Chương 43: Ngôi chùa cổ 2
Giảo Giảo
25/03/2017
Sau khi vào nhà Mạnh Đề mới biết lai lịch của khoảnh sân này. Đại thể là được xây dựng vào triều Thanh, khi đó chùa Ứng Sơn đã thất thế nhiều năm, cơ bản không còn ai nhớ tới nữa, một hòa thượng đi ngang qua đây,
tình cờ phát hiện ra trong ngôi chùa này có một nơi để ngồi thiền nên đã sống nốt quãng đường còn lại tại nơi này, thế là nơi đây trở thành nơi
hóa duyên, tu sửa thành khoảng sân nhỏ này. Sau khi vị hòa thượng đó qua đời, ngôi chùa này càng không có ai đặt chân đến nữa, mãi đến tận năm
ngoái mới có người phát hiện, sau đó đội khảo cổ tới đây.
Còn thân phận của Trình Cảnh nói ra cũng rất phức tạp, cậu ta vốn là du học sinh, về nước học ngành Lịch sử rồi nhanh chóng say mê khảo cổ liền gia nhập đội khảo cổ của trường tới Ứng Thành này. Hiện giờ, mọi người trong đội khảo cổ đã về nhà mừng năm mới, còn cậu ta, lý do một phần vì niềm say mê của mình, một phần vì trong nhà xảy ra chuyện nên không định về nhà; so với việc quay về ký túc xá đón năm mới một cách cô đơn quạnh quẽ thà ở đây với đám văn vật đầy ắp cả căn phòng này còn thích thú hơn… Vả lại đám văn vật này cũng cần có người giữ gìn và quản lý.
Trình Cảnh vừa giới thiệu sự hiểu biết của mình về bối cảnh của ngôi chùa và căn phòng này vừa đun nước bằng bếp lò cho hai người họ rửa mặt. Căn phòng vốn không rộng, kê vừa đủ ba chiếc giường, trong phòng đầy ắp những tài liệu lịch sử dày cộm, chật chội đến nỗi e là không đủ chỗ xoay người; ánh sáng phát ra từ chiếc đèn rất yếu nhưng nhiệt độ phát ra từ bếp lò khiến trái tim con người bất giác sinh ra sự ấm áp, rất có cảm giác “Kinh song đăng diễm đoản, tăng lô hỏa khí thâm[1]” . Một gương mặt ưa nhìn như vậy xuất hiện trong một căn phòng mà ngay cả viên gạch ở đây cũng đã có bề dày mấy trăm năm lịch sử thật sự khiến người ta sinh ra chút cảm giác “cuộc đời như một vở kịch”.
[1] Câu thơ trong bài “Túc đông lâm tự” của Bạch Cư Dị.
Cậu ta có thể giống như Triệu Luật Hòa và Triệu Sơ Niên ngồi trong một căn phòng ấm áp nhìn hoa bay tuyết lượn ngoài cửa sổ, nhưng Mạnh Đề rất khâm phục bản lĩnh của Trình Cảnh khi cậu ta dám đến nơi rừng thiêng nước độc này chịu khổ như vậy, cậu ta thực sự giống một người Trung Quốc ở đức tính siêng năng, cần cù và chân thành.
Trình Cảnh nhanh chóng nấu xong một nồi mì sợi rồi chia thành ba bát. Khả năng nấu ăn của cậu ta tương đối xuất sắc, Mạnh Đề úp ngược chiếc bát xuống rồi uống thêm một chai nước trà hiệu Mỹ Tư Tư nữa là no căng.
Những văn vật khai quật được trong chùa để ngay cả căn phòng bên cạnh, được đóng những con dấu vuông vuông, tròn tròn giống nhau, công việc trong dịp nghỉ Tết của Trình Cảnh chính là phân loại những văn vật này, chụp lại ảnh và đánh số.
Mạnh Đề không hiểu về nguồn gốc của chúng mà chỉ biết thưởng thức những thứ đồ đạc cổ kính đẹp đẽ này, có những món đồ cực kỳ tinh xảo, chiếc chuông đồng cao ba mươi centimét, trên chiếc chuông màu nâu đậm là thứ ánh sáng như màu của vàng đen, trên bề mặt còn khắc một kiểu chữ trông rất lạ lẫm và phức tạp, có thể phân biệt được một cách rõ ràng.
Triệu Sơ Niên gật đầu nói:
– Đó là chữ Phạn.
Trình Cảnh khen không ngớt lời:
– Đúng là rất đẹp!
– Vẻ đẹp chỉ là thứ yếu. – Triệu Sơ Niên nói: – Sau hơn nghìn năm mà vẫn bóng bẩy như cũ, từ đó đủ hiểu kỹ thuật và trình độ cao đến mức nào!
– Giống như kiếm thời Tần vậy. – Mạnh Đề nói: -Trình độ cao!
Đương nhiên Triệu Sơ Niên hiểu về văn vật nhiều hơn cô, anh tiếp tục trò chuyện về các loại cổ vật với Trình Cảnh, hơi một tí là lấy dẫn chứng này kia, đúng kiểu nói có sách, mách có chứng…
Đôi khi, cô cũng sẽ không chú ý lắm đến câu chuyện mà hai người đang thảo luận, cảm thấy trình độ của Trình Cảnh còn xa lắm mới bằng Triệu Sơ Niên, ngay cả một chút kiến thức giản đơn về cổ vật mà đọc cũng không hiểu lắm, nhưng sự nhiệt tình quả thật rõ như vàng thật.
Họ đứng cạnh cửa sổ nói chuyện, gen của nhà họ Triệu quả là rất tuyệt, đúng là “vui tai đẹp mắt”. Triệu Sơ Niên mỉm cười gương mặt nhìn nghiêng tinh tế như bức tượng điêu khắc được trưng bày trong viện bảo tàng nghệ thuật.
Tiếp đó Trình Cảnh quay lại, vẫy tay với cô:
– Chúng ta đi xem ngôi chùa đi!
Ngôi chùa cổ kính và sâu thẳm, đầy vẻ thần bí và bí ẩn mà người ngoài không thể chạm tới. Một nghìn năm trước, tại đây vang lên tiếng niệm kinh và tiếng chuông đồng, nhưng sau thời chiến loạn chúng không còn vang lên nữa mà đã bị lãng quên trong dòng chảy thời gian. Nhưng những trục gỗ trong đó dù đã trải qua nghìn năm mà vẫn bất diệt, tựa như một loài động vật đang ngủ đông hít thở nhẹ nhàng mà lâu bền, lặng lẽ đứng tại nơi đó. Tất cả các di tích cổ kính đều mang một bầu không khí lịch sử nặng nề, đại điện rất cao, rất rộng khiến người ta cảm thấy thời gian như bị kéo dài đến khó tả. Nghìn năm trên nhân gian qua đi vội vàng, chỉ có tại nơi đây thời gian mới bị quên lãng.
Ba người đi hết một vòng, trừ khu nhà sau phòng thiền vì nguy hiểm nên không vào thì tất cả những nơi khác đều đã dạo quanh một lượt.
Nhưng cảm giác thích thú lúc đầu bất giác đã thay đổi, không biết từ lúc nào lại cảm thấy có gì đó không đúng. Phải chăng là kể từ khi trông thấy tảng đá bên dòng suối? Tảng đá màu xanh lục sẫm rất có khả năng thuộc loại đá hoa cương đó giống như một cái thìa khuấy đảo chiếc bánh gato. Tảng đá bị vùi sâu trong bùn, không hề sứt mẻ, cao chừng hai, ba thước, nằm ở giữa hai cây bách cao chọc trời, dòng nước suối trong vắt ró rách chảy bên dưới tảng đá, phần chìm trong nước của tảng đá bị rêu xanh phủ đầy, mềm mại và dài như mái tóc người thiếu nữ, nhẹ nhàng chuyển động trong làn nước.
Cô bước chậm lại, dán lỗ tai lên bức tường phủ đầy rêu xanh, trong lòng những viên gạch phát ra tiếng nước suối chảy giống như tiếng hô hấp của động vật. Trên viên gạch có những đường vân nhẵn nhụi, có thể nhận ra những hình thú kỳ quái.
Cảm giác quen thuộc cứ như vậy bắt đầu bao phủ dày đặc, giống như một mảng sương mù lớn trên không trung không biết đã tới đây tự khi nào?
Mạnh Đề lắc đầu thật mạnh, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, cảm giác hoang mang càng lớn dần, thậm chí còn thấy bắt đầu nóng ruột. Hình như cô đã nghĩ ra điều gì đó nhưng chút đầu mối này như tơ nhện vậy, vừa hiện lên đã biến mất.
Cô lùi lại ngần ấy bước theo bờ tường. Không cam lòng nên quyết định quay lại!
Sự phiền muộn của cô bị cả hai người phát hiện ra, Triệu Sơ Niên và Trình Cảnh nhìn nhau rồi cùng hỏi cô:
– Sao vậy?
– Em cảm thấy quen thuộc.
Triệu Sơ Niên mỉm cười:
– Em tới đây hồi nào?
– Không phải đã tới… – Mạnh Đề cắn môi, tay chỉ vào tảng đá cách đó không xa: – Em có một chút ấn tượng với tảng đá kia.
Cô nhíu mày, quay lại đuổi theo hình ảnh cố lục tìm trong trí nhớ, cô đột ngột xoay người, quay lại đi về phía ngôi chùa cổ phía sau. Sau khi tuyết rơi, phiến đá đó nhô lên trong con đường rừng trơn trượt và ẩm ướt, cô suýt ngã sấp xuống rồi lại cố đứng lên một cách khó nhọc, bước vào trong khu nhà nguy hiểm và đổ nát đó.
Trong sân có một cây quế rất lớn, không có cành lá, mang vẻ xơ xác, tiêu điều. Ngoài ra còn có một tấm biển cũ kỹ, viết bốn chữ lớn “cổ tự đường tạo”, bên dưới là một đám chữ được viết nhỏ hơn: “Hữu đan quế nhất chu, thử chi sương cốt, duyệt sổ bách niên chí hàm phong bính thần, giáp thân trọng tu hậu quế miêu phục sinh, kim cao dĩ ngũ xích.”
Khi thấy tấm biển này, cuối cùng Mạnh Đề cũng nhớ ra, đột nhiên xoay người, Triệu Sơ Niên đã mỉm cười đứng ngay sau lưng cô, bừng tỉnh như sau cơn mê, cô reo lên:
– Em nhớ rồi, trong “Bạch nhạn” từng nhắc đến nơi này.
Cô nói rất to, tiếng vọng quanh quẩn trong khu rừng, lá cây xào xạc, từng đám tuyết rơi từ trên cao xuống, xuống mặt đất liền bắn tung tóe, hoa tuyết bay bay vừa giống sương mù đang dần tan vừa giống mưa phùn lất phất.
Cảnh đẹp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, Mạnh Đề giương cao máy ảnh trong tay lên, tách tách chụp đủ bốn hướng.
Triệu Sơ Niên mỉm cười:
– Cuối cùng em đã nhớ ra!
– Thì ra thầy đưa em tới đây là vì lý do này. – Mạnh Đề vừa cười vừa cảm thấy ngỡ ngàng: – Sao thầy không nói trước cho em biết?
– Nếu vậy sẽ không còn bất ngờ nữa!
– Giả dụ em không thể phát hiện ra thì sao? Không khéo còn sống mãi trong mơ hồ ấy!
– Chắc chắn em sẽ phát hiện ra!
Mạnh Đề xì một tiếng: – Thầy quá đề cao em rồi!
Triệu Sơ Niên mỉm cười nhưng không nói gì, hai người chỉ cách nhau một khoảnh bằng cánh tay, anh liền giơ tay ra, ngón tay ma sát nhẹ nhàng trên mái tóc cô.
Trình Cảnh đứng ở cửa không biết họ đang vui vẻ vì lý do gì đành vỗ tay:
– Thôi nào, hai người ra ngoài trước đã, khu vực này tương đối nguy hiểm, phải hết dịp nghỉ Tết mới có người đến tu sửa, lúc đó hẵng quay lại đây!
Sau đó việc quan sát mang một tầng ý nghĩa khác, nếu chỉ có phong cảnh đơn điệu sẽ không đủ sức hấp dẫn nhưng sau khi được tưới đẫm bởi chất văn chương, ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng được nhuộm một tầng ý nghĩa khác bởi lời văn, đó chính là xem xét cảnh tượng dưới văn chương.
– Em cứ tưởng cảnh tượng trong tác phẩm đó là hư cấu, thực không ngờ là có thật!
– Đều là cảnh thật hết!
– Dạ?
Triệu Sơ Niên bình tĩnh nhìn cô rồi nói:
– Những tác phẩm dưới bút danh Khô Hòe không phải tiểu thuyết mà là tự truyện và là sự thật!
Mạnh Đề lặng lẽ suy ngẫm về một đoạn của tác phẩm trong đầu, dường như đã có thể lý giải điều gì đó, cô trợn mắt, im lặng trong một khoảng thời gian dài, mãi về sau mới hỏi:
– Vậy con sông kia cũng có thật sao?
– Phải. Lát nữa khi xuống núi chúng ta có thể đứng trên núi ngắm nhìn!
Khi xuống núi đã là chiều muộn, họ chào tạm biệt Trình Cảnh sau khi được cậu ta tiễn xuống núi. Triệu Sơ Niên hỏi cậu ta có muốn đi cùng không, cậu ta nghiêm túc lắc đầu.
Ông mặt trời trong một ngày đầy sương mù lộ ra gương mặt thiếu sức sống, nhuộm những đám mây thành thứ màu sắc kỳ lạ, tựa như vẩy mực lên. Quan sát tại vị trí lưng chừng núi, con sông đó rất giống với lời miêu tả trong “Bạch nhạn”, lặng lẽ nằm trong khu vực đồng bằng rộng lớn, trở thành một minh chứng cho sự vĩnh hằng của thế gian.
Xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều, ô tô đã đợi dưới chân núi, trong xe vô cùng ấm áp.
Mạnh Đề nói:
– Trình Cảnh đúng là người chăm chỉ!
Sau một ngày mệt nhoài trên núi, sự mệt mỏi của Mạnh Đề trào ra như vũ bão sau một cái ngáp, cô rất muốn nói một câu gì đó nhưng Triệu Sơ Niên không cho cô cơ hội lên tiếng, anh vòng tay ôm lấy cô rồi để cô khẽ dựa lên vai mình.
“A Đề, ngủ một lát đi, tới nơi tôi sẽ gọi em!”
Ngủ một lát – đề nghị này quả là tuyệt vời, cô hoàn toàn không có khả năng chống lại sự mê hoặc. Nếu đã thân thiết với Triệu Sơ Niên đến vậy, cô thật sự không cần khách sáo với anh nữa liền nhắm mắt lại, chưa đến hai phút sau tiếng thở đã đều đều phát ra.
Tư thế dựa đầu lên vai người khác thật ra vô cùng khó chịu, Triệu Sơ Niên ôm lấy thắt lưng cô rồi cố gắng hết sức không làm cô giật mình mà đặt cô nằm xuống một cách cân bằng, sau đó đặt nhẹ đầu cô lên đùi mình, anh cầm chiếc áo bành tô đặt bên cạnh phủ kín lên cả cơ thể cô, khi thu bàn tay lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi cô rồi cầm sách lên đọc.
Người tài xế ngồi ở hàng ghế trước thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, có chút xúc động nên thở dài.
Triệu Sơ Niên biết người tài xế thật thà này ít nói, ông không phải tuýp người lắm điều; đây cũng là nguyên nhân anh muốn thuê người này, tiếng thở dài đó phát ra khiến anh vô cùng bất ngờ, nhướng mày hỏi:
– Chú Uông, vì sao chú thở dài?
Chú Uông lắc đầu rồi nói:
– Thanh niên bây giờ, còn có mấy ai chu đáo cẩn thận với con gái như cháu nữa đâu?
Triệu Sơ Niên cúi xuống nhìn người trong lòng mình, cô hít thở đều đặn, có vẻ như ngủ rất ngon lành. Ánh mặt trời chiều muộn bao phủ gương mặt cô, dưới mí mắt sấp bóng tạo thành một hình bán nguyệt hơi tối. Anh mỉm cười, khom người xuống một cách cẩn thận, hôn lên thái dương cô rồi chăm chú nhìn gương mặt đó mãi, lên tiếng nói rành mạch:
– Cô ấy là em gái duy nhất cũng chính là người thân duy nhất của cháu, cháu không tốt với cô ấy thì tốt với ai bây giờ?
Còn thân phận của Trình Cảnh nói ra cũng rất phức tạp, cậu ta vốn là du học sinh, về nước học ngành Lịch sử rồi nhanh chóng say mê khảo cổ liền gia nhập đội khảo cổ của trường tới Ứng Thành này. Hiện giờ, mọi người trong đội khảo cổ đã về nhà mừng năm mới, còn cậu ta, lý do một phần vì niềm say mê của mình, một phần vì trong nhà xảy ra chuyện nên không định về nhà; so với việc quay về ký túc xá đón năm mới một cách cô đơn quạnh quẽ thà ở đây với đám văn vật đầy ắp cả căn phòng này còn thích thú hơn… Vả lại đám văn vật này cũng cần có người giữ gìn và quản lý.
Trình Cảnh vừa giới thiệu sự hiểu biết của mình về bối cảnh của ngôi chùa và căn phòng này vừa đun nước bằng bếp lò cho hai người họ rửa mặt. Căn phòng vốn không rộng, kê vừa đủ ba chiếc giường, trong phòng đầy ắp những tài liệu lịch sử dày cộm, chật chội đến nỗi e là không đủ chỗ xoay người; ánh sáng phát ra từ chiếc đèn rất yếu nhưng nhiệt độ phát ra từ bếp lò khiến trái tim con người bất giác sinh ra sự ấm áp, rất có cảm giác “Kinh song đăng diễm đoản, tăng lô hỏa khí thâm[1]” . Một gương mặt ưa nhìn như vậy xuất hiện trong một căn phòng mà ngay cả viên gạch ở đây cũng đã có bề dày mấy trăm năm lịch sử thật sự khiến người ta sinh ra chút cảm giác “cuộc đời như một vở kịch”.
[1] Câu thơ trong bài “Túc đông lâm tự” của Bạch Cư Dị.
Cậu ta có thể giống như Triệu Luật Hòa và Triệu Sơ Niên ngồi trong một căn phòng ấm áp nhìn hoa bay tuyết lượn ngoài cửa sổ, nhưng Mạnh Đề rất khâm phục bản lĩnh của Trình Cảnh khi cậu ta dám đến nơi rừng thiêng nước độc này chịu khổ như vậy, cậu ta thực sự giống một người Trung Quốc ở đức tính siêng năng, cần cù và chân thành.
Trình Cảnh nhanh chóng nấu xong một nồi mì sợi rồi chia thành ba bát. Khả năng nấu ăn của cậu ta tương đối xuất sắc, Mạnh Đề úp ngược chiếc bát xuống rồi uống thêm một chai nước trà hiệu Mỹ Tư Tư nữa là no căng.
Những văn vật khai quật được trong chùa để ngay cả căn phòng bên cạnh, được đóng những con dấu vuông vuông, tròn tròn giống nhau, công việc trong dịp nghỉ Tết của Trình Cảnh chính là phân loại những văn vật này, chụp lại ảnh và đánh số.
Mạnh Đề không hiểu về nguồn gốc của chúng mà chỉ biết thưởng thức những thứ đồ đạc cổ kính đẹp đẽ này, có những món đồ cực kỳ tinh xảo, chiếc chuông đồng cao ba mươi centimét, trên chiếc chuông màu nâu đậm là thứ ánh sáng như màu của vàng đen, trên bề mặt còn khắc một kiểu chữ trông rất lạ lẫm và phức tạp, có thể phân biệt được một cách rõ ràng.
Triệu Sơ Niên gật đầu nói:
– Đó là chữ Phạn.
Trình Cảnh khen không ngớt lời:
– Đúng là rất đẹp!
– Vẻ đẹp chỉ là thứ yếu. – Triệu Sơ Niên nói: – Sau hơn nghìn năm mà vẫn bóng bẩy như cũ, từ đó đủ hiểu kỹ thuật và trình độ cao đến mức nào!
– Giống như kiếm thời Tần vậy. – Mạnh Đề nói: -Trình độ cao!
Đương nhiên Triệu Sơ Niên hiểu về văn vật nhiều hơn cô, anh tiếp tục trò chuyện về các loại cổ vật với Trình Cảnh, hơi một tí là lấy dẫn chứng này kia, đúng kiểu nói có sách, mách có chứng…
Đôi khi, cô cũng sẽ không chú ý lắm đến câu chuyện mà hai người đang thảo luận, cảm thấy trình độ của Trình Cảnh còn xa lắm mới bằng Triệu Sơ Niên, ngay cả một chút kiến thức giản đơn về cổ vật mà đọc cũng không hiểu lắm, nhưng sự nhiệt tình quả thật rõ như vàng thật.
Họ đứng cạnh cửa sổ nói chuyện, gen của nhà họ Triệu quả là rất tuyệt, đúng là “vui tai đẹp mắt”. Triệu Sơ Niên mỉm cười gương mặt nhìn nghiêng tinh tế như bức tượng điêu khắc được trưng bày trong viện bảo tàng nghệ thuật.
Tiếp đó Trình Cảnh quay lại, vẫy tay với cô:
– Chúng ta đi xem ngôi chùa đi!
Ngôi chùa cổ kính và sâu thẳm, đầy vẻ thần bí và bí ẩn mà người ngoài không thể chạm tới. Một nghìn năm trước, tại đây vang lên tiếng niệm kinh và tiếng chuông đồng, nhưng sau thời chiến loạn chúng không còn vang lên nữa mà đã bị lãng quên trong dòng chảy thời gian. Nhưng những trục gỗ trong đó dù đã trải qua nghìn năm mà vẫn bất diệt, tựa như một loài động vật đang ngủ đông hít thở nhẹ nhàng mà lâu bền, lặng lẽ đứng tại nơi đó. Tất cả các di tích cổ kính đều mang một bầu không khí lịch sử nặng nề, đại điện rất cao, rất rộng khiến người ta cảm thấy thời gian như bị kéo dài đến khó tả. Nghìn năm trên nhân gian qua đi vội vàng, chỉ có tại nơi đây thời gian mới bị quên lãng.
Ba người đi hết một vòng, trừ khu nhà sau phòng thiền vì nguy hiểm nên không vào thì tất cả những nơi khác đều đã dạo quanh một lượt.
Nhưng cảm giác thích thú lúc đầu bất giác đã thay đổi, không biết từ lúc nào lại cảm thấy có gì đó không đúng. Phải chăng là kể từ khi trông thấy tảng đá bên dòng suối? Tảng đá màu xanh lục sẫm rất có khả năng thuộc loại đá hoa cương đó giống như một cái thìa khuấy đảo chiếc bánh gato. Tảng đá bị vùi sâu trong bùn, không hề sứt mẻ, cao chừng hai, ba thước, nằm ở giữa hai cây bách cao chọc trời, dòng nước suối trong vắt ró rách chảy bên dưới tảng đá, phần chìm trong nước của tảng đá bị rêu xanh phủ đầy, mềm mại và dài như mái tóc người thiếu nữ, nhẹ nhàng chuyển động trong làn nước.
Cô bước chậm lại, dán lỗ tai lên bức tường phủ đầy rêu xanh, trong lòng những viên gạch phát ra tiếng nước suối chảy giống như tiếng hô hấp của động vật. Trên viên gạch có những đường vân nhẵn nhụi, có thể nhận ra những hình thú kỳ quái.
Cảm giác quen thuộc cứ như vậy bắt đầu bao phủ dày đặc, giống như một mảng sương mù lớn trên không trung không biết đã tới đây tự khi nào?
Mạnh Đề lắc đầu thật mạnh, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, cảm giác hoang mang càng lớn dần, thậm chí còn thấy bắt đầu nóng ruột. Hình như cô đã nghĩ ra điều gì đó nhưng chút đầu mối này như tơ nhện vậy, vừa hiện lên đã biến mất.
Cô lùi lại ngần ấy bước theo bờ tường. Không cam lòng nên quyết định quay lại!
Sự phiền muộn của cô bị cả hai người phát hiện ra, Triệu Sơ Niên và Trình Cảnh nhìn nhau rồi cùng hỏi cô:
– Sao vậy?
– Em cảm thấy quen thuộc.
Triệu Sơ Niên mỉm cười:
– Em tới đây hồi nào?
– Không phải đã tới… – Mạnh Đề cắn môi, tay chỉ vào tảng đá cách đó không xa: – Em có một chút ấn tượng với tảng đá kia.
Cô nhíu mày, quay lại đuổi theo hình ảnh cố lục tìm trong trí nhớ, cô đột ngột xoay người, quay lại đi về phía ngôi chùa cổ phía sau. Sau khi tuyết rơi, phiến đá đó nhô lên trong con đường rừng trơn trượt và ẩm ướt, cô suýt ngã sấp xuống rồi lại cố đứng lên một cách khó nhọc, bước vào trong khu nhà nguy hiểm và đổ nát đó.
Trong sân có một cây quế rất lớn, không có cành lá, mang vẻ xơ xác, tiêu điều. Ngoài ra còn có một tấm biển cũ kỹ, viết bốn chữ lớn “cổ tự đường tạo”, bên dưới là một đám chữ được viết nhỏ hơn: “Hữu đan quế nhất chu, thử chi sương cốt, duyệt sổ bách niên chí hàm phong bính thần, giáp thân trọng tu hậu quế miêu phục sinh, kim cao dĩ ngũ xích.”
Khi thấy tấm biển này, cuối cùng Mạnh Đề cũng nhớ ra, đột nhiên xoay người, Triệu Sơ Niên đã mỉm cười đứng ngay sau lưng cô, bừng tỉnh như sau cơn mê, cô reo lên:
– Em nhớ rồi, trong “Bạch nhạn” từng nhắc đến nơi này.
Cô nói rất to, tiếng vọng quanh quẩn trong khu rừng, lá cây xào xạc, từng đám tuyết rơi từ trên cao xuống, xuống mặt đất liền bắn tung tóe, hoa tuyết bay bay vừa giống sương mù đang dần tan vừa giống mưa phùn lất phất.
Cảnh đẹp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, Mạnh Đề giương cao máy ảnh trong tay lên, tách tách chụp đủ bốn hướng.
Triệu Sơ Niên mỉm cười:
– Cuối cùng em đã nhớ ra!
– Thì ra thầy đưa em tới đây là vì lý do này. – Mạnh Đề vừa cười vừa cảm thấy ngỡ ngàng: – Sao thầy không nói trước cho em biết?
– Nếu vậy sẽ không còn bất ngờ nữa!
– Giả dụ em không thể phát hiện ra thì sao? Không khéo còn sống mãi trong mơ hồ ấy!
– Chắc chắn em sẽ phát hiện ra!
Mạnh Đề xì một tiếng: – Thầy quá đề cao em rồi!
Triệu Sơ Niên mỉm cười nhưng không nói gì, hai người chỉ cách nhau một khoảnh bằng cánh tay, anh liền giơ tay ra, ngón tay ma sát nhẹ nhàng trên mái tóc cô.
Trình Cảnh đứng ở cửa không biết họ đang vui vẻ vì lý do gì đành vỗ tay:
– Thôi nào, hai người ra ngoài trước đã, khu vực này tương đối nguy hiểm, phải hết dịp nghỉ Tết mới có người đến tu sửa, lúc đó hẵng quay lại đây!
Sau đó việc quan sát mang một tầng ý nghĩa khác, nếu chỉ có phong cảnh đơn điệu sẽ không đủ sức hấp dẫn nhưng sau khi được tưới đẫm bởi chất văn chương, ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng được nhuộm một tầng ý nghĩa khác bởi lời văn, đó chính là xem xét cảnh tượng dưới văn chương.
– Em cứ tưởng cảnh tượng trong tác phẩm đó là hư cấu, thực không ngờ là có thật!
– Đều là cảnh thật hết!
– Dạ?
Triệu Sơ Niên bình tĩnh nhìn cô rồi nói:
– Những tác phẩm dưới bút danh Khô Hòe không phải tiểu thuyết mà là tự truyện và là sự thật!
Mạnh Đề lặng lẽ suy ngẫm về một đoạn của tác phẩm trong đầu, dường như đã có thể lý giải điều gì đó, cô trợn mắt, im lặng trong một khoảng thời gian dài, mãi về sau mới hỏi:
– Vậy con sông kia cũng có thật sao?
– Phải. Lát nữa khi xuống núi chúng ta có thể đứng trên núi ngắm nhìn!
Khi xuống núi đã là chiều muộn, họ chào tạm biệt Trình Cảnh sau khi được cậu ta tiễn xuống núi. Triệu Sơ Niên hỏi cậu ta có muốn đi cùng không, cậu ta nghiêm túc lắc đầu.
Ông mặt trời trong một ngày đầy sương mù lộ ra gương mặt thiếu sức sống, nhuộm những đám mây thành thứ màu sắc kỳ lạ, tựa như vẩy mực lên. Quan sát tại vị trí lưng chừng núi, con sông đó rất giống với lời miêu tả trong “Bạch nhạn”, lặng lẽ nằm trong khu vực đồng bằng rộng lớn, trở thành một minh chứng cho sự vĩnh hằng của thế gian.
Xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều, ô tô đã đợi dưới chân núi, trong xe vô cùng ấm áp.
Mạnh Đề nói:
– Trình Cảnh đúng là người chăm chỉ!
Sau một ngày mệt nhoài trên núi, sự mệt mỏi của Mạnh Đề trào ra như vũ bão sau một cái ngáp, cô rất muốn nói một câu gì đó nhưng Triệu Sơ Niên không cho cô cơ hội lên tiếng, anh vòng tay ôm lấy cô rồi để cô khẽ dựa lên vai mình.
“A Đề, ngủ một lát đi, tới nơi tôi sẽ gọi em!”
Ngủ một lát – đề nghị này quả là tuyệt vời, cô hoàn toàn không có khả năng chống lại sự mê hoặc. Nếu đã thân thiết với Triệu Sơ Niên đến vậy, cô thật sự không cần khách sáo với anh nữa liền nhắm mắt lại, chưa đến hai phút sau tiếng thở đã đều đều phát ra.
Tư thế dựa đầu lên vai người khác thật ra vô cùng khó chịu, Triệu Sơ Niên ôm lấy thắt lưng cô rồi cố gắng hết sức không làm cô giật mình mà đặt cô nằm xuống một cách cân bằng, sau đó đặt nhẹ đầu cô lên đùi mình, anh cầm chiếc áo bành tô đặt bên cạnh phủ kín lên cả cơ thể cô, khi thu bàn tay lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi cô rồi cầm sách lên đọc.
Người tài xế ngồi ở hàng ghế trước thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, có chút xúc động nên thở dài.
Triệu Sơ Niên biết người tài xế thật thà này ít nói, ông không phải tuýp người lắm điều; đây cũng là nguyên nhân anh muốn thuê người này, tiếng thở dài đó phát ra khiến anh vô cùng bất ngờ, nhướng mày hỏi:
– Chú Uông, vì sao chú thở dài?
Chú Uông lắc đầu rồi nói:
– Thanh niên bây giờ, còn có mấy ai chu đáo cẩn thận với con gái như cháu nữa đâu?
Triệu Sơ Niên cúi xuống nhìn người trong lòng mình, cô hít thở đều đặn, có vẻ như ngủ rất ngon lành. Ánh mặt trời chiều muộn bao phủ gương mặt cô, dưới mí mắt sấp bóng tạo thành một hình bán nguyệt hơi tối. Anh mỉm cười, khom người xuống một cách cẩn thận, hôn lên thái dương cô rồi chăm chú nhìn gương mặt đó mãi, lên tiếng nói rành mạch:
– Cô ấy là em gái duy nhất cũng chính là người thân duy nhất của cháu, cháu không tốt với cô ấy thì tốt với ai bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.