Cùng Trời Với Thú

Chương 75: Càng dịu dàng càng đáng sợ.

Vụ Thỉ Dực

22/05/2018

Băng qua tầng tầng lớp lớp Hoa Mộc, đi đến sân nhỏ trước nhà thấp thoáng ở chỗ sâu trong một rừng cây ngô đồng.

Khe suối trong veo chảy qua, hành lang treo bức rèm che lụa mỏng, phiêu lãng theo gió, xuyên thấu qua tầng tầng lụa mỏng màu hồng mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy được một góc bồn cảnh cao chừng một trượng do hồng tinh thạch đắp thành trong phòng ở, rạng rỡ phát sáng.

Một đệ tử Hải Các phường canh giữ ở trước phòng ngăn quản sự lại, nói với Sở Chước: "Sở sư muội, mời!"

Sở Chước thi lễ lại, rồi mới đi vào.

Trên mặt đất trải đệm linh mộc bóng đến có thể soi người, thấm đẫm một sự lạnh lẽo, hiển nhiên là linh mộc tuổi cực cao. Trong không gian to như vậy, cực bắt mắt đó là mỹ nhân áo đỏ dựa ở trên tháp mỹ nhân uống rượu, mắt phượng mày ngài, dáng người thướt tha, thân thể phong lưu, hai gò má nhiễm lên cảm giác say, quả nhiên thật là quyến rũ.

"Phường chủ." Sở Chước tiến lên hành lễ.

"Đừng khách khí, ngồi đi." La Phong Vũ vẫy tay, một ghế dựa khắc hoa hồng bay tới, rơi xuống phía sau Sở Chước.

Sở Chước cũng không nói gì, thuận thế ngồi xuống, mới cười nói: "Không biết phường chủ tìm ta có chuyện gì?"

La Phong Vũ không nói chuyện, mà là đánh giá nàng, tự nhiên trước tiên đã cảm giác được tu vi của nàng biến hóa.

Nếu là một đệ tử nào khác, La Phong Vũ không hẳn sẽ phát hiện, chỉ là Sở Chước cho nàng ấy ấn tượng khắc sâu. Không nói khi ở Thiên Thượng Hải, nàng cũng dám ra tay đối phó ái nữ Phong Hành Tuyết của chủ lầu Tật Phong trong Tuyết Y lâu, mà nói chọn lựa đệ tử Nhân Gian phường mấy tháng trước, nàng biểu hiện có chút không tầm thường, rất khó không để người ta chú ý tới.

Lúc ấy tu vi của nàng mới là Vũ Hóa cảnh tầng chín, ba tháng không thấy, thế mà đã là Không Minh cảnh tầng bảy, tốc độ tu vi tăng lên cũng quá nhanh, nhanh đến làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, gần như làm cho người ta hoài nghi có phải nàng có được chí bảo nào đó có thể khiến người ta thăng cấp thực lực trong khoảng thời gian ngắn hay không.

Còn trước đó có phải nàng ẩn tàng tu vi hay không, thật ra ít có người hoài nghi, bởi vì ẩn tàng hay không, rất dễ dàng nhìn ra được.

La Phong Vũ cao hơn Sở Chước ra một cảnh giới lớn, tự nhiên nhìn ra được tu vi của Sở Chước vô cùng ổn định, cũng không có đột nhiên tấn bậc quá nhanh mà để lại di chứng, hiển nhiên là ổn định đánh vững bước đi tới, vẫn chưa đặc biệt thăng cấp.

"Xem ra ba tháng này ngươi thu hoạch không kém." La Phong Vũ cười nói, nàng vô cùng thưởng thức Sở Chước, trong ngôn hành tự nhiên mà toát ra dẫn dắt và yêu mến với hậu bối: "Con đường tu luyện, tối kỵ liều lĩnh, mỗi một cảnh giới nhỏ cũng cần cẩn thận rèn luyện, mới có thể đi được xa hơn."

Sở Chước ngại ngùng nói: "Cảm ơn phường chủ quan tâm, vãn bối biết được."

La Phong Vũ thấy trong lòng nàng có tính toán, cũng không dong dài, ngược lại nói: "Gần đây Tuyết Y lâu làm việc, ngươi có biết chứ?"

Sở Chước gật đầu, vô cùng không giấu giếm nói: "Khi trở về, vừa mới gặp được đệ tử Tuyết Y lâu, lúc ấy khi bị bọn họ ngăn lại kiểm tra, nhịn không được động thủ, đều đánh bọn họ một chút, đập ngất rồi quăng đến trong khe suối."

La Phong Vũ nghe được thì trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới cười ha ha nói: "Lá gan của ngươi ghê gớm thật, năm đó hình như lá gan của ta cũng chưa lớn như ngươi vậy, dám ở lúc Không Minh cảnh thì chống lại với Tuyết Y lâu."

Sở Chước như cũ là dáng vẻ ngại ngùng.

La Phong Vũ là người ghét ác như kẻ thù, nàng ấy cũng từng giống như Sở Chước, từ người tu luyện cấp thấp từng bước một đi cho tới bây giờ là người Linh Quang cảnh bậc nhất. Thực lực tuyệt đối mang đến tự tin và địa vị, cũng làm cho nàng ấy làm việc ở trong mắt người đời hơn vài phần tiêu sái không kiêng nể gì, đối với người nhìn không vừa mắt, đó là trực tiếp oán giận ngay tại chỗ, quá mức oán giận thì đánh, sẽ rất ít nghẹn ở trong lòng.

Đây cũng là tồn tại của danh xưng người Linh Quang cảnh đệ nhất.

Lúc này nghe nói Sở Chước lại chọc tới Tuyết Y lâu, nàng ấy không chỉ không có tức giận, ngược lại vô cùng vui mừng.

Cười xong rồi, nàng ấy nói với Sở Chước: "Tuyết Y lâu chính là một đám tay sai quên nguồn quên gốc, sớm hay muộn cũng có người thu thập được bọn họ, ngươi không cần lo lắng."

Sở Chước đáp ứng một tiếng, trong lòng lại cân nhắc ý tứ lời này của La Phong Vũ, cảm thấy La Phong Vũ nói lời này cũng không phải chỉ là thuận miệng nói ra.

Tiếp theo, La Phong Vũ lại thăm dò chuyện ngày đó đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, tuy nói nàng đã từ trong con đường khác biết được không kém gì, nhưng không so được với đương sự Sở Chước này. Hơn nữa hiện tại Sở Chước là một trong những người trên bức họa Tuyết Y lâu muốn bắt giữ, La Phong Vũ cũng muốn cho chuyện trở nên càng rõ ràng thấu đáo hơn một ít.

Từ lúc đến thì Sở Chước cũng có suy đoán, nghe nàng ấy thăm dò, thì cũng không giấu diếm, trừ bỏ giấu chuyện của Nguyệt Thụ và Mộc Linh chi tâm thì cái khác đều nói ra.

La Phong Vũ nghe, cảm thấy cũng không khác gì Nhân Gian phường tra được.

Đợi Sở Chước nói xong, La Phong Vũ gõ nhẹ tháp mỹ nhân, nói: "Nay Tuyết Y lâu muốn bắt giữ người tu luyện ở đảo Thiên Diệp lúc ấy, ngươi cũng là một trong số đó. Tuy nói bọn họ không dám trực tiếp xông đến bờ Vụ Trạch kiếm chuyện, lại không thể không phòng, ngươi cẩn thận chút."

"Dạ, đa tạ phường chủ quan tâm."

La Phong Vũ lại thuận miệng hỏi vài câu, thì để cho Sở Chước đi xuống.

Đợi Sở Chước vừa đi, La Phong Vũ ghé vào trên tháp mỹ nhân, tùy tiện vứt đi bầu rượu cầm trong tay, sắc mặt cũng không long lanh vui vẻ như lúc trước, đầu lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên là có phiền não ưu sầu.

Tuy rằng Sở Chước không có thấy một màn như vậy, nhưng A Chiếu ghé vào đầu vai nàng lại bắt gặp, trong lòng có thêm vài phần cân nhắc.

Xem ra đại lục Thiên Thượng Hải này, giống như cũng không bình tĩnh.

Sở Chước mới vừa đi khỏi sân viện của La Phong Vũ, thì nghênh diện gặp được một nam nhân anh tuấn tiêu sái bước đến, trải qua quản sự bên cạnh nhắc nhở, mới biết được hắn là phường chủ Giang Toàn của Giang Lưu phường.

Giang Toàn không yên lòng đi vào sân viện của La Phong Vũ, quản sự ở một bên, cũng không dám thở mạnh một.



Thẳng đến sau khi Giang Toàn biến mất, quản sự dẫn theo Sở Chước trở lại sân viện dành cho đệ tử mới cư trú, mới nhỏ giọng nhắc nhở với nàng: "Vừa rồi vị kia là phường chủ Giang Toàn Giang Lưu phường, là một người... người có chút phong lưu, từng trêu chọc qua rất nhiều nữ đệ tử, thích nhất chính là nữ tu loại nhu tình như nước này... Ngươi trăm ngàn đừng đến gần, nếu không để cho phường chủ chúng ta biết được, là phải bị đuổi đi."

Sở Chước: "... Ta đã biết."

Quản sự đánh giá Sở Chước, phát hiện Sở Chước đúng là loại hình Giang Toàn thích, thực sự có chút lo lắng. Cố tình La Phong Vũ cực không quen nhìn nữ tử thế gian vì một nam nhân muốn chết muốn sống, càng không cho phép nữ đệ tử trong phường của mình vì nam nhân hoa tâm ngay cả tự tôn cũng không cần mà dán lên, nếu như không có tự trọng, không nói hai lời, trực tiếp trục xuất khỏi Hải Các phường.

Sau khi quản sự rời khỏi, Sở Chước trở lại trong viện, đơn giản quét tước, rồi ngồi xuống suy nghĩ lời La Phong Vũ nói vừa rồi.

Trong lúc vô ý lời nói của La Phong Vũ lộ ra, mặc dù nhìn như bình thường, lại làm cho Sở Chước phân tích ra vài loại khả năng, đại lục Thiên Thượng Hải hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Sở Chước nghĩ đến đây, nhịn không được than thở, cảm thấy khả năng nàng lại phải trải qua thời kì đào vong rồi.

Lập tức, Sở Chước cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp rời khỏi Hải Các phường, đi khách điếm tìm Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ.

"Ồ, sao các ngươi đến đây?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy bọn họ, vô cùng cao hứng: "Ta đang chuẩn bị đến trên đường nhìn xem có cái gì ăn ngon không đây, muốn cùng đi hay không?"

"Đợi lát nữa đi, ta có chuyện muốn nói." Sở Chước đi vào phòng, thì nhìn thấy Bích Tầm Châu đang ngồi đánh tọa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đóng cửa lại, tò mò hỏi: "Sở lão đại, lại có chuyện gì?"

Bích Tầm Châu cũng mở to mắt nhìn qua.

Sở Chước liền nói chuyện vừa rồi bị La Phong Vũ kêu đi, tiếp theo nói suy đoán của mình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà sững sờ, sau một lúc lâu mới nói: "Ý của cô là nói, có một thế lực ngoại lai, nhúng tay vào đại lục Thiên Thượng Hải? Sở dĩ Tuyết Y lâu dám đắc tội toàn bộ Thiên Thượng Hải, cũng là do có thế lực ngoại lai chống lưng?"

"Đúng, mặc dù thế lực ngoại lai đó không biết là Linh thế giới hay là Đại Hoang giới đến, nhưng có thể khẳng định đối phương thực lực nhất định sẽ không thấp. Có lẽ không lâu nữa, sẽ có người tu luyện cao cấp đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, hơn nữa tu vi của đối phương hẳn là không thua kém Nhân Hoàng cảnh."

"Nhân Hoàng cảnh?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm ngực: "Cô xác định?"

"Không xác định, là ta đoán." Sở Chước không chắc chắn.

Nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với nàng phán đoán xưa nay là cực tin phục, dĩ nhiên khẳng định tương lai người tu luyện cao cấp sẽ đến đại lục Thiên Thượng Hải nhất định là Nhân Hoàng cảnh.

Người tu luyện lợi hại nhất đại lục Thiên Thượng Hải là phường chủ Cung Ngọa Vân Nhân Gian phường, nhưng hắn cũng chỉ là Nhân Vương cảnh tầng chín. Tuy nói chỉ kém một bước nữa chính là Nhân Hoàng cảnh, nhưng chỉ là một bước này, cũng là một cảnh giới khó mà vượt qua. Chênh lệch giữa Nhân Vương cảnh và Nhân Hoàng, cũng không phải một bước là có thể khái quát.

"Vậy làm sao bây giờ? Đến lúc đó có chỗ dựa là Nhân Hoàng cảnh, Tuyết Y lâu làm việc càng không cố kỵ chỗ nào, cho dù chúng ta trốn tới Nhân Gian phường, Nhân Gian phường cũng không có khả năng che chở được chúng ta." Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn trương nói.

Sở Chước là dáng vẻ bình tĩnh như cũ: "Đến lúc đó lại nói, cùng lắm thì rời khỏi Thiên Thượng Hải."

"Hả?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ sững sờ nhìn nàng.

Sở Chước cười cười với hắn, nói: "Sợ cái gì? Chẳng qua là đi ra ngoài trốn tránh đầu sóng ngọn gió, về sau nếu như huynh muốn trở về còn có thể trở về, cũng không phải đi rồi sẽ không trở lại."

Nói vậy cũng đúng.

Không hiểu sao Mặc Sĩ Thiên Kỳ an tâm, một hồi lâu mới phản ứng kịp, rõ ràng cảm giác là chuyện rất đáng sợ, vì sao ở khi Sở Chước nói hai ba câu, lại cảm thấy không phải là chuyện gì đây?

Sau khi nói xong cái này với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, gần đây phải phiền toái huynh đi Tuyết Bình Châu đi một chuyến."

Bích Tầm Châu nhíu mày: "Tìm Phong Hành Tuyết?"

"Đúng vậy, qua lâu như vậy, ta cũng rất mong nhớ Phong Hành Tuyết, hy vọng có thể trông thấy mặt nàng đây, cũng không biết thân thể của nàng hiện tại như thế nào." Lời này Sở Chước nói đến phá lệ dịu dàng, giống như một người quan tâm bằng hữu tốt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ không rét mà run.

Má ơi, thì ra nữ nhân thoạt nhìn càng dịu dàng mới càng đáng sợ.

Bích Tầm Châu lĩnh mệnh lệnh, liền trực tiếp xuất phát.

Bích Tầm Châu rời khỏi rồi, Sở Chước nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Trong khoảng thời gian này, huynh cũng phải cẩn thận, đừng tưởng rằng ở địa bàn Nhân Gian phường thì an toàn. Lỡ như Tuyết Y lâu biết chúng ta ở đây, phái người lén lút tới đánh huynh một gậy mang đi, ta cũng không có biện pháp đi cứu huynh trước tiên."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng nói: "Cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài! Ta đã nghĩ xong rồi, ở trước khi Tầm Châu ca trở về, ta sẽ bế quan luyện đan, trừ cô ra, ai cũng không gặp."

Sở Chước mới vừa lòng gật đầu.

***



Nửa tháng sau, Bích Tầm Châu đã đưa Phong Hành Tuyết đến lân cận bờ Vụ Trạch.

Sau khi Sở Chước được tin tức, lúc này rời khỏi thành Thái Khê, cùng đi với Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến núi rừng lân cận bờ Vụ Trạch gặp bọn họ.

Khi Sở Chước đi qua, chỉ thấy Phong Hành Tuyết và Bích Tầm Châu ngồi ở trên gốc cây ven đường, Bích Tầm Châu nhắm mắt đánh tọa, Phong Hành Tuyết nhàm chán nhìn chung quanh, vừa mới nhìn thấy hai người Sở Chước, con ngươi hơi hơi co rụt lại.

Sở Chước dáng vẻ cười khanh khách: "Hành Tuyết, gần đây sống như thế nào?"

Phong Hành Tuyết hơi hơi run rẩy da mặt, lập tức thì khôi phục tươi cười ngọt ngào, nói: "Sở tỷ tỷ, đã lâu không gặp."

Hai nàng đều là cười khanh khách ân cần thăm hỏi lẫn nhau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở bên cạnh nghe được đều có chút đau dạ dày, bị các nàng làm cho phát hoảng. Nếu không biết ân oán giữa các nàng, đều tưởng đây là hai tỷ muội tốt quen biết đã lâu nữa ấy.

Chỉ thấy Sở Chước dắt tay Phong Hành Tuyết ngồi xuống, Phong Hành Tuyết vẻ mặt cục cưng ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn Sở Chước giống như thân nhân.

Má ơi, nếu không biết thức hải của Phong Hành Tuyết từng một lần bị dị thủy công kích hôn mê, biết nàng ta quả thật từng có ý xấu đối với đám người bọn họ, thật đúng là tưởng nàng ta thật sự buông bỏ hết thảy rồi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng nhìn càng cảm thấy tiểu quỷ Phong Hành Tuyết này đáng sợ.

"Hành Tuyết, gần đây Tuyết Y lâu như thế nào?" Sở Chước cười hỏi.

Phong Hành Tuyết nhìn chằm chằm Sở Chước nắm mạch máu ở trên cổ tay mình, cười đến vẻ mặt đáng yêu: "Mẫu thân và mấy vị chủ lầu đều cực kì tức giận đối với chuyện Lược Hỏa thúc thúc chết, hơn nữa đánh mất Mộc Linh chi tâm. Cho nên liền mượn chuyện Lược Hỏa thúc thúc chết để bắt giữ người lúc trước ở trên đảo Thiên Diệp. Sở tỷ tỷ là người thông minh như vậy, tin tưởng tỷ hẳn là đã biết."

"Vì sao các ngươi cho rằng Mộc Linh chi tâm bị người mang đi?" Sở Chước lại hỏi.

Phong Hành Tuyết chuyển chuyển chuyển tròng mắt, ra vẻ thần bí nói: "Kỳ thực tin tức này vẫn là những người khác nói cho Tuyết Y lâu chúng ta biết, tỷ muốn biết là ai không? Sở tỷ tỷ thông minh như vậy, không bằng đoán thử?"

Sở Chước vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng động tác vô cùng tàn nhẫn.

Lúc này Phong Hành Tuyết ôm đầu kêu thảm thiết, vội vàng nói: "Sở tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta không lừa gạt tỷ, mau dừng tay!"

Sở Chước hơi hơi nâng tay, dị thủy lật chuyển trong thức hải của Phong Hành Tuyết mới bình tĩnh trở lại.

Sắc mặt Phong Hành Tuyết có chút tái nhợt, trong mắt xẹt qua mấy phần oán độc và vẻ e ngại, cũng không dám lại giở trò gì, thành thành thật thật nói: "Ta cũng không biết đối phương là ai, nhưng mà ngẫu nhiên từ chỗ mẫu thân của ta biết được, đối phương là đại lục khác đến. Chuyện Thiên Thượng Hải có Mộc Linh chi tâm, cũng là bọn hắn nói cho Tuyết Y lâu, Tuyết Y lâu chỉ là nghe lệnh làm việc thôi..."

Phong Hành Tuyết có thể biết được cũng không nhiều, hơn nữa nàng ta tuổi còn nhỏ, tu vi thấp, có thể tìm hiểu được thế này, vẫn là vì nàng ta là nữ nhi của chủ lầu Tật Phong, ngẫu nhiên có thể nghe lén được trưởng bối nói chuyện.

"Nghe nói trong tay bọn họ có một pháp bảo vô cùng lợi hại, có thể phát hiện Mộc Linh chi tâm ở đâu."

Nghe nói như thế, sắc mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đổi đổi.

May mắn lúc này Phong Hành Tuyết đang toàn tâm toàn ý phòng bị Sở Chước tiếp tục giở trò xấu, mới không có chú ý hắn, bằng không thì đã bị lộ.

Bích Tầm Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trực tiếp đánh qua một roi, hất bay hắn, đỡ phải ở lại chỗ này bị tiểu quỷ Phong Hành Tuyết này nhìn ra cái gì. Phong Hành Tuyết tuổi tuy nhỏ, nhưng là nha đầu tiểu quỷ co được dãn được, rất nhiều tâm nhãn, bản lĩnh quan sát sắc mặt không nhỏ. Nếu không có Sở Chước áp chế, chỉ sợ hơi không cẩn thận thì sẽ thua bởi trên tay nàng ta.

Uy danh của Phong Hành Tuyết ở đại lục Thiên Thượng Hải cũng không chỉ là vì nàng ta có một mẫu thân là chủ lầu Tật Phong, còn bởi vì tính cách thủ đoạn của bản thân nàng ta.

Nhưng mà so với Sở Chước, nàng ta còn non một chút.

Phong Hành Tuyết nghe động tĩnh như thế ở bên cạnh, thì quay đầu nhìn qua, phát hiện luyện đan sư đó bị người ta đánh bay, mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng trong lòng nàng vui vẻ khi thấy những người này bắt đầu nội chiến.

Đáng tiếc kế tiếp cũng không có để cho nàng ta xem được trò hay.

"Pháp bảo đó ở Tuyết Y lâu sao?" Sở Chước tiếp tục hỏi.

"Ở đó, nếu không có nó, Tuyết Y lâu mới sẽ không gây chiến bắt người, từng bước từng bước tra xét như vậy." Phong Hành Tuyết nói xong, nhíu đầu mày, rõ ràng có chút bất mãn.

Sở Chước nghe xong, thì lập tức phân tích ra, biết pháp bảo đó tuy rằng có thể phát hiện Mộc Linh chi tâm. Nhưng nếu như Mộc Linh chi tâm đã bị người tu luyện thu làm vật phối hợp, cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể phát hiện, thậm chí cần phải tiếp xúc cùng với thân thể người tu luyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tuyết Y lâu phải mạo hiểm đắc tội bắt giữ người khắp nơi đại lục Thiên Thượng Hải.

Phong Hành Tuyết thấy nàng ngưng mắt suy tư, không hỏi lại mình nữa, vì thế cuối cùng nàng ta có lòng rảnh rỗi quan sát đoàn người Sở Chước.

Bích Tầm Châu sâu không lường được nàng không dám nhìn, còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thì chính là một luyện đan sư gà còi, khả năng luyện đan thuật vô cùng lợi hại, nhưng cái khác thì chỉ bình thường.

Làm cho nàng ta cực kiêng kị ngược lại là Sở Chước.

Phong Hành Tuyết cẩn thận cảm nhận Sở Chước, thì sợ hãi phát hiện, mấy tháng không thấy, Sở Chước lại đã là Không Minh cảnh.

Lúc trước nàng mới là Vũ Hóa cảnh tầng chín cũng lợi hại như vậy, hiện tại đã là Không Minh cảnh...

Trước mắt Phong Hành Tuyết bỗng tối om, cảm thấy cuộc sống tương lai có khả năng sẽ trôi qua không tốt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook