Chương 204: Sóng ngầm cuồn cuộn
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
27/08/2019
Trong phòng làm việc.
Trong tay người đàn ông bưng một tách cà phê. Trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, ẩn sâu dưới cặp kính là khuôn mặt mang vẻ ôn nhã, đang ngồi trước bàn đọc sách.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng. Trước mặt bày một đống văn bản tài liệu đặt trên mặt bàn, chỉ là không lật lại chút nào. Không biết đang suy tư điều gì, anh ngồi thẳng người rất lâu, cho đến khi tách cà phê trên tay nguội lạnh.
Màn hình máy tính rọi sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Sau chiếc kính ấy là đôi mắt hun hút sâu như dưới lòng biển không thấy đáy. Ánh sáng không thể chạm đến tận cùng trong đôi mắt anh.
Nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, ánh mắt người đàn ông luôn nhìn về phía đối diện bên ngoài cửa sổ. Nơi mà xe vừa đưa Lâm Yên đi mất.
Cô gái sau khi biết anh không giữ mình lại, đồng thời cho xe đưa cô về thì trên mặt rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm. Cả người biến mất không kịp đợi ai, giống như cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm từ bản năng sinh tồn của con thú nhỏ. Cần phải bức thiết tránh xa.
Hình như chính bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này, nhưng tâm tư của cô lại quá dễ dàng nhìn thấu.
Đôi mắt Bùi Duật Thành vẫn luôn bình tĩnh không dịch chuyển, nhưng trong chớp mắt đột nhiên dâng trào, một tay bưng tách cà phê, tay còn lại gõ theo nhịp tiết tấu lên bàn đọc sách.
Bóng đêm càng ngày càng chìm sâu. Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không hề có bất cứ một âm thanh nào, chìm vào tĩnh mịch như không người tồn tại, chỉ có đồng hồ treo tường phát ra những tiếng tíc tắc nhỏ cùng với tiếng gõ lên mặt bàn đều đều của người đàn ông vang lên "cộp cộp".
"Vù vù vù".
Tán cây bên ngoài đung đưa, hình như ngoài cửa sổ có gió nổi.
Ngay khi tán cây đung đưa trong chớp mắt thì trong phòng làm việc phát ra một tiếng động lớn khiến người ta không rét mà run.
Ngay sau đó thấy tách cà phê đã sớm nguội lạnh trong tay Bùi Duậy Thành đột nhiên vỡ nát thành bụi phấn.
Mảnh vỡ và nước cà phê chảy dài xuống đôi tay thon dài, nhỏ vào bộ quần áo vest trang trọng của người đàn ông.
Bùi Duật Thành nghe tiếng "crack" một cái, anh liếc mắt nhìn tách cà phê kia, tựa như đang thấy một thứ gì đó khiến mình đầy chán ghét đến tận xương tuỷ.
Tuy nhiên, rất nhanh biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông liền khôi phục lại như thường. Y như không có gì xảy ra.
Anh thôi gõ mặt bàn, tiện tay phủi qua vết bẩn dính trên quần áo. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.
Trong giây lát ngay khi anh đứng dậy ra ngoài.
Sau lưng anh phát ra những tiếng động cực mạnh. Rầm một cái, bàn đọc sách trực tiếp gãy thành một nửa, mọi thứ để trên mặt bàn rơi vãi lung tung xuống mặt đất.
Dưới mặt đất, khắp nơi bừa bộn.
Đúng lúc này cửa phòng sách bật mở, có vẻ trợ lý Trình Mặc của Bùi Duật Thành có chuyện muốn báo cáo nên vội vàng đi tới.
Sau khi nghe thấy tiếng động lớn vang lên từ phòng làm việc của Bùi Duật Thành, Trình Mặc lấy làm kinh hãi.
Nhìn trong phòng, chiếc bàn đọc sách đã bị xẻ thành đôi và khắp nơi bừa bộn. Đáy mắt Trình Mặc hiện lên một tia khiếp sợ nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, biến thành một thói quen lạnh nhạt, chỉ sót lại mấy phần kinh hãi.
Trình Mặc không dám nhìn Bùi Duật Thành đang ở sau lưng, anh ta không chớp mắt cất giọng báo cáo: "Bùi tổng, ban giám đốc lại xảy ra chuyện. Hiện tại tất cả nhân viên đều đang có mặt ở công ty chờ trong phòng họp, họ nói muốn xin ngài đích thân tới một chuyến."
Bùi Duật Thành hơi chỉnh lại cổ áo, vừa đi về phía phòng tắm, vừa không cảm xúc nói một câu: "Chuẩn bị xe."
"Vâng." Trình Mặc lập tức gật đầu.
Trước khi đi, Trình Mặc không nhịn được nhìn thoáng qua căn phòng đang lộn xộn, lông mày hơi nhăn lại, sau đó mới quay người rời đi.
Trong tay người đàn ông bưng một tách cà phê. Trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, ẩn sâu dưới cặp kính là khuôn mặt mang vẻ ôn nhã, đang ngồi trước bàn đọc sách.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng. Trước mặt bày một đống văn bản tài liệu đặt trên mặt bàn, chỉ là không lật lại chút nào. Không biết đang suy tư điều gì, anh ngồi thẳng người rất lâu, cho đến khi tách cà phê trên tay nguội lạnh.
Màn hình máy tính rọi sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Sau chiếc kính ấy là đôi mắt hun hút sâu như dưới lòng biển không thấy đáy. Ánh sáng không thể chạm đến tận cùng trong đôi mắt anh.
Nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra, ánh mắt người đàn ông luôn nhìn về phía đối diện bên ngoài cửa sổ. Nơi mà xe vừa đưa Lâm Yên đi mất.
Cô gái sau khi biết anh không giữ mình lại, đồng thời cho xe đưa cô về thì trên mặt rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm. Cả người biến mất không kịp đợi ai, giống như cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm từ bản năng sinh tồn của con thú nhỏ. Cần phải bức thiết tránh xa.
Hình như chính bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này, nhưng tâm tư của cô lại quá dễ dàng nhìn thấu.
Đôi mắt Bùi Duật Thành vẫn luôn bình tĩnh không dịch chuyển, nhưng trong chớp mắt đột nhiên dâng trào, một tay bưng tách cà phê, tay còn lại gõ theo nhịp tiết tấu lên bàn đọc sách.
Bóng đêm càng ngày càng chìm sâu. Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không hề có bất cứ một âm thanh nào, chìm vào tĩnh mịch như không người tồn tại, chỉ có đồng hồ treo tường phát ra những tiếng tíc tắc nhỏ cùng với tiếng gõ lên mặt bàn đều đều của người đàn ông vang lên "cộp cộp".
"Vù vù vù".
Tán cây bên ngoài đung đưa, hình như ngoài cửa sổ có gió nổi.
Ngay khi tán cây đung đưa trong chớp mắt thì trong phòng làm việc phát ra một tiếng động lớn khiến người ta không rét mà run.
Ngay sau đó thấy tách cà phê đã sớm nguội lạnh trong tay Bùi Duậy Thành đột nhiên vỡ nát thành bụi phấn.
Mảnh vỡ và nước cà phê chảy dài xuống đôi tay thon dài, nhỏ vào bộ quần áo vest trang trọng của người đàn ông.
Bùi Duật Thành nghe tiếng "crack" một cái, anh liếc mắt nhìn tách cà phê kia, tựa như đang thấy một thứ gì đó khiến mình đầy chán ghét đến tận xương tuỷ.
Tuy nhiên, rất nhanh biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông liền khôi phục lại như thường. Y như không có gì xảy ra.
Anh thôi gõ mặt bàn, tiện tay phủi qua vết bẩn dính trên quần áo. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.
Trong giây lát ngay khi anh đứng dậy ra ngoài.
Sau lưng anh phát ra những tiếng động cực mạnh. Rầm một cái, bàn đọc sách trực tiếp gãy thành một nửa, mọi thứ để trên mặt bàn rơi vãi lung tung xuống mặt đất.
Dưới mặt đất, khắp nơi bừa bộn.
Đúng lúc này cửa phòng sách bật mở, có vẻ trợ lý Trình Mặc của Bùi Duật Thành có chuyện muốn báo cáo nên vội vàng đi tới.
Sau khi nghe thấy tiếng động lớn vang lên từ phòng làm việc của Bùi Duật Thành, Trình Mặc lấy làm kinh hãi.
Nhìn trong phòng, chiếc bàn đọc sách đã bị xẻ thành đôi và khắp nơi bừa bộn. Đáy mắt Trình Mặc hiện lên một tia khiếp sợ nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, biến thành một thói quen lạnh nhạt, chỉ sót lại mấy phần kinh hãi.
Trình Mặc không dám nhìn Bùi Duật Thành đang ở sau lưng, anh ta không chớp mắt cất giọng báo cáo: "Bùi tổng, ban giám đốc lại xảy ra chuyện. Hiện tại tất cả nhân viên đều đang có mặt ở công ty chờ trong phòng họp, họ nói muốn xin ngài đích thân tới một chuyến."
Bùi Duật Thành hơi chỉnh lại cổ áo, vừa đi về phía phòng tắm, vừa không cảm xúc nói một câu: "Chuẩn bị xe."
"Vâng." Trình Mặc lập tức gật đầu.
Trước khi đi, Trình Mặc không nhịn được nhìn thoáng qua căn phòng đang lộn xộn, lông mày hơi nhăn lại, sau đó mới quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.