Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình
Chương 10:
Địa Miên Miên
18/11/2024
Nàng đưa đôi lót giày lớn nhất, Nghiêm Long Chu đưa tay nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Mật Nương cũng nhận lấy hai đồng tiền, thế nhưng...
Trên này có máu?
Mật Nương sững sờ, những người bên cạnh cũng thấy, từ nãy đến giờ họ đã muốn xem Mật Nương bối rối, lúc này càng nhìn với vẻ mặt đầy ẩn ý, chắc mẩm tiểu nương tử này không dám chạm vào máu.
Tiền dính máu là đại hung.
Nào ngờ Mật Nương lại bình thản nhận lấy, còn hỏi: “Ngươi vừa từ trên núi xuống, là đi săn sao?”
Nghiêm Long Chu ăn vận rõ ràng là một thợ săn, sau lưng còn có ống tên và cung. Nếu là thợ săn, vậy chắc chắn là máu động vật.
Nghiêm Long Chu lại nhìn nàng, cũng nghe thấy tiếng cười chế giễu của những người xung quanh, hắn gật đầu: “Máu lợn rừng.”
Lợn rừng? Mật Nương mở to mắt, người này có thể săn lợn rừng?!
Ánh mắt nàng nhìn Nghiêm Long Chu lập tức thêm vài phần sùng bái, những người bên cạnh cũng hít một hơi lạnh, nhìn lại, ôi chao, cái sọt bên cạnh nam tử kia to như vậy, chẳng lẽ là đựng lợn rừng?
Không, không thể nào!
Thấy Nghiêm Long Chu nhẹ nhàng vác cái sọt lớn lên dường như không tốn chút sức nào, sao có thể có một con lợn rừng được!
Nghiêm Long Chu chẳng bận tâm đến ánh mắt của những người còn lại, cầm đồ của mình rồi rời đi.
Mật Nương chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đuổi theo: “Tiểu ca, đợi chút!”
Nghiêm Long Chu quay đầu lại, có chút ngạc nhiên khi thấy Mật Nương lấy ra thêm vài đôi lót giày: “Cho ngươi này, mấy đôi này là quà tặng kèm.”
Nghiêm Long Chu hơi khó hiểu.
Mật Nương mím môi, liếc nhìn chiếc sọt lớn của hắn: “Tiểu ca có thịt lợn rừng phải không? Ta có thể đổi với ngươi một ít không? Ta sẽ trả thêm tiền!”
Nhà họ Trần đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, thịt heo tươi trong trấn phải hai mươi văn một cân, không bớt một đồng nào, nhưng Mật Nương trước đó nghe nói có thợ săn bán thịt thú rừng có thể rẻ hơn một chút, nhưng cũng phải gặp được người dễ tính.
Nàng có chút lo lắng khi mở lời, sợ thợ săn trước mặt không đồng ý, Mật Nương vội vàng nói thêm: “Ta, ta thấy chân ngươi to, chắc ngày thường khó mua giày với lót giày phải không? Nếu ngươi đồng ý, chợ phiên sau ta sẽ làm riêng cho ngươi hai đôi!”
Có người đứng xem ở đằng xa cười phá lên: “Ê! Chỉ có vợ mới làm giày cho chồng thôi! Tiểu nương tử đã lấy chồng chưa đấy?”
Từ nãy đến giờ gã kia cứ liên tục trêu chọc và chế giễu Mật Nương. Ban đầu Mật Nương không muốn đôi co với hắn, nhưng lúc này nàng thực sự có chút bực mình, nàng quay phắt lại trừng mắt nhìn gã: “Liên quan gì đến ngươi! Ngươi bày hàng cả buổi có bán được gì không?! Chắc còn chẳng bằng ta đâu!”
Nam nhân kia không ngờ tiểu nương tử này lại đanh đá đến vậy, ngẩn người ra, những người xung quanh cũng không nhịn được cười: “Tào lão tam! Lần này gặp phải đối thủ rồi!”
Nam nhân tên Tào lão tam sững sờ, không ngờ đối phương lại là người chua ngoa đến thế, lập tức không dám nhiều lời nữa.
Nghiêm Long Chu nheo mắt, cũng nhìn về phía Tào lão tam.
Hắn do dự một lát rồi nói: “Hôm nay không được.”
Mật Nương nghe hắn từ chối thì rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng không nài nỉ thêm, chỉ cất hai đồng tiền đi rồi quay người rời khỏi. Những nam nhân bên cạnh vẫn muốn xem trò cười, Mật Nương vẫn làm lơ bọn họ. Nàng không định bán hàng ở đây nữa, nơi này không có khách hàng nào biết quý trọng nàng.
“Không có gì.” Mật Nương cũng nhận lấy hai đồng tiền, thế nhưng...
Trên này có máu?
Mật Nương sững sờ, những người bên cạnh cũng thấy, từ nãy đến giờ họ đã muốn xem Mật Nương bối rối, lúc này càng nhìn với vẻ mặt đầy ẩn ý, chắc mẩm tiểu nương tử này không dám chạm vào máu.
Tiền dính máu là đại hung.
Nào ngờ Mật Nương lại bình thản nhận lấy, còn hỏi: “Ngươi vừa từ trên núi xuống, là đi săn sao?”
Nghiêm Long Chu ăn vận rõ ràng là một thợ săn, sau lưng còn có ống tên và cung. Nếu là thợ săn, vậy chắc chắn là máu động vật.
Nghiêm Long Chu lại nhìn nàng, cũng nghe thấy tiếng cười chế giễu của những người xung quanh, hắn gật đầu: “Máu lợn rừng.”
Lợn rừng? Mật Nương mở to mắt, người này có thể săn lợn rừng?!
Ánh mắt nàng nhìn Nghiêm Long Chu lập tức thêm vài phần sùng bái, những người bên cạnh cũng hít một hơi lạnh, nhìn lại, ôi chao, cái sọt bên cạnh nam tử kia to như vậy, chẳng lẽ là đựng lợn rừng?
Không, không thể nào!
Thấy Nghiêm Long Chu nhẹ nhàng vác cái sọt lớn lên dường như không tốn chút sức nào, sao có thể có một con lợn rừng được!
Nghiêm Long Chu chẳng bận tâm đến ánh mắt của những người còn lại, cầm đồ của mình rồi rời đi.
Mật Nương chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đuổi theo: “Tiểu ca, đợi chút!”
Nghiêm Long Chu quay đầu lại, có chút ngạc nhiên khi thấy Mật Nương lấy ra thêm vài đôi lót giày: “Cho ngươi này, mấy đôi này là quà tặng kèm.”
Nghiêm Long Chu hơi khó hiểu.
Mật Nương mím môi, liếc nhìn chiếc sọt lớn của hắn: “Tiểu ca có thịt lợn rừng phải không? Ta có thể đổi với ngươi một ít không? Ta sẽ trả thêm tiền!”
Nhà họ Trần đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, thịt heo tươi trong trấn phải hai mươi văn một cân, không bớt một đồng nào, nhưng Mật Nương trước đó nghe nói có thợ săn bán thịt thú rừng có thể rẻ hơn một chút, nhưng cũng phải gặp được người dễ tính.
Nàng có chút lo lắng khi mở lời, sợ thợ săn trước mặt không đồng ý, Mật Nương vội vàng nói thêm: “Ta, ta thấy chân ngươi to, chắc ngày thường khó mua giày với lót giày phải không? Nếu ngươi đồng ý, chợ phiên sau ta sẽ làm riêng cho ngươi hai đôi!”
Có người đứng xem ở đằng xa cười phá lên: “Ê! Chỉ có vợ mới làm giày cho chồng thôi! Tiểu nương tử đã lấy chồng chưa đấy?”
Từ nãy đến giờ gã kia cứ liên tục trêu chọc và chế giễu Mật Nương. Ban đầu Mật Nương không muốn đôi co với hắn, nhưng lúc này nàng thực sự có chút bực mình, nàng quay phắt lại trừng mắt nhìn gã: “Liên quan gì đến ngươi! Ngươi bày hàng cả buổi có bán được gì không?! Chắc còn chẳng bằng ta đâu!”
Nam nhân kia không ngờ tiểu nương tử này lại đanh đá đến vậy, ngẩn người ra, những người xung quanh cũng không nhịn được cười: “Tào lão tam! Lần này gặp phải đối thủ rồi!”
Nam nhân tên Tào lão tam sững sờ, không ngờ đối phương lại là người chua ngoa đến thế, lập tức không dám nhiều lời nữa.
Nghiêm Long Chu nheo mắt, cũng nhìn về phía Tào lão tam.
Hắn do dự một lát rồi nói: “Hôm nay không được.”
Mật Nương nghe hắn từ chối thì rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng không nài nỉ thêm, chỉ cất hai đồng tiền đi rồi quay người rời khỏi. Những nam nhân bên cạnh vẫn muốn xem trò cười, Mật Nương vẫn làm lơ bọn họ. Nàng không định bán hàng ở đây nữa, nơi này không có khách hàng nào biết quý trọng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.