Chương 44: Tạm biệt 1
Giảo Giảo
25/03/2017
Qua năm mới, kỳ nghỉ Tết lập tức dùng tốc độ như bay, nhanh đến mức khó tưởng tượng mà trôi qua.
Mạnh Đề cùng Triệu Sơ Niên đi dạo khắp mọi nơi trong phạm vi bán kính hai trăm kilomét một lượt. Triệu Sơ Niên còn biết chơi và biết chọn địa điểm hơn cả tưởng tượng của Mạnh Đề, thật không biết anh dùng cách nào mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể tìm hiểu rõ ràng những thắng cảnh xung quanh Ứng Thành đến thế, có một lần vô tình phát hiện ra trong cặp sách anh luôn mang theo bên mình có vài quyển tạp chí chỉ dẫn du lịch, khi ấy cô mới bừng tỉnh.
Sau trận tuyết của mùa xuân, nơi đâu cũng vắng người mà phong cảnh lại rất đẹp, thỉnh thoảng Mạnh Đề cũng tìm được cảm giác như đã từng quen thuộc đó, đều là ở những nơi được nhắc tới trong “Bạch nhạn”.
Thời gian của kỳ nghỉ Tết vốn đã không dài, lại sôi nổi như thế hầu như ngày nào cũng có tiết mục mới nên chớp mắt đã đến thời hạn phải quay về trường. Giáo viên thường phải đến báo danh sớm hơn sinh viên nên Triệu Sơ Niên chỉ ở lại Ứng Thành được một tuần đã phải quay về.
Mạnh Đề và Vương Hy Như cố kéo dài thời hạn về trường. Lúc về và lúc tới khác nhau hoàn toàn: lưu luyến không nỡ rời, nỗi nhớ nhung với mọi người và cả sự phiền muộn với học kỳ mới. Trên tàu hỏa cô và Vương Hy Như không hẹn mà cùng than thở khi đang nói chuyện: Lần quay lại trường này cũng là điểm cuối cùng của bốn năm đại học, các bạn cũng như cánh diều vậy đều tự tách khỏi nhau.
Sau khi về trường, một người về nhà một người về ký túc xá. Cô vắng nhà gần một tháng, lớp bụi đã tích dày từ lâu, cho nên phải xắn tay áo, đeo tạp dề, quét dọn trọn một buổi chiều mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Tiếng nói cười truyền tới từ nhà họ Trịnh tầng dưới, những tiếng đóng mở cửa không ngừng phát ra; khi trông thấy khu nhà giăng đèn kết hoa cô mới nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên tiêu mà mỗi năm mới có một lần.
Suốt đường đi không hề cảm thấy cô quạnh, giờ đây mới thấy bốn phía quanh mình lạnh lẽo đến vậy!
Cô cân nhắc một chút rồi quyết định từ bỏ ý định lau cửa sổ, cầm theo rất nhiều đặc sản của Ứng Thành và bước xuống dưới.
Quả nhiên nhà họ Trịnh vô cùng tưng bừng, họ hàng bạn bè tới đông đủ, tiếng nói tiếng nhạc phát ra từ TV trong phòng khách, tiếng chơi mạt chược, dù lớn thế nào vẫn thấy không đủ, tựa như khắp mọi người trên thế giới này trước kia đều thuộc một đại gia đình hạnh phúc tràn đầy. Họ hàng nhà họ hầu hết cô đều biết nhưng cũng chỉ biết mà thôi, họ cười rồi lên tiếng hỏi cô “Tiểu Mạnh tới đấy à?” càng khiến cô thu được nhiều sự chú ý.
Mãi lúc đó Trịnh Hiến Văn mới để mắt tới cô, anh dụi dụi mắt rồi ngẩng mặt lên khỏi bàn mạt chược, khóe miệng nhướn lên, ý cười dập dềnh tại đuôi mày:
– Về rồi hả? Về bao giờ đấy?
– Lúc trưa, em quét dọn nhà cửa mất cả buổi chiều.
– Đi đường suôn sẻ chứ?
– Vâng, dù sao cũng là ngồi trên tàu mà, cơ bản em cũng ngủ được một lát. – Khi trả lời Mạnh Đề đồng thời tiến đến gần anh xem bài: – Bác Trịnh, bác Liễu đâu ạ?
Triệu Sơ Niên nhìn cô không chớp mắt, cô có vẻ hơi mệt mỏi sau chuyến đi nhưng gương mặt vẫn sáng ngời, chắc hẳn giống như lời cô đã nói trong điện thoại kỳ nghỉ tết này rất tuyệt vời. Trái tim anh thoáng thoải mái hơn, thuận tay đánh ngay ra quân bài phá thế tự ù của ván bài vừa được chia:
– Mẹ anh làm cơm trong bếp, cha anh ở trường nghiên cứu phương hướng giảng dạy học kỳ mới sắp về rồi!
– Ôi –Mạnh Đề kêu lên: – Anh Hiến Văn đánh nhầm bài rồi, bài anh tự ù mà!
Trịnh Hiến Văn sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra sự thật quả là như vậy, anh bèn lắc đầu rồi bật cười:
-Hiếm lắm mới thắng được một lần, thế mà lại để chiến thắng rơi vào tay người khác!
Trịnh Nhược Thanh ngồi ở bên còn lại cạnh anh, vẻ mặt tương đối bất mãn:
– Anh à, em không thể giả câm được nữa, trình độ của anh thật sự quá kém, anh chẳng thể nào thoát khỏi việc mất tiền đâu!
– Đừng nói vậy chứ Tiểu Thanh. Hiến Văn là người có kiếm được nhiều tiền nhất trong số chúng ta, nó không bỏ tiền chẳng lẽ lại để những người lớn như chúng ta mất tiền sao? Nói thật, hôm nay chính là ngày dì đến kiếm tiền của nó đấy! – Tiếng nói vưà dứt thì dì út ngồi đối diện Trịnh Hiến Văn đã nhanh tay đẩy toàn bộ bài mình xuống, động tác vô cùng thành thạo, rõ ràng bà rất hài lòng với vận may của mình: – Mọi người thua rồi!
– Dì út may mắn quá, cháu thật sự không thể không phục! – Trịnh Hiến Văn mỉm cười rồi đứng lên lấy ví tiền đặt vào tay Trịnh Nhược Thanh: – Em tới đánh giúp anh đi!
Trịnh Nhược Thanh cũng nghe theo lời anh nhưng vẫn bĩu môi, xua xua tay với Mạnh Đề, nhìn cô cười với vẻ đùa cợt:
– A Đề, may mà em đến!
Trịnh Hiến Văn cười dùng tay gõ lên trán em gái một cái rồi kéo Mạnh Đề tới ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu hỏi tường tận về kỳ nghỉ Tết của cô, cụ thể như thế nào, sự lo lắng của anh dễ dàng bộc lộ qua giọng nói. Tâm trạng Mạnh Đề rất tốt, vội vàng buông những đặc sản của Ứng Thành mà mình vẫn ôm trong lòng ra, cười tủm tỉm kể lại mọi chuyện, duy chỉ không kể đến tuần lễ mà Triệu Sơ Niên đến thăm cô.
– Tốn công anh lo cho em, thì ra em chơi vui như vậy! – Trịnh Hiến Văn nghe xong liền buông kết luận một cách vô thưởng vô phạt như vậy.
– Em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa! – Mạnh Đề cười: – Nhưng đúng là chơi rất vui, nhất là ngôi chùa cổ ở Ứng Thành, cao lớn, hùng vĩ, kết cấu của một nghìn năm trước mà vẫn tồn tại đến tận ngày nay, được dựng từ gỗ nguyên chất, ngay cả một cây đinh cũng không thấy, đẹp vô cùng!
– Hồi học kiến trúc anh đã trông thấy tin tức về ngôi chùa đó rồi, nhưng vì đó chỉ là một mẩu tin nhỏ nên không để tâm!
– Nhất định là như thế! – Mạnh Đề nói: – Lúc đó em đã nghĩ nếu anh Hiến Văn ở đó, khẳng định sẽ rất nhiều cảm xúc!
– Ừ. – Trịnh Hiến Văn gật đầu: – Khi nào rảnh rỗi tới đó xem sao!
Bàn mạt chược bên cạnh ồn ào, tiếng cười ha ha phát ra liên tục, nghe láng máng hình như là Trịnh Nhược Thanh không cẩn thận làm loạn ô long, phát thừa bài; cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn, đợi đến khi yên tĩnh một chút Mạnh Đề mới đứng dậy chào tạm biệt.
Trịnh Hiến Văn không ngờ gần đến giờ ăn rồi mà cô còn định đi, ngỡ ngàng:
– Em lại định chạy đi đâu? Tối nay ở lại ăn cơm đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đấy!
Mạnh Đề lắc đâu:
– Không được, em đã hẹn các bạn rồi!
Trịnh Hiến Văn bất đắc dĩ:
– Vương Hy Như? Hai người dính lấy nhau suốt một kỳ nghỉ vẫn chưa đủ?
– Không chỉ mình cô ấy, còn các bạn trong khoa nữa, đầu tháng bảy chúng em tốt nghiệp rồi. Chẳng mấy khi như dịp Tết Nguyên Tiêu năm nay tất cả mọi người đều ở trường, cho nên muốn tụ tập một buổi.
– Bây giờ muốn ăn với em bữa cơm cũng khó khăn nhường này, em lớn thật rồi! – Trịnh Hiến Văn cuối cùng lắc đầu từ bỏ: – Đi đi.
Cô chờ đợi hai chữ này mà thôi, Mạnh Đề như lấy được lệnh miễn chết, chào hỏi một lượt tất cả mọi người trong nhà rồi mới đi, đạp xe tới ký túc xá nữ.
Tết Nguyên Tiêu năm nay tới muộn, cuối tháng Hai – đầu tháng Ba mới chậm chạp nghênh giá, thời tiết không còn rét buốt như mùa đông, chồi non xanh mơn mởn cũng nhú khỏi cành cây sau đợt ngủ đông.
Buổi tối đang lúc ăn cơm với Vương Hy Như, cô buột miệng than thở một câu:
– Haiz, có đông họ hàng thật tốt, nhà cậu, nhà anh Hiến Văn đều như vậy, cả nhà cùng tụ tập một lúc thật ồn ào náo nhiệt!
– Cũng được, nhưng đôi khi cũng phiền phức! – Vương Hy Như nói rất thật: – Chuyện phiền phức nhà tớ cũng nhiều lắm.
– Tóm lại còn tốt hơn nhà tớ. Nhà tớ không có họ hàng thân thích gì, có một bà cô đã qua đời từ trước khi tớ biết nhận thức mất rồi!
Chuyện này Vương Hy Như chưa từng nghe bao giờ:
– Hả? Thật không?
– Thật. Hình như là chết bệnh, bị máu trắng thì phải, tóm lại là tớ không nhớ gì hết! – Mạnh Đề buông đũa xuống, chống tay lên má ngẫm nghĩ rồi kể lại: – Ông nội và bà nội tớ là anh em họ, tính ra cũng là kết hôn cận huyết, cho nên khi sinh con gặp phải không ít vấn đề, rất có khả năng bị bệnh do di truyền!
Vương Hy Như trừng mắt:
– Hả? Thế còn cậu?
– Tớ không sao! – Mạnh Đề thấy bạn lo lắng đành vỗ vai trấn ai: – Cha mẹ đưa tớ đi kiểm tra hai lần rồi. Tớ rất khỏe, không thể bị bệnh di truyền gì được, ừm, anh tớ cũng thế. Dù gì chúng tớ cũng là đời thứ ba rồi, hẳn là không có vấn đề gì.
– Thế thì tốt. – Vương Hy Như thở phào: – Tớ cũng không phải lo lắng nữa.
Trong lúc đùa giỡn hai người ngó ra ngoài qua cửa sổ của căng tin, mặt trăng tròn trịa chiếu sáng trên bầu trời đen sẫm. Ánh trăng bàng bạc, lặng lẽ chiếu xuống mặt đất.
Vương Hy Như nói:
– Mai phải đi học rồi!
Mạnh Đề nói:
– Ừm.
Hai người không nói thêm gì nữa. Nói một cách khác, thời gian hai người còn ở cạnh nhau chỉ còn nửa năm cuối cùng… Không, chỉ còn bốn tháng thôi.
Nghỉ Tết là thời gian nghỉ ngơi thoải mái. Khi đã bắt đầu đi học tự nhiên cũng sẽ bận rộn hơn, hai người đều đi theo Tống Hán Chương làm luận văn tốt nghiệp, không dễ kiếm được hai cô sinh viên vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang như vậy, nên nhiệm vụ của thầy còn nặng nề hơn cả trò, việc tìm đề tài cũng không đơn giản. Vương Hy Như còn bận hơn một chút, phải nhanh chóng xin chữ ký xác nhận, chuẩn bị tài liệu, v.v, mọi việc trôi đi theo tuần tự và ổn định, mấy tuần lễ qua đi một cách chóng vánh, giống như thời gian tồn tại của mùa xuân trong năm vậy.
Dĩ nhiên, tin tốt nhất chậm rãi đến vào một sáng sớm của trung tuần tháng ba.
Mạnh Đề ôm chăn vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị điện thoại ở đầu giường đánh thức; người mới sáng sớm đã gọi điện nếu không phải cha mẹ và anh trai thì cơ bản chẳng còn ai khác.
Người gọi tới là mẹ cô, cô giáo Trương Dư Hòa xưa nay luôn rất hiền dịu, đến nói năng cũng nhỏ nhẹ mà giờ đây lại rất kích động:
– Tiểu Đề, chị dâu con sinh con trai rồi!
– Con được làm cô rồi? – Suy nghĩ này chui vào đầu Mạnh Đề, cô phấn khởi “Woa” một tiếng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất: – À, nặng bao nhiêu cân? Mẹ tròn con vuông chứ ạ?
Ở đầu dây bên kia, Trương Dư Hòa kể rất chi tiết, rõ ràng là rất phấn khởi. Nhưng điều đó là dễ hiểu, dù sao lúc mới đầu còn có ý định phá bỏ vì vị trí bào thai không tốt, giờ đây lại sinh được một cậu bé khỏe mạnh, quả là một chuyện đáng mừng. Chuyện đáng tiếc nhất là chị dâu Khổng Văn Quân của Mạnh Đề sinh xong cơ thể rất yếu, cho nên hai bậc phụ huynh vẫn phải ở lại Mỹ nửa năm nữa, chờ chị bồi bổ sức khỏe tốt đã.
Mạnh Đề cầm điện thoại, nhào tới bật vội máy tính lên:
– Mẹ, con cũng muốn trông thấy cháu trai. Mẹ mở máy tính đi, quay video cho con xem với.
– Tiểu Đề, con đừng nóng vội như thế, đứa bé vẫn đang ở bệnh viện, mẹ chỉ về nấu cơm thôi. – Nụ cười của Trương Dư Hòa, cô ở đầu dây bên này cũng cảm nhận được, Mạnh Đề dường như trông thấy gương mặt với nụ cười ấm áp của mẹ: – Định nói với con chuyện này. Các con năm thứ tư cũng không phải đi học nhiều nữa, thầy hướng dẫn luận văn của con là Tống Hán Chương hả? Nói với ông ấy xin nghỉ vài ngày tới đây chơi được không?
Đây là một ý kiến rất hay ho, cô đã có hộ chiếu nhưng làm visa thăm thân nhân cũng mất khoảng hai tuần, Mạnh Đề bắt đầu suy tính đến khả năng sang Mỹ.
– Nhà anh con rất rộng, ở luôn đây cũng được. – Trương Dư Hòa nói: – Tiểu Đề, cha mẹ đã nửa năm không gặp con cũng rất nhớ con. Lớn bằng đấy nhưng chưa bao giờ con rời khỏi cha mẹ quá mười ngày!
Hốc mắt Mạnh Đề cay cay:
– Con cũng rất nhớ mọi người!
– Vậy cứ sang đây đi!
Ngay ngày hôm đó cô đề cập chuyện xin nghỉ với Tống Hán Chương, Tống Hán Chương ngỡ ngàng hồi lâu rồi mới nói:
– Ồ, Mạnh Trưng đã làm cha rồi sao? Đi đi, về sớm một chút là được!
Nhưng quá trình làm visa thăm thân nhân rất thuận lợi, những ngày sau đó cô đều chìm trong sung sướng, cả người sáng sủa rực rỡ như thời tiết của hiện tại. Lúc gặp Triệu Sơ Niên, anh nói:
– Mấy chữ “Hớn hở ra mặt” dùng để hình dung em quả là chính xác. Hình như tôi rất ít khi thấy em vui vẻ như vậy!
– Đó là anh ruột em mà! – Mạnh Đề cực kỳ vui sướng: – Khác hẳn những người khác!
– Ừ. – Triệu Sơ Niên mỉm cười: – Đích thực là anh ruột.
Từ khi bắt đầu học kỳ mới quan hệ giữa họ tốt hơn trước đây một chút, tuy Mạnh Đề không còn học môn tự chọn của anh nữa nhưng cơ hội gặp nhau trái lại còn nhiều hơn cả khi học anh, hầu như ngày nào cũng gặp nhau hai lần, ăn cơm, nói chuyện, v.v. Cuối tuần, hai người tương đối nhàn rỗi, thỉnh thoảng cùng đến hiệu sách tìm sách, mua sách cũng là một thú vui.
Tiếp xúc càng nhiều càng hiểu rõ hơn về người này. Triệu Sơ Niên lúc nào cũng đối với cô ấm áp như mùa xuân, khả năng che giấu cảm xúc cực tốt, Mạnh Đề luôn mơ hồ cảm nhận được dưới ngôn ngữ của anh luôn tồn tại một chút cảm giác buồn bã mà anh không muốn cho ai biết, cô đành phải an ủi anh:
– Thầy Triệu, nếu thầy cũng có thể giống anh trai em, kết hôn sinh con…
Những lời tiếp đó như bị tắc nghẹn trong cổ họng, chợt cảm thấy rất khó chịu, bèn cắn môi kiên trì nói tiếp:
– Em… Em cũng…
May mà Triệu Sơ Niên không chú ý đến sự run rẩy trong giọng nói của cô, chỉ ngoảnh mặt sang mỉm cười với cô rất dịu dàng:
– Hôm nay chúng ta đừng đi mua sách nữa. Nếu đã lên chức cô thì phải tặng quà chứ!
Mạnh Đề nhướng mày cười:
– Vâng.
Mạnh Đề cùng Triệu Sơ Niên đi dạo khắp mọi nơi trong phạm vi bán kính hai trăm kilomét một lượt. Triệu Sơ Niên còn biết chơi và biết chọn địa điểm hơn cả tưởng tượng của Mạnh Đề, thật không biết anh dùng cách nào mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại có thể tìm hiểu rõ ràng những thắng cảnh xung quanh Ứng Thành đến thế, có một lần vô tình phát hiện ra trong cặp sách anh luôn mang theo bên mình có vài quyển tạp chí chỉ dẫn du lịch, khi ấy cô mới bừng tỉnh.
Sau trận tuyết của mùa xuân, nơi đâu cũng vắng người mà phong cảnh lại rất đẹp, thỉnh thoảng Mạnh Đề cũng tìm được cảm giác như đã từng quen thuộc đó, đều là ở những nơi được nhắc tới trong “Bạch nhạn”.
Thời gian của kỳ nghỉ Tết vốn đã không dài, lại sôi nổi như thế hầu như ngày nào cũng có tiết mục mới nên chớp mắt đã đến thời hạn phải quay về trường. Giáo viên thường phải đến báo danh sớm hơn sinh viên nên Triệu Sơ Niên chỉ ở lại Ứng Thành được một tuần đã phải quay về.
Mạnh Đề và Vương Hy Như cố kéo dài thời hạn về trường. Lúc về và lúc tới khác nhau hoàn toàn: lưu luyến không nỡ rời, nỗi nhớ nhung với mọi người và cả sự phiền muộn với học kỳ mới. Trên tàu hỏa cô và Vương Hy Như không hẹn mà cùng than thở khi đang nói chuyện: Lần quay lại trường này cũng là điểm cuối cùng của bốn năm đại học, các bạn cũng như cánh diều vậy đều tự tách khỏi nhau.
Sau khi về trường, một người về nhà một người về ký túc xá. Cô vắng nhà gần một tháng, lớp bụi đã tích dày từ lâu, cho nên phải xắn tay áo, đeo tạp dề, quét dọn trọn một buổi chiều mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Tiếng nói cười truyền tới từ nhà họ Trịnh tầng dưới, những tiếng đóng mở cửa không ngừng phát ra; khi trông thấy khu nhà giăng đèn kết hoa cô mới nhớ ra hôm nay là Tết Nguyên tiêu mà mỗi năm mới có một lần.
Suốt đường đi không hề cảm thấy cô quạnh, giờ đây mới thấy bốn phía quanh mình lạnh lẽo đến vậy!
Cô cân nhắc một chút rồi quyết định từ bỏ ý định lau cửa sổ, cầm theo rất nhiều đặc sản của Ứng Thành và bước xuống dưới.
Quả nhiên nhà họ Trịnh vô cùng tưng bừng, họ hàng bạn bè tới đông đủ, tiếng nói tiếng nhạc phát ra từ TV trong phòng khách, tiếng chơi mạt chược, dù lớn thế nào vẫn thấy không đủ, tựa như khắp mọi người trên thế giới này trước kia đều thuộc một đại gia đình hạnh phúc tràn đầy. Họ hàng nhà họ hầu hết cô đều biết nhưng cũng chỉ biết mà thôi, họ cười rồi lên tiếng hỏi cô “Tiểu Mạnh tới đấy à?” càng khiến cô thu được nhiều sự chú ý.
Mãi lúc đó Trịnh Hiến Văn mới để mắt tới cô, anh dụi dụi mắt rồi ngẩng mặt lên khỏi bàn mạt chược, khóe miệng nhướn lên, ý cười dập dềnh tại đuôi mày:
– Về rồi hả? Về bao giờ đấy?
– Lúc trưa, em quét dọn nhà cửa mất cả buổi chiều.
– Đi đường suôn sẻ chứ?
– Vâng, dù sao cũng là ngồi trên tàu mà, cơ bản em cũng ngủ được một lát. – Khi trả lời Mạnh Đề đồng thời tiến đến gần anh xem bài: – Bác Trịnh, bác Liễu đâu ạ?
Triệu Sơ Niên nhìn cô không chớp mắt, cô có vẻ hơi mệt mỏi sau chuyến đi nhưng gương mặt vẫn sáng ngời, chắc hẳn giống như lời cô đã nói trong điện thoại kỳ nghỉ tết này rất tuyệt vời. Trái tim anh thoáng thoải mái hơn, thuận tay đánh ngay ra quân bài phá thế tự ù của ván bài vừa được chia:
– Mẹ anh làm cơm trong bếp, cha anh ở trường nghiên cứu phương hướng giảng dạy học kỳ mới sắp về rồi!
– Ôi –Mạnh Đề kêu lên: – Anh Hiến Văn đánh nhầm bài rồi, bài anh tự ù mà!
Trịnh Hiến Văn sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra sự thật quả là như vậy, anh bèn lắc đầu rồi bật cười:
-Hiếm lắm mới thắng được một lần, thế mà lại để chiến thắng rơi vào tay người khác!
Trịnh Nhược Thanh ngồi ở bên còn lại cạnh anh, vẻ mặt tương đối bất mãn:
– Anh à, em không thể giả câm được nữa, trình độ của anh thật sự quá kém, anh chẳng thể nào thoát khỏi việc mất tiền đâu!
– Đừng nói vậy chứ Tiểu Thanh. Hiến Văn là người có kiếm được nhiều tiền nhất trong số chúng ta, nó không bỏ tiền chẳng lẽ lại để những người lớn như chúng ta mất tiền sao? Nói thật, hôm nay chính là ngày dì đến kiếm tiền của nó đấy! – Tiếng nói vưà dứt thì dì út ngồi đối diện Trịnh Hiến Văn đã nhanh tay đẩy toàn bộ bài mình xuống, động tác vô cùng thành thạo, rõ ràng bà rất hài lòng với vận may của mình: – Mọi người thua rồi!
– Dì út may mắn quá, cháu thật sự không thể không phục! – Trịnh Hiến Văn mỉm cười rồi đứng lên lấy ví tiền đặt vào tay Trịnh Nhược Thanh: – Em tới đánh giúp anh đi!
Trịnh Nhược Thanh cũng nghe theo lời anh nhưng vẫn bĩu môi, xua xua tay với Mạnh Đề, nhìn cô cười với vẻ đùa cợt:
– A Đề, may mà em đến!
Trịnh Hiến Văn cười dùng tay gõ lên trán em gái một cái rồi kéo Mạnh Đề tới ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu hỏi tường tận về kỳ nghỉ Tết của cô, cụ thể như thế nào, sự lo lắng của anh dễ dàng bộc lộ qua giọng nói. Tâm trạng Mạnh Đề rất tốt, vội vàng buông những đặc sản của Ứng Thành mà mình vẫn ôm trong lòng ra, cười tủm tỉm kể lại mọi chuyện, duy chỉ không kể đến tuần lễ mà Triệu Sơ Niên đến thăm cô.
– Tốn công anh lo cho em, thì ra em chơi vui như vậy! – Trịnh Hiến Văn nghe xong liền buông kết luận một cách vô thưởng vô phạt như vậy.
– Em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa! – Mạnh Đề cười: – Nhưng đúng là chơi rất vui, nhất là ngôi chùa cổ ở Ứng Thành, cao lớn, hùng vĩ, kết cấu của một nghìn năm trước mà vẫn tồn tại đến tận ngày nay, được dựng từ gỗ nguyên chất, ngay cả một cây đinh cũng không thấy, đẹp vô cùng!
– Hồi học kiến trúc anh đã trông thấy tin tức về ngôi chùa đó rồi, nhưng vì đó chỉ là một mẩu tin nhỏ nên không để tâm!
– Nhất định là như thế! – Mạnh Đề nói: – Lúc đó em đã nghĩ nếu anh Hiến Văn ở đó, khẳng định sẽ rất nhiều cảm xúc!
– Ừ. – Trịnh Hiến Văn gật đầu: – Khi nào rảnh rỗi tới đó xem sao!
Bàn mạt chược bên cạnh ồn ào, tiếng cười ha ha phát ra liên tục, nghe láng máng hình như là Trịnh Nhược Thanh không cẩn thận làm loạn ô long, phát thừa bài; cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn, đợi đến khi yên tĩnh một chút Mạnh Đề mới đứng dậy chào tạm biệt.
Trịnh Hiến Văn không ngờ gần đến giờ ăn rồi mà cô còn định đi, ngỡ ngàng:
– Em lại định chạy đi đâu? Tối nay ở lại ăn cơm đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đấy!
Mạnh Đề lắc đâu:
– Không được, em đã hẹn các bạn rồi!
Trịnh Hiến Văn bất đắc dĩ:
– Vương Hy Như? Hai người dính lấy nhau suốt một kỳ nghỉ vẫn chưa đủ?
– Không chỉ mình cô ấy, còn các bạn trong khoa nữa, đầu tháng bảy chúng em tốt nghiệp rồi. Chẳng mấy khi như dịp Tết Nguyên Tiêu năm nay tất cả mọi người đều ở trường, cho nên muốn tụ tập một buổi.
– Bây giờ muốn ăn với em bữa cơm cũng khó khăn nhường này, em lớn thật rồi! – Trịnh Hiến Văn cuối cùng lắc đầu từ bỏ: – Đi đi.
Cô chờ đợi hai chữ này mà thôi, Mạnh Đề như lấy được lệnh miễn chết, chào hỏi một lượt tất cả mọi người trong nhà rồi mới đi, đạp xe tới ký túc xá nữ.
Tết Nguyên Tiêu năm nay tới muộn, cuối tháng Hai – đầu tháng Ba mới chậm chạp nghênh giá, thời tiết không còn rét buốt như mùa đông, chồi non xanh mơn mởn cũng nhú khỏi cành cây sau đợt ngủ đông.
Buổi tối đang lúc ăn cơm với Vương Hy Như, cô buột miệng than thở một câu:
– Haiz, có đông họ hàng thật tốt, nhà cậu, nhà anh Hiến Văn đều như vậy, cả nhà cùng tụ tập một lúc thật ồn ào náo nhiệt!
– Cũng được, nhưng đôi khi cũng phiền phức! – Vương Hy Như nói rất thật: – Chuyện phiền phức nhà tớ cũng nhiều lắm.
– Tóm lại còn tốt hơn nhà tớ. Nhà tớ không có họ hàng thân thích gì, có một bà cô đã qua đời từ trước khi tớ biết nhận thức mất rồi!
Chuyện này Vương Hy Như chưa từng nghe bao giờ:
– Hả? Thật không?
– Thật. Hình như là chết bệnh, bị máu trắng thì phải, tóm lại là tớ không nhớ gì hết! – Mạnh Đề buông đũa xuống, chống tay lên má ngẫm nghĩ rồi kể lại: – Ông nội và bà nội tớ là anh em họ, tính ra cũng là kết hôn cận huyết, cho nên khi sinh con gặp phải không ít vấn đề, rất có khả năng bị bệnh do di truyền!
Vương Hy Như trừng mắt:
– Hả? Thế còn cậu?
– Tớ không sao! – Mạnh Đề thấy bạn lo lắng đành vỗ vai trấn ai: – Cha mẹ đưa tớ đi kiểm tra hai lần rồi. Tớ rất khỏe, không thể bị bệnh di truyền gì được, ừm, anh tớ cũng thế. Dù gì chúng tớ cũng là đời thứ ba rồi, hẳn là không có vấn đề gì.
– Thế thì tốt. – Vương Hy Như thở phào: – Tớ cũng không phải lo lắng nữa.
Trong lúc đùa giỡn hai người ngó ra ngoài qua cửa sổ của căng tin, mặt trăng tròn trịa chiếu sáng trên bầu trời đen sẫm. Ánh trăng bàng bạc, lặng lẽ chiếu xuống mặt đất.
Vương Hy Như nói:
– Mai phải đi học rồi!
Mạnh Đề nói:
– Ừm.
Hai người không nói thêm gì nữa. Nói một cách khác, thời gian hai người còn ở cạnh nhau chỉ còn nửa năm cuối cùng… Không, chỉ còn bốn tháng thôi.
Nghỉ Tết là thời gian nghỉ ngơi thoải mái. Khi đã bắt đầu đi học tự nhiên cũng sẽ bận rộn hơn, hai người đều đi theo Tống Hán Chương làm luận văn tốt nghiệp, không dễ kiếm được hai cô sinh viên vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang như vậy, nên nhiệm vụ của thầy còn nặng nề hơn cả trò, việc tìm đề tài cũng không đơn giản. Vương Hy Như còn bận hơn một chút, phải nhanh chóng xin chữ ký xác nhận, chuẩn bị tài liệu, v.v, mọi việc trôi đi theo tuần tự và ổn định, mấy tuần lễ qua đi một cách chóng vánh, giống như thời gian tồn tại của mùa xuân trong năm vậy.
Dĩ nhiên, tin tốt nhất chậm rãi đến vào một sáng sớm của trung tuần tháng ba.
Mạnh Đề ôm chăn vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị điện thoại ở đầu giường đánh thức; người mới sáng sớm đã gọi điện nếu không phải cha mẹ và anh trai thì cơ bản chẳng còn ai khác.
Người gọi tới là mẹ cô, cô giáo Trương Dư Hòa xưa nay luôn rất hiền dịu, đến nói năng cũng nhỏ nhẹ mà giờ đây lại rất kích động:
– Tiểu Đề, chị dâu con sinh con trai rồi!
– Con được làm cô rồi? – Suy nghĩ này chui vào đầu Mạnh Đề, cô phấn khởi “Woa” một tiếng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất: – À, nặng bao nhiêu cân? Mẹ tròn con vuông chứ ạ?
Ở đầu dây bên kia, Trương Dư Hòa kể rất chi tiết, rõ ràng là rất phấn khởi. Nhưng điều đó là dễ hiểu, dù sao lúc mới đầu còn có ý định phá bỏ vì vị trí bào thai không tốt, giờ đây lại sinh được một cậu bé khỏe mạnh, quả là một chuyện đáng mừng. Chuyện đáng tiếc nhất là chị dâu Khổng Văn Quân của Mạnh Đề sinh xong cơ thể rất yếu, cho nên hai bậc phụ huynh vẫn phải ở lại Mỹ nửa năm nữa, chờ chị bồi bổ sức khỏe tốt đã.
Mạnh Đề cầm điện thoại, nhào tới bật vội máy tính lên:
– Mẹ, con cũng muốn trông thấy cháu trai. Mẹ mở máy tính đi, quay video cho con xem với.
– Tiểu Đề, con đừng nóng vội như thế, đứa bé vẫn đang ở bệnh viện, mẹ chỉ về nấu cơm thôi. – Nụ cười của Trương Dư Hòa, cô ở đầu dây bên này cũng cảm nhận được, Mạnh Đề dường như trông thấy gương mặt với nụ cười ấm áp của mẹ: – Định nói với con chuyện này. Các con năm thứ tư cũng không phải đi học nhiều nữa, thầy hướng dẫn luận văn của con là Tống Hán Chương hả? Nói với ông ấy xin nghỉ vài ngày tới đây chơi được không?
Đây là một ý kiến rất hay ho, cô đã có hộ chiếu nhưng làm visa thăm thân nhân cũng mất khoảng hai tuần, Mạnh Đề bắt đầu suy tính đến khả năng sang Mỹ.
– Nhà anh con rất rộng, ở luôn đây cũng được. – Trương Dư Hòa nói: – Tiểu Đề, cha mẹ đã nửa năm không gặp con cũng rất nhớ con. Lớn bằng đấy nhưng chưa bao giờ con rời khỏi cha mẹ quá mười ngày!
Hốc mắt Mạnh Đề cay cay:
– Con cũng rất nhớ mọi người!
– Vậy cứ sang đây đi!
Ngay ngày hôm đó cô đề cập chuyện xin nghỉ với Tống Hán Chương, Tống Hán Chương ngỡ ngàng hồi lâu rồi mới nói:
– Ồ, Mạnh Trưng đã làm cha rồi sao? Đi đi, về sớm một chút là được!
Nhưng quá trình làm visa thăm thân nhân rất thuận lợi, những ngày sau đó cô đều chìm trong sung sướng, cả người sáng sủa rực rỡ như thời tiết của hiện tại. Lúc gặp Triệu Sơ Niên, anh nói:
– Mấy chữ “Hớn hở ra mặt” dùng để hình dung em quả là chính xác. Hình như tôi rất ít khi thấy em vui vẻ như vậy!
– Đó là anh ruột em mà! – Mạnh Đề cực kỳ vui sướng: – Khác hẳn những người khác!
– Ừ. – Triệu Sơ Niên mỉm cười: – Đích thực là anh ruột.
Từ khi bắt đầu học kỳ mới quan hệ giữa họ tốt hơn trước đây một chút, tuy Mạnh Đề không còn học môn tự chọn của anh nữa nhưng cơ hội gặp nhau trái lại còn nhiều hơn cả khi học anh, hầu như ngày nào cũng gặp nhau hai lần, ăn cơm, nói chuyện, v.v. Cuối tuần, hai người tương đối nhàn rỗi, thỉnh thoảng cùng đến hiệu sách tìm sách, mua sách cũng là một thú vui.
Tiếp xúc càng nhiều càng hiểu rõ hơn về người này. Triệu Sơ Niên lúc nào cũng đối với cô ấm áp như mùa xuân, khả năng che giấu cảm xúc cực tốt, Mạnh Đề luôn mơ hồ cảm nhận được dưới ngôn ngữ của anh luôn tồn tại một chút cảm giác buồn bã mà anh không muốn cho ai biết, cô đành phải an ủi anh:
– Thầy Triệu, nếu thầy cũng có thể giống anh trai em, kết hôn sinh con…
Những lời tiếp đó như bị tắc nghẹn trong cổ họng, chợt cảm thấy rất khó chịu, bèn cắn môi kiên trì nói tiếp:
– Em… Em cũng…
May mà Triệu Sơ Niên không chú ý đến sự run rẩy trong giọng nói của cô, chỉ ngoảnh mặt sang mỉm cười với cô rất dịu dàng:
– Hôm nay chúng ta đừng đi mua sách nữa. Nếu đã lên chức cô thì phải tặng quà chứ!
Mạnh Đề nhướng mày cười:
– Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.