Chương 129: Giận
Tiểu Cam Cam
10/02/2023
Triệu Thần Hy gục đầu, cơ thể hắn to lớn đè lên vai cô, Lý Uyên ngồi yên không lên tiếng, giọng nói bình thường của người đàn ông vốn trầm ấm mạnh mẽ nay lại yếu ớt đến lạ:
" Em muốn khiến bà ta bị bắt vì tội danh cố ý gây thương tích... nhưng em có biết rằng thương tích phải lớn thì mới được hay không?".
Hắn ngẩn đầu, nhíu mày, ánh mắt rõ ràng đang rất giận nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, dường như người đàn ông đang cố nén lại:
" Em bị thế này, cùng lắm nếu kiện cáo bà ta chỉ bị phạt vài trăm nghìn mà thôi... Uyên, bà ta đi tù em sẽ vui... nhưng lúc đó cơ thể của em cũng chằn chịt vết thương và di chứng, trả thù như thế em thực sự vui sao?".1
"........".
Hắn thở dài, cánh tay đang nắm lấy cô cũng buông thõng xuống, bàn tay to lớn đưa lên che đi gương mặt chẳng còn nhìn rõ được biểu cảm. Triệu Thần Hy xoay người đi ra cửa:
" Em nghỉ ngơi đi, sau khi kết thúc tiệc anh sẽ đến tìm em sau".
Có chút mất mát, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lần đầu Lý Uyên trong lòng muốn giữ hắn lại.
Cô ngồi đó, cánh tay lúc nãy vẫn còn tê đau nay lại không còn cảm nhận được, thay vào đó, lồng ngực có gì như muốn vỡ ra.
Cộc cộc...
Cửa phòng vang lên, Lý Uyên có chút trông đợi.
" Uyên, tôi là Kiều Uyển Nhi đây".
"........." - Áng mắt cô có chút tiếc nuối, nhưng Lý Uyên không nhận ra được điều đó, nhỏ giọng lên tiếng:
" Cô vào đi".
Kiều Uyển Nhi đẩy cửa đi vào bên trong, ánh mắt dừng lại ở cánh tay của Lý Uyên, cô ấy ngồi ghế rồi hỏi:
" Có sao hay không?".
" Ưm, nhân viên nói không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi không làm việc nặng vài ngày là sẽ khỏi".
".........".
Kiều Uyển Nhi nhìn cô, có chút buồn bữ mà nói:
" Kế hoạch đề ra lúc ban đầu là cô đến ban công hóng gió, sau đó cố ý để cửa mở đợi Dương Quân Quân bước vào làm loạn... cô đã nói bản thân sẽ duy trì khoảng cách với bà ta mà? Uyên, cô cố ý để bà ta bắt kịp có đúng không?".
"..........".
Lý Uyên im lặng không trả lời, Kiều Uyển Nhi thở dài.
Cái cô nàng ngốc nghếch này, quả nhiên là định dùng chính mình để trả đũa.
Buổi tiệc này được tổ chức dưới danh nghĩa của công ty D, thực chất là Kiều Uyển Nhi là người âm thầm tài trợ.
Hôm trước Lý Uyên gọi điện nhờ vả, họ đã lên kế hoạch. Vốn chỉ là để cho Dương Quân Quân bẽ mặt, để bà ta bớt càn quấy. Ai ngờ được kế hoạch mà Lý Uyên nói với Kiều Uyển Nhi lại khác xa đôi chút.
Kiều Uyển Nhi nhíu mày:
" Nếu biết cô dùng cách này để trả thù thì tôi đã không giúp cô chuẩn bị buổi tiệc này rồi. Vì sợ tôi biết nên không giúp... cô mới giấu nhẹm đi có đúng không?".
"........".
" Uyên, lúc trước chỉ có một mình, bị dồn vào đường cùng không còn cách nào khác nên cô làm chuyện tổn hại danh dự tôi có thể hiểu được. Còn bây giờ thì khác, dù cô không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến gia đình của mình chứ?".
"............".
" Cô hiểu gia đình mà tôi nói là ai có đúng không? Không phải cha mẹ và anh trai, mà chính là những người đang lo lắng và quan tâm đến cô đấy! Sao có thể làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ?".
Lý Uyên không thể nói được gì cả, chỉ im lặng cúi đầu.
" Bà ta không gây tội lớn, cùng lắm chị bị phạt tiền... cô... haizzz...
...... chồng cô lúc nãy thấy cô bị thương, tôi thấy anh ta lo lắm, giờ thì chẳng thấy người đâu, chắc là đang rất giận".
"... tôi... anh ta sao phải giận...".
Kiều Uyển Nhi nhíu mày, nhìn Lý Uyên với gương mặt không thể ngạc nhiên hơn:
" Tức giận vì cô không biết trân trọng bản thân đấy...".
Thôi đi, cô ấy từ nhỏ không được quan tâm, chẳng thể hiểu được cái cảm giác của chồng mình, Kiều Uyển Nhi cũng không trách, chỉ nhỏ giọng mà hỏi:
" Nếu như Lạc Lạc vì muốn trả thù ai đó mà bất chấp tất cả, đến việc tự làm tổn thương thân thể mình thì cô nghĩ sao? Có giận không? Có cảm thấy bản thân mình sao phải giận không?".
Lý Uyên im lặng, đúng như Kiều Uyển Nhi nói, nếu như Lạc Lạc làm ra cái hành động thế này thì cô sẽ tức đến ngất xỉu mất, cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
" Việc này... là do tôi suy nghĩ không chu đáo...".
" Uyên, tôi đang rất giận đấy, cho nên tạm thời không muốn nói gì với cô. Tranh thủ thời gian từ đây đến khi kết thúc buổi tiệc, cô tự kiểm diểm bản thân đi".
" Em muốn khiến bà ta bị bắt vì tội danh cố ý gây thương tích... nhưng em có biết rằng thương tích phải lớn thì mới được hay không?".
Hắn ngẩn đầu, nhíu mày, ánh mắt rõ ràng đang rất giận nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, dường như người đàn ông đang cố nén lại:
" Em bị thế này, cùng lắm nếu kiện cáo bà ta chỉ bị phạt vài trăm nghìn mà thôi... Uyên, bà ta đi tù em sẽ vui... nhưng lúc đó cơ thể của em cũng chằn chịt vết thương và di chứng, trả thù như thế em thực sự vui sao?".1
"........".
Hắn thở dài, cánh tay đang nắm lấy cô cũng buông thõng xuống, bàn tay to lớn đưa lên che đi gương mặt chẳng còn nhìn rõ được biểu cảm. Triệu Thần Hy xoay người đi ra cửa:
" Em nghỉ ngơi đi, sau khi kết thúc tiệc anh sẽ đến tìm em sau".
Có chút mất mát, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lần đầu Lý Uyên trong lòng muốn giữ hắn lại.
Cô ngồi đó, cánh tay lúc nãy vẫn còn tê đau nay lại không còn cảm nhận được, thay vào đó, lồng ngực có gì như muốn vỡ ra.
Cộc cộc...
Cửa phòng vang lên, Lý Uyên có chút trông đợi.
" Uyên, tôi là Kiều Uyển Nhi đây".
"........." - Áng mắt cô có chút tiếc nuối, nhưng Lý Uyên không nhận ra được điều đó, nhỏ giọng lên tiếng:
" Cô vào đi".
Kiều Uyển Nhi đẩy cửa đi vào bên trong, ánh mắt dừng lại ở cánh tay của Lý Uyên, cô ấy ngồi ghế rồi hỏi:
" Có sao hay không?".
" Ưm, nhân viên nói không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi không làm việc nặng vài ngày là sẽ khỏi".
".........".
Kiều Uyển Nhi nhìn cô, có chút buồn bữ mà nói:
" Kế hoạch đề ra lúc ban đầu là cô đến ban công hóng gió, sau đó cố ý để cửa mở đợi Dương Quân Quân bước vào làm loạn... cô đã nói bản thân sẽ duy trì khoảng cách với bà ta mà? Uyên, cô cố ý để bà ta bắt kịp có đúng không?".
"..........".
Lý Uyên im lặng không trả lời, Kiều Uyển Nhi thở dài.
Cái cô nàng ngốc nghếch này, quả nhiên là định dùng chính mình để trả đũa.
Buổi tiệc này được tổ chức dưới danh nghĩa của công ty D, thực chất là Kiều Uyển Nhi là người âm thầm tài trợ.
Hôm trước Lý Uyên gọi điện nhờ vả, họ đã lên kế hoạch. Vốn chỉ là để cho Dương Quân Quân bẽ mặt, để bà ta bớt càn quấy. Ai ngờ được kế hoạch mà Lý Uyên nói với Kiều Uyển Nhi lại khác xa đôi chút.
Kiều Uyển Nhi nhíu mày:
" Nếu biết cô dùng cách này để trả thù thì tôi đã không giúp cô chuẩn bị buổi tiệc này rồi. Vì sợ tôi biết nên không giúp... cô mới giấu nhẹm đi có đúng không?".
"........".
" Uyên, lúc trước chỉ có một mình, bị dồn vào đường cùng không còn cách nào khác nên cô làm chuyện tổn hại danh dự tôi có thể hiểu được. Còn bây giờ thì khác, dù cô không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến gia đình của mình chứ?".
"............".
" Cô hiểu gia đình mà tôi nói là ai có đúng không? Không phải cha mẹ và anh trai, mà chính là những người đang lo lắng và quan tâm đến cô đấy! Sao có thể làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ?".
Lý Uyên không thể nói được gì cả, chỉ im lặng cúi đầu.
" Bà ta không gây tội lớn, cùng lắm chị bị phạt tiền... cô... haizzz...
...... chồng cô lúc nãy thấy cô bị thương, tôi thấy anh ta lo lắm, giờ thì chẳng thấy người đâu, chắc là đang rất giận".
"... tôi... anh ta sao phải giận...".
Kiều Uyển Nhi nhíu mày, nhìn Lý Uyên với gương mặt không thể ngạc nhiên hơn:
" Tức giận vì cô không biết trân trọng bản thân đấy...".
Thôi đi, cô ấy từ nhỏ không được quan tâm, chẳng thể hiểu được cái cảm giác của chồng mình, Kiều Uyển Nhi cũng không trách, chỉ nhỏ giọng mà hỏi:
" Nếu như Lạc Lạc vì muốn trả thù ai đó mà bất chấp tất cả, đến việc tự làm tổn thương thân thể mình thì cô nghĩ sao? Có giận không? Có cảm thấy bản thân mình sao phải giận không?".
Lý Uyên im lặng, đúng như Kiều Uyển Nhi nói, nếu như Lạc Lạc làm ra cái hành động thế này thì cô sẽ tức đến ngất xỉu mất, cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng:
" Việc này... là do tôi suy nghĩ không chu đáo...".
" Uyên, tôi đang rất giận đấy, cho nên tạm thời không muốn nói gì với cô. Tranh thủ thời gian từ đây đến khi kết thúc buổi tiệc, cô tự kiểm diểm bản thân đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.