Chương 14: An ủi
Annie Dinh
16/04/2023
Thụy Khanh hiện tại chỉ muốn học. Mục tiêu phía trước của cô là tốt nghiệp đại học. Cô không muốn yêu đương làm ảnh hưởng đến chuyện học như Ngọc Linh, cứ ba ngày giận, bốn ngày làm lành. Vả lại chuyện nhà cô rối ren, cô chẳng có tâm trạng để yêu đương, thế nên không nhận lời vào thư viện học với Đình Thành.
Cậu bạn biết cô ngại cũng không làm khó cô, còn ý tứ bảo hẹn cô dịp khác, và nếu cô cần cậu hỗ trợ thì hãy nói ra. Bạn nam không dám nhìn thẳng cô, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự cảm mến, không buồn che giấu nữa. Thụy Khanh vội vàng chạy theo bọn Hải Băng và Ngọc Linh, bỏ lại Đình Thành phía sau. Lúc này Hải Băng mới bắn liên thanh:
"Tên đó kín tiếng ghê. Bao nhiêu lần kiến tập chung, rồi làm việc nhóm, vậy mà hắn chẳng bao giờ thể hiện thích Khanh. Không hề giống ông Kiệt với bà Linh, thích là thể hiện không cần che giấu. Bữa nay không có chuyện này, mình chẳng biết khi nào hắn mới có can đảm bày tỏ tình cảm với Khanh nữa."
Thụy Khanh mắc cỡ đỏ mặt. Cái gì bày tỏ tình cảm? Đình Thành chỉ hỏi cô có cần giúp đỡ gì không thôi mà. Nhưng Hải Băng không cho là đúng. Cô nàng phân tích như chuyên gia tình yêu. Hải Băng chê cô khờ sao không nhận ra lòng của Đình Thanh. Tên này trước giờ hơi lạnh, ít để ý ai trong nhóm, cũng không thấy hắn quan tâm đặc biệt đến Thụy Khanh. Thế mà hôm nay lại chạy sang chỗ bọn cô, không buồn che giấu sự lo lắng dành cho Thụy Khanh. Cái này không thích chứ còn gì nữa?
"Mình không nghĩ gì hết. Giờ chuyện học là trên hết. Bọn mình chạy nhanh sang khu A đi, trễ tiết bây giờ." Thụy Khanh nói rồi sải bước nhanh hơn.
Hải Băng và Ngọc Linh la hét sau lưng bảo cô chậm lại đợi họ đi cùng. Ba người chạy đến giảng đường A, lớp đã đông đủ, chỉ còn vài bàn ở mấy hàng ghế cuối. Thụy Khanh tiếc nuối, chỉ chậm vài phút vậy là các bàn đầu đã không còn chỗ trống.
"Thôi ngồi dưới cũng được mà. Học xong hai tiết này, về chỗ trọ bọn mình nấu cơm ăn, nghỉ ngơi một chút rồi học bài. Sau đó chiều bốn giờ, ai muốn theo bổn cô nương kiếm tiền?" Hải Băng lém lỉnh.
Ngọc Linh nghe chữ tiền, mắt con nhỏ sáng lên, lập tức đồng ý. Hải Băng chọc con nhỏ từ dạo yêu đương với bạn trai là quên luôn nhiệm vụ học hành và kiếm tiền. Hai đứa chí chóe rồi hỏi Thụy Khanh có theo không, tất nhiên cô không thể, vì phải dạy kèm.
"Vậy để cuối tuần có sự kiện, mình sẽ kéo Khanh đi. Chiều nay quảng cáo nhãn hàng sữa thù lao cũng cao. Tiếc cho Khanh thật!" Hải Băng cảm thán.
Thụy Khanh chẳng tiếc nuối gì. Cô bận dạy Vân Tú đâu thể phân thân. Dạy kèm chỗ này thu nhập cũng ổn.
"Mà bồ đã lo đủ tiền học phí chưa?"
Hải Băng vẫn còn nhớ như in mỗi lần tới kỳ học phí, Thụy Khanh phải mất ăn mất ngủ ra sao. Thật ra cả hai người bạn đều tội nghiệp cô. Chẳng biết gia đình cô khó khăn cỡ nào mà một chút tiền học cũng không giúp.
Nhìn Thụy Khanh vất vả vừa học vừa kiếm tiền, hai đứa đều thấy xót xa. Đôi lúc Hải Băng và Ngọc Linh bảo nhau mình vẫn còn may mắn, ít ra gia đình không để các cô thiếu thốn tiền bạc, tại các cô ham vui mới đi kiếm tiền thôi.
"Hết tháng dạy kèm này nữa là mình đủ tiền rồi. Băng đừng lo." Thụy Khanh cảm động. Bạn bè của cô còn tốt hơn những người được mệnh danh là gia đình ruột thịt của cô.
Học xong ba đứa kéo nhau về phòng trọ bắt đầu hợp tác nấu cơm, tiếng cười vang cả khu trọ. Chỉ có những lúc như vậy mới có thể nhìn thấy nụ cười vô tư đúng tuổi, và đúng bản chất trong sáng của Thụy Khanh.
Ngày thường cuộc sống không vui, nên Thụy Khanh học cách làm người lớn. Bị đẩy ra ngoài kiếm tiền trang trải học phí, cô luôn gồng hết sức mình để vượt qua. Sống giữa gia đình lạnh lẽo, cô phải tập trưởng thành, và tự nhiên trở nên khép kín hơn.
Giờ đây nhìn nụ cười nắc nẻ trẻ thơ của Thụy Khanh, khó ai hình dung nổi ngày thường cô vô cùng trầm lặng, khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất nét buồn suy tư. Cô cố gắng giấu mình, sống khép kín và luôn dựng một bức tường vô hình để tự bảo vệ. Chỉ một vài phút lơ đễnh, bạn bè thân mới có thể thấy được thật ra cô cũng vô tư, đôi lúc khá giống trẻ con.
Hải Băng đề nghị Thụy Khanh đi rửa rau nhưng Thụy Khanh muốn ở lại học nấu ăn với Ngọc Linh, đẩy chuyện rửa rau sang cho Hải Băng. Ngọc Linh nhìn hai đứa đẩy qua đẩy lại, con nhỏ sùng lên đưa đôi đũa đang xào rau muống cho Thụy Khanh, nó giành đi rửa rau. Hải Băng thấy thế giãy nảy lên, để nhỏ Khanh nấu ai mà ăn cho được. Con nhỏ không thèm giữ chút lịch sự tối thiểu, thẳng thừng chê cô nấu dở.
"Bộ mình nấu ăn tệ vậy hả Băng?" Mặt Thụy Khanh đỏ lên.
"Chứ gì nữa. Lạt nhách ai mà ăn nổi."
Bị con nhỏ phun thẳng vô mặt, Thụy Khanh đành phải ôm rổ rau đi rửa, trong lòng âm thầm thề mai mốt cô sẽ cho nhiều muối hơn, cho con nhỏ mặn chết luôn. Ở đó chê cô, sao không nghĩ cô là lính mới, nấu được như vậy là giỏi rồi. Bạn bè gì mà thẳng thắn quá đi. Đáng ghét!
Nấu nướng xong tới màn tranh giành thức ăn, ba đứa ồn ào đến mức không ai chịu nổi. Cô dám cá hàng xóm bên cạnh biết rõ bọn cô ăn món gì hôm nay. Chẳng phải sao, bà bảy nhặt ve chai phòng bên cạnh và chị sinh viên năm tư trường Khoa học tự nhiên lúc nãy đã ở bên kia nói vọng sang, cười cợt bọn cô, có ăn thôi mà cũng náo nhiệt.
Giờ lại màn oẳn tù tì để xem ai xui xẻo đi rửa chén. Kết quả lần này Hải Băng thua, con nhỏ giả vờ hậm hực dọn mớ chén với ánh mắt căm hờn. Thụy Khanh xuống bếp phụ rửa với cô nàng. Hải Băng rửa xà bông, cô rửa lại nước sạch. Ngọc Linh ác ôn kéo cô đứng lên. Đã bảo oẳn tù tì, dám chơi dám chịu. Hải Băng phải rửa chén một mình cho nhỏ biết thân biết phận.
"Bồ ít ác quá hả Linh. Cẩn thận để đức lại cho mối tình của bồ với ông Kiệt đó." Hải Băng hăm dọa.
"Rủa mình với ông Kiệt sao? Chiều nay không nấu ăn, cho bồ nhịn luôn." Ngọc Linh cũng không vừa.
"Ầy chị Linh, em xin lỗi. Chị Linh đừng có giận nữa." Hải Băng lập tức cong đuôi, giả vờ cất giọng ăn năn nhưng nhìn biểu cảm chẳng có gì hối lỗi.
Ngọc Linh kéo tay Thụy Linh đi lên nhà trên. Cả hai bắt đầu trải nệm cối mỏng ra giữa phòng và ném gối lên. Kế tiếp Ngọc Linh gieo cả người thẳng xuống gạch. Nhưng nó quên một điều, nệm cối đâu có giống nệm cao su. Sau khi nó thả cả thân mình xuống, xương cốt kêu răng rắc. Con nhỏ đau đến nhe răng trợn mắt la làng, báo hại Thụy Khanh và Hải Băng cười như điên. Cuộc sống sinh viên dù cơ cực nhưng có những niềm vui nhỏ nhoi như vậy, nên bọn cô sẵn lòng vượt qua mọi thách thức.
* * *
Buổi chiều, Thụy Khanh đến dạy Vân Tú. Vừa dựng xe trong sân đã thấy bé con hồ hởi chạy ra, cất giọng reo vui:
"Cô Khanh tới rồi. Con đợi cô Khanh nãy giờ."
Thụy Khanh nựng cằm cô bé, hỏi bé chuyện học hôm nay. Vân Tú nép cả người vào Thụy Khanh, cứ như không có xương sống. Chị Sáu, người làm nhà Vân Tú cười nhìn hai thầy trò nói:
"Lúc nãy cô Vân đón về, tôi nghe con bé nói hôm nay được cô giáo khen. Thi thử Toán và Tiếng Việt giỏi nhất lớp đó cô Khanh. Nãy giờ con bé đợi cô đến để khoe."
Chị Sáu nhìn phớt Thụy Khanh rồi phát hiện ra một bên má hơi sưng của cô, bèn vuột miệng quan tâm hỏi cô xảy ra chuyện gì. Thụy Khanh quê quê cúi mặt không muốn nói thật. Chị Sáu hiểu nên tránh không dám đá động đến nữa, bèn giả vờ lảng sang chuyện khác.
Nhưng Vân Tú là con nít nghĩ gì sẽ nói đó. Thấy mặt cô còn dấu tay, bé la làng lên ai đánh cô Khanh của con là người xấu. Sợ Vân Tú tiếp tục nói Thụy Khanh sẽ buồn, nên chị Sáu tế nhị hướng con bé vào mối quan tâm khác. Chị dỗ bé vào học đàn với Thụy Khanh, chị sẽ chuẩn bị bánh Vân Tú thích ăn nhất.
Vân Tú lập tức sáng mắt: "Con cám ơn dì Sáu! Nhưng dì Sáu lấy cho cô Khanh của con nữa nha."
Dù hưng phấn sắp được ăn nhưng vẫn không quên cô Khanh của bé. Thụy Khanh cảm động muốn rưng rưng. Vân Tú kéo tay cô, nhảy chân sáo vào nhà. Thụy Khanh tập cho Vân Tú đàn bài 'Bụi Phấn' để sau kỳ thi cuối kỳ, cô bé sẽ biểu diễn văn nghệ trong trường. Vân Tú cảm âm rất tốt nên học cực kỳ nhanh. Dạo này bé đã đàn được rất nhiều bản. Bé chịu học nên Thụy Khanh không quá vất vả khi dạy bé.
Học đàn xong, hai cô trò nghỉ nửa tiếng rồi mới học văn hóa. Thật ra Vân Tú thích học đàn nhưng lười học văn hóa, nên mới ngồi học được một chút bắt đầu vặn vẹo lưng, miệng ca cẩm học hoài chắc con chết quá. Và bé con tiếp tục lầm bầm, nhưng Thụy Khanh quá hiểu mấy trò của bé nên giả vờ không nghe. Con bé nói đi nói lại hoài mà cô giáo không phản ứng gì, thế là tủi thân:
"Cô Khanh hông thương con gì hết. Vân Tú mỏi tay sắp chết rồi đó."
"Mỏi tay làm sao chết được." Thụy Khanh phì cười.
"Chết mà cô. Mỏi tay hông có cầm thức ăn được. Như vậy hông đút thức ăn cho miệng được, vậy là đói chết đó cô ơi."
Con nhóc này lém lỉnh và thông minh vô cùng. Nó đã được cô dạy mối liên quan giữa tay, chân, miệng, não có một lần, vậy mà nhớ hoài. Lâu lâu lại mang ra nhắc nhở cô. Thụy Khanh thất thủ đành thỏa hiệp cho Vân Tú nghỉ một chút rồi học tiếp.
Bé con lém lỉnh hỏi lại một chút là có chút xíu phải không? Sao cô không cho thêm nhiều chút nữa? Đây rõ ràng là được voi đòi hai bà trưng. Nhưng ai bảo Thụy Khanh cũng quá mềm lòng, thế là cho cô bé nghỉ 5 phút. Vân Tú phụng phịu hỏi lại 5 phút có nhiều không?
Thụy Khanh nén cười: "Ừ nhiều lắm đó."
"Cô ơi, bóp tay cho con đi. Con mỏi tay quá hà."
Con nhóc nhõng nhẽo, đu trong lòng cô, nằm dài trên chân cô, không hề sợ té vì biết chắc cô sẽ ôm bé. Hai cô trò như hai mẹ con. Thụy Khanh thấy mình may mắn khi tìm được chỗ dạy như thế này. Phụ huynh dễ chịu, biết điều. Học trò cũng quyến luyến cô giáo.
Mẹ bé còn rất tâm lý, đến tháng thường hay giả vờ tìm cớ tặng thêm tiền cho cô. Chị bày trò rất nhiều lần, khiến Thụy Khanh ngại ngùng. Để đáp lại thịnh tình của chị, cô chỉ còn cách dạy Vân Tú thật tâm, chuẩn bị bài vở cho bé kỹ lưỡng, cho ba mẹ bé an tâm làm việc. Anh chị ấy hoàn toàn tin tưởng giao hết chuyện học của Vân Tú cho Thụy Khanh.
Vất vả vừa chơi, vừa học, vừa dỗ, Vân Tú cũng học bài xong. Thụy Khanh xếp sách vào cặp chuẩn bị ra về. Vân Tú vừa nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, giờ thì hưng phấn như con lật đật, nhảy chồm lên người cô. Cơn buồn ngủ dường như đã biến đi nơi nào. Bé con ôm mặt Thụy Khanh, rồi thấy bên má đang sưng của cô, thế là nhớ chuyện cũ, lại thỏ thẻ hỏi cô:
"Ai đánh cô Khanh vậy cô? Cô có đau hông? Để Vân Tú thổi cho cô Khanh nha. Thổi là hết đau."
Rồi bé con thật sự chu mỏ thổi cho cô. Thụy Khanh cảm động, mắt đỏ hoe. Vân Tú nhìn thấy lại cuống quýt: "Cô ơi, cô bị đau hả? Vậy Vân Tú hông thổi nữa. Cô đừng khóc."
Thụy Khanh không còn cầm được nước mắt nữa. Dù có ráng kìm cô vẫn nấc lên, hại Vân Tú chẳng biết làm sao. Thế là con bé cũng ôm cô khóc theo: "Cô ơi nín đi, Vân Tú thương cô hức hức."
Hai cô trò ôm nhau khóc như nhà có tang. Lúc này chị Vân và anh Toàn đang ở dưới nhà, thấy hai cô trò hết giờ nãy giờ nhưng mãi vẫn chưa chịu xuống. Chị Vân thấy lạ, sợ con mình lại bày trò hành cô giáo, nên chị muốn đi lên ngăn con. Thụy Khanh dạy hai giờ rưỡi đồng hồ cũng rất mệt. Không thể để con cứ mè nheo, tội nghiệp cô giáo. Thế là chị Vân xoăn tay áo lên lầu, chuẩn bị vào phòng con gái giáo huấn.
Nhưng vừa mở cửa vào phòng, chị đã thấy khung cảnh có một không hay. Con gái đang nằm trong lòng cô giáo, hai tay ôm cổ cô giáo, khóc như mưa gió. Thụy Khanh cũng không khá hơn bao nhiêu, trên mặt đầy nước mắt. Chị Vân hết hồn nhìn hai cô trò:
"Có chuyện gì vậy hai đứa?"
Thụy Khanh nghe giọng chị Vân vang lên bất thình lình, giật mình quên cả lau nước mắt. Cô có hơi quê: "Dạ không có gì đâu ạ."
"Sao hai đứa khóc nhiều vậy?" Chị Vân không hay mình đang xem cô giáo và con gái như hai đứa con. Bọn nhỏ này có chuyện chi mà xúc động dữ vậy trời.
Vân Tú đang khóc, ngóc đầu dậy báo cáo mẹ: "Cô Khanh đau, con thổi thổi làm cô đau hơn nên cô khóc đó mẹ. Rồi con cũng khóc theo."
Chị Vân nghe vậy cất giọng lo lắng: "Em đau sao vậy Khanh? Chị đưa em đi bệnh viện nha."
Thụy Khanh hết hồn: "Dạ không có gì đâu chị. Tại em xúc động thôi. Vân Tú quan tâm, khiến em cảm động nên em khóc, không có gì đâu chị."
Thụy Khanh thật sự quê, cúi mặt thật thấp, lau nước mắt. Cô ráng nghĩ đến chuyện vui để ngăn mình đừng rơi lệ nữa. Chị Vân nghe cô nói cũng chưng hửng. Vậy là không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ vì hai cô trò này rảnh quá nên khóc cho vui hả?
Chị nhìn hai đứa nhóc một lớn một nhỏ trước mặt, biểu cảm như cạn lời. Hai cô trò nó vẫn đang khóc thê thảm như cha chết mẹ chết. Chị rất muốn cười mà phải ráng ngậm mồm lại.
"Rồi hai đứa bớt xúc động chưa? Theo chị đi xuống nhà. Hai cô trò làm chị cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm."
Chị Vân lắc đầu đi xuống nhà trước để hai cô trò tự bình ổn cảm xúc. Xuống dưới lầu, chị Vân mới nhìn anh Toàn bắt đầu không nhịn được cười.
"Có chuyện gì vui mà em cười dữ vậy?" Anh Toàn ngạc nhiên nhìn bà vợ như bị động kinh trước mặt.
"Ha ha ha! Cười chết em. Anh biết lúc nãy em lên phòng, hai cô trò nó đang làm gì không?"
Anh Toàn lắc đầu trong bụng cũng đầy thắc mắc. Chị Vân ráng nín cười kể lại cho anh nghe. Thì ra hai cô trò nhà nọ ôm nhau khóc như mưa gió. Chuyện lạ có thật. Hai năm mấy nay cô trò này mới đóng kịch cho chị xem, không buồn cười sao được.
"Có chuyện đó hả?" Anh Toàn cũng cười vui vẻ: "Rồi em biết có chuyện gì không? Sao hai đứa khóc?"
"Vân Tú nói nó thổi thổi gì rồi Thụy Khanh đau, Thụy Khanh khóc rồi nó cũng khóc theo. Giờ hai cô trò nó vẫn đang ôm nhau khóc than trên phòng."
Chị Vân cứ tưởng không có gì quan trọng mà hai con nhóc này quá rảnh nên khóc cho vui cửa vui nhà. Thế nhưng một lúc sau Thụy Khanh xuống, dù cô cố tình dùng tóc che khuất một bên mặt nhưng chị Vân và anh Toàn cũng thấy một bên má ửng đỏ của cô. Cộng thêm mắt mũi cô vừa mới khóc xong, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Biết cô đang ngại, nên anh chị không dám hỏi nhiều. Muốn giữ cô lại ăn tối nhưng Thụy Khanh chẳng có tinh thần. Chị Vân và bé Tú tiễn cô ra cửa. Đợi xe Thụy Khanh khuất dạng chị Vân mới đóng cổng, rồi dắt tay Vân Tú đang buồn bã vào nhà. Chị Vân không nhịn được hỏi con:
"Sao hôm nay trông cô Khanh buồn vậy? Hay là con không ngoan."
Vân Tú phản đối ngay: "Hông phải đâu mẹ. Con ngoan. Tại cô buồn thôi."
"Lúc nãy sao hai cô trò khóc? Nói cho ba nghe có chuyện gì vậy con gái?" Anh Toàn thăm dò Vân Tú.
Thế là bé lập tức kể sạch không giấu giếm. Cô Khanh bị ba cô đánh trên mặt. Cô Khanh nói cô hông ngoan nên ba đánh. Rồi bé Tú thổi cho cô, chắc bé thổi đau nên cô khóc, rồi bé cũng khóc theo. Vân Tú vừa kể đến đây lại tiếp tục khóc.
Dù con bé nói không rõ ràng nhưng anh chị đã hình dung được. Thì ra Thụy Khanh khóc vì tủi thân, và vì con bé quan tâm nên cô càng tủi thân hơn. Người cha nào có thể đánh con gái ác ôn như vậy. Tự nhiên anh Toàn và chị Vân thấy giận dùm Thụy Khanh.
Dù quen biết không bao lâu nhưng hai người có thể nhìn ra cô bé này rất ngoan, sẽ không ngổ ngược đến mức người cha nào đó nhẫn tâm tát vào mặt con gái mình. Giả sử có giận cũng không nên hành xử bạo lực như vậy. Bỗng chốc hai người tưởng tượng ra cuộc sống khốn khó của Thụy Khanh ở nhà. Sống trong gia đình hung hãn như vậy, chẳng trách mặt mũi cô bé lúc nào cũng u sầu. Thật là một cô bé đáng thương!
Chị Vân tìm cách cho con gái ra sau rửa mặt rồi nhìn chồng thương lượng: "Tháng này mình tăng tiền lương cho bé Khanh đi anh."
Anh Toàn không do dự gật đầu ngay. Thật ra nãy giờ anh cũng đã có ý này. Thấy Thụy Khanh vất vả dạy bé Tú thật tình. Cuộc sống của cô bé chắc không dễ chịu. Anh sảng khoái đề nghị vợ tăng cho cô bé gấp đôi. Chị Vân cũng thuận theo chồng, từ tháng sau chị sẽ sắp xếp trả lương mới cho Thụy Khanh.
(Còn tiếp)
Cậu bạn biết cô ngại cũng không làm khó cô, còn ý tứ bảo hẹn cô dịp khác, và nếu cô cần cậu hỗ trợ thì hãy nói ra. Bạn nam không dám nhìn thẳng cô, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự cảm mến, không buồn che giấu nữa. Thụy Khanh vội vàng chạy theo bọn Hải Băng và Ngọc Linh, bỏ lại Đình Thành phía sau. Lúc này Hải Băng mới bắn liên thanh:
"Tên đó kín tiếng ghê. Bao nhiêu lần kiến tập chung, rồi làm việc nhóm, vậy mà hắn chẳng bao giờ thể hiện thích Khanh. Không hề giống ông Kiệt với bà Linh, thích là thể hiện không cần che giấu. Bữa nay không có chuyện này, mình chẳng biết khi nào hắn mới có can đảm bày tỏ tình cảm với Khanh nữa."
Thụy Khanh mắc cỡ đỏ mặt. Cái gì bày tỏ tình cảm? Đình Thành chỉ hỏi cô có cần giúp đỡ gì không thôi mà. Nhưng Hải Băng không cho là đúng. Cô nàng phân tích như chuyên gia tình yêu. Hải Băng chê cô khờ sao không nhận ra lòng của Đình Thanh. Tên này trước giờ hơi lạnh, ít để ý ai trong nhóm, cũng không thấy hắn quan tâm đặc biệt đến Thụy Khanh. Thế mà hôm nay lại chạy sang chỗ bọn cô, không buồn che giấu sự lo lắng dành cho Thụy Khanh. Cái này không thích chứ còn gì nữa?
"Mình không nghĩ gì hết. Giờ chuyện học là trên hết. Bọn mình chạy nhanh sang khu A đi, trễ tiết bây giờ." Thụy Khanh nói rồi sải bước nhanh hơn.
Hải Băng và Ngọc Linh la hét sau lưng bảo cô chậm lại đợi họ đi cùng. Ba người chạy đến giảng đường A, lớp đã đông đủ, chỉ còn vài bàn ở mấy hàng ghế cuối. Thụy Khanh tiếc nuối, chỉ chậm vài phút vậy là các bàn đầu đã không còn chỗ trống.
"Thôi ngồi dưới cũng được mà. Học xong hai tiết này, về chỗ trọ bọn mình nấu cơm ăn, nghỉ ngơi một chút rồi học bài. Sau đó chiều bốn giờ, ai muốn theo bổn cô nương kiếm tiền?" Hải Băng lém lỉnh.
Ngọc Linh nghe chữ tiền, mắt con nhỏ sáng lên, lập tức đồng ý. Hải Băng chọc con nhỏ từ dạo yêu đương với bạn trai là quên luôn nhiệm vụ học hành và kiếm tiền. Hai đứa chí chóe rồi hỏi Thụy Khanh có theo không, tất nhiên cô không thể, vì phải dạy kèm.
"Vậy để cuối tuần có sự kiện, mình sẽ kéo Khanh đi. Chiều nay quảng cáo nhãn hàng sữa thù lao cũng cao. Tiếc cho Khanh thật!" Hải Băng cảm thán.
Thụy Khanh chẳng tiếc nuối gì. Cô bận dạy Vân Tú đâu thể phân thân. Dạy kèm chỗ này thu nhập cũng ổn.
"Mà bồ đã lo đủ tiền học phí chưa?"
Hải Băng vẫn còn nhớ như in mỗi lần tới kỳ học phí, Thụy Khanh phải mất ăn mất ngủ ra sao. Thật ra cả hai người bạn đều tội nghiệp cô. Chẳng biết gia đình cô khó khăn cỡ nào mà một chút tiền học cũng không giúp.
Nhìn Thụy Khanh vất vả vừa học vừa kiếm tiền, hai đứa đều thấy xót xa. Đôi lúc Hải Băng và Ngọc Linh bảo nhau mình vẫn còn may mắn, ít ra gia đình không để các cô thiếu thốn tiền bạc, tại các cô ham vui mới đi kiếm tiền thôi.
"Hết tháng dạy kèm này nữa là mình đủ tiền rồi. Băng đừng lo." Thụy Khanh cảm động. Bạn bè của cô còn tốt hơn những người được mệnh danh là gia đình ruột thịt của cô.
Học xong ba đứa kéo nhau về phòng trọ bắt đầu hợp tác nấu cơm, tiếng cười vang cả khu trọ. Chỉ có những lúc như vậy mới có thể nhìn thấy nụ cười vô tư đúng tuổi, và đúng bản chất trong sáng của Thụy Khanh.
Ngày thường cuộc sống không vui, nên Thụy Khanh học cách làm người lớn. Bị đẩy ra ngoài kiếm tiền trang trải học phí, cô luôn gồng hết sức mình để vượt qua. Sống giữa gia đình lạnh lẽo, cô phải tập trưởng thành, và tự nhiên trở nên khép kín hơn.
Giờ đây nhìn nụ cười nắc nẻ trẻ thơ của Thụy Khanh, khó ai hình dung nổi ngày thường cô vô cùng trầm lặng, khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất nét buồn suy tư. Cô cố gắng giấu mình, sống khép kín và luôn dựng một bức tường vô hình để tự bảo vệ. Chỉ một vài phút lơ đễnh, bạn bè thân mới có thể thấy được thật ra cô cũng vô tư, đôi lúc khá giống trẻ con.
Hải Băng đề nghị Thụy Khanh đi rửa rau nhưng Thụy Khanh muốn ở lại học nấu ăn với Ngọc Linh, đẩy chuyện rửa rau sang cho Hải Băng. Ngọc Linh nhìn hai đứa đẩy qua đẩy lại, con nhỏ sùng lên đưa đôi đũa đang xào rau muống cho Thụy Khanh, nó giành đi rửa rau. Hải Băng thấy thế giãy nảy lên, để nhỏ Khanh nấu ai mà ăn cho được. Con nhỏ không thèm giữ chút lịch sự tối thiểu, thẳng thừng chê cô nấu dở.
"Bộ mình nấu ăn tệ vậy hả Băng?" Mặt Thụy Khanh đỏ lên.
"Chứ gì nữa. Lạt nhách ai mà ăn nổi."
Bị con nhỏ phun thẳng vô mặt, Thụy Khanh đành phải ôm rổ rau đi rửa, trong lòng âm thầm thề mai mốt cô sẽ cho nhiều muối hơn, cho con nhỏ mặn chết luôn. Ở đó chê cô, sao không nghĩ cô là lính mới, nấu được như vậy là giỏi rồi. Bạn bè gì mà thẳng thắn quá đi. Đáng ghét!
Nấu nướng xong tới màn tranh giành thức ăn, ba đứa ồn ào đến mức không ai chịu nổi. Cô dám cá hàng xóm bên cạnh biết rõ bọn cô ăn món gì hôm nay. Chẳng phải sao, bà bảy nhặt ve chai phòng bên cạnh và chị sinh viên năm tư trường Khoa học tự nhiên lúc nãy đã ở bên kia nói vọng sang, cười cợt bọn cô, có ăn thôi mà cũng náo nhiệt.
Giờ lại màn oẳn tù tì để xem ai xui xẻo đi rửa chén. Kết quả lần này Hải Băng thua, con nhỏ giả vờ hậm hực dọn mớ chén với ánh mắt căm hờn. Thụy Khanh xuống bếp phụ rửa với cô nàng. Hải Băng rửa xà bông, cô rửa lại nước sạch. Ngọc Linh ác ôn kéo cô đứng lên. Đã bảo oẳn tù tì, dám chơi dám chịu. Hải Băng phải rửa chén một mình cho nhỏ biết thân biết phận.
"Bồ ít ác quá hả Linh. Cẩn thận để đức lại cho mối tình của bồ với ông Kiệt đó." Hải Băng hăm dọa.
"Rủa mình với ông Kiệt sao? Chiều nay không nấu ăn, cho bồ nhịn luôn." Ngọc Linh cũng không vừa.
"Ầy chị Linh, em xin lỗi. Chị Linh đừng có giận nữa." Hải Băng lập tức cong đuôi, giả vờ cất giọng ăn năn nhưng nhìn biểu cảm chẳng có gì hối lỗi.
Ngọc Linh kéo tay Thụy Linh đi lên nhà trên. Cả hai bắt đầu trải nệm cối mỏng ra giữa phòng và ném gối lên. Kế tiếp Ngọc Linh gieo cả người thẳng xuống gạch. Nhưng nó quên một điều, nệm cối đâu có giống nệm cao su. Sau khi nó thả cả thân mình xuống, xương cốt kêu răng rắc. Con nhỏ đau đến nhe răng trợn mắt la làng, báo hại Thụy Khanh và Hải Băng cười như điên. Cuộc sống sinh viên dù cơ cực nhưng có những niềm vui nhỏ nhoi như vậy, nên bọn cô sẵn lòng vượt qua mọi thách thức.
* * *
Buổi chiều, Thụy Khanh đến dạy Vân Tú. Vừa dựng xe trong sân đã thấy bé con hồ hởi chạy ra, cất giọng reo vui:
"Cô Khanh tới rồi. Con đợi cô Khanh nãy giờ."
Thụy Khanh nựng cằm cô bé, hỏi bé chuyện học hôm nay. Vân Tú nép cả người vào Thụy Khanh, cứ như không có xương sống. Chị Sáu, người làm nhà Vân Tú cười nhìn hai thầy trò nói:
"Lúc nãy cô Vân đón về, tôi nghe con bé nói hôm nay được cô giáo khen. Thi thử Toán và Tiếng Việt giỏi nhất lớp đó cô Khanh. Nãy giờ con bé đợi cô đến để khoe."
Chị Sáu nhìn phớt Thụy Khanh rồi phát hiện ra một bên má hơi sưng của cô, bèn vuột miệng quan tâm hỏi cô xảy ra chuyện gì. Thụy Khanh quê quê cúi mặt không muốn nói thật. Chị Sáu hiểu nên tránh không dám đá động đến nữa, bèn giả vờ lảng sang chuyện khác.
Nhưng Vân Tú là con nít nghĩ gì sẽ nói đó. Thấy mặt cô còn dấu tay, bé la làng lên ai đánh cô Khanh của con là người xấu. Sợ Vân Tú tiếp tục nói Thụy Khanh sẽ buồn, nên chị Sáu tế nhị hướng con bé vào mối quan tâm khác. Chị dỗ bé vào học đàn với Thụy Khanh, chị sẽ chuẩn bị bánh Vân Tú thích ăn nhất.
Vân Tú lập tức sáng mắt: "Con cám ơn dì Sáu! Nhưng dì Sáu lấy cho cô Khanh của con nữa nha."
Dù hưng phấn sắp được ăn nhưng vẫn không quên cô Khanh của bé. Thụy Khanh cảm động muốn rưng rưng. Vân Tú kéo tay cô, nhảy chân sáo vào nhà. Thụy Khanh tập cho Vân Tú đàn bài 'Bụi Phấn' để sau kỳ thi cuối kỳ, cô bé sẽ biểu diễn văn nghệ trong trường. Vân Tú cảm âm rất tốt nên học cực kỳ nhanh. Dạo này bé đã đàn được rất nhiều bản. Bé chịu học nên Thụy Khanh không quá vất vả khi dạy bé.
Học đàn xong, hai cô trò nghỉ nửa tiếng rồi mới học văn hóa. Thật ra Vân Tú thích học đàn nhưng lười học văn hóa, nên mới ngồi học được một chút bắt đầu vặn vẹo lưng, miệng ca cẩm học hoài chắc con chết quá. Và bé con tiếp tục lầm bầm, nhưng Thụy Khanh quá hiểu mấy trò của bé nên giả vờ không nghe. Con bé nói đi nói lại hoài mà cô giáo không phản ứng gì, thế là tủi thân:
"Cô Khanh hông thương con gì hết. Vân Tú mỏi tay sắp chết rồi đó."
"Mỏi tay làm sao chết được." Thụy Khanh phì cười.
"Chết mà cô. Mỏi tay hông có cầm thức ăn được. Như vậy hông đút thức ăn cho miệng được, vậy là đói chết đó cô ơi."
Con nhóc này lém lỉnh và thông minh vô cùng. Nó đã được cô dạy mối liên quan giữa tay, chân, miệng, não có một lần, vậy mà nhớ hoài. Lâu lâu lại mang ra nhắc nhở cô. Thụy Khanh thất thủ đành thỏa hiệp cho Vân Tú nghỉ một chút rồi học tiếp.
Bé con lém lỉnh hỏi lại một chút là có chút xíu phải không? Sao cô không cho thêm nhiều chút nữa? Đây rõ ràng là được voi đòi hai bà trưng. Nhưng ai bảo Thụy Khanh cũng quá mềm lòng, thế là cho cô bé nghỉ 5 phút. Vân Tú phụng phịu hỏi lại 5 phút có nhiều không?
Thụy Khanh nén cười: "Ừ nhiều lắm đó."
"Cô ơi, bóp tay cho con đi. Con mỏi tay quá hà."
Con nhóc nhõng nhẽo, đu trong lòng cô, nằm dài trên chân cô, không hề sợ té vì biết chắc cô sẽ ôm bé. Hai cô trò như hai mẹ con. Thụy Khanh thấy mình may mắn khi tìm được chỗ dạy như thế này. Phụ huynh dễ chịu, biết điều. Học trò cũng quyến luyến cô giáo.
Mẹ bé còn rất tâm lý, đến tháng thường hay giả vờ tìm cớ tặng thêm tiền cho cô. Chị bày trò rất nhiều lần, khiến Thụy Khanh ngại ngùng. Để đáp lại thịnh tình của chị, cô chỉ còn cách dạy Vân Tú thật tâm, chuẩn bị bài vở cho bé kỹ lưỡng, cho ba mẹ bé an tâm làm việc. Anh chị ấy hoàn toàn tin tưởng giao hết chuyện học của Vân Tú cho Thụy Khanh.
Vất vả vừa chơi, vừa học, vừa dỗ, Vân Tú cũng học bài xong. Thụy Khanh xếp sách vào cặp chuẩn bị ra về. Vân Tú vừa nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, giờ thì hưng phấn như con lật đật, nhảy chồm lên người cô. Cơn buồn ngủ dường như đã biến đi nơi nào. Bé con ôm mặt Thụy Khanh, rồi thấy bên má đang sưng của cô, thế là nhớ chuyện cũ, lại thỏ thẻ hỏi cô:
"Ai đánh cô Khanh vậy cô? Cô có đau hông? Để Vân Tú thổi cho cô Khanh nha. Thổi là hết đau."
Rồi bé con thật sự chu mỏ thổi cho cô. Thụy Khanh cảm động, mắt đỏ hoe. Vân Tú nhìn thấy lại cuống quýt: "Cô ơi, cô bị đau hả? Vậy Vân Tú hông thổi nữa. Cô đừng khóc."
Thụy Khanh không còn cầm được nước mắt nữa. Dù có ráng kìm cô vẫn nấc lên, hại Vân Tú chẳng biết làm sao. Thế là con bé cũng ôm cô khóc theo: "Cô ơi nín đi, Vân Tú thương cô hức hức."
Hai cô trò ôm nhau khóc như nhà có tang. Lúc này chị Vân và anh Toàn đang ở dưới nhà, thấy hai cô trò hết giờ nãy giờ nhưng mãi vẫn chưa chịu xuống. Chị Vân thấy lạ, sợ con mình lại bày trò hành cô giáo, nên chị muốn đi lên ngăn con. Thụy Khanh dạy hai giờ rưỡi đồng hồ cũng rất mệt. Không thể để con cứ mè nheo, tội nghiệp cô giáo. Thế là chị Vân xoăn tay áo lên lầu, chuẩn bị vào phòng con gái giáo huấn.
Nhưng vừa mở cửa vào phòng, chị đã thấy khung cảnh có một không hay. Con gái đang nằm trong lòng cô giáo, hai tay ôm cổ cô giáo, khóc như mưa gió. Thụy Khanh cũng không khá hơn bao nhiêu, trên mặt đầy nước mắt. Chị Vân hết hồn nhìn hai cô trò:
"Có chuyện gì vậy hai đứa?"
Thụy Khanh nghe giọng chị Vân vang lên bất thình lình, giật mình quên cả lau nước mắt. Cô có hơi quê: "Dạ không có gì đâu ạ."
"Sao hai đứa khóc nhiều vậy?" Chị Vân không hay mình đang xem cô giáo và con gái như hai đứa con. Bọn nhỏ này có chuyện chi mà xúc động dữ vậy trời.
Vân Tú đang khóc, ngóc đầu dậy báo cáo mẹ: "Cô Khanh đau, con thổi thổi làm cô đau hơn nên cô khóc đó mẹ. Rồi con cũng khóc theo."
Chị Vân nghe vậy cất giọng lo lắng: "Em đau sao vậy Khanh? Chị đưa em đi bệnh viện nha."
Thụy Khanh hết hồn: "Dạ không có gì đâu chị. Tại em xúc động thôi. Vân Tú quan tâm, khiến em cảm động nên em khóc, không có gì đâu chị."
Thụy Khanh thật sự quê, cúi mặt thật thấp, lau nước mắt. Cô ráng nghĩ đến chuyện vui để ngăn mình đừng rơi lệ nữa. Chị Vân nghe cô nói cũng chưng hửng. Vậy là không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ vì hai cô trò này rảnh quá nên khóc cho vui hả?
Chị nhìn hai đứa nhóc một lớn một nhỏ trước mặt, biểu cảm như cạn lời. Hai cô trò nó vẫn đang khóc thê thảm như cha chết mẹ chết. Chị rất muốn cười mà phải ráng ngậm mồm lại.
"Rồi hai đứa bớt xúc động chưa? Theo chị đi xuống nhà. Hai cô trò làm chị cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm."
Chị Vân lắc đầu đi xuống nhà trước để hai cô trò tự bình ổn cảm xúc. Xuống dưới lầu, chị Vân mới nhìn anh Toàn bắt đầu không nhịn được cười.
"Có chuyện gì vui mà em cười dữ vậy?" Anh Toàn ngạc nhiên nhìn bà vợ như bị động kinh trước mặt.
"Ha ha ha! Cười chết em. Anh biết lúc nãy em lên phòng, hai cô trò nó đang làm gì không?"
Anh Toàn lắc đầu trong bụng cũng đầy thắc mắc. Chị Vân ráng nín cười kể lại cho anh nghe. Thì ra hai cô trò nhà nọ ôm nhau khóc như mưa gió. Chuyện lạ có thật. Hai năm mấy nay cô trò này mới đóng kịch cho chị xem, không buồn cười sao được.
"Có chuyện đó hả?" Anh Toàn cũng cười vui vẻ: "Rồi em biết có chuyện gì không? Sao hai đứa khóc?"
"Vân Tú nói nó thổi thổi gì rồi Thụy Khanh đau, Thụy Khanh khóc rồi nó cũng khóc theo. Giờ hai cô trò nó vẫn đang ôm nhau khóc than trên phòng."
Chị Vân cứ tưởng không có gì quan trọng mà hai con nhóc này quá rảnh nên khóc cho vui cửa vui nhà. Thế nhưng một lúc sau Thụy Khanh xuống, dù cô cố tình dùng tóc che khuất một bên mặt nhưng chị Vân và anh Toàn cũng thấy một bên má ửng đỏ của cô. Cộng thêm mắt mũi cô vừa mới khóc xong, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Biết cô đang ngại, nên anh chị không dám hỏi nhiều. Muốn giữ cô lại ăn tối nhưng Thụy Khanh chẳng có tinh thần. Chị Vân và bé Tú tiễn cô ra cửa. Đợi xe Thụy Khanh khuất dạng chị Vân mới đóng cổng, rồi dắt tay Vân Tú đang buồn bã vào nhà. Chị Vân không nhịn được hỏi con:
"Sao hôm nay trông cô Khanh buồn vậy? Hay là con không ngoan."
Vân Tú phản đối ngay: "Hông phải đâu mẹ. Con ngoan. Tại cô buồn thôi."
"Lúc nãy sao hai cô trò khóc? Nói cho ba nghe có chuyện gì vậy con gái?" Anh Toàn thăm dò Vân Tú.
Thế là bé lập tức kể sạch không giấu giếm. Cô Khanh bị ba cô đánh trên mặt. Cô Khanh nói cô hông ngoan nên ba đánh. Rồi bé Tú thổi cho cô, chắc bé thổi đau nên cô khóc, rồi bé cũng khóc theo. Vân Tú vừa kể đến đây lại tiếp tục khóc.
Dù con bé nói không rõ ràng nhưng anh chị đã hình dung được. Thì ra Thụy Khanh khóc vì tủi thân, và vì con bé quan tâm nên cô càng tủi thân hơn. Người cha nào có thể đánh con gái ác ôn như vậy. Tự nhiên anh Toàn và chị Vân thấy giận dùm Thụy Khanh.
Dù quen biết không bao lâu nhưng hai người có thể nhìn ra cô bé này rất ngoan, sẽ không ngổ ngược đến mức người cha nào đó nhẫn tâm tát vào mặt con gái mình. Giả sử có giận cũng không nên hành xử bạo lực như vậy. Bỗng chốc hai người tưởng tượng ra cuộc sống khốn khó của Thụy Khanh ở nhà. Sống trong gia đình hung hãn như vậy, chẳng trách mặt mũi cô bé lúc nào cũng u sầu. Thật là một cô bé đáng thương!
Chị Vân tìm cách cho con gái ra sau rửa mặt rồi nhìn chồng thương lượng: "Tháng này mình tăng tiền lương cho bé Khanh đi anh."
Anh Toàn không do dự gật đầu ngay. Thật ra nãy giờ anh cũng đã có ý này. Thấy Thụy Khanh vất vả dạy bé Tú thật tình. Cuộc sống của cô bé chắc không dễ chịu. Anh sảng khoái đề nghị vợ tăng cho cô bé gấp đôi. Chị Vân cũng thuận theo chồng, từ tháng sau chị sẽ sắp xếp trả lương mới cho Thụy Khanh.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.