Chương 2: Đưa Đẩy
Hoa Du Nguyệt
29/11/2021
( Đây là truyện không có ngoài đời thật ....)
Sông Destiny
*
Thành phố Snow Eagle giờ đã vào đông trong không khí thoát ẩn thoát hiện từng hạt tinh thể trong suốt trông thật xinh đẹp. Từng hạt tinh thể len lỏi qua từng góc phố đi đến từng con hẻn nhỏ, nhiều người qua đường thấy nó thật đẹp và tinh tế hệt hiện thân của tinh linh Slyph trong trong thần thoại Châu Âu. Nhưng mấy ai biết được khi đông đến những con người khốn khổ mang đôi mắt của nhưng kẻ xin được cứu vướt khỏi khu ổ chuột trong ngầm cầu Destiny. Họ di chuyển như một xác sống che chắn bản thân hết mức bằng tấm bạt mỏng quấn quanh thân mà quần áo chỉ vỏn vẹn bộ đồ của mùa hè đầy chắp vá, đi lượt dọc con sông nhặt nhạnh những thứ được vướt ở trên xuống hi vọng thứ gì đó giúp họ qua được mùa đông này.
Xa xa nơi nào đó của con sông hình hài nhỏ bé thấp thoáng của một cậu bé gầy gò trên mình đầy những vết thương bần tím đó là Lĩnh Nam, trong cậu thật khó khăn khi đi ở nơi ngoài những thứ vô dụng và đá sởi ra thì chẳng còn gì ở nơi mà cậu hay đi khác với người khác cậu luôn đi một mình. Đôi mắt vô vọng chút ý tường chút một trên tường hòn đá không có một tia sáng nào có thể rọi qua con ngươi đó, cầm cái que gẩy gẩy từng chút một mà tìm. Vốn cậu chẳng muốn làm việc này cho cam nhưng dù sao có vẫn hơn không, hôm qua là ngày giáng sinh chắc sẽ có nhiều thứ được vứt xuống lắm, cậu cũng muốn có tiền có để rời bỏ nơi bần cùng này. Bỗng phía xa kia một thứ gì đó trôi lềnh bềnh trên mặt nước có lẽ là một túi rác rất lớn
Nghĩ thế cậu cũng cố chạy lại dùng gậy kéo gần khoảng cách nhưng không phải rác mà là người.
Cậu vớt được Sa Nguyệt lên khó khăn lắm mới kéo được cô lên bờ, nhìn cái xác không động đậy lạnh toát trước mặt mình bỗng cậu có chút lạnh tóc gáy kì thức ở đây vớt được xác người cũng không phải là quá hiếm đối với người sống dưới chân cầu Destiny một năm có thể vớt được ba bớn lần xác là chuyện bình thường. Ban đầu người ở đây còn có chút sợ hãi nhưng gọi cảnh sát hay đội trị an đến thì họ lại chỉ nói cho qua loa rồi vác đi hoặc tệ hơn là đánh người ở đây một trận đã tay rồi cung không xử lý gì, vậy nên giờ thấy xác chết cũng chẳng có gì gọi là sợ hãi ai còn sức thì vác đi chôn mà thôi
Trấn định được bản thân Lĩnh Nam mới bát đầu dò xét trên người Sa Nguyệt, cả một thân toàn hành hiệu đặt may thủ công quả nhiên cậu vớt được châu báu rồi, lấy hết chỗ này đi bán thì không lo tiền ăn trong một năm rồi. Toan chạm tay vào dây áo khoác trên người cô...
- " Khụ...khụ..ha..ha...khụ..."
Tiếng động ngày một rõ ràng xác lạnh nay cũng có chút hơi thở làm ấm day thanh quản bị ngâm nước qua lâu, Sa Nguyệt dần lấy lại ý thức nước từ trong bụng từ từ ứa ra chút một mang lại sự sống cho cô. Tay chống xuống mặt sỏi mà ngồi dậy, cô nhanh chóng chú ý đến người bên cạnh mình cái hình ảnh run như cầy sấy của cậu được cô thu vào tầm mắt mình, ra là cô được cứu vớt nhừ đứa trẻ này. Cô thở từng hơi mạnh dần hồi phục lại sinh khí dù vậy trước mặt Lĩnh Nam thật lầ dọa người, tiềm thức làm cậu chủ động lùi về sau khuôn mặt không chút sức sống nay lại tím tái đi.
Sa Nguyệt thấy vậy cũng nghĩ mình dọa cậu thật rồi dù sao việc này cũng quá sức chấp nhận với con người có thể chấp nhận. Cánh tay giơ lên vốn chỉ để lấy đã đứng dậy nhung hành động này lại làm cậu chạy mất. Dù sao cungc không thể để cậu gọi người tới đây được, nhanh tay bắt cậu lại chẳng tốn mấy phút Lĩnh nam đã bị khống chế trong tay cô. Một tay bịt miệng một tay khống chế cậu tuy vậy nhưng cũng chẳng còn mấy sức mà ghìm chỉ có thể giữ chặt nhắc bổng cậu lên dù sao cậu rất nhẹ lông hồng còn có lúc tự đáp xuống nhưng cậu một khi bị gió cuốn đi là không có điểm dừng luôn, việc này lại làm cậu bé thêm sợ hãi.
Cô áp sát bên tai cậu nói nhỏ
- Đừng ...đừng sợ cô đây không làm gì nhóc đâu ! Bình tình đừng giở trò ...nhóc có chỗ nào trú tạm được không vậy ! Có đúng chứ...
Giọng nói có chút ngắt quãng nhung vậy lạnh băng bởi giọng trầm khàn dù ánh ăn của cô đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn khiến cậu sợ mà không ngừng gật đầu lia lịa. Hành động này lại làm cô nở một nụ cười nhẹ quả thật nụ cười rất đẹp.
- Giờ ta thả nhóc xuống không được chạy chốn không được la lên dẫn ta đến chỗ nhóc ở là được ...được không ! _ Cả câu rất nhẹ nhành nhưng đó là một mệnh lệnh mà Lĩnh Nam cũng chỉ biết đồng thuận gật đầu.
Cậu dẫn cô về nhưng lại chỉ đi phía sau, bỗng cô dừng lại khi đi qua rặng cỏ lau giọng nói lạnh lùng ra lệnh
- Đứng đó ! _ Từ nãy đến cô luôn đi theo cậu dù nói không làm gì cậu nhưng nhìn người như cô đâu chắc sẽ là kiểu người giữ lời đâu một lệnh vừa ra cậu lập tức dừng chân chân đã bước được nửa bước cũng dừng giữa không trung, đầu dù muốn quay cũng chỉ có mắt liếc sang
" Chẳng lẽ cô ta muốn giết..dù sao nơi đây cũng .."
Sông Destiny
*
Thành phố Snow Eagle giờ đã vào đông trong không khí thoát ẩn thoát hiện từng hạt tinh thể trong suốt trông thật xinh đẹp. Từng hạt tinh thể len lỏi qua từng góc phố đi đến từng con hẻn nhỏ, nhiều người qua đường thấy nó thật đẹp và tinh tế hệt hiện thân của tinh linh Slyph trong trong thần thoại Châu Âu. Nhưng mấy ai biết được khi đông đến những con người khốn khổ mang đôi mắt của nhưng kẻ xin được cứu vướt khỏi khu ổ chuột trong ngầm cầu Destiny. Họ di chuyển như một xác sống che chắn bản thân hết mức bằng tấm bạt mỏng quấn quanh thân mà quần áo chỉ vỏn vẹn bộ đồ của mùa hè đầy chắp vá, đi lượt dọc con sông nhặt nhạnh những thứ được vướt ở trên xuống hi vọng thứ gì đó giúp họ qua được mùa đông này.
Xa xa nơi nào đó của con sông hình hài nhỏ bé thấp thoáng của một cậu bé gầy gò trên mình đầy những vết thương bần tím đó là Lĩnh Nam, trong cậu thật khó khăn khi đi ở nơi ngoài những thứ vô dụng và đá sởi ra thì chẳng còn gì ở nơi mà cậu hay đi khác với người khác cậu luôn đi một mình. Đôi mắt vô vọng chút ý tường chút một trên tường hòn đá không có một tia sáng nào có thể rọi qua con ngươi đó, cầm cái que gẩy gẩy từng chút một mà tìm. Vốn cậu chẳng muốn làm việc này cho cam nhưng dù sao có vẫn hơn không, hôm qua là ngày giáng sinh chắc sẽ có nhiều thứ được vứt xuống lắm, cậu cũng muốn có tiền có để rời bỏ nơi bần cùng này. Bỗng phía xa kia một thứ gì đó trôi lềnh bềnh trên mặt nước có lẽ là một túi rác rất lớn
Nghĩ thế cậu cũng cố chạy lại dùng gậy kéo gần khoảng cách nhưng không phải rác mà là người.
Cậu vớt được Sa Nguyệt lên khó khăn lắm mới kéo được cô lên bờ, nhìn cái xác không động đậy lạnh toát trước mặt mình bỗng cậu có chút lạnh tóc gáy kì thức ở đây vớt được xác người cũng không phải là quá hiếm đối với người sống dưới chân cầu Destiny một năm có thể vớt được ba bớn lần xác là chuyện bình thường. Ban đầu người ở đây còn có chút sợ hãi nhưng gọi cảnh sát hay đội trị an đến thì họ lại chỉ nói cho qua loa rồi vác đi hoặc tệ hơn là đánh người ở đây một trận đã tay rồi cung không xử lý gì, vậy nên giờ thấy xác chết cũng chẳng có gì gọi là sợ hãi ai còn sức thì vác đi chôn mà thôi
Trấn định được bản thân Lĩnh Nam mới bát đầu dò xét trên người Sa Nguyệt, cả một thân toàn hành hiệu đặt may thủ công quả nhiên cậu vớt được châu báu rồi, lấy hết chỗ này đi bán thì không lo tiền ăn trong một năm rồi. Toan chạm tay vào dây áo khoác trên người cô...
- " Khụ...khụ..ha..ha...khụ..."
Tiếng động ngày một rõ ràng xác lạnh nay cũng có chút hơi thở làm ấm day thanh quản bị ngâm nước qua lâu, Sa Nguyệt dần lấy lại ý thức nước từ trong bụng từ từ ứa ra chút một mang lại sự sống cho cô. Tay chống xuống mặt sỏi mà ngồi dậy, cô nhanh chóng chú ý đến người bên cạnh mình cái hình ảnh run như cầy sấy của cậu được cô thu vào tầm mắt mình, ra là cô được cứu vớt nhừ đứa trẻ này. Cô thở từng hơi mạnh dần hồi phục lại sinh khí dù vậy trước mặt Lĩnh Nam thật lầ dọa người, tiềm thức làm cậu chủ động lùi về sau khuôn mặt không chút sức sống nay lại tím tái đi.
Sa Nguyệt thấy vậy cũng nghĩ mình dọa cậu thật rồi dù sao việc này cũng quá sức chấp nhận với con người có thể chấp nhận. Cánh tay giơ lên vốn chỉ để lấy đã đứng dậy nhung hành động này lại làm cậu chạy mất. Dù sao cungc không thể để cậu gọi người tới đây được, nhanh tay bắt cậu lại chẳng tốn mấy phút Lĩnh nam đã bị khống chế trong tay cô. Một tay bịt miệng một tay khống chế cậu tuy vậy nhưng cũng chẳng còn mấy sức mà ghìm chỉ có thể giữ chặt nhắc bổng cậu lên dù sao cậu rất nhẹ lông hồng còn có lúc tự đáp xuống nhưng cậu một khi bị gió cuốn đi là không có điểm dừng luôn, việc này lại làm cậu bé thêm sợ hãi.
Cô áp sát bên tai cậu nói nhỏ
- Đừng ...đừng sợ cô đây không làm gì nhóc đâu ! Bình tình đừng giở trò ...nhóc có chỗ nào trú tạm được không vậy ! Có đúng chứ...
Giọng nói có chút ngắt quãng nhung vậy lạnh băng bởi giọng trầm khàn dù ánh ăn của cô đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn khiến cậu sợ mà không ngừng gật đầu lia lịa. Hành động này lại làm cô nở một nụ cười nhẹ quả thật nụ cười rất đẹp.
- Giờ ta thả nhóc xuống không được chạy chốn không được la lên dẫn ta đến chỗ nhóc ở là được ...được không ! _ Cả câu rất nhẹ nhành nhưng đó là một mệnh lệnh mà Lĩnh Nam cũng chỉ biết đồng thuận gật đầu.
Cậu dẫn cô về nhưng lại chỉ đi phía sau, bỗng cô dừng lại khi đi qua rặng cỏ lau giọng nói lạnh lùng ra lệnh
- Đứng đó ! _ Từ nãy đến cô luôn đi theo cậu dù nói không làm gì cậu nhưng nhìn người như cô đâu chắc sẽ là kiểu người giữ lời đâu một lệnh vừa ra cậu lập tức dừng chân chân đã bước được nửa bước cũng dừng giữa không trung, đầu dù muốn quay cũng chỉ có mắt liếc sang
" Chẳng lẽ cô ta muốn giết..dù sao nơi đây cũng .."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.