Chương 222: Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi
Huyền Cầm
23/07/2020
Bạch Nguyệt ra ngoài cùng Cố Lăng Kiệt, lúc trả phòng, lại thấy ánh mắt kì lạ của nhân viên lễ tân.
Bạch Nguyệt đỏ mặt, ra ngoài trước.
Giấy thấm trong phòng vứt lung tung, cô còn chưa thu dọn, có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị người phát hiện.
Rõ ràng họ là vợ chồng, rất bình thường, không phải sao?
Cố Lăng Kiệt trả phòng, nói một câu: “Chúng tôi là vợ chồng.”
Nhân viên lễ tân: “…”
Anh ra ngoài, mở cửa ghế phụ trước.
Bạch Nguyệt ngồi lên xe.
Cố Lăng Kiệt vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái.
Bạch Nguyệt đã tự thắt dây an toàn cho mình.
Cố Lăng Kiệt lái xe.
“Có thể nói chi tiết chuyện của Chu Hân Ly không? Em muốn biết nên trị liệu như nào hợp lý hơn.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nói.
“Hân Ly là cô nhi, nhập ngũ từ rất sớm, cô ấy rất chăm chỉ, biểu hiện cũng nổi trội, bọn anh hợp tác vài nhiệm vụ, đều thành công.
Lần cuối cùng, bọn anh cứu viện một nhân vật chính trị quan trọng, giữa quá trình xuất hiện gian tế, 8 người đi cùng đều chết rồi.
Anh, Chu Hân Ly và nhân vật chính trị quan trọng đó bị nhốt trong biển lửa.
Cô ấy giúp anh và người kia rời đi trước.
Anh cứu người kia ra xong liền quay lại, biển lửa chỉ còn là một đống tàn tích, trong đóng tro tàn anh phát hiện một cái xác, trên ngón tay của cái xác ấy còn đeo chiếc nhẫn anh tặng cô ấy.
Thì ra cô ấy không chết, mà bị kẻ địch bắt đi, nhận đối xử không dành cho con người trong 5 năm, lúc được cứu ra tinh thần đã sụp đổ, những năm gần đây luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm tiến thành trị liệu.” Cố Lăng Kiệt đơn giản nói.
Chuyện như vậy Bạch Nguyệt đã từng nghe rồi.
Cô muốn biết không phải là cái này.
“Cô ấy đã bị nhốt để trị liệu trong 3 năm, vì sao bây giờ mới xuất hiện tìm anh?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Ý thức của cô ấy mới hồi phục cách đây không lâu, phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn, cô ấy tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn ra.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt trầm mặc.
Cô biết một người khác cũng làm nhiệm vụ cùng bọn họ, Hạ Hà.
Chính chính là gian tế mà Cố Lăng Kiệt nhận định kia.
Năm đó Cố Lăng Kiệt cho rằng Hạ Hà là gian tế, bởi vì lần nhiệm vụ đó chỉ có anh và Hạ Hà còn sống.
Năm đó cô cũng cảm thấy Hạ Hà chính là gian tế.
Bây giờ, còn có người thứ 3 sống sót, liệu người thứ 3 kia có phải là gian tế không?
Điều này cô nghi ngờ nhưng không nói ra.
Thứ nhất, sẽ khiến người khác cảm thấy cô đố kị với Chu Hân Lý. Thứ hai, cô không có bằng chứng, không ai sẽ tin cô.
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại xác định Chu Hân Ly được đưa tới bệnh viện quân khu, liền đưa Bạch Nguyệt tới đó.
Trong phòng bệnh, Chu Hân Ly đã ngủ rồi, cổ tay bó băng gạc, trên tay còn truyền nước.
Tống Tâm Vân và hai người y tá cùng chăm sóc cô ấy.
Tống Tâm Vân thấy Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt cùng nhau tới, sắc mặt liền khó coi, chất vấn Cố Lăng Kiệt: “Hân Ly vì con không về mà tự sát, con mang Bạch Nguyệt tới, không sợ cảm xúc của nó lại sụp đổ sao?”
“Con và Bạch Nguyệt đã là vợ chồng rồi. Bạch Nguyệt là bác sĩ tâm lý, có thể giúp trị liệu cho Hân Ly.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Con cảm thấy Hân Ly nguyện ý nhìn thấy Bạch Nguyệt? Mẹ không tin cô ta có thể trị liệu tử tế cho Hân Ly, một mình con là được rồi.” Tống Tâm Vân quyết tuyệt nói.
Cố Lăng Kiệt trầm mặt lại, trực tiếp nói: “Mẹ hy vọng nhìn thấy con cái gì cũng không làm, cứ mãi chăm sóc Chu Hân Ly cả đời sao?”
Tống Tâm Vân ngừng một chút, dời mắt nhìn Bạch Nguyệt, tạo áp lực nói: “Giờ cảm xúc của Hân Ly rất không ổn định, mong cô Bạch rời đi trước.”
Cái từ ‘cô Bạch’ này, nói rõ bà không nhận Bạch Nguyệt là con dâu.
Bạch Nguyệt cũng không muốn tự mình sán tới, gọi bà ta là mẹ.
“Bà cảm thấy vì sao cảm xúc của cô ấy không ổn định?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Rõ ràng cô biết còn cố hỏi, trong lòng nó chỉ có Lăng Kiệt, giờ cô và Lăng Kiệt ở bên nhau, là muốn đả kích nó, có phải nó chết rồi, cô mới vui hay không?” Tống Tâm Vân không vui nói.
“Vì thế, ý của phu nhân là, để Cố Lăng Kiệt và Chu Hân Ly ở bên nhau, còn tôi rút lui?” Bạch Nguyệt đoán.
Mày Tống Tâm Vân nhíu lại, phòng bị, không nói gì.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, mang vài phần khiêu khích.
“Trẻ con muốn ăn kẹo, nên khóc nháo, người lớn liền cho kẹo, vậy thì, mỗi lần trẻ con muốn ăn kẹo thì chỉ cần khóc nháo là được rồi. Thế nhưng, lâu dần, trẻ con sẽ vì ăn kẹo mà bị sâu hết răng.
Có thứ nên làm, có thứ không nên, chuyện gì là sai, người lớn nên biết, khóc nháo, tự sát, không giải quyết được bất kì vấn đề nào, ngược lại, sẽ khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng bạo phát thành một cục diện không thể thu dọn nổi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Đây không phải là lời một phía của cô sao? Cô hại Lăng Kiệt trở nên vào bất nhân bất nghĩa, lẽ nào Lăng Kiệt phải trơ mắt nhìn Hân Ly chết, để rồi cả đời sống trong áy náy có lỗi sao?
Bạch Nguyệt nếu cô yêu lăng Kiệt, thì nên buông tay, không nên làm khó nó.” Tống Tâm Vân tức giận nói.
“Giờ người khiến con khó xử không phải cô ấy mà là các người.” Cố Lăng Kiệt chen lời, nắm chặt lấy tay Bạch Nguyệt.
Tống Tâm Vân kinh ngạc nhìn Cố Lăng Nguyệt: “Lần này không phải mẹ cứu nó, nó đã chết rồi, lẽ nào con đã quên nó đã bỏ ra những gì? Mẹ đã dạy con thế nào, tuyệt đối không được vong ân phụ nghĩa.”
“Xin lỗi, trong mắt con không có Chu Hân Ly, so với vong ân phụ nghĩa, con càng không muốn phụ bạc Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt lạnh nhạt nói, mặt không biểu cảm, mang theo ý xa cách và hà khắc.
Lòng Bạch Nguyệt kích động cực kì, nước mắt lưng tròng.
Cô cũng nắm chặt lấy tay Cố Lăng Kiệt: “Chúng tôi đang dùng cách đúng đắn hơn để giúp đỡ Chu Hân Ly.”
“Đó chỉ là cách đúng đắn mà cô thấy, tôi thấy, để Lăng Kiệt trở về bên cạnh Chu Hân Ly, chăm sóc Chu Hân Ly mới là cách đúng đắn.”
“Vậy xin lỗi, tôi và Lăng Kiệt đã kết hôn rồi, không thể ly hôn, hôn nhân với quân nhân là vậy, bà nên rõ hơn tôi.” Bạch Nguyệt kiên định nói.
“Cũng không phải là không thể ly hôn, nếu cô đồng ý, tôi sẽ có cách.”
“Con không ly hôn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân chặn cửa phòng bệnh: “Hân Ly đã rất đáng thương rồi, con không nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của nó lúc không tìm thấy con, giờ cảm xúc của nó không dễ dàng gì mới ổn định lại, con có thể tuyệt tình với nó, nhưng đừng tổn thương nó.”
“Chúng tôi không tổn thương cô ấy, mà là trị liệu.” Bạch Nguyệt nói thay Cố Lăng Kiệt.
“Quá trình trị liệu, chính là tổn thương, giờ các người về đi, chờ nó tỉnh lại rồi tính tiếp.” Tống Tâm Vân lạnh giọng nói.
Cố Lăng Kiệt rũ mắt, nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Chúng ta về trước đã.”
Tay Tống Tâm Vân nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, mang cô rời đi.
Trở về trong xe.
“Em không cần để ý thái độ của mẹ anh, 3 năm nay, anh và bọn họ đã cãi lộn nhiều rồi.” Cố Lăng Kiệt an ủi Bạch Nguyệt.
“Không sao, em biết cách nghĩ của bà ấy, vì em từng thấy một mặt đen tối của bà, thế nên, bà không chỉ ghét em, mà còn kiêng kỵ em, càng không hiểu, vì sau 3 năm trước có thể dễ dàng dồn ép em, mà giờ lại không thể.
Mẹ anh không xấu, bà chỉ là quá yêu anh, và tiền đồ của anh.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Cho dù thế nào, con đường sau này, chúng ta đi cùng nhau.”
Bạch Nguyệt đỏ mặt, ra ngoài trước.
Giấy thấm trong phòng vứt lung tung, cô còn chưa thu dọn, có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị người phát hiện.
Rõ ràng họ là vợ chồng, rất bình thường, không phải sao?
Cố Lăng Kiệt trả phòng, nói một câu: “Chúng tôi là vợ chồng.”
Nhân viên lễ tân: “…”
Anh ra ngoài, mở cửa ghế phụ trước.
Bạch Nguyệt ngồi lên xe.
Cố Lăng Kiệt vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái.
Bạch Nguyệt đã tự thắt dây an toàn cho mình.
Cố Lăng Kiệt lái xe.
“Có thể nói chi tiết chuyện của Chu Hân Ly không? Em muốn biết nên trị liệu như nào hợp lý hơn.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nói.
“Hân Ly là cô nhi, nhập ngũ từ rất sớm, cô ấy rất chăm chỉ, biểu hiện cũng nổi trội, bọn anh hợp tác vài nhiệm vụ, đều thành công.
Lần cuối cùng, bọn anh cứu viện một nhân vật chính trị quan trọng, giữa quá trình xuất hiện gian tế, 8 người đi cùng đều chết rồi.
Anh, Chu Hân Ly và nhân vật chính trị quan trọng đó bị nhốt trong biển lửa.
Cô ấy giúp anh và người kia rời đi trước.
Anh cứu người kia ra xong liền quay lại, biển lửa chỉ còn là một đống tàn tích, trong đóng tro tàn anh phát hiện một cái xác, trên ngón tay của cái xác ấy còn đeo chiếc nhẫn anh tặng cô ấy.
Thì ra cô ấy không chết, mà bị kẻ địch bắt đi, nhận đối xử không dành cho con người trong 5 năm, lúc được cứu ra tinh thần đã sụp đổ, những năm gần đây luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm tiến thành trị liệu.” Cố Lăng Kiệt đơn giản nói.
Chuyện như vậy Bạch Nguyệt đã từng nghe rồi.
Cô muốn biết không phải là cái này.
“Cô ấy đã bị nhốt để trị liệu trong 3 năm, vì sao bây giờ mới xuất hiện tìm anh?” Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Ý thức của cô ấy mới hồi phục cách đây không lâu, phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn, cô ấy tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn ra.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt trầm mặc.
Cô biết một người khác cũng làm nhiệm vụ cùng bọn họ, Hạ Hà.
Chính chính là gian tế mà Cố Lăng Kiệt nhận định kia.
Năm đó Cố Lăng Kiệt cho rằng Hạ Hà là gian tế, bởi vì lần nhiệm vụ đó chỉ có anh và Hạ Hà còn sống.
Năm đó cô cũng cảm thấy Hạ Hà chính là gian tế.
Bây giờ, còn có người thứ 3 sống sót, liệu người thứ 3 kia có phải là gian tế không?
Điều này cô nghi ngờ nhưng không nói ra.
Thứ nhất, sẽ khiến người khác cảm thấy cô đố kị với Chu Hân Lý. Thứ hai, cô không có bằng chứng, không ai sẽ tin cô.
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại xác định Chu Hân Ly được đưa tới bệnh viện quân khu, liền đưa Bạch Nguyệt tới đó.
Trong phòng bệnh, Chu Hân Ly đã ngủ rồi, cổ tay bó băng gạc, trên tay còn truyền nước.
Tống Tâm Vân và hai người y tá cùng chăm sóc cô ấy.
Tống Tâm Vân thấy Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt cùng nhau tới, sắc mặt liền khó coi, chất vấn Cố Lăng Kiệt: “Hân Ly vì con không về mà tự sát, con mang Bạch Nguyệt tới, không sợ cảm xúc của nó lại sụp đổ sao?”
“Con và Bạch Nguyệt đã là vợ chồng rồi. Bạch Nguyệt là bác sĩ tâm lý, có thể giúp trị liệu cho Hân Ly.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Con cảm thấy Hân Ly nguyện ý nhìn thấy Bạch Nguyệt? Mẹ không tin cô ta có thể trị liệu tử tế cho Hân Ly, một mình con là được rồi.” Tống Tâm Vân quyết tuyệt nói.
Cố Lăng Kiệt trầm mặt lại, trực tiếp nói: “Mẹ hy vọng nhìn thấy con cái gì cũng không làm, cứ mãi chăm sóc Chu Hân Ly cả đời sao?”
Tống Tâm Vân ngừng một chút, dời mắt nhìn Bạch Nguyệt, tạo áp lực nói: “Giờ cảm xúc của Hân Ly rất không ổn định, mong cô Bạch rời đi trước.”
Cái từ ‘cô Bạch’ này, nói rõ bà không nhận Bạch Nguyệt là con dâu.
Bạch Nguyệt cũng không muốn tự mình sán tới, gọi bà ta là mẹ.
“Bà cảm thấy vì sao cảm xúc của cô ấy không ổn định?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Rõ ràng cô biết còn cố hỏi, trong lòng nó chỉ có Lăng Kiệt, giờ cô và Lăng Kiệt ở bên nhau, là muốn đả kích nó, có phải nó chết rồi, cô mới vui hay không?” Tống Tâm Vân không vui nói.
“Vì thế, ý của phu nhân là, để Cố Lăng Kiệt và Chu Hân Ly ở bên nhau, còn tôi rút lui?” Bạch Nguyệt đoán.
Mày Tống Tâm Vân nhíu lại, phòng bị, không nói gì.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, mang vài phần khiêu khích.
“Trẻ con muốn ăn kẹo, nên khóc nháo, người lớn liền cho kẹo, vậy thì, mỗi lần trẻ con muốn ăn kẹo thì chỉ cần khóc nháo là được rồi. Thế nhưng, lâu dần, trẻ con sẽ vì ăn kẹo mà bị sâu hết răng.
Có thứ nên làm, có thứ không nên, chuyện gì là sai, người lớn nên biết, khóc nháo, tự sát, không giải quyết được bất kì vấn đề nào, ngược lại, sẽ khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng bạo phát thành một cục diện không thể thu dọn nổi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Đây không phải là lời một phía của cô sao? Cô hại Lăng Kiệt trở nên vào bất nhân bất nghĩa, lẽ nào Lăng Kiệt phải trơ mắt nhìn Hân Ly chết, để rồi cả đời sống trong áy náy có lỗi sao?
Bạch Nguyệt nếu cô yêu lăng Kiệt, thì nên buông tay, không nên làm khó nó.” Tống Tâm Vân tức giận nói.
“Giờ người khiến con khó xử không phải cô ấy mà là các người.” Cố Lăng Kiệt chen lời, nắm chặt lấy tay Bạch Nguyệt.
Tống Tâm Vân kinh ngạc nhìn Cố Lăng Nguyệt: “Lần này không phải mẹ cứu nó, nó đã chết rồi, lẽ nào con đã quên nó đã bỏ ra những gì? Mẹ đã dạy con thế nào, tuyệt đối không được vong ân phụ nghĩa.”
“Xin lỗi, trong mắt con không có Chu Hân Ly, so với vong ân phụ nghĩa, con càng không muốn phụ bạc Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt lạnh nhạt nói, mặt không biểu cảm, mang theo ý xa cách và hà khắc.
Lòng Bạch Nguyệt kích động cực kì, nước mắt lưng tròng.
Cô cũng nắm chặt lấy tay Cố Lăng Kiệt: “Chúng tôi đang dùng cách đúng đắn hơn để giúp đỡ Chu Hân Ly.”
“Đó chỉ là cách đúng đắn mà cô thấy, tôi thấy, để Lăng Kiệt trở về bên cạnh Chu Hân Ly, chăm sóc Chu Hân Ly mới là cách đúng đắn.”
“Vậy xin lỗi, tôi và Lăng Kiệt đã kết hôn rồi, không thể ly hôn, hôn nhân với quân nhân là vậy, bà nên rõ hơn tôi.” Bạch Nguyệt kiên định nói.
“Cũng không phải là không thể ly hôn, nếu cô đồng ý, tôi sẽ có cách.”
“Con không ly hôn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân chặn cửa phòng bệnh: “Hân Ly đã rất đáng thương rồi, con không nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của nó lúc không tìm thấy con, giờ cảm xúc của nó không dễ dàng gì mới ổn định lại, con có thể tuyệt tình với nó, nhưng đừng tổn thương nó.”
“Chúng tôi không tổn thương cô ấy, mà là trị liệu.” Bạch Nguyệt nói thay Cố Lăng Kiệt.
“Quá trình trị liệu, chính là tổn thương, giờ các người về đi, chờ nó tỉnh lại rồi tính tiếp.” Tống Tâm Vân lạnh giọng nói.
Cố Lăng Kiệt rũ mắt, nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Chúng ta về trước đã.”
Tay Tống Tâm Vân nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, mang cô rời đi.
Trở về trong xe.
“Em không cần để ý thái độ của mẹ anh, 3 năm nay, anh và bọn họ đã cãi lộn nhiều rồi.” Cố Lăng Kiệt an ủi Bạch Nguyệt.
“Không sao, em biết cách nghĩ của bà ấy, vì em từng thấy một mặt đen tối của bà, thế nên, bà không chỉ ghét em, mà còn kiêng kỵ em, càng không hiểu, vì sau 3 năm trước có thể dễ dàng dồn ép em, mà giờ lại không thể.
Mẹ anh không xấu, bà chỉ là quá yêu anh, và tiền đồ của anh.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Cho dù thế nào, con đường sau này, chúng ta đi cùng nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.