Chương 203: Đây là cảm ơn đối với em
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
27/08/2019
Đây có phải chỉ đơn giản là bị đội nón xanh thôi đúng không?
Từ khi người cô bắt đầu xuất hiện nhân cách khác, cuộc sống của cô bỗng mở ra rất nhiều khó khăn.
Lâm Yên không dám nhìn Bùi Duật Thành, với quan niệm của Bùi Duật Thành mà nói chỉ sợ là không hiểu được idol là cái gì. Huống hồ trước đó cô đã nhiều lần nói yêu anh đến chết đi sống lại, trong lòng không có bất kì ai cả nhưng bây giờ cô lại cất giấu ảnh chụp của người đàn ông khác, mà người này lại chính là em trai của anh. Lâm Yên cũng tự cảm giác bản thân cô rất cặn bã.
Cô thật sự rất oan uổng mà!
Nhưng mà hết cách rồi, cái nhân cách ngu xuẩn kia lại chọc đến nợ đào hoa, cô chỉ có thể ôm lấy mà thôi.
Lâm Yên nhanh chóng cúi người, cuốn lại tấm ảnh của Bùi Nam Nhứ thật kỹ, sau đó trên mặt đầy vẻ thản nhiên mở miệng nói: "Haizz, đều tại tam thiếu, hôm nay tôi đi xem cậu ta thi đấu. Cậu ta nhất định phải kín đáo đưa cho tôi, tôi không nhận cũng không được, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại nên vẫn nhận nó. Dù sao tôi cũng là chị dâu cả, ủng hộ sự nghiệp của nhị thiếu một chút cũng là việc tôi nên làm."
Lâm Yên chưa dứt lời thì bên hông đột nhiên xiết chặt, ngay tức khắc cả bị kéo vào một vòng tay ấm áp, dọa cô giật nảy mình đến nỗi tấm ảnh trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
Sau đó, một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Không giống với lần đầu tiên anh vô tình chạm vào trán của cô như lông vũ mềm mại, không giống với lần trước lúc cô giả vờ tụt huyết áp anh cũng đùa giỡn ngọt ngào hôn một cái, cũng khác biệt với nụ hôn tạm biệt đêm đó anh đưa cô về.
Lần này, mặc dù động tác Bùi Duật Thành vẫn dịu dàng như vậy, thậm chí còn cẩn thận trân trọng. Nhưng không hiểu vì sao lúc này Lâm Yên lại cảm thấy sâu trong nụ hôn này lại chứa đựng một loại cảm giác thô bạo và sợ hãi.
Giống như là một tấm lưới lớn rất mềm mại bao trùm lấy mình. Lúc đầu không hề có chút uy hiếp nào, thậm chí còn khiến người ta chìm sâu trong đó, nhưng dần dần cái lưới kia lại càng ngày càng thu chặt lại.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là một người rất dịu dàng và lịch lãm như vậy mà tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi đến thế?
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Yên đột nhiên xuất hiện một cơn đau rất sắc bén.
Bùi Duật Thành không hôn lâu, chỉ nhanh chóng chạm vào môi cô rồi tách ra.
Cùng lúc đó, sự hoảng hốt và cơn đau vừa rồi lại đột nhiên biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Yên lấy lại tinh thần, vô thức sờ lên môi của mình: "Tại sao vậy? "
Bùi Duật Thành cúi người, giúp cô nhặt tấm ảnh lên bỏ vào bên trong túi vải, sau đó đưa cho cô. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái, anh đưa ngón tay thon dài ra chạm vào môi cô, âm thanh khàn khàn trầm lắng nói: "Đây là cảm ơn."
Hai gò má Lâm Yên lập tức đỏ bừng.
Cảm ơn cô vì đã ủng hộ Bùi Nam Nhứ?
Tại sao anh ấy luôn luôn không dựa theo kịch bản mà nói thế?
Lâm Yên còn có thể làm gì được nữa.
Đành phải mở miệng cười nói: "Không cần khách sáo không cần khách sáo, việc tôi nên làm."
Mặc kệ thế nào thì cô cũng đã vượt qua ải khó cuối cùng này.
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên tới cửa, dường như là phát hiện ra cô khá khẩn trương khi ở trước mặt mình, thậm chí là vô cùng không muốn anh đưa về nên Bùi Duật Thành đã bảo một tài xế đưa cô về nhà.
Lâm Yên khoát tay một cái nói tạm biệt: "Vậy tôi về trước đây, chúc Bùi tiên sinh ngủ ngon."
Bùi Duật Thành: "Ngủ ngon."
Trong bóng đêm, Lâm Yên ngồi lên xe chậm rãi rời đi, từng chút một biến mất trong bóng tối.
Đến khi không nhìn thấy bóng chiếc xe nữa Bùi Duật Thành mới đốt một điếu thuốc, đứng trong gió đêm một lát.
Sau khi hút xong, Bùi Duật Thành xoay người đi vào biệt thự.
Từ khi người cô bắt đầu xuất hiện nhân cách khác, cuộc sống của cô bỗng mở ra rất nhiều khó khăn.
Lâm Yên không dám nhìn Bùi Duật Thành, với quan niệm của Bùi Duật Thành mà nói chỉ sợ là không hiểu được idol là cái gì. Huống hồ trước đó cô đã nhiều lần nói yêu anh đến chết đi sống lại, trong lòng không có bất kì ai cả nhưng bây giờ cô lại cất giấu ảnh chụp của người đàn ông khác, mà người này lại chính là em trai của anh. Lâm Yên cũng tự cảm giác bản thân cô rất cặn bã.
Cô thật sự rất oan uổng mà!
Nhưng mà hết cách rồi, cái nhân cách ngu xuẩn kia lại chọc đến nợ đào hoa, cô chỉ có thể ôm lấy mà thôi.
Lâm Yên nhanh chóng cúi người, cuốn lại tấm ảnh của Bùi Nam Nhứ thật kỹ, sau đó trên mặt đầy vẻ thản nhiên mở miệng nói: "Haizz, đều tại tam thiếu, hôm nay tôi đi xem cậu ta thi đấu. Cậu ta nhất định phải kín đáo đưa cho tôi, tôi không nhận cũng không được, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại nên vẫn nhận nó. Dù sao tôi cũng là chị dâu cả, ủng hộ sự nghiệp của nhị thiếu một chút cũng là việc tôi nên làm."
Lâm Yên chưa dứt lời thì bên hông đột nhiên xiết chặt, ngay tức khắc cả bị kéo vào một vòng tay ấm áp, dọa cô giật nảy mình đến nỗi tấm ảnh trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
Sau đó, một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Không giống với lần đầu tiên anh vô tình chạm vào trán của cô như lông vũ mềm mại, không giống với lần trước lúc cô giả vờ tụt huyết áp anh cũng đùa giỡn ngọt ngào hôn một cái, cũng khác biệt với nụ hôn tạm biệt đêm đó anh đưa cô về.
Lần này, mặc dù động tác Bùi Duật Thành vẫn dịu dàng như vậy, thậm chí còn cẩn thận trân trọng. Nhưng không hiểu vì sao lúc này Lâm Yên lại cảm thấy sâu trong nụ hôn này lại chứa đựng một loại cảm giác thô bạo và sợ hãi.
Giống như là một tấm lưới lớn rất mềm mại bao trùm lấy mình. Lúc đầu không hề có chút uy hiếp nào, thậm chí còn khiến người ta chìm sâu trong đó, nhưng dần dần cái lưới kia lại càng ngày càng thu chặt lại.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là một người rất dịu dàng và lịch lãm như vậy mà tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi đến thế?
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Yên đột nhiên xuất hiện một cơn đau rất sắc bén.
Bùi Duật Thành không hôn lâu, chỉ nhanh chóng chạm vào môi cô rồi tách ra.
Cùng lúc đó, sự hoảng hốt và cơn đau vừa rồi lại đột nhiên biến mất, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Lâm Yên lấy lại tinh thần, vô thức sờ lên môi của mình: "Tại sao vậy? "
Bùi Duật Thành cúi người, giúp cô nhặt tấm ảnh lên bỏ vào bên trong túi vải, sau đó đưa cho cô. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô gái, anh đưa ngón tay thon dài ra chạm vào môi cô, âm thanh khàn khàn trầm lắng nói: "Đây là cảm ơn."
Hai gò má Lâm Yên lập tức đỏ bừng.
Cảm ơn cô vì đã ủng hộ Bùi Nam Nhứ?
Tại sao anh ấy luôn luôn không dựa theo kịch bản mà nói thế?
Lâm Yên còn có thể làm gì được nữa.
Đành phải mở miệng cười nói: "Không cần khách sáo không cần khách sáo, việc tôi nên làm."
Mặc kệ thế nào thì cô cũng đã vượt qua ải khó cuối cùng này.
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên tới cửa, dường như là phát hiện ra cô khá khẩn trương khi ở trước mặt mình, thậm chí là vô cùng không muốn anh đưa về nên Bùi Duật Thành đã bảo một tài xế đưa cô về nhà.
Lâm Yên khoát tay một cái nói tạm biệt: "Vậy tôi về trước đây, chúc Bùi tiên sinh ngủ ngon."
Bùi Duật Thành: "Ngủ ngon."
Trong bóng đêm, Lâm Yên ngồi lên xe chậm rãi rời đi, từng chút một biến mất trong bóng tối.
Đến khi không nhìn thấy bóng chiếc xe nữa Bùi Duật Thành mới đốt một điếu thuốc, đứng trong gió đêm một lát.
Sau khi hút xong, Bùi Duật Thành xoay người đi vào biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.