Chương 130: Bị điên
Tiểu Cam Cam
11/02/2023
" Còn nữa, hãy tìm cơ hội mà nói chuyện với chồng cô đi, nếu không nhờ anh ta che chắn thì bây giờ cô đang ở trong bệnh viện nằm ôm cái đầu máu me và chuẩn bị phải khâu vài mũi rồi đấy".
"...........".
Buổi tiệc kết thúc, hắn giữ lời đến tìm cô. Lý Uyên ngồi trong phòng, hắn đến mở cửa rồi đứng ở bên ngoài chẳng nói tiếng nào, từ lúc ở trong xe đến lúc về đến nhà, hắn vẫn ngồi yên, thậm chí mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Lý Uyên thấy hắn giận đến mức không muốn ngồi cùng với mình thì tâm trạng có chút đi xuống, nhưng cô biết bản thân làm sai nên không tỏ thái độ gì, ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Thực ra Triệu Thần Hy đúng là giận cô thật, nhưng hắn vẫn chưa đến mức muốn tránh mặt cô. Chỉ là vì sợ phía sau sẽ xốc, khiến Lý Uyên khó chịu nên hắn mới mở cửa trước để cô ngồi.
Về đến nhà thì biết được Lạc Lạc đã ngủ, Triệu Tử Anh ở dưới nhà khi nhìn thấy cô ôm khuỷu tay thì vô cùng khẩn trương, tiến đến rồi hỏi:
" Em bị làm sao thế kia?".
Lý Uyên không dám nhìn trực diện, có chút né tránh, miệng cũng mấp máy rồi thôi, dường như không có ý trả lời.
Triệu Tử Anh nhìn về phía em trai mình, lúc này hắn mới thở nhẹ rồi đáp:
" Cô ấy không cẩn thận nên té ngã, chị đừng lo".
" Không lo mà được sao? Em nói xem, tay sưng thế kia thì ổn chỗ nào?".
Hắn không đáp lời, chỉ xoay người bước lên phòng.
Triệu Tử Anh muốn mắng chửi, lời sắp chui ra khỏi miệng thì Lý Uyên lên tiếng:
" Chị... em không sao mà, chỉ có chút ê ẩm thôi, thực chất vẫn cử động được".
Triệu Tử Anh nhìn hướng mà hắn vừa đi qua, tặc lưỡi:
" Hôm nay nó làm sao thế? Đúng là kỳ lạ thật mà".
Thường ngày chỉ cần thấy Lý Uyên nhíu chân mày là đã đứng ngồi không yên, nóng hết cả ruột gan lên mà hôm nay con bé bị thương thế kia nó cũng không thèm nhìn đến. Chán rồi sao?
Lý Uyên biết hắn làm như thế là có lý do, nếu nói ra sự thật thì người hiện giờ bị ăn mắng là cô chứ không phải hắn. Vì không muốn nghe Triệu Tử Anh mắng hắn, cô liền lên tiếng:
" Em có hơi mệt, hôm nay muốn ngủ sớm".
" Ừ, tranh thủ còn sớm..." - Vừa nói, Triệu Tử Anh vừa nhìn đồng hồ treo tường... 1 giờ hơn...
Cả hai người im lặng, Lý Uyên gãi gãi má:
" Chị... ngủ thôi".
" Ừ...".
Cả đêm đó, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại khó mà ngủ được, Lý Uyên cố thuyết phục bản thân là vì tay cô vẫn còn đau, nhưng mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh hắn gục đầu lên vai cô lại hiện ra, rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra một giây trước.
Lý Uyên, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Dù hắn có giận thì cũng có sao đâu?
Chẳng phải mày luôn muốn hắn không làm phiền hay sao? Bây giờ có thể nhân cơ hội này... có thể nhân cơ hội này mà cắt cái đuôi phiền toái kia.
Sao trong lòng cứ luôn cảm thấy buồn bực vậy?
Đang lúc không biết nên làm gì thì giọng nói của Kiều Uyển Nhi vang bên tai:
- Chồng cô lúc nãy thấy cô bị thương, tôi thấy anh ta lo lắm, giờ thì chẳng thấy người đâu, chắc là đang rất giận... tức giận vì cô không biết trân trọng bản thân đấy...
Lý uyên bật người dậy, chẳng hiểu vì lý do gì, cô xốc chăn rồi chạy ra ngoài.
Não còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chớp mắt cô đã đứng ở trước cửa phòng hắn.
Lý Uyên ngồi xổm xuống, dùng tay vò đầu, tóc cô rối tung lên, bộ dạng lúc này hệt như mụ điên vậy, trong lòng cô điên cuồng gào thét.
Lý Uyên ơi, mày điên rồi! Sao mày lại tự dưng chạy đến đây chứ?!!!!!!!!!!
Cô thở dài, trên gương mặt biểu cảm cực kỳ đa dạng.
Đúng, dù sao cũng đã đến rồi, chi bằng vào trong xem thử hắn có ổn hay không. Bị cái lọ hoa đập vào lưng... dù sao đây cũng là một phần trách nhiệm của mày đấy.
Lý Uyên đứng lên, nắm tay lại chuẩn bị gõ cửa phòng. Cách cái cửa 2cm thôi thì cô ngừng lại.
Bất tri bất giác lại nghĩ đến việc hắn vẫn còn đang giận, có khi lại đuổi cô về phòng từ chối gặp mặt...
Vậy thì không phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
Vẫn là nên đợi hắn nguôi giận... khi bình tĩnh lại rồi thì nói chuyện sẽ tốt hơn.
Đêm đó, cô cứ như bị điên, chạy đến đứng trước cửa phòng hắn, ngồi suy sụp rồi lại trở về phòng của mình.
"...........".
Buổi tiệc kết thúc, hắn giữ lời đến tìm cô. Lý Uyên ngồi trong phòng, hắn đến mở cửa rồi đứng ở bên ngoài chẳng nói tiếng nào, từ lúc ở trong xe đến lúc về đến nhà, hắn vẫn ngồi yên, thậm chí mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Lý Uyên thấy hắn giận đến mức không muốn ngồi cùng với mình thì tâm trạng có chút đi xuống, nhưng cô biết bản thân làm sai nên không tỏ thái độ gì, ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Thực ra Triệu Thần Hy đúng là giận cô thật, nhưng hắn vẫn chưa đến mức muốn tránh mặt cô. Chỉ là vì sợ phía sau sẽ xốc, khiến Lý Uyên khó chịu nên hắn mới mở cửa trước để cô ngồi.
Về đến nhà thì biết được Lạc Lạc đã ngủ, Triệu Tử Anh ở dưới nhà khi nhìn thấy cô ôm khuỷu tay thì vô cùng khẩn trương, tiến đến rồi hỏi:
" Em bị làm sao thế kia?".
Lý Uyên không dám nhìn trực diện, có chút né tránh, miệng cũng mấp máy rồi thôi, dường như không có ý trả lời.
Triệu Tử Anh nhìn về phía em trai mình, lúc này hắn mới thở nhẹ rồi đáp:
" Cô ấy không cẩn thận nên té ngã, chị đừng lo".
" Không lo mà được sao? Em nói xem, tay sưng thế kia thì ổn chỗ nào?".
Hắn không đáp lời, chỉ xoay người bước lên phòng.
Triệu Tử Anh muốn mắng chửi, lời sắp chui ra khỏi miệng thì Lý Uyên lên tiếng:
" Chị... em không sao mà, chỉ có chút ê ẩm thôi, thực chất vẫn cử động được".
Triệu Tử Anh nhìn hướng mà hắn vừa đi qua, tặc lưỡi:
" Hôm nay nó làm sao thế? Đúng là kỳ lạ thật mà".
Thường ngày chỉ cần thấy Lý Uyên nhíu chân mày là đã đứng ngồi không yên, nóng hết cả ruột gan lên mà hôm nay con bé bị thương thế kia nó cũng không thèm nhìn đến. Chán rồi sao?
Lý Uyên biết hắn làm như thế là có lý do, nếu nói ra sự thật thì người hiện giờ bị ăn mắng là cô chứ không phải hắn. Vì không muốn nghe Triệu Tử Anh mắng hắn, cô liền lên tiếng:
" Em có hơi mệt, hôm nay muốn ngủ sớm".
" Ừ, tranh thủ còn sớm..." - Vừa nói, Triệu Tử Anh vừa nhìn đồng hồ treo tường... 1 giờ hơn...
Cả hai người im lặng, Lý Uyên gãi gãi má:
" Chị... ngủ thôi".
" Ừ...".
Cả đêm đó, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại khó mà ngủ được, Lý Uyên cố thuyết phục bản thân là vì tay cô vẫn còn đau, nhưng mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh hắn gục đầu lên vai cô lại hiện ra, rõ ràng như chỉ vừa mới xảy ra một giây trước.
Lý Uyên, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Dù hắn có giận thì cũng có sao đâu?
Chẳng phải mày luôn muốn hắn không làm phiền hay sao? Bây giờ có thể nhân cơ hội này... có thể nhân cơ hội này mà cắt cái đuôi phiền toái kia.
Sao trong lòng cứ luôn cảm thấy buồn bực vậy?
Đang lúc không biết nên làm gì thì giọng nói của Kiều Uyển Nhi vang bên tai:
- Chồng cô lúc nãy thấy cô bị thương, tôi thấy anh ta lo lắm, giờ thì chẳng thấy người đâu, chắc là đang rất giận... tức giận vì cô không biết trân trọng bản thân đấy...
Lý uyên bật người dậy, chẳng hiểu vì lý do gì, cô xốc chăn rồi chạy ra ngoài.
Não còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì chớp mắt cô đã đứng ở trước cửa phòng hắn.
Lý Uyên ngồi xổm xuống, dùng tay vò đầu, tóc cô rối tung lên, bộ dạng lúc này hệt như mụ điên vậy, trong lòng cô điên cuồng gào thét.
Lý Uyên ơi, mày điên rồi! Sao mày lại tự dưng chạy đến đây chứ?!!!!!!!!!!
Cô thở dài, trên gương mặt biểu cảm cực kỳ đa dạng.
Đúng, dù sao cũng đã đến rồi, chi bằng vào trong xem thử hắn có ổn hay không. Bị cái lọ hoa đập vào lưng... dù sao đây cũng là một phần trách nhiệm của mày đấy.
Lý Uyên đứng lên, nắm tay lại chuẩn bị gõ cửa phòng. Cách cái cửa 2cm thôi thì cô ngừng lại.
Bất tri bất giác lại nghĩ đến việc hắn vẫn còn đang giận, có khi lại đuổi cô về phòng từ chối gặp mặt...
Vậy thì không phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
Vẫn là nên đợi hắn nguôi giận... khi bình tĩnh lại rồi thì nói chuyện sẽ tốt hơn.
Đêm đó, cô cứ như bị điên, chạy đến đứng trước cửa phòng hắn, ngồi suy sụp rồi lại trở về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.