Cùng Trời Với Thú

Chương 45: Lại nhặt loạn.

Vụ Thỉ Dực

23/03/2018

Sau khi Âm cát dị thủy bị thu phục, không có nó quấy rối, nước biển lập tức bình tĩnh trở lại.

Dưới ánh trăng, rốt cuộc hải đảo trồi lên mặt biển.

Ánh trăng trăng lưỡi liềm chiếu sáng phía chân trời, nước biển màu u lam dưới ánh trăng, sóng nước mênh mông, sóng biển nhẹ nhàng mà vuốt lên bờ đá ngầm, toàn bộ thế giới an tĩnh mà bình yên, phá lệ dịu dàng.

Đoàn người Sở Chước trở lại trên đảo một lần nữa.

Gió biển từ từ thổi, một lát sau, y phục trên người được hong khô.

Lúc này một người ba yêu đang tụ cùng một chỗ, nhìn chằm chằm một giọt nước trong lòng bàn tay Sở Chước.

Giọt nước này rất tròn trịa no đủ, khi ngưng tụ cùng một chỗ, hiện ra một màu bạc nhạt thập phần xinh đẹp, đây là một loại màu nhạt gần như không màu sắc. Nhưng mà nếu nó dung nhập vào trong nước, có thể thay đổi biến hóa thành cát trôi tựa như nước, chẳng qua một giọt nho nhỏ, lại có thể dời sông lấp biển, gây sóng gió, làm cho người hoặc yêu thú trong nước khổ không nói nổi.

Lúc này giọt nước nước bị mang cách khỏi nước, ủ rũ ở trong lòng bàn tay Sở Chước.

Loại thiên tài dị bảo tụ tập linh khí thiên địa dựng dục mà sinh ra này, tuy rằng có thể trưởng thành, nhưng rất ít có thể sinh ra linh trí độc lập, lại càng sẽ không biến hóa, chỉ có thể hồ đồ mơ màng thích ứng vùng thiên địa này, một khi bị người bắt giữ, nếu như không thu phục nó kịp thời, thì nó sẽ vẫn luôn muốn chạy trốn.

Một người ba yêu sau khi xem xong, Bích Tầm Châu hóa thân thành hình người một lần nữa rồi nói với Sở Chước: "Chủ nhân, ngươi trước thu phục nó nhận chủ."

Sở Chước gật đầu, để cho Bích Tầm Châu hộ pháp cho nàng, liền toàn tâm toàn ý bắt đầu thu phục âm cát dị thủy.

Sở Chước phóng ra một luồng linh thức, phủ lên dị thủy ở trong lòng bàn tay, thử khơi thông với nó.

Âm cát dị thủy còn chưa sinh thành linh trí độc lập, tỉnh tỉnh mê mê, khi linh thức của Sở Chước bao trùm lên, nó lập tức quên đi tình cảnh của mình, tò mò truy đuổi linh thức của Sở Chước. Sau đó trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, đã bị linh thức của Sở Chước khắc dấu lên, tiếp theo nó hướng tới trán của Sở Chước, bốp một cái, dung nhập chỗ mi tâm của nàng.

Giữa trán trơn bóng trắng noãn của Sở Chước, nhiều thêm một hoa văn hình giọt nước cực nhạt, hiện ra màu bạc nhàn nhạt.

Âm cát dị thủy tiến thân thể vào Sở Chước, hòa thành một thể với nàng.

Đây cũng là khác biệt giữa linh vật ngũ hành và thiên tài địa bảo khác, linh vật ngũ hành sau khi bị thu phục, có thể dung nhập trong thân thể người tu luyện, cũng hình thành một loại bảo hộ, khi cần có thể tự động tách ra, chiến đấu thuận theo tâm ý chủ nhân.

Sở Chước có thể cảm giác được sự tồn tại của âm cát dị thủy trong tri thức, trong thức hải trôi nổi một giọt nước. Nó thoạt nhìn rất sống động, loạn nhảy lên một phen ở trong thức hải của nàng, sau khi phát hiện không có gì hay để chơi, rốt cục chọn một địa phương an tĩnh lại. (thức hải: có thể hiểu là trong đầu óc)

Sở Chước mở to mắt, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh trọng kiếm, tâm niệm vừa động, trọng kiếm được phủ lên một tầng dị thủy màu bạc nhàn nhạt, nổi bậc lên mũi nhọn hàn quang trong suốt, sắc bén không thể ngăn cản.

Hai tay Sở Chước cầm kiếm đi phía trước chém một cái, trọng kiếm cắt qua không gian, kiếm khí sắc bén chém một tảng đá lớn ở phía trước thành bột mịn.

Một tiếng nổ ầm vang, giống như tiếng sấm cắt qua màn đêm yên tĩnh, ba con yêu thú đều nhìn qua đây.

Sở Chước cầm kiếm mà đứng, nhìn trước mặt là tảng đá lớn hóa thành bột mịn, tròng mắt không kinh không hỉ, vô cùng bình thản.

Quả nhiên sau khi phủ âm cát dị thủy lên, lực sát thương của linh khí cũng như là được tăng thêm vào, vô cùng sắc bén. Sở Chước chỉ dùng một thành lực lượng, đã có thể làm đến trình độ này, đã rất không tệ. Đời trước Sở Chước đã nghe nói lợi hại của linh vật ngũ hành, nếu như tác dụng ở trên linh khí bản mạng, lại càng bất phàm. Nay dưới sự âm kém dương sai, để cho nàng có được cơ duyên như vậy, đáng vui đáng mừng.

Nhưng mà, có được tất có mất.

Nàng đi đến phiến đại lục không biết tên này, có được cơ duyên mới, cơ duyên đời trước vốn có được, chỉ sợ phải bỏ qua một vài thứ.

Trong lòng Sở Chước không phải không tiếc nuối, cơ duyên này nếu ở trong thời gian đặc biệt đi lấy, mới có thể có được, nếu không không phải lỡ mất dịp tốt với chúng nó, chính là bị người hữu duyên khác có được. Cũng không phải là bởi vì đời trước nàng từng có được chúng nó, thì đương nhiên cho rằng, cơ duyên đời này là của mình như cũ.

Đời này nàng đã đi con đường khác biệt, chỉ sợ không thể ở thời gian đặc biệt đi lấy.

Tâm tư trải qua chuyển đổi, lập tức Sở Chước thu lại những tiếc nuối trong lòng.

Nếu đã bỏ lỡ thì đó là bỏ lỡ, đời này bắt đầu một lần nữa, cơ duyên cũng là mới, có lẽ sẽ đi một con đường mới khác.

Nghĩ đến đây, Sở Chước nhảy lên, bổ ra một kiếm tới hải dương xa xa.

Kiếm ý hào hùng, bao hàm khí thế rộng rãi bao la nào đó, liên tiếp bổ ra một con đường ở trong biển, nước biển bị phân thành hai, thậm chí thời gian yên lặng mấy hơi thở, rồi mới ầm ầm chảy ngược, lấp lại đường biển bị tách ra một lần nữa.

Phen động tĩnh này, làm cho ba con yêu thú đều đã nhìn đến không chuyển mắt.

Bọn nó có thể cảm giác được kiếm ý muôn vạn hào hùng trong nháy mắt đó, từ một người tuổi không lớn sử dụng ra, hơn nữa còn là một nữ nhân trời sinh thể chất so ra kém hơn nam nhân. Nếu như lúc này có người tu luyện hiểu được kiếm, chỉ sợ phải chấn động.

Kiếm tu tu kiếm, tu đó là kiếm ý.

Chỉ có chân chính lĩnh ngộ được kiếm ý, hình thành kiếm ý của mình, mới có thể được xưng là kiếm tu.

Mà kiếm tu muốn hình thành kiếm ý của mình, khó khăn muôn vàn, thậm chí có vài võ giả, luyện kiếm cả đời, cũng chỉ có kiếm chiêu, mà không có kiếm ý. Kiếm ý của Sở Chước tuy rằng còn rất yếu, cũng đã hình thành kiếm ý chính mình độc hữu, hiểu rõ ràng phương hướng trưởng thành của mình. Ngày khác đợi nàng trưởng thành, tất nhiên là thế không thể đỡ.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, rốt cuộc Sở Chước hình thành kiếm ý của mình, có thể nói là thiên tài.

Sở Chước chậm rãi thu kiếm, đứng ở nơi đó, thưởng thức kiếm ý trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng dần dần mở rộng ra.



Kiếm ý của Sở Chước, ở đời trước đã tu luyện ra, nhưng mà khi đó kiếm ý lại có khuynh hướng "Tự chủ kiếm", cho dù có kiếm ý, vẫn là có chút bó tay bó chân. Đời này, bởi vì tâm tính hiểu được khác biệt, thế nhưng để cho nàng một lần nữa tìm hiểu ra được kiếm ý càng thêm hào hùng rộng lớn, đại mở đại hợp, thật là quang minh kiếm.

【Chủ nhân thật lợi hại!】Huyền Uyên đột nhiên nói.

Bích Tầm Châu nhìn chằm chằm người đứng ở bờ biển như cũ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đệ biết cái gì?"

Huyền Uyên không hiểu, nhưng nó nhìn ra được lợi hại một kiếm đó vừa rồi, trong kiếm ẩn chứa gì đó, nghiễm nhiên cũng giống như vết kiếm trên tường kiếm ở đỉnh núi Tẩy Thiên phong Tẩy Kiếm Tông.

Uy lực một kiếm đó, cực kì hiếm thấy.

【Dù sao, chủ nhân chính là rất lợi hại.】Cuối cùng Huyền Uyên tổng kết nói.

Bích Tầm Châu ừ một tiếng, trong lòng cũng cao hứng, chủ nhân lợi hại một chút, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể để cho bọn họ về sau đi được xa hơn. Yêu thú trời sinh hướng tới tự do, cũng không thích ký kết khế ước với nhân loại, nếu không phải người nọ và yêu thú có duyên trong chốn u minh, hoặc là có thể hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi, nếu không yêu thú dựa vào cái gì phải hi sinh tự do của mình, mặc cho nhân loại sai phái chứ?

Tuy rằng yêu thú tu luyện không dễ, lại cũng không phải trời sinh thì thấp hơn nhân loại một bậc.

Đang nghĩ tới, đột nhiên cảm giác được khí tức người bên bờ biển bắt đầu tăng vọt.

【Nàng muốn đột phá.】A Chiếu nói, nhảy vài cái đi qua, ngồi xổm ở trên một tảng đá gần Sở Chước, hộ pháp cho nàng.

Bích Tầm Châu giương mắt đờ đẫn, chỉ như vậy mà đột phá? Vừa ngộ ra được kiếm ý, sau đó đứng ngơ ngác ở bờ biển, đã đột phá? Chẳng lẽ nhân loại đột phá là dễ dàng như vậy sao?

Đột nhiên Bích Tầm Châu cảm thấy trước kia hắn nhìn thấy ở xã hội nhân loại đều là giả.

【Chủ nhân rất lợi hại đát!】Huyền Uyên khẳng định nói, cũng vô cùng cao hứng:【Hôm nay thu phục âm cát dị thủy, nhất định là giác ngộ được cái gì, cho nên nàng đã đột phá rồi.】

Đối với Sở Chước đột phá, A Chiếu cũng không ngoài ý muốn.

Kỳ thực Sở Chước đã sớm nên đột phá thăng cấp ở một năm trước. Nhưng nàng vì trèo đỉnh Tẩy Thiên, rèn luyện thân thể, cho nên vẫn luôn áp chế tu vi, không có đột phá. Lần này nàng thu phục âm cát dị thủy, lại đột nhiên lĩnh ngộ ra kiếm ý thuộc về mình, thì thuận lý thành chương đột phá, từ Ngưng Mạch cảnh tầng chín, trực tiếp đột phá đến Vũ Hóa cảnh tầng chín.

Trực tiếp vượt qua một cảnh giới lớn, có thể thấy được lúc trước Sở Chước áp chế được có bao nhiêu kiên quyết.

Hơn nữa, để cho tu vi dừng lại ở Vũ Hóa cảnh tầng chín, vẫn là nàng cố ý áp chế kết quả, nếu không hiện tại nàng có thể một hơi lại đột phá đến Không Minh cảnh.

A Chiếu đối với tình huống thân thể của Sở Chước cực kì rõ ràng, cho nên nó có thể cảm giác được sau khi Sở Chước đột phá đến Vũ Hóa cảnh tầng chín, thì dừng lại.

Hừng đông hôm sau, rốt cuộc Sở Chước mở mắt ra.

Trong mắt nàng lướt qua ngân mang nhàn nhạt, đây là âm cát dị thủy chiết xạ, rồi thu liễm rất nhanh, một đôi mắt đen tuyền sáng ngời, trong suốt khi nhìn người khác, hết sức xinh đẹp.

Sở Chước thở ra một ngụm trọc khí, cảm nhận - trong cơ thể linh lực dư thừa, sau đó quay đầu sang yêu thú ngồi xổm ở trên đá ngầm bên cạnh nói: "A Chiếu, ta lại đột phá."

Nàng cười đến mặt mày cong cong, hoa văn hình giọt nước màu bạc nhàn nhạt ở giữa trán làm nổi bậc lên nàng mắt ngọc mày ngài, uốn lượn rực rỡ.

A Chiếu nhảy đến trên vai nàng, dùng cái đuôi quét quét gương mặt của nàng, xem như phần thưởng.

Sở Chước ôm nó vào trong lòng, không nhìn nó cứng đờ, trực tiếp vò thú.

Thẳng đến sau khi cảm thấy mỹ mãn, mới đặt nó tới trên vai, đứng lên, đi tìm Bích Tầm Châu.

"Tầm Châu, ta đột phá, có thức ăn không?" Nàng sức sống tràn đầy nói.

Bích Tầm Châu đờ đẫn: "... Hiện tại ta liền đi làm."

"Tốt, cảm ơn Tầm Châu." Sở Chước cười tủm tỉm như cũ.

Vì thưởng cho Sở Chước đột phá, Bích Tầm Châu đặc biệt làm một vài món ngon vô cùng phong phú, tiện nghi hai tên ham ăn A Chiếu và Huyền Uyên.

A Chiếu là động vật giống ăn thịt, không thịt không vui, miệng cũng soi mói, kỹ năng nấu nướng của Bích Tầm Châu không ngoài ý muốn chinh phục miệng soi mói của nó. Mà Huyền Uyên là yêu thú ăn tạp, chỉ cần có thể ăn, ăn ngon nó đều ăn, từ lúc Bích Tầm Châu biến hóa một lần nữa, hắn lộ ra kỹ năng nấu nướng toàn phần, Huyền Uyên cũng bắt đầu phát triển theo con đường ham ăn.

Sau khi ăn xong một bữa phong phú, thì bắt đầu thương nghị chuyện rời khỏi.

Nếu bọn họ đã có được âm cát dị thủy từ trên đảo này, có khả năng là do người ta bồi dưỡng, đương nhiên phải chạy trốn nhanh chóng, bằng không chờ chủ nhân trở về giết sao?

Sở Chước ở tìm tìm trong nhẫn không gian, không tìm được thuyền.

Lúc trước, cái thuyền kia của nàng vào lúc âm cát dị thủy gây sóng gió thì tan rã, biến thành một đống phế phẩm, mà đây cũng là một con thuyền duy nhất Sở Chước chuẩn bị. Bởi vì nàng không biết, có một ngày mình sẽ lưu lạc đến trong biển, bằng không đã sớm chuẩn bị một con thuyền càng rắn chắc hơn.

"Chúng ta chỉ có thể tự mình làm một con thuyền." Bích Tầm Châu nói: "Vừa vặn linh mộc trên đảo này rất nhiều, có sẵn tài liệu."

Tạo ra thuyền vốn dùng tài liệu là linh mộc, tuy rằng bọn họ cũng không sẽ làm thuyền, nhưng mà có thể tìm kiếm, nói chung có thể làm được một chiếc đơn giản.

Lập tức một người ba yêu liền ở trên đảo chọn lựa củi gỗ tạo thuyền.

Tài liệu rất dễ chọn, đặc biệt chọn những linh mộc lâu năm, hơn nữa rắn chắc.



Trên đảo linh khí dư thừa, khiến cho linh thực mọc khả quan, linh mộc cũng rất nhiều, lại để cho bọn họ tìm được vài gốc linh mộc tính chất vô cùng cứng rắn.

Sở Chước và Bích Tầm Châu bắt đầu chặt cây tạo thuyền.

A Chiếu và Huyền Uyên cũng không nhàn rỗi, chúng nó đi dày vò linh quả và linh dược, một số thì trồng trong chậu hoa, lại bổ sung vào một khối linh thạch, rồi quăng vào trong một cái nhẫn không gian chuyên môn đặt chậu hoa.

Sở Chước là người tu luyện thuộc tính thủy, thủy sinh mộc, cho nên nàng muốn muốn gieo trồng linh thảo linh thực, trời sinh liền có ưu thế, linh thực được nàng chiếu cố qua, mọc vô cùng phấn khởi.

Tốn thời gian hai ngày, Sở Chước và Bích Tầm Châu làm ra một con thuyền vô cùng đơn sơ.

Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn xấu một chút, nhưng nó rắn chắc dùng bền, chất lượng so với cái thuyền lúc trước của Sở Chước thì tốt hơn.

Đẩy mạnh thuyền vào trong biển, một người ba yêu nhảy lên trên thuyền, Bích Tầm Châu kéo buồm vải, thuyền đón gió biển chậm rãi về phía trước.

Khi thuyền đang xuôi chèo, Sở Chước từ trong nhẫn không gian lấy ra một linh khí tương tự như kim chỉ nam.

Đây là thứ khi người tu luyện ở dã ngoại, không thể phán đoán phương hướng thì dùng để chỉ đường. Đương nhiên, cũng không phải tinh chuẩn tuyệt đối, đặc biệt trong một ít hoàn cảnh đã bị nhân tố nào đó ảnh hưởng, thì không thể chỉ đường chính xác.

Sở Chước ép buộc một lát, phát hiện kim đồng hồ trên mặt chuyển động quay tròn, thì biết nó không đáng tin cậy.

Nàng thu hồi kim chỉ nam, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, chúng ta rút thăm quyết định một phương hướng đi tới đi."

Bích Tầm Châu: "... ..." Tùy tiện như vậy thật sự được chứ?

Có thể là lúc trước khi giác ngộ, Sở Chước hơi có cảm nhận, tâm tính cũng trở nên không giống, tùy ý phóng khoáng hơn rất nhiều, lúc này cũng biết nói giỡn rồi.

Cuối cùng thật đúng là rút thăm quyết định phương hướng đi tới.

Bởi vì A Chiếu và Huyền Uyên đều ấn móng vuốt ủng hộ Sở Chước hiếm khi không biết quyết định thế nào, lấy thiểu số phục tùng đa số, Bích Tầm Châu nam nhân nghiêm túc như vậy, chỉ có thể mặc kệ.

Chiếc thuyền nhỏ bọn Sở Chước tạo ra này quả nhiên chất lượng vững vàng, tuy rằng trên đường gặp được bão táp, vẫn ương ngạnh chịu đựng như cũ, không có tan rã.

"Xem ra lúc trước mua cái thuyền kia là bị lừa, căn bản không đáng giá một trăm hạt linh châu." Sở Chước bất mãn nói.

Bích Tầm Châu xem nàng mang vẻ mặt mỹ nhân thanh thuần không điệu bộ làm ra thần sắc tính toán chi li, nhịn không được có chút hắc tuyến.

Một trăm hạt linh châu thôi, ngay cả một khối linh thạch cũng không bằng, cũng chính là cái loại mặt hàng này.

Sau đó lại nghe nàng nói: "Quên đi, dù sao đúng lúc cũng là gặp tiện nghi mới mua, dùng linh mộc cũng không biết có được mười năm hay không."

Bích Tầm Châu mệt tim, nếu đã biết, còn tham tiện nghi mua nó làm gì?

Thuyền nhỏ ở trên mặt biển theo gió vượt sóng đi tới, khí thế vạn quân.

Huyền Uyên ngự sử nước biển thúc đẩy nó đi tới, giảm đi rất nhiều công phu.

Đương nhiên, xét thấy Huyền Uyên vẫn chỉ là nhóc rùa, không thể để cho nó làm việc suốt ngày, vì thế Sở Chước cùng nó đổi ban cho nhau. Đợi khi Huyền Uyên nghỉ ngơi, Sở Chước lại để âm cát dị thủy ra, để cho nó ở trong nước hóa thành một dòng nước cát, khuấy đảo nước biển, phụ giúp thuyền nhỏ tiếp tục đạp gió rẽ sóng đi tới.

Tốc độ còn rất nhanh, cũng không thua gì thuyền lớn, chỉ là bọt nước văng khắp nơi, rất dễ dàng bắn tung tóe một thân nước.

Phiêu bạt như thế ở trên biển mười ngày, bọn họ vẫn luôn không có gặp được một hòn đảo nào, cũng không có gặp được con thuyền qua lại, giống như đại dương mờ mịt này, biến thành một nơi ngăn cách.

Ngay tại khi Huyền Uyên và A Chiếu nhàm chán đến muốn xuống nước đi tai họa yêu thú trong nước, thì ngày hôm nay, trên mặt biển trôi tới một cỗ thi thể.

Khi Bích Tầm Châu vớt thi thể đó lên, phát hiện còn sống, thì nhìn về phía Sở Chước: "Chủ nhân, muốn cứu hắn không?"

"Cứu!" Sở Chước vung tay lên: "Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy cái chùa, không chừng có thể lượm được một nhân vật lợi hại đâu đấy?"

Bích Tầm Châu giật nhẹ khóe miệng, cho dù lợi hại thì có thể có lợi hại hơn lão đại bọn họ sao? Có lẽ lão đại chính là nhân vật lợi hại nhất Sở Chước nhặt được. Nhưng mà nghĩ đến mình cũng là Sở Chước lượm, lại nhìn người nhặt được từ trong biển, tâm tình của Bích Tầm Châu có chút vi diệu.

Đột nhiên hắn phát hiện, thì ra Sở Chước là một người thích lượm loạn này nọ.

Mặc kệ là người hay là yêu thú, nàng đều lượm.

Bích Tầm Châu tiện tay lật người vừa vớt lên, phát hiện đó là một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan tuấn tú, chỉ là làn da trắng bạch thê thảm, tóc tai màu đen dính ở trên gương mặt, còn có nước biển chưa khô, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Ừm, bộ dạng của nàng ở một tháng được Bích Tầm Châu vớt lên từ trong biển không khác biệt lắm.

Lại kiểm tra thân thể hắn, phát hiện hắn bị gãy vài cọng xương cốt, nội tạng lệch vị trí, tạm thời còn không chết được.

Sở Chước không muốn dùng nước linh tuyền cứu người, liền nhét cho hắn mấy viên đan dược, thuận tiện lật đi lật lại ở trên người hắn, không có tìm được vũ khí hoặc các loại chứng minh thân phận gì đó, không thể xác định thân phận của hắn.

Còn nhẫn không gian của người này, Sở Chước rất quân tử không có lục lọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook