Chương 221: Đã là vợ chồng, phải đồng tâm hiệp lực
Huyền Cầm
23/07/2020
Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày, ôm lấy eo Bạch Nguyệt, kéo sát đến bên người: “Phụ huynh học sinh không được sao?”
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, có được không?
Cho dù anh muốn cô, cũng là lẽ đương nhiên.
Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Làm gì có phụ huynh học sinh trẻ như này?”
“Anh trai chị dâu của học sinh, cái này được đúng không?”
“Địa chỉ trên chứng minh thư của em cách đây không xa, đi không tới một tiếng, không ở nhà, lại chạy tới đây, cô ta nghĩ sai lệch cũng là bình thường.”
Cố Lăng Kiệt xoay người, ép Bạch Nguyệt dựa vào tường: “Vậy thì phải làm chút gì đó thôi.”
“Cái kia, vết thương của em vẫn chưa lành.” Bạch Nguyệt uyển chuyển từ chối.
“Anh biết làm sao để không ảnh hưởng tới vết thương của em.” Cố Lăng Kiệt đè thấy giọng, khàn khàn nói.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ hồng, lan tới cả mang tai.
Cố Lăng Kiệt không cho cô suy nghĩ, ôm cô lên, vào phòng, trực tiếp đi về phía nhà tắm.
“Vết thương đã khép vảy, em có thể tự tắm.” Bạch Nguyệt không tự nhiên.
“Cũng không phải chưa từng thấy, anh tắm giúp em.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, đặt Bạch Nguyệt xuống: “Có thể tắm bồn không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trước khi bong vảy vết thương, tốt nhất là không nên ngâm nước, chỉ dùng vòi hoa sen dội qua nước một chút.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, cởi cúc áo của cô.
Phần lớn đã lành rồi, trừ vết thương sâu nhất ở ngực.
Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào vết thương, đau lòng nói: “Sao lại bị thương ở đây vậy?”
“Biết anh đi tìm Chu Hân Ly, em liền phát điên, đập đồ, đập tất cả những thứ có thể đập trong phòng anh, đi đường thì làm mình tự ngã, đúng lúc ngã vào một mảnh sứ.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười: “Có phải tự tạo nghiệp không thể sống hay không?”
Thế nhưng, cô nhớ tới lúc đó, vẫn cảm thấy đau.
Khi xử lý chuyện tình cảm, cô có hai mối tình thất bại, vì thế càng mẫn cảm và thiếu tự tin.
Cô biết vấn đề của bản thân.
“Cũng là do anh, lúc biết Hân Ly còn sống anh rất ngạc nhiên, phát hiện cô ấy rất khác với lúc trước, cô ấy bị lửa đốt cháy nửa người, lại bị kẻ địch giam cầm vài năm, sau khi được cứu ra, luôn điên điên khùng khùng.
Thứ nhất, anh sợ em tức giận, nên không nói với em.
Thứ hai, thần kinh cô ấy không quá ổn định, anh luôn chờ cô ấy ngủ rồi mới rời đi.
Anh không biết em tự tổn thương chính mình, xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt chân thành xin lỗi cô.
Mắt Bạch Nguyệt có chút ửng đỏ.
“Đối với em mà nói, cô ấy sống còn tốt hơn đã chết, em cảm thấy may mắn.” Bạch Nguyệt ý tứ sâu xa nói.
“Hử?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
Cô chỉ mỉm cười, chủ động ôm lấy gáy Cố Lăng Kiệt, hôn lên.
Môi cô hơi lạnh, lại mềm mại lạ thường, hiếm khi chủ động.
Anh ôm lấy eo cô, kéo sát vào mình, hôn sâu hơn, hơi thở dần dần không ổn định.
Hau trái tim kề sát bên nhau.
Nơi nào đó đã ngóc đầu dậy, dán sát vào bụng cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, làn mi khẽ rung, cho tới khi hở hồng hộc, Cố Lăng Kiệt mới buông cô ra.
Hai người bọn họ tắm xong, anh ôm cô lên giường.
Bạch Nguyệt cho rằng anh sẽ trực tiếp nhào tới, anh là một người bá đạo, kiên cường, duy ngã độc tôn.
Nhưng không, anh đặt tay lên đầu gối cô.
Bạch Nguyệt xấu hổ, xoay mặt đi, vì căng thẳng, tay nắm chặt thành quyền.
Anh hôn lên vết thương của cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt dịu dàng cười, tay vuốt ve gương mặt cô: “Mặc dù anh đã quên đi, quá khứ làm sao lại yêu em, có thể anh cực kì bá đạo và chuyên quyền, thế nhưng, lời em nói, anh đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ, thứ em muốn, anh sẽ cố hết sức làm được, em có thể cãi nhau với anh, cũng có thể vô duyên vô cớ gây sự, thế nhưng, chúng ta đã kết hôn rồi, không thể ly hôn, biết chưa?”
Bạch Nguyệt rưng rưng nước mắt, dưới ánh đèn lại sáng trong lấp lánh, sóng nước dập dềnh.
Lời như vậy, trước khi mất trí nhớ anh từng nói với cô.
Cố Lăng Kiệt này, trùng khớp với Cố Lăng Kiệt mà cô yêu trong quá khứ.
“Cảm ơn anh bao dung cho sự tùy tính và quật cường của em.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: “Là anh cảm ơn em, cũng cảm ơn số phận, đã cho anh cơ hội.”
Anh nói cũng đúng, chuyện bọn họ đã kết hôn rồi.
Thế nhưng, cô không muốn cảm ơn số phận, quá khứ quá đau thương, vì thế, một chút hy vọng hạnh phúc, cô cũng muốn nắm chặt.
Phụ nữ vẫn luôn là một loài động vật mâu thuẫn.
Cuối cùng, cảm tính vẫn chiến thắng lý trí.
Nụ hôn của Cố Lăng Kiệt dần dần rời xuống, hôn len xương quai xanh, vết thương, vùng bụng của cô, dần xuống nữa.
Bạch Nguyệt lâu rồi không quan hệ với anh, vì thế, cực kì mẫn cảm.
Anh vừa chạm vào, liền có phản ứng, dường như vô thức đẩy vai anh ra, anh nắm lấy tay cô, hôn sâu xuống dưới.
Trong phòng tràn đầy âm thanh kiều diễm, nũng niu, cực kì dễ nghe.
Anh chờ cô…trước rồi mới muốn cô.
Sợ đè vào vết thương vừa kết vảy của cô, anh để cô ngồi lên bụng mình, cũng dùng sức cánh tay để chuyển động.
Anh vốn muốn ra ở trong.
Anh muốn có đứa con thuộc về bọn họ.
Bạch Nguyệt cảnh giác đẩy anh ra.
Cố Lăng Kiệt thất vọng: “Sao vậy?”
“Em đang không phải kì an toàn.” Bạch Nguyệt giải thích một câu, lại bắt gặp ánh mắt lạnh của anh, lại thêm một câu: “Em đang uống thuốc, không thích hợp để mang thai, sẽ sinh ra con dị dạng.”
Cố Lăng Kiệt hiểu ra.
Anh quá muốn có một đứa con với cô, vì thế suy nghĩ không chu toàn, hôn lên môi cô một cái, anh mới đặt cô sang bên cạnh, một tay đặt lên eo cô, một tay ôm lấy đầu cô.
Bạch Nguyệt bị anh nhìn vậy rất không tự nhiên.
Nghĩ tới vừa rồi… có phải quá... cái kia… không dễ nói ra.
“Ngày mai anh phải về quân khu sớm sao?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
“Không cần, buổi chiều có cuộc họp, ăn trưa xong quay lại cũng không muộn.”
“Vâng, vậy em ngủ trước đây, có chút buồn ngủ rồi.” Bạch Nguyệt xoay người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì, ôm cô vào lòng ngủ.
Điện thoại anh reo lên.
Cố Lăng Kiệt thấy là điện thoại Tống Tâm Vân gọi tới, trực tiếp tắt máy, không muốn nghe.
Trung tá Tống cũng gọi tới, Cố Lăng Kiệt còn không muốn nghe, có thể đoán ra là chuyện gì.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Lúc Cố Lăng Kiệt chuẩn bị chuyển sang chế độ im lặng, thì nhân viên cần vụ gọi tới.
“Nghe đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt liền nghe điện thoại.
“Thủ trưởng, không hay rồi, Chu Hân Ly tự sát.” Nhân viên cần vụ báo cáo lại.
“Đưa đi bệnh viện chưa?”
“Đã đưa đi rồi, nhưng cảm xúc cực kì không ổn định, cô ấy nhất định muốn gặp anh.”
“Gặp tôi cũng vô dụng thôi.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói.
Bạch Nguyệt nghe thấy Cố Lăng Kiệt từ chối, trong lòng có một loại cảm động không nói nên lời.
Lời trước kia cô nói, anh đều nghe rồi.
Chỉ cần anh làm vậy, là được rồi.
Cô không muốn biến anh trở thành kẻ bất nhân bát nghĩa.
“Lăng Kiệt, đi đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt không hiểu nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Em tin anh.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, vì cô tin anh, ngược lại anh càng kiên định hơn với quyết định của mình.
Anh yêu cô, không muốn tổn thương cô nữa.
“Chúng ta cùng nhau đi.”
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, có được không?
Cho dù anh muốn cô, cũng là lẽ đương nhiên.
Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Làm gì có phụ huynh học sinh trẻ như này?”
“Anh trai chị dâu của học sinh, cái này được đúng không?”
“Địa chỉ trên chứng minh thư của em cách đây không xa, đi không tới một tiếng, không ở nhà, lại chạy tới đây, cô ta nghĩ sai lệch cũng là bình thường.”
Cố Lăng Kiệt xoay người, ép Bạch Nguyệt dựa vào tường: “Vậy thì phải làm chút gì đó thôi.”
“Cái kia, vết thương của em vẫn chưa lành.” Bạch Nguyệt uyển chuyển từ chối.
“Anh biết làm sao để không ảnh hưởng tới vết thương của em.” Cố Lăng Kiệt đè thấy giọng, khàn khàn nói.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ hồng, lan tới cả mang tai.
Cố Lăng Kiệt không cho cô suy nghĩ, ôm cô lên, vào phòng, trực tiếp đi về phía nhà tắm.
“Vết thương đã khép vảy, em có thể tự tắm.” Bạch Nguyệt không tự nhiên.
“Cũng không phải chưa từng thấy, anh tắm giúp em.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, đặt Bạch Nguyệt xuống: “Có thể tắm bồn không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trước khi bong vảy vết thương, tốt nhất là không nên ngâm nước, chỉ dùng vòi hoa sen dội qua nước một chút.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, cởi cúc áo của cô.
Phần lớn đã lành rồi, trừ vết thương sâu nhất ở ngực.
Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào vết thương, đau lòng nói: “Sao lại bị thương ở đây vậy?”
“Biết anh đi tìm Chu Hân Ly, em liền phát điên, đập đồ, đập tất cả những thứ có thể đập trong phòng anh, đi đường thì làm mình tự ngã, đúng lúc ngã vào một mảnh sứ.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười: “Có phải tự tạo nghiệp không thể sống hay không?”
Thế nhưng, cô nhớ tới lúc đó, vẫn cảm thấy đau.
Khi xử lý chuyện tình cảm, cô có hai mối tình thất bại, vì thế càng mẫn cảm và thiếu tự tin.
Cô biết vấn đề của bản thân.
“Cũng là do anh, lúc biết Hân Ly còn sống anh rất ngạc nhiên, phát hiện cô ấy rất khác với lúc trước, cô ấy bị lửa đốt cháy nửa người, lại bị kẻ địch giam cầm vài năm, sau khi được cứu ra, luôn điên điên khùng khùng.
Thứ nhất, anh sợ em tức giận, nên không nói với em.
Thứ hai, thần kinh cô ấy không quá ổn định, anh luôn chờ cô ấy ngủ rồi mới rời đi.
Anh không biết em tự tổn thương chính mình, xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt chân thành xin lỗi cô.
Mắt Bạch Nguyệt có chút ửng đỏ.
“Đối với em mà nói, cô ấy sống còn tốt hơn đã chết, em cảm thấy may mắn.” Bạch Nguyệt ý tứ sâu xa nói.
“Hử?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
Cô chỉ mỉm cười, chủ động ôm lấy gáy Cố Lăng Kiệt, hôn lên.
Môi cô hơi lạnh, lại mềm mại lạ thường, hiếm khi chủ động.
Anh ôm lấy eo cô, kéo sát vào mình, hôn sâu hơn, hơi thở dần dần không ổn định.
Hau trái tim kề sát bên nhau.
Nơi nào đó đã ngóc đầu dậy, dán sát vào bụng cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, làn mi khẽ rung, cho tới khi hở hồng hộc, Cố Lăng Kiệt mới buông cô ra.
Hai người bọn họ tắm xong, anh ôm cô lên giường.
Bạch Nguyệt cho rằng anh sẽ trực tiếp nhào tới, anh là một người bá đạo, kiên cường, duy ngã độc tôn.
Nhưng không, anh đặt tay lên đầu gối cô.
Bạch Nguyệt xấu hổ, xoay mặt đi, vì căng thẳng, tay nắm chặt thành quyền.
Anh hôn lên vết thương của cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt dịu dàng cười, tay vuốt ve gương mặt cô: “Mặc dù anh đã quên đi, quá khứ làm sao lại yêu em, có thể anh cực kì bá đạo và chuyên quyền, thế nhưng, lời em nói, anh đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ, thứ em muốn, anh sẽ cố hết sức làm được, em có thể cãi nhau với anh, cũng có thể vô duyên vô cớ gây sự, thế nhưng, chúng ta đã kết hôn rồi, không thể ly hôn, biết chưa?”
Bạch Nguyệt rưng rưng nước mắt, dưới ánh đèn lại sáng trong lấp lánh, sóng nước dập dềnh.
Lời như vậy, trước khi mất trí nhớ anh từng nói với cô.
Cố Lăng Kiệt này, trùng khớp với Cố Lăng Kiệt mà cô yêu trong quá khứ.
“Cảm ơn anh bao dung cho sự tùy tính và quật cường của em.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: “Là anh cảm ơn em, cũng cảm ơn số phận, đã cho anh cơ hội.”
Anh nói cũng đúng, chuyện bọn họ đã kết hôn rồi.
Thế nhưng, cô không muốn cảm ơn số phận, quá khứ quá đau thương, vì thế, một chút hy vọng hạnh phúc, cô cũng muốn nắm chặt.
Phụ nữ vẫn luôn là một loài động vật mâu thuẫn.
Cuối cùng, cảm tính vẫn chiến thắng lý trí.
Nụ hôn của Cố Lăng Kiệt dần dần rời xuống, hôn len xương quai xanh, vết thương, vùng bụng của cô, dần xuống nữa.
Bạch Nguyệt lâu rồi không quan hệ với anh, vì thế, cực kì mẫn cảm.
Anh vừa chạm vào, liền có phản ứng, dường như vô thức đẩy vai anh ra, anh nắm lấy tay cô, hôn sâu xuống dưới.
Trong phòng tràn đầy âm thanh kiều diễm, nũng niu, cực kì dễ nghe.
Anh chờ cô…trước rồi mới muốn cô.
Sợ đè vào vết thương vừa kết vảy của cô, anh để cô ngồi lên bụng mình, cũng dùng sức cánh tay để chuyển động.
Anh vốn muốn ra ở trong.
Anh muốn có đứa con thuộc về bọn họ.
Bạch Nguyệt cảnh giác đẩy anh ra.
Cố Lăng Kiệt thất vọng: “Sao vậy?”
“Em đang không phải kì an toàn.” Bạch Nguyệt giải thích một câu, lại bắt gặp ánh mắt lạnh của anh, lại thêm một câu: “Em đang uống thuốc, không thích hợp để mang thai, sẽ sinh ra con dị dạng.”
Cố Lăng Kiệt hiểu ra.
Anh quá muốn có một đứa con với cô, vì thế suy nghĩ không chu toàn, hôn lên môi cô một cái, anh mới đặt cô sang bên cạnh, một tay đặt lên eo cô, một tay ôm lấy đầu cô.
Bạch Nguyệt bị anh nhìn vậy rất không tự nhiên.
Nghĩ tới vừa rồi… có phải quá... cái kia… không dễ nói ra.
“Ngày mai anh phải về quân khu sớm sao?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
“Không cần, buổi chiều có cuộc họp, ăn trưa xong quay lại cũng không muộn.”
“Vâng, vậy em ngủ trước đây, có chút buồn ngủ rồi.” Bạch Nguyệt xoay người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì, ôm cô vào lòng ngủ.
Điện thoại anh reo lên.
Cố Lăng Kiệt thấy là điện thoại Tống Tâm Vân gọi tới, trực tiếp tắt máy, không muốn nghe.
Trung tá Tống cũng gọi tới, Cố Lăng Kiệt còn không muốn nghe, có thể đoán ra là chuyện gì.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Lúc Cố Lăng Kiệt chuẩn bị chuyển sang chế độ im lặng, thì nhân viên cần vụ gọi tới.
“Nghe đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt liền nghe điện thoại.
“Thủ trưởng, không hay rồi, Chu Hân Ly tự sát.” Nhân viên cần vụ báo cáo lại.
“Đưa đi bệnh viện chưa?”
“Đã đưa đi rồi, nhưng cảm xúc cực kì không ổn định, cô ấy nhất định muốn gặp anh.”
“Gặp tôi cũng vô dụng thôi.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói.
Bạch Nguyệt nghe thấy Cố Lăng Kiệt từ chối, trong lòng có một loại cảm động không nói nên lời.
Lời trước kia cô nói, anh đều nghe rồi.
Chỉ cần anh làm vậy, là được rồi.
Cô không muốn biến anh trở thành kẻ bất nhân bát nghĩa.
“Lăng Kiệt, đi đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt không hiểu nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Em tin anh.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, vì cô tin anh, ngược lại anh càng kiên định hơn với quyết định của mình.
Anh yêu cô, không muốn tổn thương cô nữa.
“Chúng ta cùng nhau đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.