Chương 20: Bạn cũ tới chơi (2)
Thải Hồng Đường
25/03/2024
Chương 20: Bạn cũ tới chơi (2)
......
Ngày hôm sau Tống Tích ở bên mấy người bạn cả ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi Wechat cho Lâm Thiền Yên kể cho cô nghe bọn họ đang làm gì, lúc tan tầm thì Tống Tích tới đón cô đi ăn lẩu.
Trong bữa ăn, Bàng Hạ luôn kể cho cô nghe những chuyện thời đại học của Tống Tích, Lâm Thiền Yên nghe mà cười mãi, Tống Tích mặc kệ anh ta, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho Lâm Thiền Yên.
"Tống Tích luôn đứng đầu trong chuyên ngành của bọn tôi, là học sinh khiến giáo viên tự hào nhất, vào năm tư ấy bọn họ có chế tạo ra một phần mềm nhỏ, vốn dĩ có thể lấy được vốn đầu tư, nếu như khi đó ở lại thì bây giờ đã làm ra được quy mô lớn hơn nhiều, cô nhìn tốc độ phát triển của Internet hiện nay đi." Hứa Tuệ Sam nói.
"Chuyện đã qua có cái gì hay đâu mà nói, mỗi người có một sự lựa chọn riêng, tớ như bây giờ là tốt rồi." Tống Tích nói rồi liền nhìn Lâm Thiền Yên ở bên cạnh, cười với cô.
"Ôi ôi tớ thương tâm chết mất, cậu không show ân ái thì sẽ chết sao, lần trước cậu tới Bắc Kinh sao tớ lại không kéo vợ mình tới show ân ái trước mặt cậu chứ nhỉ." Bàng Hạ xỉa xói anh.
"Bây giờ anh cũng có thể tốt hơn nữa mà, tài hoa của anh ở lại một chỗ nhỏ như này thật sự rất đáng tiếc, bây giờ một cơ hội tốt như vậy đang đặt trước mặt anh, lương một năm lên đến mấy chục vạn, cũng không kém mấy so với việc anh ở đây trông siêu thị mỗi ngày, không hiểu anh nghĩ thế nào nữa." Hứa Tuệ Sam vẫn không định từ bỏ như cũ, lần này bọn họ tới là vì muốn khuyên anh trở về.
Bàng Hạ kéo cô ấy một cái, ý là đừng nói nữa, Hứa Tuệ Sam không chịu rồi hất tay anh ra.
"Mỗi người có một chí hướng riêng, cuộc đời của tớ sẽ ở đây." Tống Tích nói một câu, sau đó bỏ con tôm đã được lột xong vào chén Lâm Thiền Yên, để cô ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy người Bàng Hạ phải ngồi xe đến thành phố Lâm, sáng sớm hôm sau phải bay.
Tống Tích tiễn bọn họ đi rồi liền nắm tay Lâm Thiền Yên trở về.
"Hứa Tuệ Sam nói cơ hội là có ý gì? Là để anh đến Bắc Kinh làm việc sao? Sao anh lại không đi? Là tại em sao?" Lâm Thiền Yên hỏi một mạch hết mấy vấn đề, sao cô có thể không cảm nhận được thái độ thù địch của Hứa Tuệ Sam trong bữa cơm chứ, dáng vẻ của cô ấy như muốn nói là do cô đã làm liên lụy đến Tống Tích.
Tống Tích nhìn cô một cái, rồi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, xong mới chậm rãi mở miệng, "Bàng Hạ mở một công ty, gần đây tóm được một khoản đầu tư đúng là lúc cần thể hiện tài năng, bọn họ muốn anh dẫn dắt phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm, đãi ngộ rất tốt, lương một năm 40 vạn chưa tính tiền thưởng."
"Cơ hội tốt như vậy mà." Vẻ mặt của Lâm Thiền Yên liền xám xịt, đương nhiên là cô không hy vọng Tống Tích đi, nhưng cô cũng không thể trở thành người liên lụy tới anh.
"Ừm, cơ hội đúng là rất tốt. Quả thật lí do anh không đi cũng có phần là vì em." Tống Tích nói xong liền nhìn thấy Lâm Thiền Yên mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt rất chi là áy náy.
Anh cười tiếp tục nói, "Vậy đi ha, anh sẽ giao quyền lựa chọn cho em. Nếu em hy vọng sau khi kết hôn sẽ được ở nhà lớn lái siêu xe, mặc quần áo hàng hiệu thì anh sẽ đi ngay. Nếu em tình nguyện ở đây sống một cuộc sống tạm bợ với anh, sau khi kết hôn có thể chúng ta sẽ chỉ ở được phòng trọ, cuộc sống khó khăn túng thiếu, có con rồi cũng không thuê được bảo mẫu, nhưng mà anh sẽ nỗ lực chăm sóc em thật tốt, nếu em tình nguyện, anh sẽ không đi. Với anh mà nói cuộc sống bây giờ không có gì là đáng tiếc cả, cuộc sống sau này chủ yếu là muốn chăm lo cho em, thế nên anh sẽ giao quyền lựa chọn cho em."
"Em thích căn nhà nhỏ của anh, em muốn sống một cuộc sống tạm bợ với anh." Lâm Thiền Yên ôm anh vui vẻ nói.
"Ừm." Tống Tích kéo cô dậy đi về.
"Còn anh thì sao? Anh không hối hận hở? Ý em là nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh đã phấn đấu ra được sự nghiệp riêng cho mình ở Bắc Kinh không phải sao?" Lâm Thiền Yên lại hỏi.
"Đúng là có tiếc nuối, nhưng không hối hận, bây giờ cũng sẽ không hối hận, sau này em sinh hai đứa nhỏ cho anh, anh sẽ càng thấy thỏa mãn."
Tống Tích nhìn cô, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường rồi mới từ từ mở lời: "Bàng Hạ đã mở một công ty, gần đây nhận được một khoản đầu tư nên đang muốn triển khai, họ muốn anh đến phụ trách bộ phận nghiên cứu phát triển, đãi ngộ rất tốt, lương năm 40 vạn chưa kể thưởng.”
"Cơ hội tốt như vậy sao?” Vẻ mặt Lâm Thiền Yến ảm đạm, đương nhiên cô không muốn Tống Tích đi, nhưng cô cũng không thể trở thành người kéo chân anh lại.
"Ừm, cơ hội rất tốt. Anh không đi cũng đúng là một phần vì em.” Tống Tích nói xong thì thấy Lâm Thiền Yến mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt áy náy.
Anh cười cười, tiếp tục nói: "Thế này nhé giao quyền lựa chọn cho em. Nếu em hy vọng sau khi kết hôn được sống trong căn nhà to, đi xe tốt, mặc đồ hiệu, thì anh sẽ đi. Còn nếu em bằng lòng ở đây cùng anh sống cuộc sống bình thường. Có lẽ sau khi kết hôn chúng ta chỉ có thể ở nhà thuê, cuộc sống sẽ tằn tiện, có con cũng không thuê được bảo mẫu, nhưng anh sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho em. Nếu em đồng ý thì anh sẽ không đi. Cuộc sống hiện tại không có gì đáng tiếc với anh, sau này chủ yếu sẽ cân nhắc vì em thôi, cho nên anh giao quyền lựa chọn cho em.”
"Em thích căn nhà nhỏ của anh, em muốn cùng anh sống cuộc sống bình thường.” Lâm Thiền Yến ôm anh vui vẻ nói.
"Ừm.” Tống Tích nắm tay cô tiếp tục đi về.
"Còn anh thì sao? Anh không hối hận sao? Ý em là nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn. Chắc là anh đã phấn đấu ở Bắc Kinh có được một sự nghiệp rồi đúng không?" Lâm Thiền Yến lại hỏi.
"Tiếc nuối thì có, nhưng không hối hận, bây giờ không hối hận, sau này em sinh cho anh hai đứa con, anh sẽ càng mãn nguyện hơn.”
......
Ngày hôm sau Tống Tích ở bên mấy người bạn cả ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ gửi Wechat cho Lâm Thiền Yên kể cho cô nghe bọn họ đang làm gì, lúc tan tầm thì Tống Tích tới đón cô đi ăn lẩu.
Trong bữa ăn, Bàng Hạ luôn kể cho cô nghe những chuyện thời đại học của Tống Tích, Lâm Thiền Yên nghe mà cười mãi, Tống Tích mặc kệ anh ta, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho Lâm Thiền Yên.
"Tống Tích luôn đứng đầu trong chuyên ngành của bọn tôi, là học sinh khiến giáo viên tự hào nhất, vào năm tư ấy bọn họ có chế tạo ra một phần mềm nhỏ, vốn dĩ có thể lấy được vốn đầu tư, nếu như khi đó ở lại thì bây giờ đã làm ra được quy mô lớn hơn nhiều, cô nhìn tốc độ phát triển của Internet hiện nay đi." Hứa Tuệ Sam nói.
"Chuyện đã qua có cái gì hay đâu mà nói, mỗi người có một sự lựa chọn riêng, tớ như bây giờ là tốt rồi." Tống Tích nói rồi liền nhìn Lâm Thiền Yên ở bên cạnh, cười với cô.
"Ôi ôi tớ thương tâm chết mất, cậu không show ân ái thì sẽ chết sao, lần trước cậu tới Bắc Kinh sao tớ lại không kéo vợ mình tới show ân ái trước mặt cậu chứ nhỉ." Bàng Hạ xỉa xói anh.
"Bây giờ anh cũng có thể tốt hơn nữa mà, tài hoa của anh ở lại một chỗ nhỏ như này thật sự rất đáng tiếc, bây giờ một cơ hội tốt như vậy đang đặt trước mặt anh, lương một năm lên đến mấy chục vạn, cũng không kém mấy so với việc anh ở đây trông siêu thị mỗi ngày, không hiểu anh nghĩ thế nào nữa." Hứa Tuệ Sam vẫn không định từ bỏ như cũ, lần này bọn họ tới là vì muốn khuyên anh trở về.
Bàng Hạ kéo cô ấy một cái, ý là đừng nói nữa, Hứa Tuệ Sam không chịu rồi hất tay anh ra.
"Mỗi người có một chí hướng riêng, cuộc đời của tớ sẽ ở đây." Tống Tích nói một câu, sau đó bỏ con tôm đã được lột xong vào chén Lâm Thiền Yên, để cô ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy người Bàng Hạ phải ngồi xe đến thành phố Lâm, sáng sớm hôm sau phải bay.
Tống Tích tiễn bọn họ đi rồi liền nắm tay Lâm Thiền Yên trở về.
"Hứa Tuệ Sam nói cơ hội là có ý gì? Là để anh đến Bắc Kinh làm việc sao? Sao anh lại không đi? Là tại em sao?" Lâm Thiền Yên hỏi một mạch hết mấy vấn đề, sao cô có thể không cảm nhận được thái độ thù địch của Hứa Tuệ Sam trong bữa cơm chứ, dáng vẻ của cô ấy như muốn nói là do cô đã làm liên lụy đến Tống Tích.
Tống Tích nhìn cô một cái, rồi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, xong mới chậm rãi mở miệng, "Bàng Hạ mở một công ty, gần đây tóm được một khoản đầu tư đúng là lúc cần thể hiện tài năng, bọn họ muốn anh dẫn dắt phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm, đãi ngộ rất tốt, lương một năm 40 vạn chưa tính tiền thưởng."
"Cơ hội tốt như vậy mà." Vẻ mặt của Lâm Thiền Yên liền xám xịt, đương nhiên là cô không hy vọng Tống Tích đi, nhưng cô cũng không thể trở thành người liên lụy tới anh.
"Ừm, cơ hội đúng là rất tốt. Quả thật lí do anh không đi cũng có phần là vì em." Tống Tích nói xong liền nhìn thấy Lâm Thiền Yên mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt rất chi là áy náy.
Anh cười tiếp tục nói, "Vậy đi ha, anh sẽ giao quyền lựa chọn cho em. Nếu em hy vọng sau khi kết hôn sẽ được ở nhà lớn lái siêu xe, mặc quần áo hàng hiệu thì anh sẽ đi ngay. Nếu em tình nguyện ở đây sống một cuộc sống tạm bợ với anh, sau khi kết hôn có thể chúng ta sẽ chỉ ở được phòng trọ, cuộc sống khó khăn túng thiếu, có con rồi cũng không thuê được bảo mẫu, nhưng mà anh sẽ nỗ lực chăm sóc em thật tốt, nếu em tình nguyện, anh sẽ không đi. Với anh mà nói cuộc sống bây giờ không có gì là đáng tiếc cả, cuộc sống sau này chủ yếu là muốn chăm lo cho em, thế nên anh sẽ giao quyền lựa chọn cho em."
"Em thích căn nhà nhỏ của anh, em muốn sống một cuộc sống tạm bợ với anh." Lâm Thiền Yên ôm anh vui vẻ nói.
"Ừm." Tống Tích kéo cô dậy đi về.
"Còn anh thì sao? Anh không hối hận hở? Ý em là nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh đã phấn đấu ra được sự nghiệp riêng cho mình ở Bắc Kinh không phải sao?" Lâm Thiền Yên lại hỏi.
"Đúng là có tiếc nuối, nhưng không hối hận, bây giờ cũng sẽ không hối hận, sau này em sinh hai đứa nhỏ cho anh, anh sẽ càng thấy thỏa mãn."
Tống Tích nhìn cô, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường rồi mới từ từ mở lời: "Bàng Hạ đã mở một công ty, gần đây nhận được một khoản đầu tư nên đang muốn triển khai, họ muốn anh đến phụ trách bộ phận nghiên cứu phát triển, đãi ngộ rất tốt, lương năm 40 vạn chưa kể thưởng.”
"Cơ hội tốt như vậy sao?” Vẻ mặt Lâm Thiền Yến ảm đạm, đương nhiên cô không muốn Tống Tích đi, nhưng cô cũng không thể trở thành người kéo chân anh lại.
"Ừm, cơ hội rất tốt. Anh không đi cũng đúng là một phần vì em.” Tống Tích nói xong thì thấy Lâm Thiền Yến mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt áy náy.
Anh cười cười, tiếp tục nói: "Thế này nhé giao quyền lựa chọn cho em. Nếu em hy vọng sau khi kết hôn được sống trong căn nhà to, đi xe tốt, mặc đồ hiệu, thì anh sẽ đi. Còn nếu em bằng lòng ở đây cùng anh sống cuộc sống bình thường. Có lẽ sau khi kết hôn chúng ta chỉ có thể ở nhà thuê, cuộc sống sẽ tằn tiện, có con cũng không thuê được bảo mẫu, nhưng anh sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho em. Nếu em đồng ý thì anh sẽ không đi. Cuộc sống hiện tại không có gì đáng tiếc với anh, sau này chủ yếu sẽ cân nhắc vì em thôi, cho nên anh giao quyền lựa chọn cho em.”
"Em thích căn nhà nhỏ của anh, em muốn cùng anh sống cuộc sống bình thường.” Lâm Thiền Yến ôm anh vui vẻ nói.
"Ừm.” Tống Tích nắm tay cô tiếp tục đi về.
"Còn anh thì sao? Anh không hối hận sao? Ý em là nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn. Chắc là anh đã phấn đấu ở Bắc Kinh có được một sự nghiệp rồi đúng không?" Lâm Thiền Yến lại hỏi.
"Tiếc nuối thì có, nhưng không hối hận, bây giờ không hối hận, sau này em sinh cho anh hai đứa con, anh sẽ càng mãn nguyện hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.