Cùng Trời Với Thú

Chương 74: Một đám hung tàn hóa.

Vụ Thỉ Dực

17/05/2018

Đoạn thời gian gần đây, đệ tử Tuyết Y lâu gần như dốc toàn bộ lực lượng, bắt giữ người tu luyện ở các nơi trên đại lục Thiên Thượng Hải, phàm là cảm thấy có tình nghi, đều mang đi hết thảy. Đồng thời cũng chắn đường thông tới Thiên Thượng Hải đến dày đặc chặt chẽ, mỗi một người tu luyện ra vào Thiên Thượng Hải đều bị kiểm tra cẩn thận, nếu có phát hiện cái gì, người nhất định sẽ bị mang đi.

Tuyết Y lâu làm việc như thế, tự nhiên khiến cho nhiều người tức giận.

Đáng tiếc thực lực Tuyết Y lâu cường hãn, mà lần này ngay cả năm chủ lầu Nhân Vương cảnh còn lại đều đồng thời xuất động, ở dưới sự tuyệt đối kinh sợ thực lực, cho dù người đời có bất mãn đi nữa, cũng không thể làm gì.

Không khí toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải, bởi vì Tuyết Y lâu làm việc mà trở nên vô cùng khẩn trương, trên đường những người tu luyện gặp được đệ tử Tuyết Y lâu, cũng đại đa số giận mà không dám nói gì.

Còn chưa tới bên bờ Vụ Trạch, rốt cuộc đoàn người Sở Chước gặp được đệ tử Tuyết Y lâu chặn đường kiểm tra bọn họ.

Nay Sở Chước đã là người tu luyện Không Minh cảnh, có thể ngự kiếm phi hành, tốc độ nhanh hơn xe yêu thú rất nhiều. Nhưng mà so với ngự kiếm phi hành, bây giờ Sở Chước vẫn thích cưỡi xe yêu thú, đặc biệt tại loại thời điểm không cần thiết đi đường.

Nào biết, hôm nay chậm rì rì đi tới ở trên đường như thường ngày, đã bị một đám người tu luyện mặc lụa mỏng màu trắng ngăn lại.

"Người trong xe đều bước ra! Nhanh chút, đừng để chúng ta động thủ!" Thái độ của đệ tử Tuyết Y lâu ngăn đón người vô cùng cường ngạnh.

Nếu là người khác, nhìn thấy những người mặc lụa mỏng màu trắng này, đã nhẫn nhịn đi qua, nhưng đám người Sở Chước chính là hung tàn hóa, là có thể nhịn người sao?

Không nói A Chiếu từng hoành hành ngang ngược ở Đại Hoang giới, cho dù là mỹ nhân nhện Bích Tầm Châu đã biến hóa, lại còn Huyền Uyên là Uyên Đồ Huyền Quy loại hình chiến đấu. Còn có Sở Chước đời trước từng lấy một thanh Toái Tinh kiếm quét ngang Linh thế giới, được một ngoại hiệu "Mỹ nhân sát" hiếm thấy, cùng Bích Tầm Châu đồng thời xưng là "Song mỹ" ...

Thật tình không người nào là dễ chọc, đều là một đám đầy đủ hung tàn hóa.

Tuy nói thanh danh hung tàn là truyền lưu ở đời trước, đời này bọn họ vẫn rất là điệu thấp, hiện tại cũng không có làm ra sự tích hung tàn gì truyền lưu các đại lục, nhưng không chịu nổi người có thói quen rất khó sửa, lại điệu thấp cũng không sửa được tính hung tàn ở trong khung.

Vì thế, ngay tại lúc đám đệ tử Tuyết Y lâu và quần chúng Mặc Sĩ Thiên Kỳ ăn dưa chuột vây xem còn không có phát ứng kịp, Sở Chước đã bạo lên, lấy thanh trọng kiếm ra, chém một phát, đều chém bay đám đệ tử Tuyết Y lâu kia.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ dựa ở chỗ càng xe hạt dẻ nướng trong tay đều đã rơi xuống.

Đó là đệ tử Tuyết Y lâu, nàng cứ đập như vậy?

Một đám đệ tử Tuyết Y lâu đứt cánh tay gãy chân nằm rên rỉ trên mặt đất, cũng là cả mặt không dám tin, vẫn là lần đầu tiên có người trắng trợn không kiêng nể chống lại người Tuyết Y lâu như vậy.

"Ngươi, ngươi cũng dám... chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta là ai sao?"

Sở Chước đi qua, người nào kêu được hung ác, đập qua một kiếm, chuyên đập hôn mê. Vì thế đám người kia rất sáng suốt ngậm lại miệng, cho dù đau đến cả mặt vặn vẹo, cũng tuyệt đối không gọi ra tiếng.

Sở Chước chống một kiếm trên mặt đất, hỏi: "Được rồi, các ngươi ngăn cản chúng ta có chuyện gì sao?"

Trên đất, ánh mắt của đám đệ tử Tuyết Y lâu mặt mũi bầm dập nhìn nàng tựa như một quái vật. Lúc này cũng đã đánh người ta rồi, mới hỏi lời này... kỳ thực nàng là muốn tiếp tục đánh bọn họ một trận nữa đúng không?

"Ngươi nói." Sở Chước chỉ một người trẻ tuổi bị thương tương đối nhẹ hỏi.

Lụa mỏng màu trắng trên người của người trẻ tuổi đã sớm bị dơ ở trong chiến đấu, dính tro bụi và vết máu, nhìn thấy mà ghê người, hiện giờ làm sao còn có bộ dạng không nhiễm bụi trần như bình thường?

Nhưng không bởi vì chuyện y phục mà dám tức giận chút nào, cẩn thận nói: "Vị cô nương này, chúng ta chính là phụng mệnh làm việc."

"Phụng cái gì mệnh? Đi chuyện gì?"

"Phụng mệnh vài vị chủ lầu, tìm kiếm người trên bức vẽ." Nói xong, vội vàng lấy ra một chồng bức họa từ trong nhẫn không gian.

Sở Chước tiếp nhận lật lật, thì lập tức lật đến bức vẽ của nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Người tu luyện ký ức siêu cường, lúc trước khi ở Thiên Thượng Hải, phàm là người đệ tử Tuyết Y lâu gặp qua đều sẽ nhớ kỹ, cũng vẽ xuống, bộ dạng trong tranh này đều có bảy tám phần tương tự giống nàng và Mặc Sĩ Thiên Kỳ. Bởi vì không phải giống tuyệt đối, cho nên trong lúc nhất thời những đệ tử Tuyết Y lâu lại không có nhận ra bọn họ, mà là muốn tiến thêm một bước so sánh.

Nào biết đối phương hung tàn đến độ không cho bọn hắn tiến thêm một bước so sánh, thì trực tiếp chém lên.

Sở Chước tùy ý đưa đống tranh vẽ cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ trên càng xe, lại hỏi: "Vì sao các ngươi muốn tìm người trên bức họa?"

"Nghe nói người trên bức họa có liên quan đến chủ lầu Lược Hỏa của chúng ta chết, vài vị chủ lầu phân phó nhất định phải truy xét, báo thù cho chủ lầu Lược Hỏa của chúng ta." Người nọ thành thật nói.

Nghe xong, Sở Chước liền hiểu rõ ràng vì sao lại thế này.

Tuy nói lúc ấy phần đông người chứng kiến, nhưng thứ Mộc Linh chi tâm này, chỉ lưu truyền ở trong danh môn đại phái, người biết đến kỳ thực không nhiều lắm. Dù sao cái này liên quan đến một tộc đàn Thiên Thượng Hải không biết—— Nguyệt Nữ tộc, cũng kiêng kị thế lực Tuyết Y lâu, cho nên những người hiểu biết trên đại lục Thiên Thượng Hải này đều chỉ đang âm thầm truyền lưu.

Tuyết Y lâu tự nhiên cũng không muốn gióng trống khua chiêng nói cho người đời bọn họ muốn tìm là người mang Mộc Linh chi tâm đi, để tránh cho có người thèm muốn Mộc Linh chi tâm, đảo loạn từ bên trong, đành phải lấy đến cái cớ chủ lầu Lược Hỏa chết, ngăn chặn người ở chung quanh. Có một cớ đường hoàng như vậy, người thế lực khác cho dù cảm thấy Tuyết Y lâu làm việc chán ghét, cũng khó mà nói cái gì.

Tuyết Y lâu lấy lý do thỏa đáng, người ta chính là nên báo thù cho chủ lầu Lược Hỏa, dù sao cũng không thể ngăn cản chứ?

Cuối cùng, Sở Chước đều gõ choáng váng một đám người, đồng thời ném đến khe suối ven đường, cam đoan để cho bọn họ hôn mê vài ngày cũng sẽ không bị người phát hiện, mới rời khỏi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy cửa xe, ló đầu nhìn nhìn trở về, có chút lo lắng hỏi: "Sở lão đại, không có việc gì chứ?"



"Có thể có chuyện gì?" Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch, nhìn thế nào cũng là một tiểu cô nương thon nhỏ mềm mại, nhìn không ra khi đánh người thì thật mạnh mẽ.

"Vạn nhất những đệ tử Tuyết Y lâu đó trở về bẩm báo thì sao?"

"Vậy thì cứ bẩm báo, chỉ cần bọn họ dám đánh tới Nhân Gian phường."

Tốt xấu gì hiện tại nàng là đệ tử nội phường trong Hải Các phường của Nhân Gian phường, phường chủ La Phong Vũ chính là người Linh Quang cảnh đứng đầu, tuyệt đối không có khả năng sẽ để cho người Tuyết Y lâu đánh lên. Chính là nhìn trúng cách làm việc của Nhân Gian phường, nàng mới có thể xa xôi chạy tới tham gia tuyển chọn.

Đến lúc đó cho dù Tuyết Y lâu tức giận, cũng chỉ có thể buồn bực ăn thiệt thòi này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẫm lại cũng đúng, sau đó lại lật xem bức họa trong tay, nói với Sở Chước: "Người trong tranh này quả thật đều là người tu luyện ngày đó rời khỏi đảo Thiên Diệp chìm xuống biển, còn thiếu một ít người, có lẽ đã bị Tuyết Y lâu bắt giữ."

Sở Chước cũng không ngoài ý muốn kết quả này, chiếu theo thế lực giống như Kinh Hồng Các và Lôi Hỏa Môn, Tuyết Y lâu không hẳn sẽ trắng trợn không kiêng nể đến cửa bắt người đi. Nhưng loại môn phái giống như Đan Hà Tông này, đổi lại không có gì phải cố kỵ, trừ phi là đại sự diệt môn, nếu không bị ức hiếp cũng sẽ không có ai đứng ra cho bọn họ.

Lật xong người trong bức họa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ mãi không xong.

"Sở lão đại, cô nói Tuyết Y lâu là dựa vào cái gì cho rằng Mộc Linh chi tâm đã bị người mang đi chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có cái biện pháp gì phát hiện Mộc Linh chi tâm ở đâu?"

"Có cái khả năng này." Sở Chước phụ họa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm ngực, vẻ mặt bối rối: "Chẳng phải là ta rất nguy hiểm sao?"

"Đúng."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Trốn đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Trừ bỏ trốn, thì không có biện pháp sao?"

Sở Chước tiếc nuối lắc đầu, suy đoán đời trước có lẽ cũng có nảy sinh như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có được Mộc Linh chi tâm do Nguyệt Thụ đưa, cho dù có thể bình an trở về từ Thiên Thượng Hải, cô dự đoán sau khi trở lại sư môn cũng trốn không thoát Tuyết Y lâu đuổi bắt, kết quả cuối cùng có thể nghĩ.

Cho nên sau đó hắn trở thành một luyện đan sư biến thái, giống như cũng rất có thể lý giải.

Vận khí mặc dù tốt, cũng không chịu nổi đường đời nhiều ngang trái.

Vài ngày sau, mấy người Sở Chước trở lại bờ Vụ Trạch.

Bờ Vụ Trạch vẫn là náo nhiệt như vậy, bởi vì là địa bàn Nhân Gian phường, bình thường người Tuyết Y lâu không dám sinh sự ở bờ Vụ Trạch. Lúc này đây ở bờ Vụ Trạch, gần như không thể nào nhìn thấy đệ tử Tuyết Y lâu, thậm chí ngay cả một người mặc áo trắng cũng không gặp được.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là bé yêu tò mò, lần đầu tiên đến bờ Vụ Trạch, nhìn cái gì cũng ngạc nhiên.

Khi đi thành Thái Khê, Sở Chước cũng là ngồi chiếc thuyền lần đầu tiên đã đi đó, chủ thuyền trung niên còn nhận ra được nàng, nhìn thấy nàng, thì cười tủm tỉm chào hỏi, đoàn người Sở Chước cũng thuận thế lại ngồi thuyền của hắn tiến về Thái Khê thành.

"Vị tiền bối này chính là thông qua Nhân Gian phường chọn lựa?"

"Đã thông qua." Sở Chước cười nói.

Chủ thuyền nghe xong, vô cùng cao hứng, tuy rằng bọn họ không phải người Nhân Gian phường, nhưng là người tu luyện phổ thông ở dưới sự che chở của Nhân Gian phường mà kiếm ăn cơm, cảm tình đối với Nhân Gian phường không tầm thường, rất vui vẻ thấy Nhân Gian phường càng ngày càng tốt. Lập tức, chủ thuyền làm một chút bữa tối phong phú đến chúc mừng, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ lần đầu tiên ăn được tôm cá tươi ở bờ Vụ Trạch thiếu chút nữa cũng đã nuốt cả đầu lưỡi vào.

Trong lúc vô tình, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có dấu hiệu biến thành cật hóa (ham ăn).

Ăn uống no đủ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi phịch ở trên ghế, bưng linh trà uống, than thở nói: "Trước kia từng nghe nói Nhân Gian phường bên bờ Vụ Trạch mỹ lệ như thế nào, hơn hẳn Đại Hoang giới, hôm nay rốt cục cảm nhận được."

"Tầm mắt của ngươi cũng không tránh khỏi quá nông cạn rồi." Bích Tầm Châu sặc một câu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, đợi tiêu hóa được cũng tương đối rồi, thì chạy đến trên boong tàu nhìn cảnh đêm.

Hôm sau, trời trong nắng ấm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên cùng nhau nằm úp sấp trên boong tàu lại ngắm phong cảnh, đột nhiên một trận gió thổi tới, thân thể hắn hơi nghiêng lệch, liền nghiêng lệch vào trong nước luôn.

Bé rùa Huyền Uyên đành phải đi xuống cứu hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật vất vả giãy dụa lên thuyền, thì thấy trong ngực phình lên, dường như có cái gì đó vui vẻ ở nơi này.

Chủ thuyền trung niên giúp hắn lấy thứ đó ra, thì thấy là một con cá lớn cỡ bàn tay mắt màu hồng.

"Vị công tử này thực rất giỏi, đây chính là Bào gấm đỏ sẽ mang đến vận khí tốt đó."

Chủ thuyền trung niên cười hề hề, lập tức đi lấy một bình thủy tinh trong suốt cỡ hai ngón tay, bỏ con cá tên là Bào gấm đỏ vào. Con Bào gấm đỏ lớn cỡ bàn tay sau khi tiến vào bình thủy tinh, thì biến thành một con nho nhỏ. Đóng nắp lại, sau đó cột dây hồng lên, thì có thể treo ở bên hông.

Đây là trang sức rất nhiều người bờ Vụ Trạch thích.



Mặc Sĩ Thiên Kỳ nắm lấy bình thủy tinh khéo léo tinh xảo đó, nhếch nhếch miệng với chủ thuyền: "Chủ thuyền, cái này có phải rất xinh đẹp hay không? Cho nữ hài tử thì còn được.

Dứt lời, hắn qua tay đưa cho Sở Chước.

Sở Chước đưa bình thủy tinh phóng tới trước mặt nhìn kĩ, phát hiện đầu thân của con cá Bào gấm đỏ trong chai có phần nhỏ lại, hai con mắt phá lệ to ra, mắt tựa như hai cái bóng đèn, hơn nữa còn ngập nước, có chút cảm giác manh phiên bản hoạt hình.

Nàng tùy tay treo ở bên hông.

Nào biết buổi tối A Chiếu bổ nhào vào trên giường, chuẩn bị làm tổ trong lòng nàng ngủ, thì nhìn thấy Bào gấm đỏ trong bình thủy tinh, lập tức muốn ra tay ngoan độc tàn phá, bị Sở Chước kịp lúc ngăn cản.

"Nghe nói đây là gấm đỏ, có thể mang đến vận khí tốt, giữ lại đi."

A Chiếu đành phải buông móng vuốt, nhìn chằm chằm Bào gấm đỏ trong bình thủy tinh một lúc lâu, nhìn đến con cá lạnh run rồi, mới làm tổ đến trong lòng Sở Chước ngủ một lần nữa.

Uyên Đồ Huyền Quy ghé vào trong bồn ngọc thạch bên giường, hỏi:【Lão đại, cá này không tốt sao?】

A Chiếu cũng không ngẩng đầu lên nói:【Con nít đừng hỏi nhiều như vậy.】

【À.】 Huyền Uyên đầu tiên là nga một tiếng, sau đó lại nói:【Lão đại, đệ đã lớn thêm một vòng, không xem như là con nít.】

A Chiếu không để ý nó, nhàm chán kéo lên đẩy xuống con cá trong bình thủy tinh, thẳng đến khi nó lại lạnh run rồi, mới hài lòng thu hồi móng vuốt, một chút không có chút cảm giác xấu hổ bắt nạt nhỏ yếu.

Ba ngày sau, thuyền đến thành Thái Khê.

Sở Chước an bài Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong một khách điếm ở thành Thái Khê, cũng để Bích Tầm Châu lại cùng với hắn, để tránh cho ngốc bạch ngọt này không chú ý một lại chọc tới phiền toái.

Sau khi an bài cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ xong, Sở Chước trở về sân viện đệ tử nội phường Hải Các phường cư trú.

Trở lại sân viện, Sở Chước đang dọn dẹp gian phòng gần ba tháng không có người ở, đột nhiên cảm giác được chế cấm bị người va chạm.

Nàng vừa động tâm niệm, mở cấm chế ra, thì nhìn thấy quản sự đứng ở ngoài sân.

Quản sự đó nhìn thấy nàng trở về, vô cùng vui sướng, "Sở Chước, ngươi đã trở lại, ngươi..."

Đột nhiên, quản sự đó cảm giác được hơi thở trên người nàng, trên mặt lộ ra thần sắc trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thăng cấp rồi hả?"

Sở Chước cười ấm áp, dịu dàng nói: "Đúng vậy, lần này khi ra ngoài, vừa may gặp được cơ hội, may mắn thăng cấp."

Rốt cuộc là cái cơ hội gì, thế nhưng làm cho người ta lập tức thì nâng cao thành như vậy, quả thực là vượt qua một cảnh giới lớn và bảy cảnh giới nhỏ, thật sự là hiếm thấy.

Ở đại lục Thiên Thượng Hải, cường giả cao nhất là Nhân Vương cảnh, phía trên cường giả Nhân Vương cảnh đến nay vẫn chưa xuất hiện, vẫn duy trì cân bằng nhất định. Mà dưới Nhân Vương cảnh là Linh Quang cảnh, đã xem như là người tu luyện cao cấp, số lượng toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải không tính nhiều, Không Minh cảnh dưới Linh Quang cảnh thật ra lại rất nhiều, xem như là người tu luyện bình thường nhất đại lục Thiên Thượng Hải, cũng là trụ cột quyết định thực lực một thế lực tổng hợp lại.

Sau khi bước vào Không Minh cảnh, coi như là chính thức tiến vào quy tắc người tu luyện phổ thông đại lục Thiên Thượng Hải, chạy loạn lung tung ở đại lục Thiên Thượng Hải cũng không thành vấn đề. Mà mỗi một cảnh giới nhỏ của Không Minh cảnh, đều vô cùng trọng yếu, một tiểu cảnh giới cao hơn, thì có thể áp đảo mấy vạn, mấy ngàn người tu luyện.

Nhưng lần này Sở Chước thì trực tiếp từ Vũ Hóa cảnh tầng chín bước vào Không Minh cảnh tầng bảy, thời gian mới ba tháng, cái này thấy thế nào cũng rất quỷ dị có được không?

"Quản sự, ngươi tìm ta có việc?" Sở Chước thấy hắn hai mắt đăm đăm, nhịn không được lại hỏi một tiếng.

Quản sự đó phục hồi tinh thần lại, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Ba tháng trước, lúc ngươi rời đi, phường chủ mới phái người tới tìm ngươi."

"Phường chủ tìm ta?" Sở Chước nghi hoặc hỏi: "Không biết có chuyện gì?"

Quản sự lắc đầu, tâm tư ủ rũ nói: "Ta cũng không biết, mới vừa nghe nói ngươi trở về, ta đã cho người đi qua thông báo cho người bên cạnh phường chủ một tiếng, nào biết phường chủ bên kia liền trả lời rất nhanh, cho ngươi qua đi đó."

Trong lòng Sở Chước rùng mình, rất nhanh thì hiểu rõ ràng nguyên nhân La Phong Vũ kêu mình đi.

Đại khái, có liên quan với Tuyết Y lâu, Thiên Thượng Hải đi.

Có lẽ, Nhân Gian phường còn có được tin tức gì khác?

Sở Chước suy đoán trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra chút nào, cười đến có chút ngại ngùng như thường ngày nói: "Ta đây trước đổi bộ y phục..."

"Không cần!" Quản sự quả thực muốn thở dài, phường chủ một ngày có ngàn việc, hiếm khi muốn gặp một đệ tử nội phường, đều để cho nàng đợi ba tháng, còn chờ cái gì?

Cũng không cho Sở Chước thời gian lại trở về phòng thay quần áo, quản sự vội vã bận rộn dẫn nàng đi tới sân viện của La Phong Vũ đang ở.

Sân viện nơi La Phong Vũ ở diện tích thật lớn, linh khí nồng đậm, lồng xanh hoa mộc, đình đài lầu các, núi non rừng rậm, u nhã không tầm thường. Mà trong lồng hoa mộc còn nuôi một ít dị thú hiếm quý, từ xa nhìn lại, giống như cảnh phúc linh. (lồng hoa mộc: giống như lồng kính ở hiện đại, ở đây có thể hiểu là lồng cây cối xanh um)

A Chiếu bám ở bả vai Sở Chước, nhìn lại hướng dị thú quý hiếm trong hoa mộc, phát hiện những dị thú quý hiếm đó cũng không sợ người, lá gan thật lớn. Liền âm thầm thả ra vài tia uy áp, làm những dị thú quý hiếm này sợ tới mức vội vàng né tránh, nằm bò vào trong bụi cỏ lạnh run, làm cho nó rất không thú vị.

Thì ra chỉ là nuôi cho đẹp mắt, tuyệt đối không chịu được hù dọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook