Chương 13: Bên trọng bên khinh
Annie Dinh
16/04/2023
Trong nhà này ai chẳng biết con vẹt dính với Thụy Khanh, nó chỉ nhận định cô là chủ nhân. Nó hét như vậy chẳng khác nào tố với ba mẹ rằng cô đang ở đây. Vì không muốn chạm mặt Minh Hoàng, nên Thụy Khanh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Cô thầm đếm từ một đến ba, chỉ cần bốn người bước vào cửa chính, cô sẽ lập tức lao ra túm con vẹt, rồi chạy nhanh lên phòng. Thế nhưng không ngờ Minh Hoàng lại quá tò mò. Anh nghe con vẹt tiếp tục hét vang: "Thụy Khanh dễ thương, có khách, có khách!" khiến anh vui vẻ. Ông bà Hưng và Trúc Khanh cũng cười theo.
"Con vẹt này ranh lắm, nói rất nhiều. Nhưng phải có Thụy Khanh nó mới chịu nói. Lạ thật! Sao không thấy con nhỏ ở đây mà nó hét dữ vậy?" Ông Hưng ngạc nhiên hỏi lên.
Minh Hoàng vì tò mò, bước chân không tự chủ đi về phía vườn địa đàng. Xích đu màu trắng anh đã từng ngồi, bên trên đang treo một con vẹt, không thấy chủ nhân của nó đâu. Con vẹt thấy người lạ lại tiếp tục hét: "Thụy Khanh cứu mạng, cứu mạng!"
Minh Hoàng phì cười. Con quỷ này sao ranh thế, ai làm gì nó mà nó bảo cứu mạng. Ông Hưng lại nhìn quanh quất rồi kêu lên: "Thụy Khanh đâu rồi? Sao lại để con vẹt ồn ào ở chỗ này?"
Thụy Khanh không thể trốn được nữa, đành phải giả vờ chạy từ bếp ra, trong đầu lúc này đã xếp sẵn ý tưởng.
"Dạ ba gọi con. Vừa nãy con chạy vào bếp uống miếng nước." Thụy Khanh hợp tình hợp lý giải thích.
Minh Hoàng kín đáo ngó Thụy Khanh. Cô đang mặc trên người bộ đồ trong nhà dài tay, vải màu trắng điểm những nụ hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, cổ có thắt nơ, tay áo được viền hồng. Bộ đồ tuy là bình thường nhưng anh thấy vô cùng dễ thương.
Không biết trời xui đất khiến thế nào, lúc anh nhìn Thụy Khanh không hay Trúc Khanh cũng đang ngó sang anh. Trong lòng Trúc Khanh tự nhiên cảm nhận nguy cơ, cô bắt đầu bất an.
Đúng lúc này con vẹt lại la làng: "Khanh ơi, Khanh ơi! Thụy Khanh xinh xắn, Thụy Khanh xinh xắn!"
Thụy Khanh ước gì có phép thuật để bịt miệng con vẹt quỷ quái này. Sao nó có thể nói những lời tào lao không đúng lúc như thế này chứ. Minh Hoàng nhìn cô quẫn bách muốn chạy đến bịt miệng con vẹt cũng buồn cười. Trong mắt anh, cô bây giờ thật dễ thương, khác xa vẻ ngổ ngáo ngày cô đến công ty anh cảnh cáo. Có lẽ trước mặt ba mẹ, cô chẳng dám bày ra chiếc răng nanh nào hết.
"Dạ xin phép ba mẹ, con mang con vẹt này lên phòng. Nó quá ồn ào rồi."
"Ba đã nói tối thì không được mang nó xuống đây. Con không nghe lời ba nói phải không Thụy Khanh?" Giọng ông Hưng nghiêm khắc.
"Dạ xin lỗi ba!"
Thụy Khanh buồn buồn. Có khách nhưng ba cũng không cho cô chút mặt mũi, muốn mắng là mắng. Có lẽ việc bỏ mặc cảm xúc của cô đã trở thành thói quen của ba mẹ.
Minh Hoàng cũng ngạc nhiên khi nghe những lời của ông Hưng. Có vẻ ông đã quá nghiêm khắc với con gái lớn. Cách đối xử của ông bà với hai cô con gái khiến anh thấy khó hiểu. Một người thì thương như báu vật, người còn lại thì chán ghét.
Chẳng hiểu Thụy Khanh đã làm gì sai khiến ba mẹ chỉ nhìn một cái đã mất kiên nhẫn. Anh thấy cô bước tới cầm con vẹt, đầu cúi thật thấp, buồn buồn, đơn độc. Tự nhiên anh thấy bất bình thay cho cô.
Tâm trạng bất giác chùng xuống, anh chẳng còn muốn ở lại chơi với Trúc Khanh thêm chút nào nữa. Anh ngồi vài phút rồi viện cớ ra về, mà không biết rằng Trúc Khanh cũng nhạy cảm. Vừa nãy anh còn vui vẻ, thoáng chốc liền thay đổi khi Thụy Khanh mang vẹt đi. Tự nhiên cô cảm thấy lo lắng trùng trùng.
Không được, anh Hoàng phải là của cô. Cô phải ngăn chặn bất kỳ nguy cơ nào có thể xảy đến. Thế là cô không nghe lời ba mẹ về phòng ngủ mà chạy lên phòng Thụy Khanh. Cô đẩy cửa vào nhìn Thụy Khanh không thân thiện:
"Chị quen với anh Hoàng phải không?"
"Em nói vậy là có ý gì?" Thụy Khanh nhìn em gái đề phòng. Đừng có lên đây kiếm chuyện với cô nữa nha.
Trúc Khanh cũng không vòng vo bảo Minh Hoàng là của cô, yêu cầu Thụy Khanh tránh xa, không được đánh chủ ý lên anh ấy nữa. Thật nực cười, ai thèm liên quan đến người đàn ông đó. Trúc Khanh không thấy cô phản ứng, lại hăm dọa sẽ méc ba mẹ nếu cô còn qua lại với anh ta.
"Em thích làm gì thì làm. Chị và anh ta chẳng có quan hệ gì. Chỉ mình em thích anh ta. Đừng lôi chị vào chuyện này nữa."
Thụy Khanh không hiểu từ bao giờ hai chị em nói chuyện lạnh nhạt xa cách như vậy. Dù trước giờ Trúc Khanh không quan tâm cảm xúc của cô, nhưng hai chị em vẫn cư xử bình thường, chẳng có bất kỳ gút mắc hay thù địch nào. Cô cũng luôn nhường em mọi thứ tốt nhất, tình cảm hai chị em vẫn ổn.
Tiếc là sau năm mười tám tuổi, cô không theo em gái vào học nhạc viện, thế là ba mẹ và em gái chán ghét cô ra mặt. Mọi người cứ làm cô tưởng mình đã gây ra chuyện thù hận lớn lao. Cô cảm thấy buồn cho tình cảm gia đình của mình.
Lúc này hai chị em vẫn đang to tiếng. Ba mẹ sợ Trúc Khanh có chuyện, bèn đẩy cửa vào phòng cô. Câu đầu tiên mẹ đã phủ đầu:
"Sao con nạt nộ Trúc Khanh? Con muốn làm gì đây?"
"Sao mẹ lại la con?" Thụy Khanh tủi thân, nước mắt rớt xuống
Cô đã không làm gì sai, tự nhiên em gái vào đây chất vấn. Minh Hoàng là hôn phu của em, cô chẳng bao giờ muốn giành giật. Cô cũng đâu thích anh ta. Em gái chụp mũ như vậy, cô không đồng ý nên phản đối. Vậy cũng là lỗi của cô sao?
"Nếu chị không làm gì, sao anh Hoàng lại chú ý đến chị?" Trúc Khanh khoanh tay ngang ngạnh, chẳng có tí nào cho thấy sự yếu đuối mong manh. Trông cô lúc này thật hung hăng, vì đã quen ăn hiếp chị gái thành bản năng.
"Chị đã nói anh ta không là cái thá gì với chị. Chỉ có em mới thích được anh ta. Chị còn chưa thiếu đàn ông đến mức ăn quàng. Chỉ có em bệnh hoạn mới nghĩ anh ta là bầu trời của em." Thụy Khanh cũng tức mình.
"Chị dám nói tôi vậy hả?" Trúc Khanh hét lên.
Bà Hưng chạy đến vuốt ngực cô, trong khi ông Hưng bước đến trước mặt Thụy Khanh rồi giơ tay lên tát xuống. Giọng ông nặng nề:
"Con học ai mà nói những lời khó nghe như vậy? Mới ra ngoài xã hội có ba năm bắt đầu học theo mấy phường chợ búa phải không?"
Thụy Khanh nhìn ba mà không tin đấy là đấng sinh thành của mình. Có cần bất công như vậy không? Trúc Khanh mắng cô thì không sao, nhưng nếu cô phản kháng lại là cô sai. Chả trách em gái chẳng xem cô ra gì. Thụy Khanh nhìn ba hờn giận:
"Con không học ai cả. Ngoài đường chẳng ai dạy con những điều sai, chỉ khi sống trong ngôi nhà này con mới trở nên hư hỏng trong suy nghĩ như vậy."
Ông Hưng lại tát con gái vì cho là cô hỗn hào. Lần đầu tiên Thụy Khanh thấy thất vọng mênh mông và cảm nhận được nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần. Cô nhìn ba người đang nhân danh là cha mẹ và em gái trước mặt, họ là những người thân yêu của cô, nhưng cách họ đối xử với cô còn thua xa người ngoài.
"Con còn trừng mắt với ba sao? Còn không chịu xin lỗi sao?" Ông Hưng giận dữ.
"Xin lỗi ba!" Giọng Thụy Khanh nghẹn lại nhưng ráng kìm không khóc.
Mẹ chỉ đứng đó dỗ Trúc Khanh, trong khi ba tiếp tục mắng nhiết Thụy Khanh. Tự nhiên một buổi tối tai bay vạ gió. Cô nghĩ từ bây giờ nên tránh xa Minh Hoàng, nếu không sẽ bị cả nhà chụp mũ những điều cô không làm. Trong đầu cô lúc này cũng bắt đầu manh nhanh ý nghĩ dọn ra khỏi nhà.
* * *
Đêm qua Thụy Khanh nằm trên giường khóc mờ mịt, đến lúc mệt mỏi mới thiếp đi. Sáng hôm nay thức dậy, ngoài hai con mắt sưng vù, bên má cô cũng còn năm dấu tay mờ nhạt ba đã tặng. Nhìn gương mặt tang thương của mình, cô rất muốn cúp học nhưng lại không an lòng.
Mục tiêu phía trước của cô là tốt nghiệp đại học, sau đó xin chỗ dạy thật xa, thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt nơi đây. Nếu chỉ vì sợ xấu hổ, vì dấu tích bị đánh trên mặt mà bỏ tiết cô không cam lòng. Biết rằng vào lớp sẽ bị bạn bè thì thầm sau lưng, nhưng cô vẫn kiên trì đến lớp.
Ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Băng đã giành sẵn, Thụy Khanh bày sách vở ra bàn. Hải Băng quay sang ngó thấy gò má hơi sưng của cô, con nhỏ hết hồn la làng. Giọng nó hơi to nên thu hút sự chú ý của mấy đứa bạn chung quanh. Không hẹn mà cả đám cùng quay sang nhìn bàn của ba đứa bọn cô. Thụy Khanh quê, đá chân Hải Băng dưới bàn.
"Bồ đừng la làng, giảng viên sắp vào lớp rồi."
"Mặt bồ bị sao vậy? Ai đánh bồ ác vậy Khanh?" Hải Băng lo lắng, trong lòng còn có chút bất bình thay cô.
Ngọc Linh cũng xót, sao ai lại tát mạnh đến mức còn in hằn năm dấu tay. Da mặt Thụy Khanh trắng mỏng nên bị tổn thương sẽ dễ thấy hơn người ta.
"Ba mình đánh. Không có gì đâu. Chuẩn bị học đi." Thụy Khanh vừa quê vừa tủi thân, nước mắt sắp rớt xuống.
Hải Băng tánh nóng như Trương Phi nên con nhỏ bỏ qua ánh mắt ra dấu của Ngọc Linh. Khi thấy cô sắp khóc, lẽ ra phải chuyển đề tài thì con nhỏ bức xúc giở giọng hung hăng hơn:
"Ba mẹ gì đánh con ác vậy. Bộ bồ làm sai nghiêm trọng lắm sao? Hay bồ nói hỗn? Nhưng ba mẹ mình cho dù mình có làm bậy, cũng đâu có đánh mình mạnh đến mức gò má sưng đến mức này."
Thụy Khanh không biết nói gì, nước mắt cô không kìm được lăn dài. Ngọc Linh lặng lẽ khều nhẹ Hải Băng, tay thì mở cặp táp lục khăn giấy đưa sang cho Thụy Khanh. Hải Băng lúc này mới định thần lại, giả lả an ủi:
"Mình xin lỗi, bồ nín đi. Thầy sắp vào rồi."
Một số bạn gần đó cũng đang kín đáo ngó ba đứa, rồi len lén nhìn mặt Thụy Khanh, trong lòng tò mò và có chút tội nghiệp. Đúng lúc này thầy bước vào, lớp bắt đầu ổn định trật tự vào tiết học. Thầy phổ biến nội quy về chuyện thực tập sư phạm.
Sang năm bọn cô đã là năm cuối, bắt đầu chương trình thực tập và làm khóa luận tốt nghiệp. Bên trên thầy đang giải thích quy định, và chia sẻ kinh nghiệm thực tập để đạt được thành tích cao ra sao. Làm thế nào để có cơ hội được cơ sở thực tập sư phạm thu nhận sau khi kết thúc khóa thực tập.
Thụy Khanh dù lòng bất ổn nhưng với cô bây giờ được tốt nghiệp với thành tích xuất sắc là điều quan trọng nhất. Nếu có thể đạt loại giỏi sẽ có nhiều cơ hội hơn cho cô. Biết đâu cô có thể chọn lựa nơi mình muốn được phân đến dạy. Hoặc xin dạy ở thành phố nào cô muốn chuyển đến sống. Cho nên cô rất chăm chú nghe thầy giảng giải.
Lúc đang cúi mặt chép bài thì Ngọc Linh chuyền mẫu giấy nhỏ sang. Thụy Khanh khó hiểu nhìn con nhỏ, chỉ thấy nó nháy mắt, ý bảo cô mở ra xem. Cô cứ tưởng nó không tiện nói chuyện khi thầy đang giảng nên đành phải ghi giấy cho cô.
Thụy Khanh mở giấy ra thì biết không phải của Ngọc Linh. Nét chữ này cứng cáp của một bạn nam. Trên đó đang viết: "Thụy Khanh có ổn không? Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ qua. Có gì Thành có thể giúp cho Khanh không?"
Thụy Khanh ngước mặt lên nhìn sang hướng Đình Thành. Bạn học này mấy lần kiến tập sư phạm cùng nhau, cho nên không tính là xa lạ. Có điều Thụy Khanh rất nhát, chưa bao giờ nói chuyện nhiều với các nam sinh cùng nhóm quá ba câu. Trước giờ chỉ có Hải Băng, Ngọc Linh và mấy bạn nữ khác thảo luận cùng họ, Thụy Khanh cứ làm theo sự phân công của nhóm. Cô được mệnh danh là dễ chịu và hiền lành nhất nhóm.
Dù Đình Thành không tính là xa lạ nhưng chẳng phải bạn thân. Cậu bạn này cũng không ngồi quá gần bàn ba đứa cô, thế mà phát hiện ra cô bất ổn. Có lẽ lúc nãy Hải Băng nói lớn, rồi một số bạn hiếu kỳ quay sang thì thầm, nên người bạn này mới nghe. Tự nhiên Thụy Khanh quê trong lòng.
Cô muốn giả vờ chưa đọc tờ giấy này. Tiếc rằng khi nhìn sang hướng ấy đã thấy Đình Thành đang quan sát cô nãy giờ. Làm sao có thể giả vờ chưa đọc được. Thụy Khanh đành xé một mẫu giấy ghi chú, viết thư trả lời mình không sao, cám ơn cậu bạn đã quan tâm.
Cô viết xong chuyền cho Ngọc Linh. Tờ giấy cứ thế được chuyền thầm lặng sang từng bạn, rồi cũng đến được tay Đình Thành. Bọn cô là những thầy cô giáo tương lai, thế mà còn viết thư chuyền nhau như vậy. Chả trách mấy trò chuyền thư tay của học sinh không qua mặt được thầy cô, bởi vì thầy cô là những người đã từng kinh qua.
Hai tiết học kết thúc. Lúc Thụy Khanh đang thu dọn sách vở không để ý chung quanh, chỉ khi thấy ánh sáng trước mặt bị che mờ nên ngước lên mới biết Đình Thành đã bước qua chỗ cô. Dáng cậu ta cao lớn chỉnh chu trong chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu lông chuột, đóng thùng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Bạn học này không thèm che giấu sự quan tâm dành cho cô.
Dù Hải Băng và Ngọc Linh vẫn còn đang ngồi bên cạnh, nhưng người này không cần rào trước đón sau, cứ thế thẳng thắn quan tâm:
"Thụy Khanh mệt sao không ở nhà? Thành, Hải Băng hay Ngọc Linh có thể chép bài cho Khanh mà. Khanh mệt mỏi vậy mà còn ráng lên lớp."
"Khanh đâu có sao. Khanh không muốn bỏ tiết. Cũng sắp thi cuối kỳ rồi."
Hải Băng và Ngọc Linh nhìn nhau, trong lòng hai đứa đều có chung suy nghĩ, hình như Đình Thành quan tâm đặc biệt đến Thụy Khanh. Trước đây đi kiến tập và làm việc nhóm, chẳng thấy hai người này nói chuyện với nhau. Đình Thành đối xử với ai cũng bình thường. Tưởng là cậu ta vô tư, thì ra kín đáo thích Thụy Khanh.
Người bạn này cũng giỏi thật, giấu tâm tư ghê thật. Nếu hôm nay nhỏ Khanh không có chuyện, chắc tên này vẫn tiếp tục quan tâm thầm lặng. Chẳng bù với Tuấn Kiệt, thích nhỏ Linh là bày tỏ liền, đâu có giống tên này thận trọng phát ớn. Đình Thành lại đề nghị đưa Thụy Khanh về nghỉ ngơi nếu cô không học nổi. Bài vở thì nhờ Ngọc Linh và Hải Băng chép hộ.
Trắng trợn! Không bày tỏ thì thôi, nếu đã bày tỏ thì trực tiếp như vậy đó. Còn đòi chở người ta về. Bọn cô đây thì tính là gì? Nếu muốn đưa nhỏ Khanh về thì cô hay nhỏ Linh có thể làm, cần chi tên này. Hải Băng nghĩ thầm trong lòng.
"Khanh ở lại học. Cám ơn Thành! Bạn cứ lo học học phần tự chọn của mình đi." Thụy Khanh bị mọi người chú ý có chút không thoải mái, nên giả vờ đuổi khéo Đình Thành.
"Nếu Khanh cần giúp đỡ, Thành bỏ một tiết cũng được."
Đình Thành vẫn bướng bỉnh đứng cạnh bàn cô. Thụy Khanh ngại nên ra sức từ chối, cố thể hiện cho cậu ta thấy mình vẫn ổn. Ba cô gái bọn cô cũng có học phần tự chọn, nên vội thu dọn sách vở trên bàn. Đình Thành vẫn còn nấn ná chưa chịu đi.
Hải Băng và Ngọc Linh biết điều giả vờ đi ra ngoài trước. Đình Thành lúc này mới nhìn Thụy Khanh, thái độ như cô mới là quan trọng nhất, học phần tự chọn gì đấy bỏ qua một bên.
Đúng là Đình Thành đang nghĩ như thế, cậu thẳng thắn hỏi Thụy Khanh trưa nay học xong có qua thư viện không? Cậu muốn mời cô ăn trưa rồi sang thư viện học cùng nhau.
Thụy Khanh không thông minh nhưng sự nhạy cảm của con gái vẫn có. Bạn nam này có vẻ hơi nhiệt tình thái quá rồi. Trước giờ bọn cô chưa nói chuyện quá ba câu, giờ bạn ấy thể hiện như vậy, là có cảm tình với cô phải không?
(Còn tiếp)
Cô thầm đếm từ một đến ba, chỉ cần bốn người bước vào cửa chính, cô sẽ lập tức lao ra túm con vẹt, rồi chạy nhanh lên phòng. Thế nhưng không ngờ Minh Hoàng lại quá tò mò. Anh nghe con vẹt tiếp tục hét vang: "Thụy Khanh dễ thương, có khách, có khách!" khiến anh vui vẻ. Ông bà Hưng và Trúc Khanh cũng cười theo.
"Con vẹt này ranh lắm, nói rất nhiều. Nhưng phải có Thụy Khanh nó mới chịu nói. Lạ thật! Sao không thấy con nhỏ ở đây mà nó hét dữ vậy?" Ông Hưng ngạc nhiên hỏi lên.
Minh Hoàng vì tò mò, bước chân không tự chủ đi về phía vườn địa đàng. Xích đu màu trắng anh đã từng ngồi, bên trên đang treo một con vẹt, không thấy chủ nhân của nó đâu. Con vẹt thấy người lạ lại tiếp tục hét: "Thụy Khanh cứu mạng, cứu mạng!"
Minh Hoàng phì cười. Con quỷ này sao ranh thế, ai làm gì nó mà nó bảo cứu mạng. Ông Hưng lại nhìn quanh quất rồi kêu lên: "Thụy Khanh đâu rồi? Sao lại để con vẹt ồn ào ở chỗ này?"
Thụy Khanh không thể trốn được nữa, đành phải giả vờ chạy từ bếp ra, trong đầu lúc này đã xếp sẵn ý tưởng.
"Dạ ba gọi con. Vừa nãy con chạy vào bếp uống miếng nước." Thụy Khanh hợp tình hợp lý giải thích.
Minh Hoàng kín đáo ngó Thụy Khanh. Cô đang mặc trên người bộ đồ trong nhà dài tay, vải màu trắng điểm những nụ hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, cổ có thắt nơ, tay áo được viền hồng. Bộ đồ tuy là bình thường nhưng anh thấy vô cùng dễ thương.
Không biết trời xui đất khiến thế nào, lúc anh nhìn Thụy Khanh không hay Trúc Khanh cũng đang ngó sang anh. Trong lòng Trúc Khanh tự nhiên cảm nhận nguy cơ, cô bắt đầu bất an.
Đúng lúc này con vẹt lại la làng: "Khanh ơi, Khanh ơi! Thụy Khanh xinh xắn, Thụy Khanh xinh xắn!"
Thụy Khanh ước gì có phép thuật để bịt miệng con vẹt quỷ quái này. Sao nó có thể nói những lời tào lao không đúng lúc như thế này chứ. Minh Hoàng nhìn cô quẫn bách muốn chạy đến bịt miệng con vẹt cũng buồn cười. Trong mắt anh, cô bây giờ thật dễ thương, khác xa vẻ ngổ ngáo ngày cô đến công ty anh cảnh cáo. Có lẽ trước mặt ba mẹ, cô chẳng dám bày ra chiếc răng nanh nào hết.
"Dạ xin phép ba mẹ, con mang con vẹt này lên phòng. Nó quá ồn ào rồi."
"Ba đã nói tối thì không được mang nó xuống đây. Con không nghe lời ba nói phải không Thụy Khanh?" Giọng ông Hưng nghiêm khắc.
"Dạ xin lỗi ba!"
Thụy Khanh buồn buồn. Có khách nhưng ba cũng không cho cô chút mặt mũi, muốn mắng là mắng. Có lẽ việc bỏ mặc cảm xúc của cô đã trở thành thói quen của ba mẹ.
Minh Hoàng cũng ngạc nhiên khi nghe những lời của ông Hưng. Có vẻ ông đã quá nghiêm khắc với con gái lớn. Cách đối xử của ông bà với hai cô con gái khiến anh thấy khó hiểu. Một người thì thương như báu vật, người còn lại thì chán ghét.
Chẳng hiểu Thụy Khanh đã làm gì sai khiến ba mẹ chỉ nhìn một cái đã mất kiên nhẫn. Anh thấy cô bước tới cầm con vẹt, đầu cúi thật thấp, buồn buồn, đơn độc. Tự nhiên anh thấy bất bình thay cho cô.
Tâm trạng bất giác chùng xuống, anh chẳng còn muốn ở lại chơi với Trúc Khanh thêm chút nào nữa. Anh ngồi vài phút rồi viện cớ ra về, mà không biết rằng Trúc Khanh cũng nhạy cảm. Vừa nãy anh còn vui vẻ, thoáng chốc liền thay đổi khi Thụy Khanh mang vẹt đi. Tự nhiên cô cảm thấy lo lắng trùng trùng.
Không được, anh Hoàng phải là của cô. Cô phải ngăn chặn bất kỳ nguy cơ nào có thể xảy đến. Thế là cô không nghe lời ba mẹ về phòng ngủ mà chạy lên phòng Thụy Khanh. Cô đẩy cửa vào nhìn Thụy Khanh không thân thiện:
"Chị quen với anh Hoàng phải không?"
"Em nói vậy là có ý gì?" Thụy Khanh nhìn em gái đề phòng. Đừng có lên đây kiếm chuyện với cô nữa nha.
Trúc Khanh cũng không vòng vo bảo Minh Hoàng là của cô, yêu cầu Thụy Khanh tránh xa, không được đánh chủ ý lên anh ấy nữa. Thật nực cười, ai thèm liên quan đến người đàn ông đó. Trúc Khanh không thấy cô phản ứng, lại hăm dọa sẽ méc ba mẹ nếu cô còn qua lại với anh ta.
"Em thích làm gì thì làm. Chị và anh ta chẳng có quan hệ gì. Chỉ mình em thích anh ta. Đừng lôi chị vào chuyện này nữa."
Thụy Khanh không hiểu từ bao giờ hai chị em nói chuyện lạnh nhạt xa cách như vậy. Dù trước giờ Trúc Khanh không quan tâm cảm xúc của cô, nhưng hai chị em vẫn cư xử bình thường, chẳng có bất kỳ gút mắc hay thù địch nào. Cô cũng luôn nhường em mọi thứ tốt nhất, tình cảm hai chị em vẫn ổn.
Tiếc là sau năm mười tám tuổi, cô không theo em gái vào học nhạc viện, thế là ba mẹ và em gái chán ghét cô ra mặt. Mọi người cứ làm cô tưởng mình đã gây ra chuyện thù hận lớn lao. Cô cảm thấy buồn cho tình cảm gia đình của mình.
Lúc này hai chị em vẫn đang to tiếng. Ba mẹ sợ Trúc Khanh có chuyện, bèn đẩy cửa vào phòng cô. Câu đầu tiên mẹ đã phủ đầu:
"Sao con nạt nộ Trúc Khanh? Con muốn làm gì đây?"
"Sao mẹ lại la con?" Thụy Khanh tủi thân, nước mắt rớt xuống
Cô đã không làm gì sai, tự nhiên em gái vào đây chất vấn. Minh Hoàng là hôn phu của em, cô chẳng bao giờ muốn giành giật. Cô cũng đâu thích anh ta. Em gái chụp mũ như vậy, cô không đồng ý nên phản đối. Vậy cũng là lỗi của cô sao?
"Nếu chị không làm gì, sao anh Hoàng lại chú ý đến chị?" Trúc Khanh khoanh tay ngang ngạnh, chẳng có tí nào cho thấy sự yếu đuối mong manh. Trông cô lúc này thật hung hăng, vì đã quen ăn hiếp chị gái thành bản năng.
"Chị đã nói anh ta không là cái thá gì với chị. Chỉ có em mới thích được anh ta. Chị còn chưa thiếu đàn ông đến mức ăn quàng. Chỉ có em bệnh hoạn mới nghĩ anh ta là bầu trời của em." Thụy Khanh cũng tức mình.
"Chị dám nói tôi vậy hả?" Trúc Khanh hét lên.
Bà Hưng chạy đến vuốt ngực cô, trong khi ông Hưng bước đến trước mặt Thụy Khanh rồi giơ tay lên tát xuống. Giọng ông nặng nề:
"Con học ai mà nói những lời khó nghe như vậy? Mới ra ngoài xã hội có ba năm bắt đầu học theo mấy phường chợ búa phải không?"
Thụy Khanh nhìn ba mà không tin đấy là đấng sinh thành của mình. Có cần bất công như vậy không? Trúc Khanh mắng cô thì không sao, nhưng nếu cô phản kháng lại là cô sai. Chả trách em gái chẳng xem cô ra gì. Thụy Khanh nhìn ba hờn giận:
"Con không học ai cả. Ngoài đường chẳng ai dạy con những điều sai, chỉ khi sống trong ngôi nhà này con mới trở nên hư hỏng trong suy nghĩ như vậy."
Ông Hưng lại tát con gái vì cho là cô hỗn hào. Lần đầu tiên Thụy Khanh thấy thất vọng mênh mông và cảm nhận được nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần. Cô nhìn ba người đang nhân danh là cha mẹ và em gái trước mặt, họ là những người thân yêu của cô, nhưng cách họ đối xử với cô còn thua xa người ngoài.
"Con còn trừng mắt với ba sao? Còn không chịu xin lỗi sao?" Ông Hưng giận dữ.
"Xin lỗi ba!" Giọng Thụy Khanh nghẹn lại nhưng ráng kìm không khóc.
Mẹ chỉ đứng đó dỗ Trúc Khanh, trong khi ba tiếp tục mắng nhiết Thụy Khanh. Tự nhiên một buổi tối tai bay vạ gió. Cô nghĩ từ bây giờ nên tránh xa Minh Hoàng, nếu không sẽ bị cả nhà chụp mũ những điều cô không làm. Trong đầu cô lúc này cũng bắt đầu manh nhanh ý nghĩ dọn ra khỏi nhà.
* * *
Đêm qua Thụy Khanh nằm trên giường khóc mờ mịt, đến lúc mệt mỏi mới thiếp đi. Sáng hôm nay thức dậy, ngoài hai con mắt sưng vù, bên má cô cũng còn năm dấu tay mờ nhạt ba đã tặng. Nhìn gương mặt tang thương của mình, cô rất muốn cúp học nhưng lại không an lòng.
Mục tiêu phía trước của cô là tốt nghiệp đại học, sau đó xin chỗ dạy thật xa, thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt nơi đây. Nếu chỉ vì sợ xấu hổ, vì dấu tích bị đánh trên mặt mà bỏ tiết cô không cam lòng. Biết rằng vào lớp sẽ bị bạn bè thì thầm sau lưng, nhưng cô vẫn kiên trì đến lớp.
Ngồi xuống ghế bên cạnh Hải Băng đã giành sẵn, Thụy Khanh bày sách vở ra bàn. Hải Băng quay sang ngó thấy gò má hơi sưng của cô, con nhỏ hết hồn la làng. Giọng nó hơi to nên thu hút sự chú ý của mấy đứa bạn chung quanh. Không hẹn mà cả đám cùng quay sang nhìn bàn của ba đứa bọn cô. Thụy Khanh quê, đá chân Hải Băng dưới bàn.
"Bồ đừng la làng, giảng viên sắp vào lớp rồi."
"Mặt bồ bị sao vậy? Ai đánh bồ ác vậy Khanh?" Hải Băng lo lắng, trong lòng còn có chút bất bình thay cô.
Ngọc Linh cũng xót, sao ai lại tát mạnh đến mức còn in hằn năm dấu tay. Da mặt Thụy Khanh trắng mỏng nên bị tổn thương sẽ dễ thấy hơn người ta.
"Ba mình đánh. Không có gì đâu. Chuẩn bị học đi." Thụy Khanh vừa quê vừa tủi thân, nước mắt sắp rớt xuống.
Hải Băng tánh nóng như Trương Phi nên con nhỏ bỏ qua ánh mắt ra dấu của Ngọc Linh. Khi thấy cô sắp khóc, lẽ ra phải chuyển đề tài thì con nhỏ bức xúc giở giọng hung hăng hơn:
"Ba mẹ gì đánh con ác vậy. Bộ bồ làm sai nghiêm trọng lắm sao? Hay bồ nói hỗn? Nhưng ba mẹ mình cho dù mình có làm bậy, cũng đâu có đánh mình mạnh đến mức gò má sưng đến mức này."
Thụy Khanh không biết nói gì, nước mắt cô không kìm được lăn dài. Ngọc Linh lặng lẽ khều nhẹ Hải Băng, tay thì mở cặp táp lục khăn giấy đưa sang cho Thụy Khanh. Hải Băng lúc này mới định thần lại, giả lả an ủi:
"Mình xin lỗi, bồ nín đi. Thầy sắp vào rồi."
Một số bạn gần đó cũng đang kín đáo ngó ba đứa, rồi len lén nhìn mặt Thụy Khanh, trong lòng tò mò và có chút tội nghiệp. Đúng lúc này thầy bước vào, lớp bắt đầu ổn định trật tự vào tiết học. Thầy phổ biến nội quy về chuyện thực tập sư phạm.
Sang năm bọn cô đã là năm cuối, bắt đầu chương trình thực tập và làm khóa luận tốt nghiệp. Bên trên thầy đang giải thích quy định, và chia sẻ kinh nghiệm thực tập để đạt được thành tích cao ra sao. Làm thế nào để có cơ hội được cơ sở thực tập sư phạm thu nhận sau khi kết thúc khóa thực tập.
Thụy Khanh dù lòng bất ổn nhưng với cô bây giờ được tốt nghiệp với thành tích xuất sắc là điều quan trọng nhất. Nếu có thể đạt loại giỏi sẽ có nhiều cơ hội hơn cho cô. Biết đâu cô có thể chọn lựa nơi mình muốn được phân đến dạy. Hoặc xin dạy ở thành phố nào cô muốn chuyển đến sống. Cho nên cô rất chăm chú nghe thầy giảng giải.
Lúc đang cúi mặt chép bài thì Ngọc Linh chuyền mẫu giấy nhỏ sang. Thụy Khanh khó hiểu nhìn con nhỏ, chỉ thấy nó nháy mắt, ý bảo cô mở ra xem. Cô cứ tưởng nó không tiện nói chuyện khi thầy đang giảng nên đành phải ghi giấy cho cô.
Thụy Khanh mở giấy ra thì biết không phải của Ngọc Linh. Nét chữ này cứng cáp của một bạn nam. Trên đó đang viết: "Thụy Khanh có ổn không? Đừng buồn, mọi chuyện rồi sẽ qua. Có gì Thành có thể giúp cho Khanh không?"
Thụy Khanh ngước mặt lên nhìn sang hướng Đình Thành. Bạn học này mấy lần kiến tập sư phạm cùng nhau, cho nên không tính là xa lạ. Có điều Thụy Khanh rất nhát, chưa bao giờ nói chuyện nhiều với các nam sinh cùng nhóm quá ba câu. Trước giờ chỉ có Hải Băng, Ngọc Linh và mấy bạn nữ khác thảo luận cùng họ, Thụy Khanh cứ làm theo sự phân công của nhóm. Cô được mệnh danh là dễ chịu và hiền lành nhất nhóm.
Dù Đình Thành không tính là xa lạ nhưng chẳng phải bạn thân. Cậu bạn này cũng không ngồi quá gần bàn ba đứa cô, thế mà phát hiện ra cô bất ổn. Có lẽ lúc nãy Hải Băng nói lớn, rồi một số bạn hiếu kỳ quay sang thì thầm, nên người bạn này mới nghe. Tự nhiên Thụy Khanh quê trong lòng.
Cô muốn giả vờ chưa đọc tờ giấy này. Tiếc rằng khi nhìn sang hướng ấy đã thấy Đình Thành đang quan sát cô nãy giờ. Làm sao có thể giả vờ chưa đọc được. Thụy Khanh đành xé một mẫu giấy ghi chú, viết thư trả lời mình không sao, cám ơn cậu bạn đã quan tâm.
Cô viết xong chuyền cho Ngọc Linh. Tờ giấy cứ thế được chuyền thầm lặng sang từng bạn, rồi cũng đến được tay Đình Thành. Bọn cô là những thầy cô giáo tương lai, thế mà còn viết thư chuyền nhau như vậy. Chả trách mấy trò chuyền thư tay của học sinh không qua mặt được thầy cô, bởi vì thầy cô là những người đã từng kinh qua.
Hai tiết học kết thúc. Lúc Thụy Khanh đang thu dọn sách vở không để ý chung quanh, chỉ khi thấy ánh sáng trước mặt bị che mờ nên ngước lên mới biết Đình Thành đã bước qua chỗ cô. Dáng cậu ta cao lớn chỉnh chu trong chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu lông chuột, đóng thùng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Bạn học này không thèm che giấu sự quan tâm dành cho cô.
Dù Hải Băng và Ngọc Linh vẫn còn đang ngồi bên cạnh, nhưng người này không cần rào trước đón sau, cứ thế thẳng thắn quan tâm:
"Thụy Khanh mệt sao không ở nhà? Thành, Hải Băng hay Ngọc Linh có thể chép bài cho Khanh mà. Khanh mệt mỏi vậy mà còn ráng lên lớp."
"Khanh đâu có sao. Khanh không muốn bỏ tiết. Cũng sắp thi cuối kỳ rồi."
Hải Băng và Ngọc Linh nhìn nhau, trong lòng hai đứa đều có chung suy nghĩ, hình như Đình Thành quan tâm đặc biệt đến Thụy Khanh. Trước đây đi kiến tập và làm việc nhóm, chẳng thấy hai người này nói chuyện với nhau. Đình Thành đối xử với ai cũng bình thường. Tưởng là cậu ta vô tư, thì ra kín đáo thích Thụy Khanh.
Người bạn này cũng giỏi thật, giấu tâm tư ghê thật. Nếu hôm nay nhỏ Khanh không có chuyện, chắc tên này vẫn tiếp tục quan tâm thầm lặng. Chẳng bù với Tuấn Kiệt, thích nhỏ Linh là bày tỏ liền, đâu có giống tên này thận trọng phát ớn. Đình Thành lại đề nghị đưa Thụy Khanh về nghỉ ngơi nếu cô không học nổi. Bài vở thì nhờ Ngọc Linh và Hải Băng chép hộ.
Trắng trợn! Không bày tỏ thì thôi, nếu đã bày tỏ thì trực tiếp như vậy đó. Còn đòi chở người ta về. Bọn cô đây thì tính là gì? Nếu muốn đưa nhỏ Khanh về thì cô hay nhỏ Linh có thể làm, cần chi tên này. Hải Băng nghĩ thầm trong lòng.
"Khanh ở lại học. Cám ơn Thành! Bạn cứ lo học học phần tự chọn của mình đi." Thụy Khanh bị mọi người chú ý có chút không thoải mái, nên giả vờ đuổi khéo Đình Thành.
"Nếu Khanh cần giúp đỡ, Thành bỏ một tiết cũng được."
Đình Thành vẫn bướng bỉnh đứng cạnh bàn cô. Thụy Khanh ngại nên ra sức từ chối, cố thể hiện cho cậu ta thấy mình vẫn ổn. Ba cô gái bọn cô cũng có học phần tự chọn, nên vội thu dọn sách vở trên bàn. Đình Thành vẫn còn nấn ná chưa chịu đi.
Hải Băng và Ngọc Linh biết điều giả vờ đi ra ngoài trước. Đình Thành lúc này mới nhìn Thụy Khanh, thái độ như cô mới là quan trọng nhất, học phần tự chọn gì đấy bỏ qua một bên.
Đúng là Đình Thành đang nghĩ như thế, cậu thẳng thắn hỏi Thụy Khanh trưa nay học xong có qua thư viện không? Cậu muốn mời cô ăn trưa rồi sang thư viện học cùng nhau.
Thụy Khanh không thông minh nhưng sự nhạy cảm của con gái vẫn có. Bạn nam này có vẻ hơi nhiệt tình thái quá rồi. Trước giờ bọn cô chưa nói chuyện quá ba câu, giờ bạn ấy thể hiện như vậy, là có cảm tình với cô phải không?
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.