Chương 1: Bóng Mờ
Hoa Du Nguyệt
29/11/2021
Từ lúc sinh ra con người tồn tại ở một thế giới "trắng"... Hình ảnh đầu tiên của họ được đón nhận có màu sắc gì thì đó cũng chính là màu sắc của họ sau này ai cũng thế.
Cô vốn chẳng bao giờ tin vào điều đó, bởi cuộc sống và hình ảnh cô tiếp nhận đầu tiên khi có ý thức đó là "đen" một khoảng trống chẳng biết từ khi nào luôn cho cô cảm giác mọi việc cô đang làm chỉ đơn giản là một màn kịch và cô chính là con rối trung thành của vở kịch đó. Sa Nguyệt giờ đang cảm nhận mọi thứ cô có bây giờ thật mờ ảo, trên nơi cao nhất của thành phố Snow Eagle người con gái mang khuôn mặt của tuổi mười tám đang không ngần ngại nếm từng hớp bia lạnh ánh nhìn xa xăm vô định không tự giác được mà lẳng lặng ngắm nhìn mảnh lớn lấp lánh bên dưới. Một thành phố nháo nhiệt lung linh bên dưới nhưng sao trong mắt cô nó thật đáng sợ ngoài đỏ và đen cái bản chất bên trong của xã hội, lấy sự sang trọng và quý phải để che đi hình ảnh thật, lấy nụ cười và sự hạnh phúc lấp đầy cuộc sống của bản thân chúng... sao mà nhưng thứ đó cô lại thấy toàn là giả tạo.
Gió không ngừng lượn làm tóc cô bay loạn dù đã búi ra sau từ ngón tay dài mảnh khảnh đặt trên lon bia đã gần hết giờ đây sự mông lung tràn đầy trong óc cô. Sa Nguyệt cô là một lính đánh thuê ... ít nhất thân phận của cô bây giờ là vậy nhưng đó có thật sự là cô. Trong kí ức đang hiện lên từng chút hệt như một cuộn phim chiếu chậm men theo hồi ức như đã qua mấy kiếp người mà nhớ lại.... Hay thật cái kí ức đó càng khiến cô căn hờn bản thân, giận dữ việc bản thân đã từng làm, trên môi mỏng đột nhiên hiện lên nụ cười khổ. Nhưng cô sao phải khổ bỗng từ sau lưng giọng nói trầm lạnh như gió đông vang theo từng đợt trong khí hàn
- D-23... À không Sa Nguyệt cô tính đi đâu ?
- ...._ Cô biết đó là ai người đàn ông chẳng cách cô hơn bao nhiêu tuổi nhưng lại có ánh mắt lạnh không ngừng tỏa ra sát khí dù anh ta ta đã dấu đi nửa khuôn mặt sau cái khăn choàng dày hai xăng-ti. ..." Đây là tính giết người diệt khẩu a.."..
- ...Hà... K- 69 nhìn không biết sao ngắm cảnh đó ! _ Trên môi nở một nụ cười nói lại nhưng vẫn chẳng thèm quay lại đối diện, dùng thái độ bất cần đới với người phía sau.
- Nghe điệu bộ này cô muốn dời đi sao! Cô nên biết công việc của chúng ta dời đi đồng nghĩa với chết !
- Biết chứ nên tôi đang chọn chỗ chôn mình đây ! Sao đẹp đúng chứ ! Giờ đây cô đã đối diện với anh nụ cười trên môi hiện càng rõ hơn bao giờ. Lần đầu tiên cô cười nhưng là cười cho sự kết thúc của bản thân. Sa Nguyệt có nụ nụ cười đẹp như thiên thần vậy vẻ đẹp đó khiến người trước mặt sững sờ nhưng...
" ĐOÀNG..."
Tiếng vang lên tận chói tai nó bắt nguồn từ phía bên kia K-69 chĩa thẳng về phía cô thứ đen ngòm đang tỏa khói trong không trung mà đáp lại chỉ là chỉ có khuôn mặt đó sự mãn nguyện không chút sợ hãi cứ vậy ngã về sau.
Sa Nguyệt cả người dần vô lực mà đây vốn là kết cục cô đã biết trước từ sau khi lấy lại kí ức của mình nhưng đi như thế này cũng quá lời cho mấy tên đó rồi, rơi từ tằng 99 xuống cảm giác cũng thật tự do qua mà hai tay buông thở ra hai bên lon bia cũng từ đó mà nghiêng lại chất lỏng vàng như được quay chậm uốn cong ra phía sau cánh tay phải của cô, điểm dừng cuối cùng cũng mờ ảo hiện lên ánh vàng sáng chói... Nó đẹp như tranh nghệ thuật
Mà giờ đây người duy nhất chứng kiến cảnh này là K-69 từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô người luôn có thành tích cao nhất trong tỏ chức kết thúc đời mình một cach đang buồn cười. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không ngừng co lại khi khẩu hình miệng cô cử động
- ..... _ Cách đó không xa một tiếng nổ trong thành phố vang lên chấn động ngay giữa trung tâm thành phố Snow Eagle tiếng động dần hình thành thành một đám cháy ngọn ngọn đuốc thắp sáng cả vùng trời Snow Eagle. K- 69 cũng chấn động không kém đồng tử mở to chỉ có thể nhìn đám lửa dọi sáng trên mặt mình cố tỏa ra nhiệt lượng lớn để tác động được vào anh.
Xong lại nhìn về phía người con gái đang rơi tự do, khuôn mặt đến giờ phút này vẫn cười cợt khẩu hình miệng .."Merry Christmas"... Sự điên cuồng hiện lên trong mắt anh không ngừng dao động trước ánh sáng trước mặt.
Cô vốn chẳng bao giờ tin vào điều đó, bởi cuộc sống và hình ảnh cô tiếp nhận đầu tiên khi có ý thức đó là "đen" một khoảng trống chẳng biết từ khi nào luôn cho cô cảm giác mọi việc cô đang làm chỉ đơn giản là một màn kịch và cô chính là con rối trung thành của vở kịch đó. Sa Nguyệt giờ đang cảm nhận mọi thứ cô có bây giờ thật mờ ảo, trên nơi cao nhất của thành phố Snow Eagle người con gái mang khuôn mặt của tuổi mười tám đang không ngần ngại nếm từng hớp bia lạnh ánh nhìn xa xăm vô định không tự giác được mà lẳng lặng ngắm nhìn mảnh lớn lấp lánh bên dưới. Một thành phố nháo nhiệt lung linh bên dưới nhưng sao trong mắt cô nó thật đáng sợ ngoài đỏ và đen cái bản chất bên trong của xã hội, lấy sự sang trọng và quý phải để che đi hình ảnh thật, lấy nụ cười và sự hạnh phúc lấp đầy cuộc sống của bản thân chúng... sao mà nhưng thứ đó cô lại thấy toàn là giả tạo.
Gió không ngừng lượn làm tóc cô bay loạn dù đã búi ra sau từ ngón tay dài mảnh khảnh đặt trên lon bia đã gần hết giờ đây sự mông lung tràn đầy trong óc cô. Sa Nguyệt cô là một lính đánh thuê ... ít nhất thân phận của cô bây giờ là vậy nhưng đó có thật sự là cô. Trong kí ức đang hiện lên từng chút hệt như một cuộn phim chiếu chậm men theo hồi ức như đã qua mấy kiếp người mà nhớ lại.... Hay thật cái kí ức đó càng khiến cô căn hờn bản thân, giận dữ việc bản thân đã từng làm, trên môi mỏng đột nhiên hiện lên nụ cười khổ. Nhưng cô sao phải khổ bỗng từ sau lưng giọng nói trầm lạnh như gió đông vang theo từng đợt trong khí hàn
- D-23... À không Sa Nguyệt cô tính đi đâu ?
- ...._ Cô biết đó là ai người đàn ông chẳng cách cô hơn bao nhiêu tuổi nhưng lại có ánh mắt lạnh không ngừng tỏa ra sát khí dù anh ta ta đã dấu đi nửa khuôn mặt sau cái khăn choàng dày hai xăng-ti. ..." Đây là tính giết người diệt khẩu a.."..
- ...Hà... K- 69 nhìn không biết sao ngắm cảnh đó ! _ Trên môi nở một nụ cười nói lại nhưng vẫn chẳng thèm quay lại đối diện, dùng thái độ bất cần đới với người phía sau.
- Nghe điệu bộ này cô muốn dời đi sao! Cô nên biết công việc của chúng ta dời đi đồng nghĩa với chết !
- Biết chứ nên tôi đang chọn chỗ chôn mình đây ! Sao đẹp đúng chứ ! Giờ đây cô đã đối diện với anh nụ cười trên môi hiện càng rõ hơn bao giờ. Lần đầu tiên cô cười nhưng là cười cho sự kết thúc của bản thân. Sa Nguyệt có nụ nụ cười đẹp như thiên thần vậy vẻ đẹp đó khiến người trước mặt sững sờ nhưng...
" ĐOÀNG..."
Tiếng vang lên tận chói tai nó bắt nguồn từ phía bên kia K-69 chĩa thẳng về phía cô thứ đen ngòm đang tỏa khói trong không trung mà đáp lại chỉ là chỉ có khuôn mặt đó sự mãn nguyện không chút sợ hãi cứ vậy ngã về sau.
Sa Nguyệt cả người dần vô lực mà đây vốn là kết cục cô đã biết trước từ sau khi lấy lại kí ức của mình nhưng đi như thế này cũng quá lời cho mấy tên đó rồi, rơi từ tằng 99 xuống cảm giác cũng thật tự do qua mà hai tay buông thở ra hai bên lon bia cũng từ đó mà nghiêng lại chất lỏng vàng như được quay chậm uốn cong ra phía sau cánh tay phải của cô, điểm dừng cuối cùng cũng mờ ảo hiện lên ánh vàng sáng chói... Nó đẹp như tranh nghệ thuật
Mà giờ đây người duy nhất chứng kiến cảnh này là K-69 từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô người luôn có thành tích cao nhất trong tỏ chức kết thúc đời mình một cach đang buồn cười. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không ngừng co lại khi khẩu hình miệng cô cử động
- ..... _ Cách đó không xa một tiếng nổ trong thành phố vang lên chấn động ngay giữa trung tâm thành phố Snow Eagle tiếng động dần hình thành thành một đám cháy ngọn ngọn đuốc thắp sáng cả vùng trời Snow Eagle. K- 69 cũng chấn động không kém đồng tử mở to chỉ có thể nhìn đám lửa dọi sáng trên mặt mình cố tỏa ra nhiệt lượng lớn để tác động được vào anh.
Xong lại nhìn về phía người con gái đang rơi tự do, khuôn mặt đến giờ phút này vẫn cười cợt khẩu hình miệng .."Merry Christmas"... Sự điên cuồng hiện lên trong mắt anh không ngừng dao động trước ánh sáng trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.