Cùng Trời Với Thú

Chương 46: Luyện đan sư Hoàng cấp tương lai.

Vụ Thỉ Dực

23/03/2018

Cuộc sống phiêu bạt ở trên biển vô cùng nhàm chán, đột nhiên từ trong biển tiện tay vớt lên một người, vì thế lực chú ý của một người ba yêu đều đặt ở trên thân cái người đang hôn mê bất tỉnh.

Người này vốn là bản thân bị trọng thương, lại còn luôn ngâm ở trong nước, cũng không biết ngâm trong bao lâu, liên tục không có được trị liệu, thương thế chuyển biến xấu theo. Sở Chước cho hắn uống đan dược đều chỉ là linh đan cấp thấp—— đây là đan dược nàng có khả năng lấy ra, để cho người này có thể kéo dài một hơi, khi nào có thể tỉnh lại thì cũng không biết.

"Hắn hẳn là một luyện đan sư." Sở Chước nói.

Ba con yêu đều nhìn về phía nàng, như đang hỏi làm sao mà nàng biết.

Sở Chước chỉ vào tay hắn nói: "Các ngươi xem tay hắn, màu sắc chỗ ngón tay và hổ khẩu có chút không giống nhau, đây là dấu vết thường xuyên tiếp xúc linh dược để lại, không phải nước phổ thông có thể tẩy sạch. Hơn nữa đan hương trên người hắn có vẻ nồng, hiển nhiên hàng năm giao tiếp cùng linh đan, hẳn là khi luyện đan dính vào. Thường xuyên ở trong phòng luyện đan, lâu dài, thì dính vào một thân đan hương." (hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Nghe nói như thế, đứa nhỏ Huyền Uyên đơn thuần thật đúng đi tới gần, xem xét tay nam nhân đó, phát hiện quả thật theo như lời Sở Chước nói.

Đối với sức quan sát sâu sắc của Sở Chước, Bích Tầm Châu có chút kinh ngạc, về sau thì buông xuống, nên làm gì thì làm.

Tuy rằng lượm một nam nhân từ trong biển, đặt ở trên thuyền vốn có không gian không lớn thì có chút vướng chân vướng tay, Bích Tầm Châu dịch chuyển đưa hắn tới đuôi thuyền, đúng giờ cứng rắn nhét cho hắn chút linh đan bổ huyết, tiếp theo sẽ không quản hắn nữa.

Thuyền nhỏ ở trên mặt biển phiêu phiêu đãng đãng như cũ, nhìn không thấy đường về, cũng nhìn không thấy đường đi.

Năm ngày sau, nam nhân hôn mê bất tỉnh đó rốt cuộc có động tĩnh.

Lúc ấy Huyền Uyên vừa ngự nước đi tới mấy canh giờ xong, khi đến phiên nó nghỉ ngơi, nó nằm úp sấp ở trên thuyền, thì phát hiện ngón tay nam nhân nơi đuôi thuyền giật giật.

【Chủ nhân, lão đại, Tầm Châu ca, hắn muốn tỉnh.】

Nghe nói như thế, nháy mắt lực chú ý của một người hai yêu đều chuyển dời đến trên thân nam nhân nằm ở chỗ đuôi thuyền.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt nam nhân vẫn luôn hôn mê năm ngày nay lộ ra thần sắc thống khổ, chậm rãi mở to mắt, nháy mắt đã bị mặt trời trên cao đâm vào ánh mắt không mở ra được, lại nhắm mắt lại lần nữa, sau một lúc lâu mới bình thường trở lại.

Chờ hắn mở mắt, nam nhân liền nhìn thấy hai người ngồi ở trên đầu thuyền nhỏ cách đó không xa, hơn nữa là hai mỹ nhân.

Một người thanh thuần nhu nhược, một người lạnh lùng, mỗi người mỗi vẻ.

Ánh mắt hắn sáng lên, nhưng mà lập tức đã bị thống khổ thay thế, đau đến hắn rên rỉ ra tiếng, trừ bỏ có thể nâng cái tay ra, thì không thể động đậy.

"Ngươi không sao chứ?" Nam nhân nghe được thiếu nữ thanh thuần nhu nhược đó mở miệng, giọng nói khe khẽ dịu dàng.

Mà người băng lãnh như sương kia, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, rồi lại dời ánh mắt đi, chỉ chừa một bóng lưng cho người ta, còn có ba ngàn tóc đen được buộc ở sau đầu, mềm mại buông rơi đến trên tuyết y như lụa mỏng, phá lệ chọc người mơ màng.

Nam nhân miễn cưỡng kéo môi dưới, cuối cùng đau đến chịu không nổi, tâm niệm vừa động, từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ đan dược, run tay muốn đổ linh đan từ trong chai ra để nuốt vào, nhưng động tác không lưu loát, cái chai rơi đến trên boong thuyền, phát ra tiếng cộp.

Sở Chước đưa tay đi qua, nhặt cái bình rơi ở trên thuyền lên, đổ linh đan bên trong ra, nháy mắt một mùi đan hương thuần khiết xông vào mũi.

Trong mắt Sở Chước có chút kinh ngạc, linh đan này là một Tủy Nguyên đan cấp sáu, thích hợp trị liệu thương tổn trong ngoài, hơn nữa mùi thơm của đan thanh khiết, đúng là Tủy Nguyên đan cực phẩm.

Mỗi một bậc linh đan đều chia làm bốn phẩm cấp: hạ trung thượng cực, cực phẩm linh đan là vô cùng hiếm có. Hơn nữa trong một trăm lò không nhất định có thể sinh ra thành công một lô cực phẩm đan, càng không cần phải nói linh đan luyện chế trên cấp năm, càng hiếm có thể cho ra cực phẩm linh đan. Chỉ có luyện đan sư có kinh nghiệm cực kì phong phú, sau khi trải qua muôn vàn thử thách, mới có thể ngẫu nhiên may mắn luyện ra được cực phẩm linh đan.

Cực phẩm linh đan ở trên thị trường cũng có giá trị vô giá, cho dù là linh đan cấp thấp, chỉ cần phẩm chất ở cấp cực phẩm, cũng không thiếu thị trường.

Không nghĩ tới người này một khi lấy ra một viên lại là cực phẩm Tủy Nguyên đan, có thể thấy được xuất thân bất phàm.

Ngửi được đan hương, Bích Tầm Châu và hai con yêu thú một lần nữa nhìn qua đây, ánh mắt tỏa sáng.

Lúc này, này ba con yêu lại không còn ghét bỏ Sở Chước lượm loạn này nọ nữa, ngược lại cảm thấy, nếu người này có thể luyện chế ra cực phẩm linh đan, vậy thật đúng là một nhân vật lợi hại, vận khí Sở Chước lượm này nọ quả nhiên đủ tốt.

Sở Chước đút Tủy Nguyên đan cho hắn, linh đan vừa vào miệng là tan ra, vùng lông mày đang nhăn lại của nam nhân đó dần dần thả lỏng, thần sắc cũng không thống khổ như vậy nữa.

"Cảm ơn." Hắn khàn khàn nói.

Sở Chước vẻ mặt ôn nhu thân thiện nói: "Không cần cảm tạ, ngươi khỏe lên chút nào không?"

Nam nhân vẻ mặt cảm kích nhìn nàng, lúc này cũng thấy rõ ràng cô nương có bộ dạng vô cùng mỹ lệ này có thể là ân nhân cứu mạng hắn. Giữa trán có một hoa văn giọt nước màu bạc nhàn nhạt, lại như vẽ rồng điểm mắt, tôn lên dung mạo vốn đã mỹ lệ lại tăng thêm vài phần vẻ đẹp thiên tiên.

Mỹ nhân ai cũng thích nhìn, nhìn đến mỹ nhân, tâm tình cũng tốt rất nhiều.



Nhưng mà rất nhanh, nam nhân liền nhìn thấy trên vai mỹ nhân đột nhiên xuất hiện một con yêu thú, dùng một đôi dị đồng tử lạnh như băng nhìn hắn.

Nam nhân sợ run cả người, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác nguy cơ. Hắn luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, trực giác này giúp cho hắn nhiều lần may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Cho nên nam nhân không có bởi vì con yêu thú thoạt nhìn chỉ là một con yêu thú cấp thấp mà coi nhẹ nó, mà còn cảnh giác lên, chậm rãi chống tay đứng dậy.

Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, nhẹ nhàng mà chải bộ lông trên lưng nó.

A Chiếu vốn là muốn khí thế nghiêm nghị áp chế nam nhân xa lạ đó, nào biết là bị Sở Chước vuốt lông một cái, toàn bộ thú liền nhịn không được mà lười biếng ghé vào trong lòng nàng hưởng thụ. Thẳng cho đến khi hồi tưởng lại nơi này còn có một nhân loại giống đực không rõ thân phận, lập tức quyết định phải mạnh mẽ lên.

Sở Chước nhấn nó vào trong lòng một cái, nhìn nam nhân đó hỏi: "Không biết công tử xưng hô thế nào? Phát sinh chuyện gì, vì sao ngươi có thể rơi xuống biển? Mấy ngày trước khi chúng ta tiện tay vớt ngươi từ trong biển, lúc ấy tình huống của ngươi thật không tốt..."

Nam nhân nghe đến đó, xác định là đám người Sở Chước cứu hắn, lại nhìn nhìn chung quanh, biểu tình nam nhân có chút cổ quái.

Lúc này bọn họ ở trên một con thuyền nhỏ, thuyền này không chỉ có đơn sơ, lại xấu xí, như là tùy tiện chấp vá mà thành, vừa thấy chính là chế tạo thủ công, đang trôi nổi trong biển lớn mờ mịt, làm cho người ta có một loại ảo giác không biết đến khi nào mới có thể thoát ly khỏi đại dương này.

Hai mỹ nhân và một chiếc thuyền xấu này thật đúng là không hòa hợp chút nào, càng không cần phải nói lúc này bọn họ lưu lạc trong biển ở trên trời cao...

Thấy thê thảm thế nào ấy.

Nam nhân chắp tay với Sở Chước, nói: "Ta gọi là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đa tạ ân cứu mạng của cô nương..."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ?

Trong nháy mắt ánh mắt Sở Chước sáng dần lên, ban đầu thái độ vốn có chút không thèm để ý lập tức thay đổi, nhịn không được đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Ánh mắt từ khuôn mặt tuấn tú chuyển qua trên người hắn, lại từ chân di chuyển về trên mặt, không thấy có cái gì đặc biệt.

Ngược lại Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, không biết thế nào mà nàng đột nhiên nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ trên người hắn có cái gì không đúng? Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Không biết cô nương xưng hô như thế nào?"

"Ta gọi là Sở Chước, hắn là Bích Tầm Châu." Sở Chước chỉ vào Bích Tầm Châu chỗ đầu thuyền đưa lưng về phía bọn họ.

Bích Tầm Châu vô cùng cao lãnh chỉ cho một cái bóng lưng, vẫn chưa quan tâm bọn họ.

Tiếp theo, Sở Chước phát huy năng lực xã giao của nàng, rốt cuộc từ chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà biết được tin tức đại lục xa lạ này.

Phiến đại lục này tên là Thiên Thượng Hải đại lục, nghĩa giống như tên, đây là đại lục mệnh danh Thiên Thượng Hải, mà Thiên Thượng Hải cũng chính là vùng biển lúc này bọn họ đang ở. Còn vì sao biển lớn này kêu là "Thiên Thượng Hải", cũng là có nguyên nhân, bởi vì nó treo ngược ở trên trời, bản thân của người ở trong đó căn bản không thể phát hiện cái huyền bí này, chỉ có người ở dưới tận cùng mới có thể thấy rõ ràng.

Đây là cảnh quan cực kỳ kỳ lạ của Thiên Thượng Hải đại lục, người không có tự mình đi tới Thiên Thượng Hải đại lục căn bản sẽ không phát giác.

Kỳ thực khi Sở Chước nghe đến tên Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì mơ hồ đoán ra phiến đại lục này hẳn là Thiên Thượng Hải đại lục. (Thiên Thượng Hải: biển trên trời)

Ở đời trước của Sở Chước, rất nhiều người cũng chưa từng tới Thiên Thượng Hải đại lục, nhưng Thiên Thượng Hải đại lục lại phổ biến rộng rãi nhiều người biết ở Linh thế giới đến Đại Hoang giới, nguyên nhân trong đó là do Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là một luyện đan sư cực có đan duyên, cũng là luyện đan sư Hoàng cấp có hy vọng có thể luyện chế ra Thần Hoàng đan ở trong ngàn năm nay, nhận được nhân sĩ khắp nơi chú ý. Nghe nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà luyện linh đan, đều là cực phẩm, vô cực không thiên kỳ, chính là nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ. (vô cực không thiên kỳ: có thể hiểu là cảnh giới tối cao đến không có cảnh giới)

Nhưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ mà Sở Chước biết đến, là một luyện đan sư cả ngày khoác áo choàng màu đen, tính khí cổ quái. Tuy rằng hắn cực có bản lĩnh, nhưng làm việc tàn nhẫn, thanh danh bên ngoài cũng không tốt, một lời không hợp liền mở sát giới, đều từng đại khai sát giới ở Linh thế giới và Đại Hoang giới, sáng lập uy danh hiển hách, làm cho người ta đối với hắn vừa yêu vừa hận.

Yêu thích kỹ thuật luyện đan của hắn, cũng hận tính khí cổ quái của hắn.

Thậm chí Mặc Sĩ Thiên Kỳ từng lấy cực phẩm linh đan để treo giải thưởng, treo giải thưởng vài tên cường giả Hóa Thần cảnh, hành động này từng một lần châm lửa giận toàn bộ thế lực Đại Hoang, thiếu chút nữa muốn liên hợp lại chém giết hắn.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn chạy thoát, không có ai biết hắn trốn đi nơi nào.

Rất nhiều người hận Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bởi vì báo thù hắn, đều đào ra cuộc đời hắn, vì thế mọi người mới biết được, thì ra hắn là đến từ một đại lục tên là Thiên Thượng Hải của Linh thế giới. Đáng tiếc khi đó, Thiên Thượng Hải đã biến thành một khối đại lục yên lặng mất đi linh lực, cư trú trên đại đều chính là người bình thường, người tu luyện đã sớm rời khỏi chỗ đại lục này.

Hơn nữa khi đó Thiên Thượng Hải đại lục cũng không có biển trên trời cao, chỉ là một đại lục hết sức bình thường.

Cho nên này người tu luyện nghĩ muốn trả thù, cũng không có khả năng lấy người bình thường ở đó khai đao, cuối cùng chỉ có thể vô công mà về.

Lúc này lại nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, một đôi ánh mắt trong veo thấu triệt, không nhiều từng trải lắm, rõ ràng chính là một trạch luyện đan sư, cuối cùng làm sao lại biến thành một luyện đan sư giết người biến thái đây?

Sở Chước gần như hoài nghi người này cũng không phải là Mặc Sĩ Thiên Kỳ nàng nghe nói đời trước.

Đương nhiên, nếu người này thật là Mặc Sĩ Thiên Kỳ nàng biết kia, Sở Chước cảm thấy, chuyện xưa trên người của người này khẳng định không ít, thậm chí có khả năng có liên quan với biến hóa của Thiên Thượng Hải đại lục.



Lúc này thân ở Thiên Thượng Hải đại lục, Sở Chước cảm giác được linh khí trên đại lục cũng không thấp, tốt xấu gì cũng là một khối đại lục trong Linh thế giới, linh khí nồng đậm hơn Tấn Thiên đại lục trên dưới không chỉ một trăm lần, đại lục như vậy làm sao có thể sẽ ở trong trăm năm biến thành một cái đại lục yên lặng?

Tâm tư Sở Chước thay đổi thật nhanh, trên mặt không hiện một chút nào, tiếp tục cười khanh khách nói lời khách sáo với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là luyện đan sư đơn thuần, rất nhanh mọi thứ trên người hắn đã bị Sở Chước đào được không kém lắm, ngược lại là chuyện của đoàn người Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừ bỏ biết tên của bọn họ ra, thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là đệ tử Đan Hà Tông trên Thiên Thượng Hải đại lục, lần này hắn hộ tống một vị sư huynh trong sư môn rời bến tới tìm linh dược. Không nghĩ tới trên đường gặp phải hải tặc, mà hắn bất hạnh bị sư huynh đó dùng sức đánh một chưởng rơi vào trong biển, đánh đến nửa chết nửa sống, lại rơi xuống trong biển, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Nếu không có mấy người Sở Chước tiện tay vớt hắn lên, chỉ sợ cuối cùng hắn thật sự biến thành một cái xác chết trôi, sau đó bị yêu thú trong biển coi như thi thể mà ăn luôn.

Sở Chước nghe đến đó, ánh mắt nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ phá lệ đồng tình.

Tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Mặc Sĩ Thiên Kỳ kể lại, có thể phát hiện mấu chốt trong đó.

Đứa nhỏ này thật xui xẻo, rõ ràng là một luyện đan sư cực có thiên phú, lại bị đồng môn sư huynh ghen tị, âm thầm bày ra trận sự cố này, để trừ bỏ hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là một luyện đan sư cực có thiên phú, ở trong Đan Hà Tông được các trưởng bối sư môn ký thác kỳ vọng cao, một lòng vùi đầu luyện đan, giống như một trạch nam (người chỉ ở trong nhà), trên đạo lý đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút ngây thơ. Khi một vị sư huynh trong sư môn nói Thiên Thượng Hải được phát hiện có vài cái linh đảo xuất hiện linh dược cao cấp, hắn không nói hai lời, trực tiếp đi theo sư huynh đi ra biển.

Người đơn thuần như vậy, thật sự là Mặc Sĩ Thiên Kỳ "Vô cực không thiên kỳ" đời trước kia sao?

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói xong chuyện của mình, cũng có chút u buồn: "Ta cảm thấy lúc ấy sư huynh có thể là muốn giết ta, hắn đánh chưởng đó cũng thật đau..."

Sở Chước: "... ..." Sư huynh của ngươi là thật sự muốn giết ngươi đó, đứa nhỏ ngốc!

Rốt cuộc Bích Tầm Châu nhịn không được lạnh lùng nói: "Có mắt đều đã nhìn ra."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy Bích Tầm Châu quay đầu nhìn qua đây, tuy rằng lời nói lạnh nhạt, nhưng gương mặt mỹ nhân thanh lãnh vì hắn mà thêm như sương tuyết, không lộ ra vẻ quá mức chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ vỡ.

Hắn đỏ mặt nói: "Bích cô nương, bình thường sư huynh hắn vẫn rất là chăm sóc ta..."

Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe được bùm một tiếng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã bị Bích Tầm Châu đánh bay xuống biển.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ xuất hiện từ trong biển, chật vật bò lên thuyền, buồn bực hỏi: "Vì sao phải đánh ta rớt xuống biển?" Hắn không đắc tội vị cô nương đó đi?

Bích Tầm Châu lại muốn đánh hắn.

Sở Chước nghẹn cười, giải thích nói: "Hắn không phải Bích cô nương, hắn là một nam nhân." Ừm, nam yêu mới đúng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khiếp sợ nhìn Bích Tầm Châu, rõ ràng khuôn mặt đó xinh đẹp tinh tế như vậy, bóng dáng có khí chất như vậy, thế nhưng không phải nữ nhân, mà hiện ra là một nam nhân...

Thẳng nam Mặc Sĩ Thiên Kỳ yên lặng xoay người, sau khi phát hiện không phải là cô nương xinh đẹp, làm cho hắn nhận được đả kích.

Sở Chước lại muốn cười.

Đời trước rất nhiều người gặp qua Bích Tầm Châu sẽ lầm tưởng cho rằng hắn chính là cô nương, cho dù hắn mặc nam trang, cũng không cản trở những người đó cho rằng hắn là một cô nương nữ phẫn nam trang, chỉ là phẫn được có vẻ giống nam nhân thôi. Thậm chí vì thế rất nhiều nữ nhân đố kỵ hắn, hận không thể xé gương mặt yêu tinh đó của hắn.

Có Bích Tầm Châu ở phía trước kéo thù hận, gương mặt bạch liên hoa nhược thụ của Sở Chước ngược lại không dẫn người chú ý như vậy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thất hồn lạc phách trong chốc lát, rồi lập tức quăng chuyện này đến sau đầu, hỏi Sở Chước: "Sở cô nương, các ngươi đây là muốn đi đâu? Làm sao có thể đi tới Thiên Thượng Hải?"

Sở Chước cười tủm tỉm nói: "Chúng ta cũng là đi tới Thiên Thượng Hải tìm bảo vật, nào biết đâu gặp phải sóng gió, thuyền bị tan vỡ. May mắn đi ngang qua một cái linh đảo, đốn củi tạo thuyền ngay ở linh trên đảo, mới có thể rời khỏi. Chúng ta phiêu bạt ở trên biển đã nửa tháng, cũng chưa nhìn thấy thuyền nào, chỉ thấy được một mình ngươi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong thì cười nói: "Sở cô nương có phải ngươi đi lầm đường hay không? Phiến hải vực này rất nguy hiểm, trong chỗ sâu có một điểm không gian bạc nhược, nghe nói thường xuyên sẽ có vết nứt không gian, lực không gian sẽ lật chuyển quấy đảo nước biển, thuyền phổ thông căn bản không thể tới gần, nếu như bị cuốn vào vết nứt không gian sẽ không tốt lắm."

Sở Chước vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy, chúng ta đây thật đúng là may mắn. Đúng rồi, không biết Mặc Sĩ công tử có biết làm cách nào rời khỏi vùng biển này không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút đắc ý nói: "Ta biết, lúc ta tới có mang theo bản đồ Thiên Thượng Hải."

Vì thế Sở Chước nhặt được một "luyện đan sư Hoàng cấp tương lai" đồng thời, cũng thu hoạch một tấm bản đồ.

Sở Chước và Bích Tầm Châu cùng nhau nghiên cứu bản đồ, rốt cuộc tìm được phương hướng đi chính xác.

Nhưng mà chỉ là có được phương hướng đi còn không đủ, chỉ trông vào thuyền nhỏ này, bọn họ không thể rời khỏi Thiên Thượng Hải. Đây cũng là tính đặc thù của Thiên Thượng Hải, chỉ có ngồi thuyền do Thiên Thượng Hải đại lục đặc biệt chế tạo ra, mới có thể rời khỏi Thiên Thượng Hải, nếu không bản thân người ở trên biển vĩnh viễn cũng không có cách bình thường nào đến đại lục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Trời Với Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook