Chương 5: Đi Theo
Hoa Du Nguyệt
10/12/2021
" Tối rồi sao ... sao lại không cử động được....ạnh quá ...mình chết rồi sao ...chết rồi có được yêu thương không, cố được ăn cơm không, không cần chịu rét nữa có đúng không ....Sao lại ấm vậy chứ ..."
- Ê nhóc tỉnh dậy đi ... dậy nào đừng ngủ ...nhóc con ....
Lĩnh Nam dần dần tỉnh dậy cảnh quan đầu tiên thử vào mắt cậu là bức màn đen đầy lấp lánh của bầu trời đêm, khí lạnh ve vãn hai bên bắp tay của cậu và mùi hương quen thuộc của mặt đất khiến cậu thả lỏng cơ thể mình hơn bảo giờ hết. Quay đầu sang bên trái,... người bên cạnh cậu ...làm cậu biết rõ những việc mình làm không phải là một giấc mơ...đó là thật...
- Tỉnh rồi à..._ Sa Nguyệt hỏi cậu nhưng mắt chẳng thèm liếc lấy một cái chợ cảm,nhàn nhã cầm điếu thuốc lá trong tay hít một hơi rồi nhả ra nhẹ nhẹ, cô đãy thay bộ đồ của mình từ lâu càng khiến bản thân thật lạ lẫm.
- ...Dì ấy...
- Chôn rồi khỏi lo! ...
Đáp án nhận được thật gọn lẹ khác xa những gì cậu đã nghĩ. Quay đầu về nơi cũ cậu cũng chẳng đáp gì thêm nhưng khoé mắt lại không ngừng cho lăn xuống từng đợt nặng trĩu.
Thật lạ lùng khi cái chết của một người trên thế giới này lại lẵng xẹt như thế không có chút giá trị nào. Sa Nguyệt cô ấy là người biết rõ điều đó nhất, làm hết điếu thuốc trên tay dúi thẳng xuống nền đất chẳng nghĩ ngợi dường như mọi suy nghĩ của cô đều theo làn khói mờ khi ấy bây đi chẳng đọng thêm chút gì nữa. Hỏi Lĩnh Nam :
- Đỡ hơn rồi dúng chứ? ...
Cậu cũng chẳng nói gì hơn một ánh mắt vô định đáp lại cô...
- Nhóc đã nghĩ gì khi dẫn ta về vậy? ...Nếu ta không xuất hiện nhóc muốn để cái xác chết thối rữa đến mức nào?
- ...._ Lĩnh Nam vẫy chẳng nói gì chỉ nhìn chằm chằm Sa Nguyệt ...
Hay thật, một đứa nhóc lại có thể để mặc người dì trong một cái phòng đến chết, cả cái ánh mắt khi cậu nhìn cô lúc mới tỉnh dậy... Đấy không phải ánh mắt của một người mất đi người thân đấy là ánh nhìn của một con mãnh thú đã xác định được con mồi của nó..Kaka...
Khoảng không im lặng hơn khi hai bên nhìn nhau không chớp mắt,rồi cũng bị phá vỡ Sa Nguyệt đứng dậy chẳng thèm nói gì hơn cái nhìn như đang giỡn chơi ngày tức khắc cũng thu lại
- Nhóc thoải mái đi !... Chị đây tò mò chút thôi !
Rồi cô lại đi thẳng, chẳng biết đi đâu nhưng nơi cô muốn rời đi cũng đã làm được rồi lo gì chứ.
- Dắt tôi theo đi ! _ Lĩnh Nam từ phía sau từ lúc nào đi đến nắm lấy tay cô ánh mắt đầy sự khó hiểu nhìn cô.
-.... Ha... Tại sao! Chị đâu đâu cần một cái đuôi miệng rắn chứ! _ Cô cợt nhả nhìn cái thân gày nhỏ chẳng hơn que củi là bao của cậu, hất cái tây đang nắm của cậu đi.
- Tôi...tôi...tôi rất có ích đó! Tôi tôi biết chị sẽ đến ....nhất định sẽ đến cứu tôi khỏi đó! Đây không phải người thân của tôi! ...Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi chứ ! Ta đâu cần biết mấy thứ này ! Sao nhóc biết ta sẽ đến chứ ! Nhảm nhí ....
Rồi chẳng muốn nán lại mà đi luôn để mình câụ đứng đó....
- Ê nhóc tỉnh dậy đi ... dậy nào đừng ngủ ...nhóc con ....
Lĩnh Nam dần dần tỉnh dậy cảnh quan đầu tiên thử vào mắt cậu là bức màn đen đầy lấp lánh của bầu trời đêm, khí lạnh ve vãn hai bên bắp tay của cậu và mùi hương quen thuộc của mặt đất khiến cậu thả lỏng cơ thể mình hơn bảo giờ hết. Quay đầu sang bên trái,... người bên cạnh cậu ...làm cậu biết rõ những việc mình làm không phải là một giấc mơ...đó là thật...
- Tỉnh rồi à..._ Sa Nguyệt hỏi cậu nhưng mắt chẳng thèm liếc lấy một cái chợ cảm,nhàn nhã cầm điếu thuốc lá trong tay hít một hơi rồi nhả ra nhẹ nhẹ, cô đãy thay bộ đồ của mình từ lâu càng khiến bản thân thật lạ lẫm.
- ...Dì ấy...
- Chôn rồi khỏi lo! ...
Đáp án nhận được thật gọn lẹ khác xa những gì cậu đã nghĩ. Quay đầu về nơi cũ cậu cũng chẳng đáp gì thêm nhưng khoé mắt lại không ngừng cho lăn xuống từng đợt nặng trĩu.
Thật lạ lùng khi cái chết của một người trên thế giới này lại lẵng xẹt như thế không có chút giá trị nào. Sa Nguyệt cô ấy là người biết rõ điều đó nhất, làm hết điếu thuốc trên tay dúi thẳng xuống nền đất chẳng nghĩ ngợi dường như mọi suy nghĩ của cô đều theo làn khói mờ khi ấy bây đi chẳng đọng thêm chút gì nữa. Hỏi Lĩnh Nam :
- Đỡ hơn rồi dúng chứ? ...
Cậu cũng chẳng nói gì hơn một ánh mắt vô định đáp lại cô...
- Nhóc đã nghĩ gì khi dẫn ta về vậy? ...Nếu ta không xuất hiện nhóc muốn để cái xác chết thối rữa đến mức nào?
- ...._ Lĩnh Nam vẫy chẳng nói gì chỉ nhìn chằm chằm Sa Nguyệt ...
Hay thật, một đứa nhóc lại có thể để mặc người dì trong một cái phòng đến chết, cả cái ánh mắt khi cậu nhìn cô lúc mới tỉnh dậy... Đấy không phải ánh mắt của một người mất đi người thân đấy là ánh nhìn của một con mãnh thú đã xác định được con mồi của nó..Kaka...
Khoảng không im lặng hơn khi hai bên nhìn nhau không chớp mắt,rồi cũng bị phá vỡ Sa Nguyệt đứng dậy chẳng thèm nói gì hơn cái nhìn như đang giỡn chơi ngày tức khắc cũng thu lại
- Nhóc thoải mái đi !... Chị đây tò mò chút thôi !
Rồi cô lại đi thẳng, chẳng biết đi đâu nhưng nơi cô muốn rời đi cũng đã làm được rồi lo gì chứ.
- Dắt tôi theo đi ! _ Lĩnh Nam từ phía sau từ lúc nào đi đến nắm lấy tay cô ánh mắt đầy sự khó hiểu nhìn cô.
-.... Ha... Tại sao! Chị đâu đâu cần một cái đuôi miệng rắn chứ! _ Cô cợt nhả nhìn cái thân gày nhỏ chẳng hơn que củi là bao của cậu, hất cái tây đang nắm của cậu đi.
- Tôi...tôi...tôi rất có ích đó! Tôi tôi biết chị sẽ đến ....nhất định sẽ đến cứu tôi khỏi đó! Đây không phải người thân của tôi! ...Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi chứ ! Ta đâu cần biết mấy thứ này ! Sao nhóc biết ta sẽ đến chứ ! Nhảm nhí ....
Rồi chẳng muốn nán lại mà đi luôn để mình câụ đứng đó....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.