Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình
Chương 11:
Địa Miên Miên
18/11/2024
Mật Nương không quay lại chỗ cũ mà đi thẳng ra đường lớn, trên đường người qua kẻ lại, biết đâu lại gặp may.
Tuy rằng mùa xuân rau dại và nấm rất nhiều, nhưng nàng chỉ hái những loại tươi ngon và sạch sẽ, lại còn có cả nấm mối quý hiếm. Mật Nương đi dọc con phố một vòng, bán được nhiều hơn cả lúc ở chợ.
Vượng Tài vẫn luôn nằm im thin thít trong rổ, thỉnh thoảng lại hé ra đôi mắt to long lanh.
-
“Chà, Đại Long, ngươi cũng tài thật, con lợn rừng to thế này mà khiêng một mạch từ trên núi xuống được à?”
Trấn Nguyệt Nha có một quán cơm, chủ quán họ Triệu, lúc này đang ở sân sau xem xét con lợn rừng mà Nghiêm Long Chu mang đến.
Nghiêm Long Chu không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Định giá thế nào?”
Triệu chưởng quầy quan sát kỹ lưỡng một hồi mới lên tiếng: “Hai mươi lượng?”
Đây là một con heo rừng non, nếu bán ở chợ thì ít nhất cũng ba mươi lượng, Nghiêm Long Chu im lặng, Triệu chưởng quầy vội vàng giải thích: “Đại Long à, ngươi không biết đấy thôi, hôm trước lão Trương cũng liên hệ ta, nhà họ mới mở một trang trại heo muốn hợp tác với ta, ta đã hứa lấy hai con heo, bây giờ tiền đang eo hẹp, không thì ta nhất định trả ngươi 25 lượng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thịt nhà nuôi tuy tốt nhưng heo rừng mới là hàng bán chạy nhất, thịt heo rừng vị đậm, hiện giờ thịt thú rừng trong tiệm khó bán lắm…”
Lời này rõ ràng là có ý ép giá.
Nghiêm Long Chu nào có mắc lừa, chỉ cười nhạt: “Không sao, nói mới nhớ lão Khổng ở Trấn Tử Tây cũng muốn mua, ta bán cho ông ta cũng được.”
Nói rồi định vác giỏ đi, Triệu chưởng quầy liền cuống lên gọi với theo: “Ấy ấy ấy! Ta có bảo là không lấy đâu!”
Nghiêm Long Chu và ông ta là chỗ quen biết làm ăn lâu năm, cũng không nên làm quá, bèn dừng bước lại nhìn ông ta.
Triệu chưởng quầy nghiến răng: “Được rồi được rồi, 25 lượng thì 25 lượng, ta lấy!”
Nghiêm Long Chu gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì: “Ta muốn giữ lại một ít.”
Vừa dứt lời, hắn liền rút dao xẻo một miếng thịt đùi sau, Triệu chưởng quầy trố mắt nhìn.
“Ngươi, ngươi…”
Ông ta còn định nói gì đó nhưng vừa chạm ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Long Chu lại không dám hé răng, dáng vẻ tiểu tử này vung dao thật sự rất đáng sợ.
Nghiêm Long Chu cũng không dài dòng, nhận bạc rồi xách thịt heo đi, Triệu chưởng quầy đứng đó tức tối đấm ngực, biết thế đã không mặc cả, mất toi một miếng thịt đùi.
-
Hôm nay đường phố khá nhộn nhịp, đông đúc hơn cả chợ phiên, Mật Nương đi bán rong gần nửa canh giờ, nấm và rau dại cũng bán gần hết. Nàng đếm số tiền trên người, hơn ba mươi đồng đủ đổi hai đấu gạo, thêm chút muối và giấm, còn lại vẫn không đủ mua thịt.
Còn phải đóng tiền thuê chỗ bán hàng nửa tháng nữa.
Nhà của Liễu lý chính nằm ngay trong trấn, trước cửa nhà ông ta lúc nào cũng là nơi náo nhiệt nhất. Chỗ bán hàng của Mật Nương hôm nay bị chiếm thật ra cũng không hoàn toàn là lỗi của đôi vợ chồng kia, lần trước nàng không đủ hai văn tiền, chỉ đóng một văn tiền thuê chỗ, hôm nay vừa tròn mười sáu, còn thiếu tiền thuê chỗ nửa tháng sau chưa đóng, do đó sáng nay người quản lý chỗ bán hàng cũng không can thiệp chuyện này.
Trước đồng tiền, hiện thực rất phũ phàng.
Nàng vội vàng đi đóng nốt tiền thuê chỗ, nhưng vừa đến cửa đã thấy đôi vợ chồng sáng nay cũng đang ở đó.
Chỗ của Mật Nương khá tốt, sáng nay đôi vợ chồng này chắc chưa biết quy củ, hiện giờ đã hiểu nên mới vội vàng đến tranh giành, Mật Nương thót tim, cũng nhanh chân bước tới.
Đôi vợ chồng kia thấy Mật Nương thì ngẩn người, sau đó nói lớn: “Làm việc gì cũng phải có trước có sau! Ngươi làm nhanh cho chúng ta đi!”
Thực ra Liễu lý chính sẽ không tự mình ra mặt làm việc này, người ngồi ở cửa thực chất là con trai của ông ta, tên là Liễu Dũng.
Mật Nương không bận tâm đến họ, chậm rãi lấy ra một đồng đặt lên bàn của Liễu Dũng: “Liễu đại ca, hôm qua không có chợ phiên nên không đến được, hôm nay ta đến bù nửa tháng sau, chỗ này lúc trước đã thỏa thuận tháng này đều là của ta, ngươi không thể vì ta đến muộn mà quên chuyện này chứ.”
Đôi vợ chồng kia trừng mắt, người vợ lập tức nóng nảy: “Ngươi lúc trước chỉ đưa tiền nửa tháng, hôm nay là đến hạn rồi! Chúng ta hôm nay bày hàng trước rồi mới đến đây, nha đầu ngươi thật sự không biết lý lẽ!”
Mật Nương bình tĩnh nói: “Đại tẩu, không phải ta không biết lý lẽ, mà là đầu tháng này ta đã đặt trước cả tháng rồi, ta cũng không phải không trả tiền, đã hẹn trước thì không thể không tính. Chỗ bán hàng đều được đặt trước từ đầu tháng chứ không phải giữa tháng, ngươi cứ việc đi hỏi thử xem. Hơn nữa, tuy ta đến muộn nhưng ta sẵn sàng bù tiền, hôm nay ngươi chiếm chỗ của ta, ta cũng không tính toán, coi như tiền chỗ hôm nay là ta trả cho ngươi, vì sao ngươi còn trách ta?”
Liễu Dũng nghe vậy phì cười, người vợ kia cũng trợn mắt, ngón tay hết chỉ vào Mật Nương lại chỉ vào mình: “Ngươi, ta…… Ý ngươi là chúng ta còn chiếm tiện nghi của ngươi?!”
Mật Nương: “Ta không hề nói như vậy.”
Người vợ kia như muốn nổ tung, đang định làm ầm lên thì Liễu Dũng cười đứng dậy: “Đại tẩu.”
Đôi vợ chồng không dám làm loạn trước mặt con trai lý chính, sững người một chút, Liễu Dũng đưa hai đồng trên bàn cho họ: “Chỗ này thật sự đã được đặt từ đầu tháng rồi, đây là quy củ, hai người có muốn tìm chỗ khác không, số tiền này ta tạm thời không nhận.”
“Cái này ——” Hai vợ chồng rõ ràng không cam lòng, chỉ thấy Liễu Dũng quay lại cầm lấy tiền của Mật Nương, cười nói: “Mật Nương cứ yên tâm bày hàng, ta tính cho ngươi thêm một ngày, mùng 2 tháng sau ngươi đến bù.”
Mật Nương ngẩn người, sắc mặt hai vợ chồng lập tức trở nên kỳ quái.
Tuy rằng mùa xuân rau dại và nấm rất nhiều, nhưng nàng chỉ hái những loại tươi ngon và sạch sẽ, lại còn có cả nấm mối quý hiếm. Mật Nương đi dọc con phố một vòng, bán được nhiều hơn cả lúc ở chợ.
Vượng Tài vẫn luôn nằm im thin thít trong rổ, thỉnh thoảng lại hé ra đôi mắt to long lanh.
-
“Chà, Đại Long, ngươi cũng tài thật, con lợn rừng to thế này mà khiêng một mạch từ trên núi xuống được à?”
Trấn Nguyệt Nha có một quán cơm, chủ quán họ Triệu, lúc này đang ở sân sau xem xét con lợn rừng mà Nghiêm Long Chu mang đến.
Nghiêm Long Chu không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Định giá thế nào?”
Triệu chưởng quầy quan sát kỹ lưỡng một hồi mới lên tiếng: “Hai mươi lượng?”
Đây là một con heo rừng non, nếu bán ở chợ thì ít nhất cũng ba mươi lượng, Nghiêm Long Chu im lặng, Triệu chưởng quầy vội vàng giải thích: “Đại Long à, ngươi không biết đấy thôi, hôm trước lão Trương cũng liên hệ ta, nhà họ mới mở một trang trại heo muốn hợp tác với ta, ta đã hứa lấy hai con heo, bây giờ tiền đang eo hẹp, không thì ta nhất định trả ngươi 25 lượng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thịt nhà nuôi tuy tốt nhưng heo rừng mới là hàng bán chạy nhất, thịt heo rừng vị đậm, hiện giờ thịt thú rừng trong tiệm khó bán lắm…”
Lời này rõ ràng là có ý ép giá.
Nghiêm Long Chu nào có mắc lừa, chỉ cười nhạt: “Không sao, nói mới nhớ lão Khổng ở Trấn Tử Tây cũng muốn mua, ta bán cho ông ta cũng được.”
Nói rồi định vác giỏ đi, Triệu chưởng quầy liền cuống lên gọi với theo: “Ấy ấy ấy! Ta có bảo là không lấy đâu!”
Nghiêm Long Chu và ông ta là chỗ quen biết làm ăn lâu năm, cũng không nên làm quá, bèn dừng bước lại nhìn ông ta.
Triệu chưởng quầy nghiến răng: “Được rồi được rồi, 25 lượng thì 25 lượng, ta lấy!”
Nghiêm Long Chu gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì: “Ta muốn giữ lại một ít.”
Vừa dứt lời, hắn liền rút dao xẻo một miếng thịt đùi sau, Triệu chưởng quầy trố mắt nhìn.
“Ngươi, ngươi…”
Ông ta còn định nói gì đó nhưng vừa chạm ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Long Chu lại không dám hé răng, dáng vẻ tiểu tử này vung dao thật sự rất đáng sợ.
Nghiêm Long Chu cũng không dài dòng, nhận bạc rồi xách thịt heo đi, Triệu chưởng quầy đứng đó tức tối đấm ngực, biết thế đã không mặc cả, mất toi một miếng thịt đùi.
-
Hôm nay đường phố khá nhộn nhịp, đông đúc hơn cả chợ phiên, Mật Nương đi bán rong gần nửa canh giờ, nấm và rau dại cũng bán gần hết. Nàng đếm số tiền trên người, hơn ba mươi đồng đủ đổi hai đấu gạo, thêm chút muối và giấm, còn lại vẫn không đủ mua thịt.
Còn phải đóng tiền thuê chỗ bán hàng nửa tháng nữa.
Nhà của Liễu lý chính nằm ngay trong trấn, trước cửa nhà ông ta lúc nào cũng là nơi náo nhiệt nhất. Chỗ bán hàng của Mật Nương hôm nay bị chiếm thật ra cũng không hoàn toàn là lỗi của đôi vợ chồng kia, lần trước nàng không đủ hai văn tiền, chỉ đóng một văn tiền thuê chỗ, hôm nay vừa tròn mười sáu, còn thiếu tiền thuê chỗ nửa tháng sau chưa đóng, do đó sáng nay người quản lý chỗ bán hàng cũng không can thiệp chuyện này.
Trước đồng tiền, hiện thực rất phũ phàng.
Nàng vội vàng đi đóng nốt tiền thuê chỗ, nhưng vừa đến cửa đã thấy đôi vợ chồng sáng nay cũng đang ở đó.
Chỗ của Mật Nương khá tốt, sáng nay đôi vợ chồng này chắc chưa biết quy củ, hiện giờ đã hiểu nên mới vội vàng đến tranh giành, Mật Nương thót tim, cũng nhanh chân bước tới.
Đôi vợ chồng kia thấy Mật Nương thì ngẩn người, sau đó nói lớn: “Làm việc gì cũng phải có trước có sau! Ngươi làm nhanh cho chúng ta đi!”
Thực ra Liễu lý chính sẽ không tự mình ra mặt làm việc này, người ngồi ở cửa thực chất là con trai của ông ta, tên là Liễu Dũng.
Mật Nương không bận tâm đến họ, chậm rãi lấy ra một đồng đặt lên bàn của Liễu Dũng: “Liễu đại ca, hôm qua không có chợ phiên nên không đến được, hôm nay ta đến bù nửa tháng sau, chỗ này lúc trước đã thỏa thuận tháng này đều là của ta, ngươi không thể vì ta đến muộn mà quên chuyện này chứ.”
Đôi vợ chồng kia trừng mắt, người vợ lập tức nóng nảy: “Ngươi lúc trước chỉ đưa tiền nửa tháng, hôm nay là đến hạn rồi! Chúng ta hôm nay bày hàng trước rồi mới đến đây, nha đầu ngươi thật sự không biết lý lẽ!”
Mật Nương bình tĩnh nói: “Đại tẩu, không phải ta không biết lý lẽ, mà là đầu tháng này ta đã đặt trước cả tháng rồi, ta cũng không phải không trả tiền, đã hẹn trước thì không thể không tính. Chỗ bán hàng đều được đặt trước từ đầu tháng chứ không phải giữa tháng, ngươi cứ việc đi hỏi thử xem. Hơn nữa, tuy ta đến muộn nhưng ta sẵn sàng bù tiền, hôm nay ngươi chiếm chỗ của ta, ta cũng không tính toán, coi như tiền chỗ hôm nay là ta trả cho ngươi, vì sao ngươi còn trách ta?”
Liễu Dũng nghe vậy phì cười, người vợ kia cũng trợn mắt, ngón tay hết chỉ vào Mật Nương lại chỉ vào mình: “Ngươi, ta…… Ý ngươi là chúng ta còn chiếm tiện nghi của ngươi?!”
Mật Nương: “Ta không hề nói như vậy.”
Người vợ kia như muốn nổ tung, đang định làm ầm lên thì Liễu Dũng cười đứng dậy: “Đại tẩu.”
Đôi vợ chồng không dám làm loạn trước mặt con trai lý chính, sững người một chút, Liễu Dũng đưa hai đồng trên bàn cho họ: “Chỗ này thật sự đã được đặt từ đầu tháng rồi, đây là quy củ, hai người có muốn tìm chỗ khác không, số tiền này ta tạm thời không nhận.”
“Cái này ——” Hai vợ chồng rõ ràng không cam lòng, chỉ thấy Liễu Dũng quay lại cầm lấy tiền của Mật Nương, cười nói: “Mật Nương cứ yên tâm bày hàng, ta tính cho ngươi thêm một ngày, mùng 2 tháng sau ngươi đến bù.”
Mật Nương ngẩn người, sắc mặt hai vợ chồng lập tức trở nên kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.