Chương 6: Cố Chấp
Hoa Du Nguyệt
07/07/2022
- Tôi cái gì mà tôi chứ ! Ta đâu cần biết mấy thứ này ! Sao nhóc biết ta sẽ đến chứ ! Nhảm nhí ....
Rồi chẳng muốn nán lại mà đi luôn để mình cậu đứng đó....
Sự hoang mang hiện rõ trong mắt cậu môi cậu bị găm chặt trong vô thức. Nhìn cô gái một thân ảnh đen đang dần đi vào trong màn đêm....
- Tôi rất có ích! Thật đó ...cho tôi đi theo đi !
Vẫn không có sự hồi đáp lại ... Cậu liền chạy theo chẳng hề suy nghĩ.
" Sao có thể phiền như thế chứ "
- ... _ Dừng lại cô thở nhẹ một hơi song liếc nhìn Lĩnh Nam một chút rồi tiếp tục đi. Đấy có thể xem đó là một sự đồng ý vậy, cũng bắt đầu từ đây cô xem như có thêm một cái "đuôi nhỏ" bên người đi.
••••♪••♪••••••♪••••••♪♪♪
Vài ngày sau♪♪√
Ánh sáng mang theo hơi ấm đầu tiên đã chiếu sáng xuyên qua cả nơi đen tối nhất của xã hội nơi đây. Cái lạnh bắt đầu tấn dần và để lộ ra sự sống mới cho muôn loài. Bên ngoài, người đi lại theo thời gian họ hoạt động nhiều hơn tiếng nói cười và những đôi mắt hạnh phúc vẫn hiện trên khuôn mặt họ, từng nhánh cây như đang khoe mình một cách khéo léo khi toàn thân chúng lòng lánh dưới ánh nắng mang hơi ấm đầu tiên trong suốt mùa đông này.
Và những người cơ cực cũng mang theo một hi vọng mong sẽ là một năm đầy tối đẹp. Đi theo ánh sáng mỏng manh rọi xuống một nắp cống dọc theo con đường cạnh cái hẻm nhỏ, tia sáng như một đường rảnh giới chia mạch nước thải của thành phố ra làm hai.
Nơi đây cũng không hơn gì so với nơi mà Lĩnh Nam ở là bao cáo mùi hôi thôi nồng nặc không cần biết dưới chất thải của thứ nước có màu xanh lá kinh dị kia là thứ gì nhưng đủ để khiến đám côn trùng ở nơi đây chẳng dám lại gần mà tự động tránh xa.
Tiếng bước chân phát ra ngày càng rõ hơn từng chút một tiếp đó là sự ẩn hiện của cái bóng người đang chuẩn bị đi ngang qua. Một người ...không còn có một bóng người nữa nhỏ và mảnh hơn...Là Sa Nguyệt theo sau đó là Lĩnh Nam ngập ngừng nhìn từng bước dưới chân mà theo sau.
Cô cầm cái đèn pin rọi đường để đi, đôi mắt cẩn thận dò đường đi. Mấy ngày này quả là không dễ dàng gì mới vào được chung tâm thành phố, mọi nơi chỉ cẩn để ý là thấy có người của tổ chức đang rò tìm thông tin của cô thông qua kí tự giống ngọn lửa để lại trên mọi con người cô đi. "Thật là sống chết cũng không tha"...
Một mình thì cũng chảng sao nay lại có thêm thứ dai hơn đỉa bên người ném thế nào cũng không khất mắt được, càng làm cô thêm phiền não. Chẳng còn cánh nào khác đàng phải kiếm người giúp đỡ vậy.
- Chị ơi !...
- Gì...
- Ta đang đi đâu vậy!
- Đi ...tất nhiên là đến nơi có thể bán nhóc cho ta kiếm chút đỉnh rồi!
Mấy ngày này dẫn theo Lĩnh Nam có lẽ do phải kiếm sống từ nhỏ nên cậu rất biết cách kiếm sống. Không làm ồn ,không vòi vĩnh cũng chẳng hỏi nhiều lúc đói còn biết tự kiếm đồ ăn căn bản cũng không nhất thiết phải đi theo cô mới sống được, vậy sao nhóc cứ đi theo cô suốt mà thôi.
Điều đó cũng đã được vài ngày vốn cô cũng muốn nói thật đấy, nhưng nhìn mặt Nam Lĩnh bất giác cô lại muốn nói đùa chút cho vui, Lĩnh Nam nghe vậy xong cũng chẳng có phản ứng gì ánh mắt vẫn dè chừng đi từng bước dưới chân. Hai người đi dọc theo đường cống dẫn chất thải,điều kì lạ ở đây là chỉ có đường dẫn này mới có ống dẫn nước màu đỏ dù rác và rêu được phủ phủ như những ống dẫn nhỏ khác.
Đi như vậy cho đến cuối con đường hai người dừng ở một hàng dào chắn bằng sắt. Sa Nguyệt thản nhiên đưa tay dọc theo hàng dào rồi dùng ngón giữa và ngón ấn vào nơi giáo nhau giữa hai thanh sắt, hàng rào tự động kéo lên. Loạt động tác khiến người phía sau mở tròn con mắt mà nhìn.
- Đi thôi! _ Giọng không nhanh cũng không chậm phát ra,bước chân của cô thì ngày càng nhanh hơn.
Lĩnh Nam cũng vì thế mà bừng tỉnh chạy theo, rất nhanh hàng rào cũng được kéo xuống chầm chậm chặn đường đi phía sau.
Sa Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến điều này là bao,ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nơi bóng tối còn chẳng được một tia sáng nào đoái hoài, chiếc đèn pin trong tay cũng nhấp nháy vào cái rồi cũng tắt ngủm. Thấy vậy Lĩnh Nam càng thêm sợ hãi,cậu chủ động nấp đường sau lưng cô hai tay nắm chặt lấy cô ánh mắt rè chừng không ngừng nhìn phía trước.
Phía trước trong nơi tối nhất của con đường tiếng bước chân ngày một gần hơn một tiếng không đều đặn phát ra từ trong đang dần lại gần phía hai người họ. Tiếp đó ánh sáng mập mờ xuất hiện ngày càng rõ hơn...khuôn mặt phía sau hiện ra... một bà già đã sắp bảy mươi ánh mắt sâu thẳm nhìn và đi về phía họ,trên khuôn mặt bà có một vết bỏng loang ra gần hết khuôn mặt.
Chất giọng khằn đặc cất lên :
- Nay lại muốn bán cái gì đây???
Rồi chẳng muốn nán lại mà đi luôn để mình cậu đứng đó....
Sự hoang mang hiện rõ trong mắt cậu môi cậu bị găm chặt trong vô thức. Nhìn cô gái một thân ảnh đen đang dần đi vào trong màn đêm....
- Tôi rất có ích! Thật đó ...cho tôi đi theo đi !
Vẫn không có sự hồi đáp lại ... Cậu liền chạy theo chẳng hề suy nghĩ.
" Sao có thể phiền như thế chứ "
- ... _ Dừng lại cô thở nhẹ một hơi song liếc nhìn Lĩnh Nam một chút rồi tiếp tục đi. Đấy có thể xem đó là một sự đồng ý vậy, cũng bắt đầu từ đây cô xem như có thêm một cái "đuôi nhỏ" bên người đi.
••••♪••♪••••••♪••••••♪♪♪
Vài ngày sau♪♪√
Ánh sáng mang theo hơi ấm đầu tiên đã chiếu sáng xuyên qua cả nơi đen tối nhất của xã hội nơi đây. Cái lạnh bắt đầu tấn dần và để lộ ra sự sống mới cho muôn loài. Bên ngoài, người đi lại theo thời gian họ hoạt động nhiều hơn tiếng nói cười và những đôi mắt hạnh phúc vẫn hiện trên khuôn mặt họ, từng nhánh cây như đang khoe mình một cách khéo léo khi toàn thân chúng lòng lánh dưới ánh nắng mang hơi ấm đầu tiên trong suốt mùa đông này.
Và những người cơ cực cũng mang theo một hi vọng mong sẽ là một năm đầy tối đẹp. Đi theo ánh sáng mỏng manh rọi xuống một nắp cống dọc theo con đường cạnh cái hẻm nhỏ, tia sáng như một đường rảnh giới chia mạch nước thải của thành phố ra làm hai.
Nơi đây cũng không hơn gì so với nơi mà Lĩnh Nam ở là bao cáo mùi hôi thôi nồng nặc không cần biết dưới chất thải của thứ nước có màu xanh lá kinh dị kia là thứ gì nhưng đủ để khiến đám côn trùng ở nơi đây chẳng dám lại gần mà tự động tránh xa.
Tiếng bước chân phát ra ngày càng rõ hơn từng chút một tiếp đó là sự ẩn hiện của cái bóng người đang chuẩn bị đi ngang qua. Một người ...không còn có một bóng người nữa nhỏ và mảnh hơn...Là Sa Nguyệt theo sau đó là Lĩnh Nam ngập ngừng nhìn từng bước dưới chân mà theo sau.
Cô cầm cái đèn pin rọi đường để đi, đôi mắt cẩn thận dò đường đi. Mấy ngày này quả là không dễ dàng gì mới vào được chung tâm thành phố, mọi nơi chỉ cẩn để ý là thấy có người của tổ chức đang rò tìm thông tin của cô thông qua kí tự giống ngọn lửa để lại trên mọi con người cô đi. "Thật là sống chết cũng không tha"...
Một mình thì cũng chảng sao nay lại có thêm thứ dai hơn đỉa bên người ném thế nào cũng không khất mắt được, càng làm cô thêm phiền não. Chẳng còn cánh nào khác đàng phải kiếm người giúp đỡ vậy.
- Chị ơi !...
- Gì...
- Ta đang đi đâu vậy!
- Đi ...tất nhiên là đến nơi có thể bán nhóc cho ta kiếm chút đỉnh rồi!
Mấy ngày này dẫn theo Lĩnh Nam có lẽ do phải kiếm sống từ nhỏ nên cậu rất biết cách kiếm sống. Không làm ồn ,không vòi vĩnh cũng chẳng hỏi nhiều lúc đói còn biết tự kiếm đồ ăn căn bản cũng không nhất thiết phải đi theo cô mới sống được, vậy sao nhóc cứ đi theo cô suốt mà thôi.
Điều đó cũng đã được vài ngày vốn cô cũng muốn nói thật đấy, nhưng nhìn mặt Nam Lĩnh bất giác cô lại muốn nói đùa chút cho vui, Lĩnh Nam nghe vậy xong cũng chẳng có phản ứng gì ánh mắt vẫn dè chừng đi từng bước dưới chân. Hai người đi dọc theo đường cống dẫn chất thải,điều kì lạ ở đây là chỉ có đường dẫn này mới có ống dẫn nước màu đỏ dù rác và rêu được phủ phủ như những ống dẫn nhỏ khác.
Đi như vậy cho đến cuối con đường hai người dừng ở một hàng dào chắn bằng sắt. Sa Nguyệt thản nhiên đưa tay dọc theo hàng dào rồi dùng ngón giữa và ngón ấn vào nơi giáo nhau giữa hai thanh sắt, hàng rào tự động kéo lên. Loạt động tác khiến người phía sau mở tròn con mắt mà nhìn.
- Đi thôi! _ Giọng không nhanh cũng không chậm phát ra,bước chân của cô thì ngày càng nhanh hơn.
Lĩnh Nam cũng vì thế mà bừng tỉnh chạy theo, rất nhanh hàng rào cũng được kéo xuống chầm chậm chặn đường đi phía sau.
Sa Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến điều này là bao,ánh mắt vẫn nhìn về phía trước nơi bóng tối còn chẳng được một tia sáng nào đoái hoài, chiếc đèn pin trong tay cũng nhấp nháy vào cái rồi cũng tắt ngủm. Thấy vậy Lĩnh Nam càng thêm sợ hãi,cậu chủ động nấp đường sau lưng cô hai tay nắm chặt lấy cô ánh mắt rè chừng không ngừng nhìn phía trước.
Phía trước trong nơi tối nhất của con đường tiếng bước chân ngày một gần hơn một tiếng không đều đặn phát ra từ trong đang dần lại gần phía hai người họ. Tiếp đó ánh sáng mập mờ xuất hiện ngày càng rõ hơn...khuôn mặt phía sau hiện ra... một bà già đã sắp bảy mươi ánh mắt sâu thẳm nhìn và đi về phía họ,trên khuôn mặt bà có một vết bỏng loang ra gần hết khuôn mặt.
Chất giọng khằn đặc cất lên :
- Nay lại muốn bán cái gì đây???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.