ vai nam 3." Người trợ lý gãi đầu bối rối.
"Hừ, muốn diễn vai nam ba cũng không dễ dàng. Chắc là Nhan Túc Bạch không biết xấu hổ đã đưa không ít tiền cho địa diễn hoặc anh ta có thể ngủ với đạo diễn hay nhà sản xuất. Chuyện xấu xa nào mà ta chưa từng thấy qua." Trì Nhã Hoan cười lạnh, móng tay đỏ tươi của ả bấu vào lòng bàn tay,ánh mắt như muốn nuốt sống Nhan Túc Bạch. Cô trợ lý bên cạnh run lên bần bật khi nhìn thấy ánh mắt hằn học của Trì Nhã Hoan.
Đoàn phim yêu cầu trang điểm để chụp ảnh, Nhan Túc Bạch đang trang điểm trong phòng. Nam nhân trang điểm chỉ ngón tay của mình lên và khen ngợi: “Ôi, làn da này tốt quá,trắng trắng mềm mềm, làm thế nào bảo dưỡng ah?” Nhan Túc Bạch không thoải mái khi bôi nhiều phấn lên mặt, ngượng ngùng nói: "Ừ. Không có gì, chỉ cần rửa mặt thường xuyên thôi."
"Hừm, không muốn nói thì thôi đi." Chuyên gia trang điểm đảo mắt, bôi thật nhiều phấn lên để trút giận. Cậu thực sự đã không quá bảo dưỡng a, thật mệt mỏi...
Nhan Túc Bạch cảm thấy khuôn mặt của mình cứng ngắt, cậu cảm thấy mình bây giờ chỉ là một cái bánh bao bột chỉ cần di chuyển thì bột phấn từ trên mặt sẽ rơi ào ạt xuống.
“Đừng nhúc nhích, ta còn chưa có vẽ lông mày.” Nam nhân trang điểm trong lòng chua xót nhưng vì cảm kích vẻ đẹp, hắn đối Nhan Túc Bạch hao tổn rất nhiều tâm tư. Nhan Túc Bạch nhìn mình trong gương nói thật: "Không khác gì lúc trước a. Uh, hình như hơi trắng một chút?". Chuyên gia trang điểm không hề tức giận: "Ngươi đang nghi ngờ tay nghề của ta?". Bất quá hắn không thừa nhận cũng không được nhan sắc của Nhan Túc Bạch không cần trang điểm quá nhiều. Nhan Túc Bạch tươi cười nhu thuận nói: “Ta tuyệt đối không có ý đó.” Thợ trang điểm đều là người yêu cái đẹp thế nên khi nhìn thấy nụ cười của Nhan Túc Bạch hắn không còn tức giận nữa.
Sau khi trang điểm, Nhan Túc Bạch bước ra khỏi phòng thử đồ trong chiếc áo choàng trắng như tuyết. Nhan Túc Bạch cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc rất cồng kềnh và nặng nề, dù sao cũng là mùa hè nên dưới bộ quần áo như vậy khiến cậu không thở nổi.
Không thoải mái.
Khó chịu.
Nhan Túc Bạch khẽ cau mày. Nhan Túc Bạch mở cửa , ánh mắt của những người xung quanh đều hướng về cậu. Y phục trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt trong veo và xinh đẹp, môi đỏ và răng trắng, giống như... mỹ nhân bước ra từ tranh họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.